Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 21




Trường Nhất Trung của An Giang mỗi lần đến Lễ Tình Nhân đều có một số hoạt động bình chọn, như đối tượng bạn muốn hẹn hò vào ngày Lễ Tình Nhân,... Đương nhiên những loại hoạt động này đều là học sinh lén làm, các giáo viên cho dù biết cũng mở một mắt, nhắm một mắt cho qua, cũng không phải vấn đề gì lớn.

Thẩm Tùng Lam ở trường học ba năm, trong những loại bình chọn này luôn đứng đầu bảng, không có đối thủ cạnh tranh.

Trong đó bảng bình chọn chấn động nhất phải nói tới là bình chọn muốn được ai hôn nhất, không hề ngoài ý muốn, Thẩm Tùng Lam đạt được 90% phiếu bình chọn của các nữ sinh.

Đương nhiên thời điểm có kết quả, các nữ sinh rất vui mừng, còn nam sinh thì thập phần không vui. Có Thẩm Tùng Lam ở đây, bọn họ luôn luôn xếp phía sau, trong lòng tự nhiên không có nhiều vui vẻ.

Nhưng mà những bình chọn này sau cùng cũng chỉ là mong ước của những nữ sinh, cũng không thể thực hiện.

Lúc ấy Kiều Lộc nghe được kết quả bình chọn từ bạn cùng bạn, cũng không khỏi có chút ảo tưởng giống những nữ sinh khác. Cô ngay lập tức lâm vào trầm mặc, sau đó lại cảm thấy thật xấu hổ.

Được Thẩm Tùng Lam hôn, Kiều Lộc chỉ từng mơ ước một lần như vậy, sau này chưa từng nghĩ tới, bởi vì cô cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

Mà lúc này, việc từng mơ ước lại phát sinh trước mắt cô.

***

Hơi thở ấm áp phả trên má Kiều Lộc, làm cho mặt cô ửng đỏ, đại não không cách nào phản ứng, chỉ là ngốc lăng nhìn gương mặt Thẩm Tùng Lam gần ngay trước mặt.

Thẳng đến khi Thẩm Tùng Lam buông cô ra, khôi phục khoảng cách giữa hai người, Kiều Lộc vẫn còn sững sờ.

Thấy vậy, Thẩm Tùng Lam thấp giọng cười một tiếng: “Em như vậy, sẽ làm anh muốn hôn thêm lần nữa.”

Bên hồ chỉ có vài cái đèn đường mờ nhạt,khuôn mặt đỏ ửng của Kiều Lộc ẩn trong bóng đêm, bằng không lúc này cô sẽ tìm một khe hở mà chui xuống đất.

Trên môi vẫn còn cảm xúc, Kiều Lộc nghe xong lời này của Thẩm Tùng Lam, da đầu tê rần, vội nói một hơi: “Thời gian không còn sớm, em phải trở về để chuẩn bị đi làm.”

“Anh đưa em về.” Thẩm Tùng Lam lập tức nói.

Kiều Lộc lên trước quẹo hướng bên trái, mới đi vài bước liền phát hiện phương hướng không đúng, vội vàng đổi sang hướng bên phải, cô ảo não nhìn lén Thẩm Tùng Lam một cái, lúc này mới phát hiện anh đang cười.

“Em chỉ là, đột nhiên quên mất......” Kiều Lộc giải thích một câu.

Thẩm Tùng Lam đi lên trướt dắt tay cô, “Vậy lần này anh dẫn em đi.”

Kiều Lộc cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Thẩm Tùng Lam.

Chờ tới dưới tiểu khu của Kiều Lộc, Thẩm Tùng Lam cười hỏi: “Anh nhớ rõ hồi cao trung, có bình chọn muốn được ai hôn nhất, anh còn được đứng đầu, em có tham gia bỏ phiếu không?”

Kiều Lộc vội vàng lắc đầu: “Không có.” Cô lúc ấy làm gì dám như vậy, sợ người khác biết được tâm tư của mình.

Thẩm Tùng Lam có chút tiếc nuối: “Thật là đáng tiếc.” Còn nói thêm, “Vậy em được người đứng đầu bảng hôn có chút ý kiến nào không?”

Kiều Lộc: “......”

Cũng không phải thử đồ ăn, chẳng lẽ còn muốn cô viết đánh giá sao?

Thẩm Tùng Lam hơi cong môi, ánh mắt nghiêm túc nói: “Anh là lần đầu tiên hôn người khác, muốn xác nhận một chút, không tốt thì lần sau có thể cải thiện.”

Mặt Kiều Lộc đỏ như quả táo, cô cảm giác gió đêm trên đường đang thôi tan nhiệt trên mặt, cô mím môi, ánh mắt trốn tránh trả lời: “Vẫn còn tốt.”

“Còn tốt, ý là vẫn chưa tốt lắm đúng không?” Trong mắt Thẩm Tùng Lam nổi lên ý cười nhìn Kiều Lộc, sau đó gật nhẹ đầu, “Vậy lần sau anh sẽ nỗ lực hơn.”

Nỗ lực cái quỷ gì vậy chứ......

Kiều Lộc cảm thấy nếu cô ở cùng Thẩm Tùng Lam thêm một lát nữa thì có khi tự bốc hoả mất, cô vội vàng vẫy vẫy tay, “Tạm biệt.” Sau đó nhanh chóng chạy lên lầu.

“Ngày mai gặp.”

***

Chào Kiều Lộc xong, Thẩm Tùng Lam mới ngồi vào xe mở điện thoại đã tắt lên, tin nhắn nhảy lên từng cái từng cái, đều là của Tề Khải gửi tới.

“Cậu sao lại tắt máy? Vì sao còn chưa trở lại?”

“Điện thoại gọi mãi không được, tớ vội muốn chết, cậu chạy đi đâu vậy!”

“Cậu nói gì đi chứ......”

“......”

Thẩm Tùng Lam đọc hết tin nhắn của Tề Khải gửi tới, sau đó vừa lái xe, vừa mang tai nghe bluetooth gọi lại.

Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền vang lên giọng nói oán trách của Tề Khải: “Cậu còn biết gọi điện thoại cho tớ sao.”

Biểu tình Thẩm Tùng Lam bình tĩnh hỏi: “Cậu tìm tớ gấp như vậy có chuyện gì?”

“Việc lớn, cậu mau tới công ty.” Giọng nói của Tề Khải nghiêm trọng.

Thẩm Tùng Lam đáp một câu, sau đó lái xe về công ty.

Lúc này nhân viên trong công ty sớm đã tan tầm, chỉ còn một mình Tề Khải ở lại, thấy Thẩm Tùng Lam mặc quần áo như vậy vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu ra ngoài một chuyến còn thay quần áo? Rốt cuộc là đi đâu vậy?”

Ngữ khí Thẩm Tùng Lam nhàn nhạt hỏi: “Cậu kêu tớ tới đây có chuyện gì.”

“Nghê Mộng Hàm đã đồng ý phương án thiết kế của chúng ta!” Tề Khải hưng phấn nói, “Cậu nói có phải chuyện lớn hay không!”

Thẩm Tùng Lam trầm mặc một lát, sau đó híp mắt hỏi: “Cậu gọi tớ tới công ty chỉ vì việc này?”

Tề Khải gật gật đầu, “Đương nhiên rồi, một tổ tinh anh của công ty chúng ta mới có thể hoàn thành, cậu chẳng lẽ không nên khen tớ một chút?”

Thẩm Tùng Lam không nói lời nào nhìn Tề Khải, sau đó cởi áo khoác treo ở giá áo bên cạnh, anh ngồi ở trước máy tính hoàn thành công việc hôm nay của mình.”

“Không khen thì thôi.” Tề Khải lẩm bẩm một câu, lại đi đến trước giá áo lật xem cái áo khoác, “Mấy năm nay chưa từng thấy cậu mặc loại quần áo học sinh như này, sao hôm nay lại mặc vậy, thật hiếm thấy.”

Tề Khải vừa nói chuyện, tay phải từ trong túi áo khoác của Thẩm Tùng Lam móc ra một cái vé vào cửa của công viên trò chơi, anh nhịn không được cao giọng hỏi: “Cậu hôm nay còn đi công viên trò chơi?”

Thẩm Tùng Lam lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, mặt bình tĩnh nói, “Tớ không thể đi sao?”

“Cậu hôm nay làm sao vậy, mặc quần áo như vậy, còn đi công viên trò chơi, khẳng định là có chuyện!” Tề Khải lớn tiếng kết luận.

Thẩm Tùng Lam nhướng mi cười: “Nếu cậu đoán đúng, đơn hàng của Thừa Bắc tớ làm cùng cậu.”

Mí mắt của Tề Khải nháy mấy cái, “Tớ không thể làm một phó tổng ăn no chờ chết sao......”

Thẩm Tùng Lam cau mày hỏi: “Cậu không phải nói muốn kiếm thêm tiền cưới vợ sao?”

Tề Khải gãi gãi cổ, rầu rĩ nói: “Đối tượng còn chưa có, nói gì đến vợ”

Nếu như anh cũng có gương mặt như Thẩm Tùng Lam, thì bây giờ còn phải độc thân sao.

Khoé miệng Thẩm Tùng Lam nhếnh lên: “Xác thật với cậu có chút khó, chúng ta không giống nhau.”

Tề Khải vừa nghe, nhạy bén mà liếc nhìn anh: “Cái gì cùng cậu không giống nhau? Cậu có bạn gái?”

“Ừ, hôm nay vừa mới xác định.” Thẩm Tùng Lam cong môi cười.

Tề Khải lúc này mới hiểu được, nếu bình thường đùa Thẩm Tùng Lam như vậy, không chừng đã sớm nổi giận, thì ra hôm nay tâm tình tốt.

“Bên cạnh cậu chưa từng thấy xuất hiện cô gái nào, cậu từ đâu lấy ra bạn gái vậy.” Tề Khải tỏ vẻ thập phần hoài nghi.

Tâm tình Thẩm Tùng Lam rất tốt, vì thế giải thích một câu: “Lần trước Thừa Bắc có nói qua, cô ấy vừa lúc ở Ninh Thành, bọn tớ khoảng thời gian trước mới vừa gặp lại.”

Tề Khải rốt cuộc đã hiểu: “Chính là cô gái lúc ấy cậu xấu hổ không dám tỏ tình đấy à?”

Thẩm Tùng Lam hạ mi mắt: “Cậu có thể không cần nói cái này.”

“Tớ nghe Tư Thừa Bắc nói qua, cậu còn cố ý đi tìm người ta đúng không.” Nói đến đây, Tề Khải đột nhiên loé lên một ý nghĩ, “Lúc trước cậu không màng khó khăn đem công ty riêng đặt ở Ninh Thành cũng là vì nguyên nhân này?”

Tuy rằng Thẩm Tùng Lam im lặng, nhưng Tề Khải biết đây là biểu hiện cam chịu của anh.

Tề Khải kinh ngạc cảm thán một tiếng: “Oa, cậu quá âm hiểm!”

“Không có việc gì làm sao? Cậu ra ngoài đi.” Thẩm Tùng Lam nhíu mày nói.

Tề Khải hừm một tiếng: “Cậu đã yêu đương rồi, nên mời tớ ăn cơm, dù sao cũng có công lao của tớ.”

Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ nói: “Đã biết.”

“Tớ chờ đấy, nhớ rõ dắt theo bạn gái cậu. Tớ muốn nhìn xem, rốt cuộc ai có thể làm tường đồng vách sắt như cậu để ý.”

***

Rõ ràng là làm ca đêm, ban ngày Kiều Lộc cũng không có nghỉ ngơi, nhưng tinh thần lúc này rất phấn chấn, một chút cũng không mệt.

Ngải Tư Nghiên cùng cô trực ban, thấy cả đêm khoé miệng của Kiều Lộc vẫn tươi cười, liền tò mò hỏi: “Cô có chuyện gì vui sao?”

Kiều Lộc cũng không giấu giếm cô: “Tôi cùng anh ấy đã ở bên nhau.”

Ngải Tư Nghiên kinh hô một tiếng: “Thật sự sao, chúc mừng cô a.”

Kiều Lộc cười tươi nói: “Mới vừa ở cùng nhau, còn chưa ổn định, cô đừng nói cho người khác a.”

Cô sợ một khi có người biết, không chừng sẽ truyền ra toàn bệnh viện, tạm thời cô không muốn như vậy.

Ngải Tư Nghiên gật gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không nói. Nhưng mà tôi hôm qua mới nói chuyện này, cô hôm nay liền ở bên người ta, tốc độ cũng nhanh a.”

Đôi mắt Kiều Lộc cong cong: “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.”

Tới gần giờ tan tầm, Kiều Lộc giao ban với đồng nghiệp, cô một đêm không ngủ, lui tới một ngày, lúc này cũng đã thấm mệt.

Bây giờ tuy rằng thân thể mệt mỏi, nhưng tinh thần một chút cũng không.

Nhanh chóng xong việc, Kiều Lộc liền tan tầm, cô đi ra khỏi cổng bệnh viện, hiện tại chỉ mong nhanh chóng lên xe buýt về nhà ngủ một giấc thật ngon.

“Đô___”

Kiều Lộc tuy rằng nghe thấy âm thanh bóp còi của ô tô, nhưng chỉ cho rằng mình đi chắn đường của họ, cô vội vàng bước lên lề, cũng không quay đầu lại nhìn xem.

“Rất mệt sao?”

Âm thanh Thẩm Tùng Lam xuất hiện bên tai, Kiều Lộc còn tưởng rằng chính mình mệt mỏi đầu không thanh tỉnh, khi Thẩm Tùng Lam đứng trước mặt cô, cô mới biết được đây là sự thật.

“Thẩm Tùng Lam.” Kiều Lộc chớp chớp mắt, có chút không tin tưởng.

Thẩm Tùng Lam nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, không khỏi dau lòng nói: “Em ngày hôm qua tới tìm anh cũng không nghỉ ngơi đi, lần sau em đem lịch làm việc gửi cho anh một cái đi.”

Kiều Lộc đi theo anh lên xe, chậm rì rì cài đai an toàn, sau đó mới nghi hoặc mà mở miệng: “Anh sao lại tới đây?”

Theo lý thuyết thời gian này, Thẩm Tùng Lam hẳn là đã đi làm.

Thẩm Tùng Lam giúp Kiều Lộc đem ghế dựa điều chỉnh thấp một chút, tiện cho cô nghỉ ngơi, sau đó cười nói: “Làm bạn trai, tới đón bạn gái tan tầm không phải việc nên làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.