Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 15




Kiều Lộc nhìn chằm chằm Thẩm Tùng Lam một hồi, cuối cùng thở dài nói: “Quên đi.”

Chưa kể hiện tại cô còn bận công việc không có thời gian, hơn nữa nghĩ đến cảnh tượng cô đi gặp gia đình Thẩm Tùng Lam như thế nào cũng thấy quỷ dị.

Thẩm Tùng Lam nghe xong lời này, trong lòng cũng không nhẹ nhàng hơn chút nào, bởi vì anh cảm nhận được Kiều Lộc còn chưa hoàn toàn tin tưởng anh. Nhưng thế sự khó lường, anh cũng không ngờ được thời điểm mấu chốt, ông nội lại đột nhiên trải qua cuộc phẫu thuật.

Dù sao đi nữa, bây giờ còn chưa quá muộn để khắc phục, anh nhíu mày một lúc nói: “Cậu bây giờ muốn về nhà sao? Tớ đưa cậu về.”

Kiều Lộc lắc đầu nói: “Không cần.” Cô còn chưa ổn định cảm xúc của mình, tạm thời không muốn ở một mình với anh.

Thẩm Tùng Lam cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ là lui về phía sau một bước, “Được.”

Kiều Lộc cảm thấy nhẹ nhõm, đôi mắt vẫn còn chút ủ rủ, “Vậy, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Kiều Lộc xoay người đi về phía trạm xe buýt, Thẩm Tùng Lam nhìn bóng dáng cô, có chút cười khổ.

Một lúc sau, một âm thanh của nam nhân truyền tới từ sau lưng Thẩm Tùng Lam: “Cậu là Thẩm Tùng Lam đúng không, tôi là Chu Hoài Thời, chúng ta nói chuyện một chút.”

Thẩm Tùng Lam quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, lập tức nhận ra đây là học trưởng của Kiều Lộc.

***

Mấy ngày nay Kiều Lộc thất thần, Chu Hoài Thời vẫn luôn thấy, thừa dịp nghỉ ngơi, anh kêu cô ra hỏi thăm tình hình.

“Có chuyện gì vậy?” Chu Hoài Thời trực tiếp hỏi thẳng.

Kiều Lộc cúi đầu, không có trả lời.

Chu Hoài Thời thần sắc bình tĩnh, có chút uy hiếp nói: “Nếu em không nói, anh đi hỏi Bì Thanh Thanh.”

Kiều Lộc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Chu Hoài Thời kinh ngạc, “Vì sao lại hỏi Thanh Thanh, cô ấy không biết.”

“Có biết hay không phải hỏi qua lại nói.” Chu Hoài Thời cười một tiếng, “Không phải em có điều gì phiền não đều nói với Bì Thanh Thanh sao? Khi còn đại học, cô ấy nói em thực hung dữ, không có hiền lành như học trưởng, còn thường xuyên chậm trễ thời gian ăn cơm của cô ấy.”

Kiều Lộc: “......”

Cô âm thầm nghiến răng, Bì Thanh Thanh kẻ phản bội!

Chu Hoài Thời rốt cuộc cũng không thấy biểu tình ảm đạm của Kiều Lộc nữa, cũng hơi hơi mỉm cười nói: “Sắc mặt bây giờ so với vẻ khóc tang lúc nãy nhìn thoải mái hơn nhiều.”

Kiều Lộc thấp giọng biện hộ: “Em không có......”

“Em là bác sĩ, đối mặt chính là người bệnh, nếu biểu hiện của em luôn như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với bệnh nhân và người nhà của họ, có biết không?” Vẻ mặt Chu Hoài Thời trở nên nghiêm túc.

Kiều Lộc rũ mắt: “Em đã biết, thực xin lỗi.”

Chu Hoài Thời bất đắc dĩ cười: “Em xin lỗi anh cái gì, nơi này không phải trường học, anh bây giờ không phải là học trưởng của em, cũng không phải cấp trên.”

Kiều Lộc ngẩn ra, lúc ở đại học, câu cô nói nhiều nhất với anh chính là “Thực xin lỗi.” ba chữ.

“Học trưởng chỉ dạy em rất nhiều, giống như thầy giáo, đại khái là đã quen rồi.” Kiều Lộc ngượng ngùng nói.

Chu Hoài Thời nhăn nhăn mày: “Chúng ta đều đã tốt nghiệp, em có thể không cần kêu anh là học trưởng.”

Kiều Lộc bối rối ngẩng đầu: “Không kêu học trưởng, vậy kêu là gì?” Cô gọi đã mười năm, sớm đã thành thói quen.

Chu Hoài Thời khẽ nhướng mày: “Kêu tên anh, Hoài Thời.”

“Hoài......Hoài Thời?” Kiều Lộc vội vàng lắc đầu, cô cảm thấy rất không quen với việc này, “Không được. Em không thích ứng được.”

“Không gấp, anh cho em thời gian thích ứng.” Chu Hoài Thời cười nhẹ, “Bây giờ có thể nói cho anh mấy ngày nay có chuyện gì chưa.”

Kiều Lộc mím môi, bộ dáng rối rắm.

Chu Hoài Thời xoay người: “Anh hiện tại liền đi tìm Bì Thanh Thanh.”

Kiều Lộc vội vàng gọi anh lại: “Em nói! Em nói là được!”

Kiều Lộc cũng không nói quá nhiều, chỉ là hỏi Chu Hoài Thời: “Anh nói một nam nhân uống rượu sau đó thổ lộ thì có giá trị không?”

Chu Hoài Thời rất nhạy bén: “Người lần trước em nói, thổ lộ với em?”

“Vâng.” Kiều Lộc gật gật đầu, “Chỉ là không biết vì sao đột nhiên lại không thấy anh ấy, cũng không có tin tức, cảm giác giống như đùa giỡn.”

Đương nhiên, cô không đem cái suy đoán hù chết người của Bì Thanh Thanh nói ra.

Ánh mắt Chu Hoài Thời nặng nề nhìn cô: “Xem ra em thật sự rất thích anh ta.”

***

Một góc bệnh viện.

Thẩm Tùng Lam đứng đối mặt với Chu Hoài Thời, anh đánh giá Chu Hoài Thời, Chu Hoài Thời cũng đang đánh giá anh.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Chu Hoài Thời mở miệng trước: “Cậu là bạn học cao trung của Kiều Lộc?”

Anh xong việc vẫn là đi tìm Bì Thanh Thanh, dò hỏi về tình huống cụ thể của Thẩm Tùng Lam.

Thẩm Tùng Lam cũng hỏi: “Anh là học trưởng lúc đại học của cô ấy?” Ít nhất về mặt quan hệ, anh vẫn là quen biết lâu hơn một chút.

“Không cần khiến trái tim cô ấy rung động, nếu cậu không muốn yêu thương cô ấy thật tốt.” Chu Hoài Thời trực tiếp cảnh bảo.

Thẩm Tùng Lam nhăn mày lại: “Chuyện này liên quan gì đến anh.”

Chu Hoài Thời: “Tôi cùng cô ấy quen biết mười năm, biết rõ cô ấy để trở thành bác sĩ như bây giờ đã phải chịu đựng gian nan như thế nào. Mấy năm nay tôi tham dự cuộc sống sinh hoạt của cô ấy, hiện tại muốn theo đuổi cô ấy, cho nên tôi có tư cách nói như vậy.”

Thẩm Tùng Lam trầm mặt, điều duy nhất tiếc nuối của anh trong mấy năm nay chính là không gặp được Kiều Lộc, gặp lại cô cũng đã là mười năm sau. Lời nói này của Chu Hoài Thời thật sự đánh vào trái tim anh, làm anh bực bội không thôi.

Nhưng anh cũng không nghĩ sẽ thua cuộc bởi Chu Hoài Thời, ngược lại mím môi nói: “Tôi cũng cùng cô ấy quen biết mười năm, ít nhất là sớm hơn anh.”

Ánh mắt Chu Hoài Thời lập tức trở nên khó coi: “Nếu cậu chỉ là kẻ đùa giỡn, xem cô ấy như là chiến lợi phẩm, tôi khuyên cậu nhân lúc còn sớm từ bỏ đi.”

Thẩm Tùng Lam nhíu mi: “Tôi còn chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng là tôi cũng không cảm thấy anh có tư cách gì thuyết giáo tôi.”

Chu Hoài Thời cười nhẹ: “Vậy chúng ta dựa vào năng lực của chính mình.”

Thẩm Tùng Lam nheo mắt nói: “Được.”

***

Kỳ thật Thẩm Tùng Lam cùng Chu Hoài Thời không biết, lúc Kiều Lộc ở trên xe buýt chạy ngang qua bệnh viện vừa lúc thấy hai người đi vào trong.

Nhớ lại biểu hiện của Chu Hoài Thời dò hỏi cô mấy người trước, Kiều Lộc nghĩ, Chu Hoài Thời có lẽ là nhận ra Thẩm Tùng La, hơn nữa còn muốn tìm anh hỏi.

Cô vô cùng tự trách, lúc trước không nên nhắc Thẩm Tùng Lam trước mặt Chu Hoài Thời, chỉ cần nói bừa một lý do thì tốt rồi......

Nghĩ vậy, Kiều Lộc vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Thẩm kết quả không có ai trả lời, vì thế lại gọi cho Chu Hoài Thời, cũng không trả lời.

Sau khi gọi liên tiếp vài cuộc không ai nghe máy, cô lựa chọn từ bỏ......

Lúc xuống xe buýt, lại không ngờ Thẩm Tùng Lam gọi cho cô.

“Cậu ở đâu?” Kiều Lộc nhận điện thoại vội vàng hỏi, “Cậu cùng học trưởng đi với nhau sao?”

Bên kia điện thoại Thẩm Tùng Lam cười khẽ ra tiếng: “Quay đầu lại nhìn xem.”

Kiều Lộc nghe tiếng quay lại, nhìn thấy Thẩm Tùng Lam ngồi trong xe cùng cô vẫy tay, cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, cúp điện thoại.

Thẩm Tùng Lam đem xe đậu một bên, liền đi đến trước mặt Kiều Lộc, nhớ đến giọng nói vội vàng của cô lúc nãy, cảm giác buồn bực khi nói chuyện với Chu Hoài Thời lúc này dường như tan biến.

Kiều Lộc không khỏi lo lắng trong lòng vội hỏi: “Lúc tớ lên xe nhìn thấy cậu cùng học trưởng cùng nhau vào bệnh viện, anh ấy tìm cậu có chuyện gì sao?”

Thẩm Tùng Lam cười không đáp, hỏi lại: “Cậu lo lắng cho tớ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.