Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 8: Ai đang nhìn tôi?




Hai chân Kiều Sơ Lạc không ngừng lắc lư trái phải, nhưng xe đạp của An Lan vẫn vững như thể Thái Sơn.

Hai người hi hi ha ha suốt dọc đường, Kiều Sơ Lạc véo véo eo An Lan nhưng chẳng véo ra chút thịt mỡ thừa nào: “Tiểu An Tử được đấy nhỉ, lại còn có cả cơ bụng!”

An Lan buông một tay ra, đập Kiều Sơ Lạc ngồi phía sau một cái: “Đừng nghịch!”

“Cứ thích thế đấy.”

An Lan bị ngứa đến lảo đà lảo đảo, đúng lúc này có một chiếc xe chạy ngang qua bọn họ, Kiều Sơ Lạc ngồi phía sau chẳng hiểu sao lại yên tĩnh lại.

Đi được hơn 10m rồi mà An Lan vẫn không thích ứng nổi, cậu dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn lại thì phát hiện trên mặt Kiều Sơ Lạc không có chút biểu tình, hai tay gắt gao bám chặt vào yên xe.

“Làm sao vậy?”

“Vừa nãy hình như…… Alpha kia lại uy hiếp tao.” Kiều Sơ Lạc nhìn An Lan.

“Không thể nào?” An Lan đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng không nhìn thấy người nào khả nghi cả.

“Đừng nhìn nữa, Alpha kia không ở gần đây. Chỉ có lúc nãy tao véo eo mày thì mới cảm giác được, sau đó rất nhanh đã biến mất rồi.”

An Lan nhắm mắt suy nghĩ lại, khi Kiều Sơ Lạc đùa giỡn với mình…… Hình như có một chiếc ô tô đi ngang qua bọn họ.

“Có một chiếc xe đi ngang qua, nhưng loại xe với biển số thì tao không để ý……”

“Một phần ba Alpha trường mình đều có xe đưa đi đón về, thế này sao biết được là ai chứ.” Kiều Sơ Lạc đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Tiểu Kiều này, tao cứ luôn cảm thấy có Alpha nào đang để ý tới mày đấy? Nhìn thấy mày đùa giỡn với tao thì ghen lồng ghen lộn cho nên mới phóng thích tin tức tố để cảnh cáo mày đừng có mà ‘ hồng hạnh xuất tường ’?” An Lan nói ra suy đoán của bản thân.

“Ha ha?” Vẻ mặt Kiều Sơ Lạc vi diệu như thể nghe được một chuyện cực kỳ khó tin, “Mày có biết nếu một Alpha thích một Omega thì khi phóng thích tin tức tố sẽ tràn ngập dục vọng chiếm hữu cùng ý muốn bảo vệ chứ không phải là uy hiếp cảnh cáo, hiểu không? Nếu mày nói cái thằng Alpha bị thần kinh kia thích mày, tao còn thấy đáng tin hơn nhiều đấy.”

“Ôi cái đệt —— Khẩu vị của Tiểu Kiều mày mặn dữ! Chưa nói đến khả năng tao còn là Alpha nữa đấy. Hai Alpha ở bên nhau để phóng thích tin tố áp chế lẫn nhau sao? Thế này thì ngày nào cũng phải đấm nhau à? Hơn nữa kể cả tao có phân hóa thất bại, vậy cũng vẫn là Beta mà, tao đối với Alpha sẽ không có bất cứ cảm giác gì, ngay đến cả cảm xúc thù địch cũng không có luôn.”

Kiều Sơ Lạc nheo nheo mắt: “Này, có phải mày đoán được cái gì rồi không? Hay là mày biết Alpha kia là ai rồi?

“Có quỷ mới biết.” An Lan nghĩ nghĩ, lại nói, “Chẳng lẽ là thằng Lý Chấn Nam kia?”

Vừa nghe thấy tên Lý Chấn Nam, vẻ mặt của Kiều Sơ Lạc lập tức trở nên khó coi cực kỳ.

Cái lần Kiều Sơ Lạc tiến vào kỳ phát tình mà phóng thích tin tức tố kia, thời điểm Lý Chấn Nam đi qua còn cố tình dừng lại để ngửi tin tức tố của cậu ta.

Hôm nay sắp lại chỗ ngồi, nếu không phải Lý Chấn Nam xếp hạng sau An Lan thì nói không chừng bạn cùng bàn của Kiều Sơ Lạc đã không phải là An Lan nữa rồi.

Lúc này, Hoa Mập với Trần Nhút Nhát rốt cuộc cũng đuổi kịp hai người.

Hoa Mập thở hồng hộc, hổn hà hổn hển nói: “An Lan ơi, mày được lắm! Có phải Tiểu Kiều nhà này nhẹ tựa lông hồng nên mày chẳng cảm thấy nặng chút nào không! Phóng cứ như bay ấy!”

Trần Nhút Nhát cũng nói: “Tao với Hoa Mập đuổi theo bọn mày đ*o kịp thở, còn An Lan mày thì nửa giọt mồ hôi cũng chưa buồn rớt?”

An Lan toét miệng cười, trao đổi một ánh mắt với Kiều Sơ Lạc.

Suy cho cùng An Lan vẫn chưa phân hóa xong, giờ mà nói với đám Hoa Mập thì có khác nào nói cho cả trường biết đâu, lỡ như mà phân hóa thất bại, đến lúc ấy chắc phải đào cái hố để chui vào mất.

“Đương nhiên là tao nhẹ tựa lông hồng chứ sao!”

Nói xong, Kiều Sơ Lạc liền vỗ vỗ lưng An Lan ra hiệu “khởi giá”.

Bọn họ cùng nhau đi đến cái KTV mới khai trương kia. Đúng là mới khai trương có khác, hơi thở cao cấp tràn ngập khắp mọi nơi, ngay đến cả ánh đèn cũng đều rực rỡ sáng ngời.

Kiều Sơ Lạc thanh toán tiền cọc, bốn đứa kéo nhau đi vào một phòng nhỏ, bắt đầu một màn biểu diễn bi thảm nhất trần đời.

Hoa Mập không nói hai lời, vừa vào đã chọn ngay bài《 Nữ Nhân Hoa》 để hát.

Đây chính là nguồn gốc của cái biệt danh “Hoa Mập”. Cậu ta tên thật là Bạng Hoa, là một Beta, rất thích hát tình ca, lúc nào đi hát cũng “Em có một đóa hoa, hoa nở đầy cành, nụ hoa chờ nở……”

Quan trọng nhất chính là, sau khi nghe cậu ta hát xong thì chẳng còn ai nhớ nổi giai điệu bản gốc ra làm sao nữa.

Vì không muốn bị Hoa Mập hủy hoại lỗ tai cho nên An Lan cùng đi mua đồ ăn vặt với Kiều Sơ Lạc. Đồ ăn vặt bán trong KTV đắt lắm, An Lan với Kiều Sơ Lạc chỉ có thể chọn lựa thật kỹ càng.

May mắn là KTV tổ chức hoạt động giao lưu với khách hàng, tham gia trò chơi còn có thế kiếm được thẻ ưu đãi dùng thay tiền mặt.

Có không ít người tham gia trò chơi, mà các trò chơi ở đây cũng rất đa dạng, nào là ném bóng vào rổ, nào là máy đấm bốc đo lực, bắn bia,....

An Lan với Kiều Sơ Lạc đều không phải người am hiểu mấy môn thể thao cần dùng nhiều sức cho nên chiếc máy đấm bốc đo lực đang có không ít Alpha đứng xếp hàng kia - Pass.

“Có lẽ sức lực của mày bây giờ không giống như trước kia nữa, có muốn thử một lần không?” Kiều Sơ Lạc nhỏ giọng hỏi.

“Không được…… Tao không chơi nổi cái đó đâu.”

Nhìn dáng vẻ những Alpha vì để khoe mẽ sức mạnh của bản thân mà liều mạng tung quyền đến mức mạch máu cũng sắp nổ tung rồi kia…… Trông có ngu không cơ chứ?

“Hay là bóng rổ…… Nhưng nhiều người vãi nồi.” Kiều Sơ Lạc kéo kéo An Lan, “Tụi mình đi bắn bia đi? Chẳng phải mày am hiểu bắn súng nhất sao.”

An Lan bất lực thở dài: “Bắn bia kiểu này sao có thể so với bắn súng ở trong nhà thi đấu được. Thường thì điểm ruồi* đều có vấn đề, sẽ không để người chơi dễ dàng bắn trúng đâu.”

(*Điểm ruồi là hệ thống nhắm hỗ trợ việc định hướng cơ bản của các loại vũ khí tầm xa như súng, nỏ hay các loại kính thiên văn.)

“Thử đi mà. Vừa nãy tao đã xem luật chơi rồi, mỗi người có mười lần bắn. Nếu trúng hết thì sẽ có thẻ ưu đãi 600 tệ lận! Trúng chín lần thì có thẻ 300, tám lần là được 100. Hấp dẫn lắm đúng không?” Kiều Sơ Lạc mở to mắt, chớp chớp nhìn An Lan.

An Lan bất đắc dĩ nở nụ cười, phần thường này đối với cái đám chẳng có mấy đồng mấy cắc tiêu vặt như bọn họ mà nó, quả thật là rất mê hoặc.

“Đi, đi thử một chút.”

Khu vực bắn bia hầu như không có ai xếp hàng, An Lan với Kiều Sơ Lạc đi đến báo số phòng.

Có một vị khách tốt bụng nhắc nhở: “Hai em học sinh đừng để bọn họ lừa nhé. Súng của bọn họ có vấn đề đấy, nhắm chuẩn cỡ nào cũng vô dụng. Cho nên, mọi người mới không chơi bắn bia đấy.”

An Lan toét miệng đáp: “Vui là chính mà anh.”

“Cũng đúng nhỉ.”

An Lan ghé sát vào người Kiều Sơ Lạc, nhỏ giọng nói: “Thẻ ưu đãi 600 tệ chắc là không lấy được rồi, vì phải bắn trước một lần để cảm nhận được sự chênh lệch giữa điểm ruồi với bia ngắm.”

Kiều Sơ Lạc hiểu rõ gật gật đầu: “Không sao, cứ nắm chắc 100, tranh thủ 300 là được."

Hai người nhất trí, An Lan nâng súng lên, tầm mắt xuyên qua điểm ruồi dừng ở trên bia ngắm thứ nhất.

Cậu điều chỉnh hô hấp, bóp cò súng, “đoàng”một tiếng, vừa vặn chồng lên tiếng nắm tay mãnh liệt đập vào bao đệm ở cách vách.

Bia ngắm không di chuyển chút nào, quả nhiên bắn trật rồi.

An Lan buông súng xuống, cúi đầu thả lỏng bờ vai. Kiều Sơ Lạc đứng bên cạnh lại có chút căng thẳng.

Xung quanh là tiếng trò chuyện nhốn nháo của khách khứa, tiếng bóng rổ ném trúng rổ, tiếng hoan hô, tiếng nắm đấm mãnh liệt cùng tiếng vỗ tay cổ vũ,... Dường như chỉ có mình An Lan là không thuộc về cái thế giới này.

Lặng yên mà trầm mặc.

Cậu lại nâng súng lên, nhắm vào tấm bia ngắm thứ hai. Mũi chân hơi hơi nhón lên, cả cơ thể khéo léo ngả ra sau rồi bóp cò súng.

“Đoàng ——”

Bia ngắm đổ.

“Ôi chao!” Kiều Sơ Lạc lộ ra nụ cười vui vẻ.

An Lan cong khóe miệng, xem ra chính mình căn cũng chuẩn phết. May là không cần bắn trúng vòng 10*, mà chỉ cần bắn vào bia ngắm là được, bằng không thì từ bỏ phát súng đầu tiên cũng chẳng thể tìm đủ cảm giác.

(*Vòng 10: chính là hồng tâm.)

Chỉ có điều, không biết có phải là ảo giác hay không, hình như có người nào đó đang nhìn cậu.

Mọi người không phải đều tập trung ở chỗ ném bóng rổ vào với máy đấm bốc đo lực sao?

Không giống như người khác, tầm mắt của đối phương mang theo sự nghiên cứu dò xét, còn có cả một chút hiếu kỳ.

An Lan cũng không biết vì sao bản thân lại cảm nhận được ánh mắt của người kia rõ ràng như vậy…… Hay bởi vì hắn là Alpha, mà thứ An Lan chân chính cảm nhận được chính là tin tức tố của hắn?

Để duy trì trạng thái, An Lan cũng không quay đầu lại, mà tiếp tục bắn phát súng thứ ba, bia ngắm lại đổ xuống một lần nữa!

Ngay cả nhân viên quản lý của trò chơi này cũng lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, không ngừng vỗ tay bồm bộp khen ngợi: “Em học sinh này, lợi hại thật đấy!”

Thời điểm An Lan bắn trúng bia ngắm một lần nữa, xung quanh đã một đám người kéo tới vây xem.

Tư thế cầm súng của cậu mạnh mẽ vững vàng, tựa như một con thuyền rẽ sóng lao vào biển sâu, vừa nhìn là biết đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi. Mấy cô gái lúc đầu xem bóng rổ cũng phải quay đầu mà nhìn sang.

Sau khi tìm được góc độ thích hợp rồi thì An Lan phát huy càng ngày càng ổn định. Cái loại trò chơi chỉ cần bắn trúng bia ngắm này đối với cậu mà nói thì chẳng có nghĩa lý gì.

Chẳng tốn quá nhiều thời gian, An Lan đã bắn trúng tám tấm bia ngắm, chỉ còn lại một tấm cuối cùng.

Kiều Sơ Lạc hết sức kích động, bọn họ đã nắm chắc thẻ ưu đãi 100 tệ trong tay rồi!

An Lan không nhúc nhích, mặc dù cậu cảm giác được người kia vẫn luôn nhìn chằm chằm mình. Tựa như có một sức mạnh vô hình đang xoay quanh người An Lan, đỡ lấy khủy tay cậu, đối phương dường như đứng ở ngay sau lưng, cảm thụ mọi hô hấp, nhịp tim cùng lực lượng của cậu.

Một phát súng cuối cùng chẳng hiểu vì sao lại nghiêm túc hẳn lên.

—— Vì cái người vẫn đang nhìn chằm chằm chính mình kia.

An Lan bóp cò, “Đoàng” một tiếng, bia ngắm ngã xuống.

Kiều Sơ Lạc reo hò: “Oaaa —— Thẻ ưu đãi 300 tệ!”

An Lan nở nụ cười, cậu quay đầu lại, từ trong đám đông náo nhiệt dường như nhìn thấy được một người, thân hình cao gầy, bên trên mặc một chiếc áo phông, bên dưới là chiếc quần đồng phục màu xanh trắng giống hệt bọn họ.

Kiều Sơ Lạc hưng phấn chạy tới nhận tấm thẻ ưu đãi 300 tệ, sau khi đọc ghi chú ở mặt trên thì cả khuôn mặt đều héo rũ.

“Đậu má —— 300 tệ mà chỉ được dùng có 100! Hơn nữa còn không thể dùng luôn hôm nay!”

An Lan ngẩn người, gãi gãi đầu: “Chắc là sách lược đẩy mạnh tiêu thụ của KTV rồi. Bọn họ muốn chúng mình tiêu nhiều tiền hơn, hơn nữa còn phải tới thêm mấy lần chỉ để dùng hết cái thẻ ưu đãi 300 tệ này.”

“Quả nhiên là đấu không lại mấy kẻ kinh doanh mà.” Kiều Sơ Lạc thở dài, vẫn nhét thẻ ưu đãi vào trong túi.

Bọn họ chơi trò chơi tốn quá nhiều thời gian rồi, phải mau mau tới quầy bán hàng mua đồ thôi.

Hai đứa nhìn bảng giá ở trên kệ, nhất thời đều lộ ra biểu tình phiền muộn cực kỳ.

“Muốn mua khoai lát.” Kiều Sơ Lạc rên rỉ.

“Nóng trong.” An Lan lý trí nói.

“Muốn mua tăm cay.”

“Vừa hát vừa ăn tăm cay, cẩn thận sặc chết mày.”

“Muốn mua Mirinda.”

“Chẳng phải đã nói sẽ uống nước ô mai miễn phí sao?” An Lan nhắc nhở Kiều Sơ Lạc, đừng quên sơ tâm, phải tiết kiệm tiền.

“Cái cảm giác này giống như là đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, cuối cùng lại phát hiện món gì cũng chẳng mua nổi ấy.”

Hai người trăm miệng một lời: “Vợ chồng nghèo hèn, trăm sự bi ai……”

Lúc này, bỗng nhiên có người giật đống tăm cay, khoai lát, Mirinda trong tay Kiều Sơ Lạc ra, giọng điệu đầy giễu cợt: “Các cậu thật lề mề.”

An Lan với Kiều Sơ Lạc quay đầu lại, vậy mà lại là Tiêu Thần!

Tóc hắn hơi dài, buộc túm một chỏm phía sau đầu, trên trán còn có vài lọn tóc rủ xuống, thoạt nhìn có vẻ thực tùy tiện biếng nhác. Bên hông cột áo khoác đồng phục, khóe miệng nhếch lên, lưu manh nở nụ cười.

Nếu như hình ảnh này mà được chụp lại rồi đăng lên cái nhóm kia của Kiều Sơ Lạc thì việc cả nhóm có nổ tung ngay tắp lự cũng chẳng khiến An Lan bất ngờ một chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.