Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 12: Vết cắn




“Nhịp tim của em đập quá nhanh, các bác sĩ nói em đột nhiên tiếp xúc với loại kích thích tố có nồng độ cao như vậy, nếu trong một khoảng thời gian ngắn mà không làm giảm nồng độ xuống được thì em có thể sẽ chết. Người cứu em khi đó có lẽ là một Alpha chất lượng vô cùng tốt, anh ta cắn em rồi truyền tin tức tố của mình sang, làm trung hòa kích thích tố trong cơ thể em về đến mức bình thường…… Bằng không giờ này……”

Nói tới đây, An Nguyên lại để lộ ra biểu tình sợ hãi không thôi.

“Người cứu em ở đâu? Em muốn đi cảm ơn anh ta.” An Lan muốn ngồi dậy, nhưng một cơn choáng váng ập tới khiến cậu nằm bẹp xuống giường.

“Không biết người kia là ai. Người ta làm việc tốt xong, cũng không để lại tên tuổi gì cả.” An Nguyên lắc đầu đáp.

An Lan sửng sốt một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy hụt hẫng cực kỳ.

Có người cứu cậu thoát khỏi cơn nguy kịch, thế mà cậu lại chẳng biết đối phương là ai.

Mẹ An nhắc nhở nói: “Chờ con tỉnh táo hơn, có lẽ cảnh sát sẽ tìm tới hỏi chuyện đấy. Con nhớ được bao nhiêu thì cứ nói bấy nhiêu, không cần phải miễn cưỡng bản thân làm gì.”

“Con biết rồi ạ.”

An Lan lại ngủ thêm một lúc, mãi đến hơn sáu giờ chiều thì đám Kiều Sơ Lạc, Hoa Mập với Trần Nhút Nhát kéo nhau tới thăm cậu.

Kiều Sơ Lạc vừa nhìn thấy An Lan, đôi mắt liền đỏ ửng, vội vội vàng vàng nhào đến bên giường bệnh: “Đều do tao không tốt, nếu tao đi mua đồ với mày thì đã chẳng có chuyện gì rồi!”

An Lan xoa đầu Kiều Sơ Lạc, thở dài: “Phải nói may mà mày không đi cùng với tao mới đúng. Lỡ như dính mày thì hậu quả thật khó lường.”

An Lan nhớ tới tên khốn nạn kia mà trong lòng vẫn ngập tràn sợ hãi. Gã cho rằng An Lan là Omega nên mới tiêm cái thứ kia vào người cậu.

“Mày không biết lúc mày được đưa lên xe cứu thương đáng sợ thế nào đâu. Mọi người kêu, gọi thế nào mày cũng không có phản ứng…… Thật là sợ muốn chết luôn.” Kiều Sơ Lạc vừa nói, vừa lau nước mắt.

Quả đúng là một màn Tiểu Kiều khóc Công Cẩn mà! An Lan bỗng nhiên có một loại cảm giác bản thân thật sự sắp đi chầu trời tới nơi rồi.

“Thế mày có biết người nào đã cứu tao không?” An Lan hỏi.

“Còn người nào được nữa, thì là mấy chú cảnh sát đó chứ ai.” Kiều Sơ Lạc trả lời.

“Mấy chú cảnh sát tìm thấy tao ở đâu thế?” An Lan lại hỏi.

“Dãy ghế bên ngoài nhà vệ sinh.”

An Lan sờ sờ cổ của mình, nghĩ thầm chẳng lẽ là chú cảnh sát đã cắn cậu?

Không đúng, tuy rằng ký ức của cậu rất mơ hồ, thế nhưng vẫn có một chút ấn tượng. Thời điểm chính mình hoang mang, sợ hãi ngồi bệt trong buồng vệ sinh đã có người đến gõ cửa, còn gọi tên cậu nữa.

“An Lan ơi, cổ mày đau lắm hả? Có phải cái kim tiêm kia đã làm xương cổ của mày chấn thương luôn rồi không?” Kiều Sơ Lạc lo lắng hỏi.

Ngộ nhỡ bị liệt toàn thân thì phải làm sao đây?

An Lan vội vã an ủi cậu ta, nói: “Mày đừng nghĩ quàng nghĩ xiên nữa.”

Lúc này, mẹ An tới, nhìn thấy bạn học của An Lan liền đi rửa hoa quả.

Hoa Mập với Trần Nhút Nhát nhiệt tình chạy theo giúp đỡ, vốn Kiều Sơ Lạc cũng muốn đi, thế nhưng lại bị An Lan kéo lại.

“Không phải chỗ bị chích đau. Mà là cổ tao bị cắn.” An Lan nhỏ giọng nói.

Kiều Sơ Lạc sững sờ, tỉ mỉ mà quan sát An Lan một lát, rồi thốt ra một câu chấn động lòng người: “Ôi cái đệt! Đều là Omega với nhau mà mày còn giả vờ là Alpha trước mặt tao là sao?”

“Không phải…… Mày lấy đâu ra cái kết luận tao là Omega thế?” An Lan suýt nữa thì tắc thở.

“Mày đã nghe nói một Alpha bị một Alpha khác đánh dấu bao giờ chưa?” Kiều Sơ Lạc hỏi ngược lại.

“Đây không phải đánh dấu, đối phương chỉ vì cứu tao mới sử dụng cách này để truyền tin tức tố Alpha vào người tao thôi. Bằng không tao đã sớm đi lãnh cơm hộp rồi, còn cần Tiểu Kiều mày ngồi đây khóc Công Cẩn nữa chắc?” An Lan thở dài, kể những chuyện mình biết cho Kiều Sơ Lạc nghe.

“Nhưng mà…… Khó hiểu thật đấy.” Kiều Sơ Lạc chống cằm, ra vẻ suy tư.

“Khó hiểu chỗ nào?” An Lan hỏi.

“Nếu chỉ vì truyền thêm tin tức tố cho mày để trung hòa Eve’s Apple thì chỉ cần cắn vào cổ tay là được rồi, sao còn phải phải cắn vào cổ làm gì? Mày không cảm thấy hành vi này càng giống như là đánh dấu hơn à?” Kiều Sơ Lạc nói.

“…… Hay là do dễ cắn hơn? Chỗ này diện tích lớn?”

Kiều Sơ Lạc cười lạnh hỏi lại: “Mày cảm thấy cái cớ này có tin được không?”

An Lan im lặng không đáp lại.

Nói thật, Kiều Sơ Lạc mà không đề cập đến vấn đề này thì An Lan hoàn toàn không suy nghĩ tới chiều hướng đánh dấu. Bây giờ nghe Kiều Sơ Lạc nói như vậy, cậu cảm giác như có một cánh cửa lớn vừa bật mở, không nhịn được mà nhớ lại hết thảy những chuyện xảy ra khi đó.

An Lan, mau mở cửa ra.

An Lan, tôi ở đây.

Kiềm nén mà dịu dàng, trầm thấp lại xa cách.

Người kia biết tên cậu, chẳng lẽ là người mà cậu quen biết ư?

Hay là, tất cả chỉ là ảo giác của mình cậu mà thôi?

“Tao có thể nhìn một chút không?” Kiều Sơ Lạc dùng ánh mắt đầy khẩn cầu mà nhìn cậu.

“Mày muốn…… nhìn cái gì?”

“Chỗ mày bị đánh dấu…… À nhầm, bị cắn ấy.”

An Lan mắt to trừng mắt nhỏ với Kiều Sơ Lạc một hồi, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Sao tao cứ thấy trong đầu mày toàn chứa mấy thứ dị dạng màu vàng* thế nhỉ?”

(*Suy nghĩ đen tối, đồi trụy =))))

“Hết cách rồi, tao thật sự rất muốn biết bị Alpha đánh dấu tạm thời có phải là rất đau hay không. Chỉ cần nhìn độ nông sâu của vết cắn trên cổ mày là sẽ biết ngay.”

Thật ra An Lan cũng có chút tò mò, muốn biết vết cắn kia sẽ trông như thế nào.

Cậu chậm rãi xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía Kiều Sơ Lạc: “Thế mày chụp ảnh lại cho tao xem nữa, tao cũng muốn biết có nghiêm trọng hay không.”

Kiều Sơ Lạc cẩn thận từng chút một mà vén băng gạc sau cổ An Lan lên, trên băng gạc có một lớp thuốc tiêu viêm, nhưng vết cắn của An Lan thì hầu như không bị chảy máu. Kiều Sơ Lạc nhìn chòng chọc một lúc thật lâu, vẫn không chịu dán băng gạc lại.

“Được chưa vậy? Đã chụp được chưa?”

Kiều Sơ Lạc lúc này mới cầm điện thoại, tanh tách chụp ảnh lại.

“Mày xem đi.”

An Lan nhận lấy điện thoại, nhìn thấy dấu răng sâu hoắm của Alpha kia, trong lòng khẽ run rẩy, mơ hồ có một loại cảm giác bản thân không còn thuộc về chính mình nữa, mà đã thành lập một mối liên hệ mật thiết với người kia tại một nơi vô hình nào đó.

“Thật là gợi cảm.” Kiều Sơ Lạc nói.

“Gì? Gợi cảm chỗ nào? Có phải gần đây mày xem mấy thứ bậy bạ gì rồi không?” An Lan hỏi.

“An Lan này, dựa vào trực giác của một Omega như tao……” Trên mặt Kiều Sơ Lạc nở một nụ cười xấu xa.

“Trực giác gì?”

“Alpha này có lẽ rất thích mày.”

An Lan bị sặc, suýt nữa ném chiếc điện thoại trên tay ra xa mười mét.

“Trò đùa này của mày chẳng buồn cười tí nào đâu nhé. ”

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng, An Lan với Kiều Sơ Lạc đều không hẹn mà nhìn ra cửa, thì ra là Hứa Tinh Nhiên, còn có mấy cán sự lớp cũng tới cùng.

“Lớp trưởng, sao cậu lại đến đây?” An Lan vừa muốn ngồi dậy thì đầu óc lại bắt đầu quay cuồng.

Hứa Tinh Nhiên đặt giỏ trái cây trên chiếc bàn ở đầu giường, mấy nữ sinh khác còn mua cả hoa mang đến nữa. An Lan có thể dễ dàng mà phân biệt được mùi thơm ngát của táo, mùi chua chua ngòn ngọt của cam, và cả hương hoa hướng dương dịu nhẹ.

“Đã đỡ hơn chưa? Đêm qua cậu làm tôi sợ muốn chết luôn đó.” Hứa Tinh Nhiên đi đến bên giường bệnh của An Lan, nghiêng người ngồi xuống.

Một tay hắn chống xuống mép giường, cúi đầu nhìn cậu.

Hứa Tinh Nhiên nở nụ cười, tựa như một giọt mực loang ra khắp trang giấy trắng, tạo nên một bức tranh thủy mặc đầy ưu nhã, mỹ lệ.

An Lan chợt nhớ ra, Hứa Tinh Nhiên đêm qua cũng có mặt ở cái KTV kia.

“Thực xin lỗi, làm cậu sợ hãi rồi."

“Đừng nói xin lỗi, sau này đừng khiến tôi sợ hãi nữa là được.” Hứa Tinh Nhiên đáp.

An Lan nhìn các bạn nữ đang cắm hoa, nói một tiếng cảm ơn, sau đó lại nhìn thấy trên mặt đất ngoài cửa có một bóng người, hình như là có người đang ngồi xổm bên ngoài thì phải.

“Vẫn còn có người đang ở bên ngoài sao?” An Lan hỏi.

Hứa Tinh Nhiên bật cười thành tiếng: “Cậu thử đoán xem ai đang ở bên ngoài?”

“Sao tôi đoán được chứ?”

“Tiêu Thần.” Hứa Tinh Nhiên trả lời.

Hai chữ ngập tràn uy lực này khiến cả người An Lan lung la lung lay, suýt chút nữa đã lăn từ trên giường bệnh xuống đất: “Cái gì? Tiêu…… Tiêu Thần tới đây?”

“Cậu sợ cái gì? Cậu ta cũng có làm gì cậu đâu.” Hứa Tinh Nhiên vươn tay đỡ lấy An Lan.

Tay áo đồng phục của hắn được xắn tới khuỷu tay, lúc giữ lấy bả vai An Lan, từng đường gân tay được kéo căng ra, tràn ngập sức mạnh. Trong khoảnh khắc đó, An Lan có thể cảm nhận được sự dẻo dai của cơ bắp cùng với một loại lực lượng trời sinh của Alpha, cậu vô thức dùng sức, lại nằm xuống giường bệnh.

Hứa Tinh Nhiên cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt An Lan, nhẹ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Cậu đang sợ tôi à?”

“Không…… Không sao cả.” Trái tim An Lan thình thịch thình thịch mà nảy lên, đôi bàn tay căng thẳng siết chặt lấy tấm ga trải giường.

“Là vì tên Alpha đã khiến cậu bị thương sao? Đừng sợ, gã ta đã bị bắt rồi. Hơn nữa, vĩnh viễn cũng không được thả ra.”

Nhắc tới người kia, hai mắt Hứa Tinh Nhiên bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Với lại gã cũng bị Tiêu Thần đánh cho một trận thảm cực kỳ.” Kiều Sơ Lạc đứng ở bên cạnh chen miệng vào.

“Bị Tiêu Thần đánh á?”

Chuyện này thì có liên quan gì đến Tiêu Thần đâu cơ chứ? An Lan cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Chẳng phải hôm đó Tiêu Thần với lớp trưởng của chúng ta cùng đi hát sao? Cái thằng chó chết kia sau khi tiêm thuốc cho mày thì chạy loạn khắp nơi, vừa lúc đụng phải Tiêu Thần đi ra ngoài hút thuốc. Mày còn nhớ gã cầm điện thoại của mày đi không? Ốp điện thoại của mày có con mèo chiêu tài nhìn ngu vãi nồi, Tiêu Thần liếc mắt một cái liền nhận ra ngay!” Kiều Sơ Lạc mặt mày hớn hở mà kể lại, chẳng hề hay biết chính chủ Tiêu Thần người ta còn đang đứng ở ngoài cửa kia kìa.

“Từ đã…… Sao Tiêu Thần lại biết được ốp điện thoại của tao?”

Câu hỏi này của An Lan cũng không nhận được câu trả lời, bởi vì Kiều Sơ Lạc cứ dứt khoát một lèo mà kể nốt chuyện.

“Đại biểu môn toán nhà chúng ta bèn chặn tên kia lại, hỏi gã tại sao lại cầm điện thoại của mày. Gã ta đương nhiên không giải thích được, lại còn muốn bỏ chạy nữa. Tiêu Thần dứt khoát đạp gã ngã xuống đất! Khí thế kinh hồn! Sau đó thì bắt đầu phóng thích tin tức tố mà nghiền áp toàn diện, tên kia sợ quá đành phải khai ra những chuyện đã làm với mày.”

“Ồ……”

“Lại còn ồ? Mày có biết tên kia muốn làm gì mày không?” Kiều Sơ Lạc trừng mắt.

“Làm gì?”

“Gã tưởng mày là Omega, muốn quấy rối mày! Nhưng không ngờ An Lan của chúng ta lại siêu cấp mạnh mẽ, tin tức tố bùng nổ, dọa cái tên rác rưởi kia sợ vãi đái ra quần!” Kiều Sơ Lạc híp mắt nở nụ cười.

“Tao? Tin tức tố bùng nổ?” An Lan chỉ chỉ chính mình, câu chuyện này dường như càng nói càng khoa trương thì phải?

Kiều Sơ Lạc gật gật đầu: “Là mày, là mày, đương nhiên là mày rồi.”

An Lan nhìn về phía lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên, Hứa Tinh Nhiên cũng gật gật đầu nói: “Quả thật là cậu đã dùng tin tức tố dọa sợ gã. Ngầu cực kỳ luôn.”

Nghe một Alpha chất lượng tốt như Hứa Tinh Nhiên khen mình ngầu, An Lan cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.

Cậu nhìn ra cửa, lớn tiếng nói một câu: “Tiêu Thần ơi…… Cảm ơn cậu nhé.”

Chỉ có điều, Tiêu Thần đã sớm rời đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.