Rồng Bay Phượng Múa

Chương 31: Nghe lén




Phượng Trữ choáng váng, không biết làm sao, nàng ôm má ngơ ngẩn nhìn Kiều Lỵ: Làm sao bà ta có thể trở mặt nhanh như vậy được?

Kiều Lỵ tức giận đến không đứng yên được, ở trong phòng đi qua đi lại hai ba bước, bà dừng lại, chỉ vào Phượng Trữ mắng: “Ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi lúc nào cũng bảo là làm tốt lắm, vậy mà dám vác cái bụng về nhà mẹ đẻ: Ta đã cảm thấy không thích hợp, nhưng ngươi mở miệng ra cư nhiên dám nói dối, cái gì mà sinh con gái sẽ bị ghét bỏ, đợi sinh con trai sẽ đến đón nàng, ta cư nhiên còn tin ngươi:” Bà ta tức giận run người: “Ngươi nói đi, nghiệt chủng này là của ai?”

Phượng Trữ lắc đầu, nước mắt lại ứa ra: Kiều Lỵ cả giận nói: “Khóc cái gì mà khóc, ngươi nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Phượng Trữ oa oa khóc lớn, Kiều Lỵ lại hỏi một hồi, Phượng Trữ cuối cùng hét to: “Ta cái gì cũng không biết, ta cái gì cũng không nhớ rõ:”

“Hảo, tốt lắm:” Kiều Lỵ cắn răng: “Ngươi một câu không nhớ rõ, không biết, quăng cái cục diện rối rắm cho ta dọn dẹp:” Bà đi trở lại gần vài bước, nhìn Phượng Trữ mặt nhăn nhó: “Hiện tại Long gia cứng rắn nói đứa nhỏ này không phải của Long gia, giờ nên làm thế nào cho phải?”

Phượng Trữ nghe xong lời này, muốn khóc cũng khóc không được, trong đầu một trận quặn đau: Kiều Lỵ lại nói: “Ngươi ở đây đã ba năm, trong ba năm cũng không bắt được tâm của Long Tam sao? Trong ba huynh đệ tính tình hắn ôn hòa nhất, ngươi lúc trước cũng cam đoan nhất định sẽ ở đây vững chân, lấy được thứ kia, báo thù cho Phượng gia chúng ta: Kết quả thì sao? Ba năm, ngươi cái gì cũng chưa làm được, còn sinh ra nghiệt chủng: Thật sự là được việc không đủ bại sự có thừa:”

Phượng Trữ cúi đầu nức nở không nói lời nào, hiện tại trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, cũng không lưu tâm nội dung Kiều Lỵ nói đến, trong lòng nàng tràn đầy ảo não cùng xấu hổ, không có nửa điểm tò mò với việc của nhà mẹ đẻ và Long gia:

Kiều Lỵ ở trong phòng vòng vo nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra biện pháp: “Ngươi hiện nay mất trí nhớ cũng là chuyện tốt, chuyện gì đều không cần phải thừa nhận: Long gia không nhận đứa nhỏ này thì chúng ta sẽ mang đi, để lại tội danh bức thê bỏ nữ nhi cho bọn hắn: Ta đem Bảo Nhi đi, ngươi cứ ở lại đây, trong tay chúng ta có hôn ước tổ tông lưu lại, bọn họ không dám bức ngươi đi, ngươi cứ ở lại đây chờ đợi, còn nhiều thời gian, sau này sẽ còn có cơ hội…”

Bà nói còn chưa dứt lời, đã bị Phượng Trữ cắt ngang, nàng lau nước mắt cầu xin: “Nương, ta không còn mặt mũi nào ở lại nơi này nữa, nương dẫn ta về nhà được không? Ta thực có lỗi với Long Tam, ta không thể ở lại đây nữa:”

Kiều Lỵ tức giận đưa tay lên, cuối cùng kềm chế không đánh tiếp, bà trừng mắt nhìn Phượng Trữ, nhẫn nhịn nhưng vẫn chỉ vào chóp mũi của nàng, quát: “Ngươi đúng là đồ vô dụng, không thể làm cho Long Tam yêu ngươi thì thôi, lại để tâm trên người hắn: Chính ngươi nói xem, bị đuổi khỏi đây, ngươi còn mang theo con nghiệt chủng, ai còn có thể lấy ngươi nữa?”

“Ta đã phạm vào sai, không dám có ý nghĩ không an phận: Ta không phải vẫn còn cha cùng nương đó thôi, không có người muốn ta, không phải còn có cha cùng nương thôi?” Phượng Trữ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt lã chã, ánh mắt trong suốt để lộ ra tuyệt vọng, huyết mạch thân nhân, nơi tránh gió cuối cùng của nàng:

Kiều Lỵ nghẹn lời, khẽ cắn môi, cuối cùng chỉ chỉ vào cái trán của nàng: “Ngươi là đứa nhỏ không tiền đồ: Việc này ngươi đừng nghĩ nữa, có nương đây, nương làm chủ cho ngươi, nương tìm Long Tam nói chuyện:”

“Nương…” Phượng Trữ quýnh lên, lôi kéo tay áo của Kiều Lỵ: “Nương, đừng đi: Là nữ nhi không tốt, nữ nhi theo hai người về nhà thôi:”

Kiều Lỵ vung tay: “Ngươi đừng vờ ngớ ngẩn, nương cho dù không thèm nghĩ nữa, cũng phải tính cho sau này của ngươi: Nương lần này tới, chính là nghe nói ngươi sinh bệnh, phạm hồ đồ, nương lo lắng Long gia mượn cơ hội đuổi ngươi đi, mới nghĩ đem cốt nhục của các ngươi mang lại đây, cho dù là không thích con gái, nhưng cũng là thân sinh, ngươi cũng coi như sinh ra đứa nhỏ cho Long gia: Nhưng vạn vạn không ngờ tới ngươi làm ra việc hồ đồ thế này:”

Bà càng nói càng tức, nắm quyền khắc chế tính tình, lại nói: “Ta cũng quá sốt ruột, ta nên cẩn thận suy nghĩ thấy việc này cổ quái, cách nói của ngươi trước kia làm ta cũng nghi ngờ, nhưng ngươi luôn luôn nghe lời nhu thuận, ta cũng không nghĩ tệ như vậy, chỉ nghĩ là ngươi ở đây gặp áp lực quá lớn: Trước khi khởi hành đáng ra phải cân nhắc, không nên đem đứa nhỏ này theo, cũng không rơi vào cục diện bị động như hôm nay: Ai, ta cũng thật quá hồ đồ:”

Phượng Trữ trong lòng càng khổ sở: “Thực xin lỗi, đều là lỗi của nữ nhi:”

Kiều Lỵ không kiên nhẫn nói: “Cứ một chút lại xin lỗi thì có ích lợi gì?” Bà trừng mắt nhìn Phượng Trữ: “Cha ruột của đứa nhỏ này, ngươi một chút cũng nghĩ không ra sao?”

Phượng Trữ lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy việc này làm cho nàng ghê tởm và sợ hãi, nàng chẳng lẽ không để ý tướng công của mình, mà lưu luyến với người khác? Theo tính cách của nàng, cho dù nàng yêu người khác, cũng không thể làm ra chuyện động trời như vậy: Chẳng lẽ, trên người nàng đã xảy ra chuyện gì? Phượng Trữ nghĩ vậy, lại che miệng khóc:

Kiều Lỵ nhìn nàng, thở dài: “Phượng Phượng, việc này con cứ hoàn toàn làm như không biết, cho dù nhớ ra cha đứa nhỏ là ai, con cũng không được nói, con chỉ cần nói cho nương biết, nương sẽ vì con làm chủ: Nương hiện tại phải đi tìm Long Tam, dàn xếp chuyện này đã, con chớ hoảng sợ, có nương ở đây: Bọn họ muốn nhân cơ hội này đuổi Phượng gia chúng ta đi sao, không có cửa đâu!”

Bà nói xong, quay đầu liền ra khỏi phòng: Phượng Trữ ngơ ngác đứng, cũng không biết đứng bao lâu, trong đầu nàng rối loạn, nàng cảm thấy nàng phải làm cái gì đó: Nhưng nàng có thể làm cái gì? Muốn làm cái gì? Nàng không biết:

Phượng Trữ như người không hồn bước ra khỏi phòng, nàng cảm thấy chính mình như tội nhân dơ bẩn, không thể ra ngoài sáng, vì thế dán tường, tìm chỗ tối mà đi: Nàng đi tới đi tới, phát hiện bản thân đến trong sân của Long Tam, nàng ngẩng đầu nhìn căn phòng quen thuộc kia, bỗng nhiên muốn nhìn thấy hắn, nghe tiếng hắn nói, nhưng là nàng không dám: Nàng cảm thấy nàng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, vô số vấn đề nàng không đếm được, nàng muốn tìm hắn hảo hảo nói chuyện, nhưng nàng không dám:

Nàng cuối cùng lặng yên không một tiếng động đến bên cửa sổ, áp lỗ tai vào, lại nghe thấy trong phòng có người nói chuyện:

“Ta không có chạm qua nàng:” Đó là thanh âm của Long Tam: Thanh âm kia tuy nhẹ, nhưng lại như lưỡi kiếm đâm thẳng vào tim Phượng Trữ: Nàng cứng người, thẫn thờ đứng tại chỗ:

“Hừ, Phượng phu nhân kia bây giờ cho dù biện hộ như thế nào cũng không được:” Đây là thanh âm của Long Nhị: “Bà ta cho là Long gia chúng ta đều là người chết sao?”

Long Tam không nói gì, Long Nhị nói tiếp: “Cái này gọi là thông minh bị thông minh hại: bà ta cướp sinh ý của chúng ta bất thành, lại biết Phượng Trữ bị bệnh, đoán chúng ta có thể lấy cơ hội này hưu nàng, liền đem đứa nhỏ Phượng Trữ vụng trộm sinh ở nhà mang lại đây: Bà ta chắc là nghĩ muốn dùng đứa nhỏ giữ lấy vị trí Long Tam phu nhân sao? Nhưng bà ta cũng không dự đoán được, Phượng Trữ cũng lừa bà ta một vố:”

“Ta thật không dám nghĩ, lúc trước Bình nhi nói Phượng Trữ về nhà mẹ đẻ vì sinh đứa nhỏ, cư nhiên là thật:” Trong giọng nói của Long Tam có cảm xúc bi thương làm cho Phượng Trữ nước mắt lại tràn mi:

“Bây giờ chứng thật cũng không muộn:” Long Nhị cảm thấy rất là may mắn: “Chuyện này đã rõ ràng quá rồi: Lúc trước sau khi Bình nhi mật báo không lâu liền sinh bệnh đã chết, ta đã cảm thấy không đơn giản như vậy:”

“Nhị ca…” Giọng Long Tam bi thương cùng vô lực, làm lòng Phượng Trữ thêm đau đớn:

Phượng Trữ không biết bản thân làm thế nào rời đi cái sân kia, nàng chỉ biết là đời này nàng không còn khả năng thản nhiên đối mặt với Long Tam: Nàng đi lang thang vô mục đích trong Long phủ, lẩn tránh trong bóng tối như u hồn: Nàng không biết nàng tóc tai hỗn độn hai mắt sưng đỏ sắc mặt xanh trắng, giờ phút này bộ dáng bên ngoài thật giống như nữ quỷ, tâm nàng tĩnh mịch, mặt không chút thay đổi: Ban ngày ban mặt chợt thấy bên vách tường có thứ như thế, thật đúng là quỷ dọa người:

Phượng Trữ mơ hồ chẳng phân biệt phương hướng đi mãi, một nha hoàn bê một mâm hoa quả đi ngang qua, vừa quay lại thì thấy bóng của nàng đứng ở trong góc, sợ tới mức hét lên một tiếng, hất đổ mâm hoa quả quay đầu bỏ chạy:

Phượng Trữ mờ mịt nhìn bóng dáng của nàng, thì thào nói: “Ta đã tự sát sao? Sao người kia lại như nhìn thấy quỷ … Di?” Nàng ngơ ngác đứng một hồi, đầu óc dường như dần dần hoạt động lại, đưa tay hứng lấy ánh mặt trời, lại lẩm bẩm: “Đúng rồi, vẫn chưa là quỷ:”

Cúi đầu nhìn đám trái cây lăn lăn dưới chân, trong đó có lê nàng thích ăn nhất: Phượng Trữ ngồi xổm xuống, nhặt lên một quả xoa xoa, hung hăng cắn một phát thật to, trước đây khi gặp chuyện không vui chỉ cần ăn này nọ, tâm tình sẽ tốt hơn hẳn: Lê thực ngọt, nàng có thể một hơi ăn ba quả, nàng còn nhớ rõ lê nhà Mã thúc trồng, nàng ăn thật sự vui vẻ, nhưng vì sao lê ở Long gia, nàng càng ăn càng chảy nước mắt?

Phượng Trữ không cam lòng, nàng cắn thêm một miếng, lại kiểm thêm một quả lau lau tiếp tục cắn, nhưng nước mắt không ngừng được, nàng cảm thấy chính mình thật ngốc: Bỗng nhiên một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện ở trước mặt nàng, là Bảo Nhi:

Bảo Nhi tò mò nhìn nhìn hành động của Phượng Trữ, học nàng ngồi xổm xuống: Cúi đầu nhìn thấy đám trái cây dưới chân, cũng cầm lên một quả đào, đưa lên miệng:

“Ai, ai, bẩn:” Phượng Trữ nhanh tay đoạt lấy, lau lau rồi đưa lại cho nàng: “Tốt lắm:”

Bảo Nhi ngồi xổm không được, đặt mông ngồi ở bên người Phượng Trữ, nàng nâng tay thay Phượng Trữ lau nước mắt, miệng nói không rõ: “Khóc khóc, xấu hổ…” Phượng Trữ ngây ngốc nhìn nàng, nàng lại ôm quả đào cắn:

Tay của Bảo Nhi nhỏ, quả đào kia lại to, vì thế Bảo Nhi dùng hai tay ôm quả đào cắn: Nhưng miệng nàng cũng nhỏ, cắn nửa ngày quả đào kia trông vô cùng thê thảm: Phượng Trữ nhịn không được nở nụ cười, nàng hít hít mũi, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều: Nàng cầm lấy quả đào, dùng sức bẻ thành hai nửa, lại đưa cho Bảo Nhi, ánh mắt Bảo Nhi vụt sáng lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Phượng Trữ: Đưa tay cầm nửa quả đào, có thể cắn được, một bên vừa cười vừa ăn, trên mặt dính toàn nước trái cây:

Một lớn một nhỏ ngồi ở trong góc ăn hết một mâm hoa quả, vẫn không thấy có người đến tìm Bảo Nhi: Phượng Trữ bế nàng lên, Bảo Nhi thực ngoan gọi một tiếng: “Nương…”

Thanh âm gọi nương này khiến Phượng Trữ vừa vui vừa buồn, nàng lấy khăn tay lau miệng cho Bảo Nhi, Bảo Nhi ngọt ngào cười với nàng: Phượng Trữ lúc này thật muốn khóc, làm sao bây giờ? Cuộc sống của nàng một mảnh hắc ám, lão thiên gia vì sao lại cho nàng một oa nhi đáng yêu như vậy?

Hôm nay Phượng Trữ cùng Bảo Nhi trốn trong phòng, nàng ai cũng không muốn gặp, kỳ thật cũng không có người tới gặp nàng: Nàng không thèm nghĩ đến đàm phán giữa hai nhà nữa, không thèm nghĩ đến nàng sau này có thể ra sao, bây giờ nàng chỉ dành thời gian cùng Bảo Nhi vui vẻ ở chung:

Bảo Nhi là một đứa nhỏ thực ngoan, nàng không nói lớn, không khóc không nháo, nhìn cái gì đều cẩn thận, tựa hồ lá gan rất nhỏ, muốn làm cái gì cũng nghĩ trước, thử một chút, sau đó mới làm:

Nha hoàn chiếu cố Bảo Nhi muốn đem Bảo Nhi đi, Phượng Trữ không cho, nàng hỏi cách chăm sóc Bảo Nhi, sau đó sai nha hoàn kia làm việc khác: Bảo Nhi tựa hồ cũng thực thích Phượng Trữ, biết có thể ở lại cùng nàng, cười đến thực vui vẻ: Phượng Trữ cảm thấy, đây là thiên tính mẫu tử, giống như nàng vừa thấy Bảo Nhi liền thích, Bảo Nhi đối nàng, chắc chắn cũng có hảo cảm rõ ràng:

Hai mẹ con cùng nhau ăn cơm chiều, cùng nhau tắm giặt, cùng nhau chải đầu, cùng nhau thay đổi xiêm y, cùng lên giường ngủ: Phượng Trữ ôm Bảo Nhi, nghe nàng kêu “Nương”, nhìn bộ dáng nàng ngủ chảy nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy chính mình không còn sợ ác mộng như xưa:

Tại thời điểm này, Bảo Nhi khiến Phượng Trữ không còn cảm thấy tuyệt vọng cùng bi thương nữa, nàng làm cho công việc của Phượng Trữ lu bù lên, nàng khiến Phượng Trữ có thể trốn tránh tình cảnh trước mắt, tuy rằng hết thảy đau xót đều là nàng làm ra, nhưng Phượng Trữ cũng cảm giác Bảo Nhi thật giống mình:

Cùng là cái gì cũng không biết, cùng là cái mầm tai vạ, Phượng Trữ không dám nói chính mình là vô tội, nhưng Bảo Nhi tuyệt đối là vô tội: Nàng chỉ là một đứa nhỏ, không có lý do gì đem chuyện xấu đổ lên người Bảo Nhi:

Phượng Trữ nghĩ, vận mệnh chính nàng nàng không thể cải biến, nhưng Bảo Nhi thì nàng nhất định phải bảo hộ tốt: Nàng không thể lại một lần nữa vứt bỏ nữ nhi của mình, cho dù không vì Long Tam, nàng cũng không thể lại ở lại Long phủ, nàng muốn cùng Bảo Nhi ở chung một chỗ, nàng muốn cùng Bảo Nhi về nhà:

Phượng Trữ vừa nghĩ đến liền muốn hành động, nàng lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo, trên gương mặt phấn nộn của Bảo Nhi hôn một cái, sau đó đi ra ngoài, tính cùng cha mẹ nói rõ ràng, cho dù như thế nào, nàng sẽ không ở lại Long phủ:

Nhưng khi nàng vừa vụng trộm đứng bên ngoài phòng cho khách, chợt nghe thấy Kiều Lỵ đối Phượng Trác Quân nói: “Tướng công, ta làm việc này cũng vì Phượng Phượng, vì Phượng gia chúng ta:”

Phượng Trữ giật mình, ngừng tay gõ cửa, chuyển tới bên cửa sổ nghe lén:

Nàng nghe được Phượng Trác Quân nói: “ Bảo Nhi là đứa nhỏ ngoan ngoãn, chúng ta nuôi cũng được:”

“Nhưng thanh danh Phượng gia làm sao bây giờ? Không thể để cho người khác đều biết Phượng Phượng sinh ra đứa nhỏ mà không biết cha nó là ai: Tiểu oa nhi còn nhỏ thì còn dễ, nhưng sau này nó trưởng thành, cũng không thể dấu diếm mãi được, không bằng chúng ta gửi nó cho người khác nuôi, ngày sau nó lớn lên, sẽ tìm cái cớ, nói là chất nữ bà con xa đến ở, lại đón trở về: Hôm nay thái độ của Long gia khá cứng rắn, ta thấy việc này không dễ: Nếu bên đó không thuận theo, ta nhất định phải lại nháo đến gà chó không yên: Cho dù Phượng Phượng ở hay không ở lại đây, chuyện Bảo Nhi đều đã định rồi: Ta nghĩ rồi, trước đem Bảo Nhi đưa đến bà cô ở nông thôn, bà ấy không có con, chắc sẽ không bạc đãi Bảo Nhi: Chúng ta cho tiền nuôi dưỡng, Bảo Nhi sẽ không kém:”

“A Lỵ, Bảo Nhi còn nhỏ…”

“Tướng công, ngươi nghe ta: Nếu bị đuổi khỏi Long gia, Phượng Phượng sau này tái giá, Bảo Nhi sẽ là thứ trói buộc, Bảo Nhi ở nhà chúng ta lớn lên, sẽ bị người ngoài chỉ trỏ, cũng không vui vẻ: Ta làm như thế, đối với bên nào cũng tốt:”

Phượng Trữ nhắm mắt lại, cảm thấy trong đầu lạnh như băng, nàng nghe không nổi nữa, yên lặng xoay người, bước vào trong bóng đêm:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.