Rơi Vào Tay Em

Chương 42




Edit: Thanh

================

Khương Từ đã sớm nghĩ đến, sau khi tới Bắc Thành sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải người nhà họ Thẩm.

Nhưng cô không nghĩ tới người đầu tiên cô gặp lại là Thẩm Hành.

Đó là đêm trước Tết, Thẩm Thính Nam đi công tác ở tại Thượng Hải vẫn chưa về, cô ở bệnh viện với bà nội, đến hơn mười giờ đêm, cấp trên của cô bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô, nói cô đến đồn công an giải quyết tranh chấp đánh nhau.

Lúc đó bà nội đã ngủ, cô nói với dì Nguyệt một tiếng liền đeo túi xách ra ngoài.

Đón xe đến cửa Nam đồn công an, vừa vào liền thấy Thẩm Hành bị thương khá nghiêm trọng.

Ở trong điện thoại cấp trên nói với cô đương sự tên Thẩm Hành, cô còn tưởng chỉ trùng tên trùng họ, lúc này nhìn thấy người cô mới nhận ra thật sự là em họ của Thẩm Thính Nam.

Cô cũng có ấn tượng với Thẩm Hành, năm đó lúc ở nhà họ Thẩm, anh ta cũng chĩa mũi nhọn vào cô không ít.

Lúc Thẩm Hành nhìn thấy Khương Từ, anh ta cũng có chút bất ngờ. Nhất là lúc Khương Từ đi về phía anh ta, anh ta bất ngờ hơn nửa ngày không nói nên lời.

Khương Từ nói với anh ta: “Chủ nhiệm Hà nói tôi đến giải quyết chuyện của anh, anh nói lại với tôi tình huống cụ thể một chút.”

Thẩm Hành ngồi trên ghế, trố mắt nhìn chằm chằm Khương Từ một hồi lâu, khó tin hỏi: “Cô là Khương Từ?”

Khương Từ “Ừ” một tiếng, cũng không có tâm trạng ôn chuyện với anh ta, chỉ ngồi xuống, lấy giấy bút trong túi xách ra đặt lên đùi, sau đó nhìn Thẩm Hành, “Nói đi.”

Thẩm Hành sững sờ trong chốc lát, cuối cùng cũng mở miệng, nói với Khương Từ nguyên nhân sao lại đánh nhau.

Khương Từ nghe xong liền hiểu, chỉ là hai vị con ông cháu cha giành phụ nữ ở quán bar rồi đánh nhau, bên kia đông người, Thẩm Hành chỉ có một mình, kết quả đương nhiên anh ta thua, bị thương, mặt mày thâm tím, anh ta không nuốt trôi cục tức này, không chịu hòa giải mà nhất quyết truy tố.

Khương Từ nghe yêu cầu của Thẩm Hành xong, nhìn vết thương trên mặt anh ta một chút, hỏi: “Ngoại trừ vết thương trên mặt, anh còn vết thương nào khác không?”

Thẩm Hành đoán chừng cảm thấy rất mất mặt, rầu rĩ nói: “Ông đây gãy tay rồi.”

Khương Từ sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn cánh tay của anh ta, lúc này mới phát hiện tay phải của anh ta vẫn luôn dán bên người, không thể cử động.

Cô gật đầu, nói: “Vậy chút nữa đi làm giám định thương tật trước, sau đó hãy khởi kiện.”

Nói xong, lại nhắc nhở: “Có điều anh cũng phải chuẩn bị tâm lý, cho dù thắng kiện, đối phương nhiều lắm cũng chỉ trả cho anh chút tiền bồi thường, không đến mức truy cứu trách nhiệm hình sự.”

Thẩm Hành nhíu mày, hỏi: “Không thể để nó ngồi tù sao?”

Khương Từ nói: “Thứ nhất, hai người thuộc loại ẩu đả đánh nhau, không phải anh ta đơn phương đánh anh, thứ hai, trừ khi kết quả giám định thương tật của anh đạt đến mức tàn tật mà bên kia có thể bị xử phạt. Cho nên chút nữa tôi dẫn anh đi làm giám định thương tật, kết quả giám định sẽ là căn cứ quan trọng để thẩm phán quyết định vụ án.”

Thẩm Hành “À” một tiếng, anh ta nhìn Khương Từ, bỗng nhiên nghi ngờ trí nhớ của mình có phải có vấn đề không. Những năm gần đây Khương Từ ngày càng trở nên xinh đẹp hơn? Hay là cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, chỉ là lúc đó anh ta có thành kiến với cô nên không nhìn thẳng vào cô.

Khương Từ nói với Thẩm Hành xong thì thu dọn tài liệu và máy tính, nói: “Vậy bây giờ tôi đi đóng tiền phạt cho anh, sau đó dẫn anh đi làm giám định thương tật.”

Cô nói xong liền xách túi rời khỏi phòng.

Thẩm Hành đi theo phía sau Khương Từ, thấy Khương Từ giúp anh ta nộp phạt ký tên, không khỏi nhìn chằm chằm cô, không biết vì sao, trong lòng có chút kỳ lạ.

Nộp tiền phạt xong, Khương Từ dẫn Thẩm Hành ra khỏi đồn công an, sau đó đưa anh ta tới bệnh viện để làm giám định thương tật.

Làm giám định thương tật xong, lúc ra khỏi bệnh viện đã là rạng sáng, Thẩm Hành nhìn chằm chằm Khương Từ một đêm, lúc này nhịn không được hỏi cô, “Tôi nghe bọn họ nói sau khi tốt nghiệp cô đã về Dung Thành rồi, quay lại đây lúc nào thế?”

Khương Từ đang trả lời tin nhắn của Thẩm Thính Nam trên wechat, thuận miệng đáp một câu, “Trước đó không lâu.”

Thẩm Hành tò mò hỏi thêm: “Vậy bây giờ cô đang ở với mẹ à? Nghe nói mẹ cô mua biệt thự bên đường Giang Dương ——”

Khương Từ không có hứng thú trò chuyện với Thẩm Hành, ngẩng đầu nhìn thấy chú Trần đã lái xe tới, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hành, nói: “Tôi về sẽ viết đơn khởi tố, lúc đến tòa án lập án cần anh cung cấp một ít thông tin, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh.”

“À —— “Thẩm Hành còn muốn nói gì đó, Khương Từ đã cắt lời anh ta, “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”

Cô nói xong cũng không nán lại nữa, xoay người đi thẳng đến ven đường.

Thẩm Hành sững sờ nhìn bóng lưng Khương Từ, vài giây sau, anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, vội vàng gọi cô: “Này, đợi một chút!”

Khương Từ dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, “Còn chuyện gì sao?”

Thẩm Hành đi đến trước mặt Khương Từ, nói: “Chuyện tôi đánh nhau cô tuyệt đối đừng nói với người nhà tôi, nếu để ba mẹ tôi biết thì tôi không chịu nổi hậu quả đâu.”

Khương Từ “Ừ” một tiếng, nói: “Yên tâm đi, tôi không quen với người nhà anh.”

Cô nói xong liền quay đầu, đi về phía trước mấy bước, lại nhớ tới gì đó, dừng lại quay đầu nhìn Thẩm Hành, không yên tâm hỏi: “Nhưng anh có thể tự trả phí luật sư không?”

Cô cũng không muốn làm không công.

Thẩm Hành cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục, tức giận nói: “Cô cũng quá coi thường tôi rồi đó? Mặc dù tôi không làm việc ở công ty, nhưng tôi cũng có cổ phần của dòng họ, còn thiếu cô chút phí luật sư này à?”

Khương Từ “Ừ” một tiếng, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Cô nói xong liền xoay người rời đi, đi đến ven đường, mở cửa ngồi vào ghế sau.

Xe khởi động, Thẩm Hành từ xa nhìn chiếc xe mà Khương Từ lên kia, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra mình đã nhìn thấy ở đâu.

Lúc Khương Từ đang xử lý chuyện của Thẩm Hành ở đồn công an, Thẩm Thính Nam gửi tin nhắn hỏi cô ngủ chưa, cô nói với anh mình đang ở đồn công an giải quyết tranh chấp, chút nữa phải đưa đương sự đến bệnh viện làm giám định thương tật, lúc đầu cô định sẽ đón xe về, nhưng Thẩm Thính Nam không yên tâm, nhất định phải kêu chú Trần đến đón cô.

Sau khi lên xe, Thẩm Thính Nam gọi đến, hỏi cô, “Nhìn thấy chú Trần chưa?”

Khương Từ trả lời: “Em đã lên xe rồi, đang trên đường về nhà đây.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì yên tâm, nói: “Sau khi về nhà thì đi ngủ sớm một chút, đã trễ thế này rồi còn ở bên ngoài.”

Khương Từ cười, nói: “Em biết rồi.”

Cô nói thêm: “Không phải anh cũng chưa ngủ à.”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh không phải đang chờ em sao, chờ em đến nhà anh sẽ ngủ.”

Khương Từ “dạ” một tiếng, cười nói: “Vậy em đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho anh.”

Cuối năm Thẩm Thính Nam bận rộn công việc, thường xuyên đi công tác, gần đây không phải đi công tác ở chỗ này thì chính là đi công tác ở chỗ kia, thỉnh thoảng anh về Bắc Thành nhiều nhất một hai ngày rồi lại phải ra ngoài, hôm nay anh rất bận, đến bây giờ mới có thời gian gọi điện thoại cho Khương Từ, nghe giọng cô một chút.

Nghe thấy Khương Từ muốn cúp máy, giọng điệu anh có chút u oán, nói: “Mới nói hai câu đã muốn cúp điện thoại anh rồi, anh nhớ em cả một ngày, em cũng không thèm nói nhớ anh.”

Giọng Thẩm Thính Nam không lớn, nhưng trong xe yên tĩnh, Khương Từ đoán chú Trần phía trước cũng có thể nghe được, cô không nhìn được cười, hỏi: “Thẩm Thính Nam, không phải tối nay anh uống rượu đó chứ?”

Lấy hiểu biết của cô với Thẩm Thính Nam, lúc anh tỉnh táo không thể nói ra mấy lời buồn nôn như vậy được.

Thẩm Thính Nam “Ừm” một tiếng, nói: “Tối nay xã giao có muốn một chút.”

Khương Từ dặn dò anh, “Vậy anh nhớ phải uống thuốc giải rượu, nếu không ngày mai thức dậy sẽ đau đầu.”

Thẩm Thính Nam ngồi dựa vào ghế trong thư phòng, nghe được giọng của Khương Từ, trên gương mặt đẹp trai của anh có ý cười thỏa mãn nhàn nhạt, lại cùng cô tán gẫu, “Vụ tối nay là gì thế? Muộn như vậy còn phải đến đồn công an.”

Khương Từ nói: “Chỉ là hai vị con ông cháu cha vì giành phụ nữ mà đánh nhau, kết quả một người trong số họ bị đánh bầm dập, cũng chính là đương sự của em, anh ta nuốt không trôi cục tức này nên muốn khởi tố người kia.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì cười một tiếng, nói: “Ở Bắc Thành luôn có rất nhiều người nhàm chán.”

Khương Từ cười, nói: “Anh đoán xem người kia là ai, người anh quen đó.”

“Anh quen?” Thẩm Thính Nam có chút bất ngờ, suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra, hỏi: “Không nghĩ ra, ai thế?”

Khương Từ cười nói: “Em họ của anh.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy liền nghĩ ra, hỏi: “Thẩm Hành?”

Khương Từ cười, “Sao anh vừa đoán đã đúng thế.”

Thẩm Thính Nam đau đầu xoa xoa thái dương, nói: “Cũng chỉ có nó thích gây chuyện khắp nơi.”

Khương Từ cười, nghĩ ra gì đó nói với Thẩm Thính Nam: “Có điều chuyện này anh đừng nói với người trong nhà anh, cậu ta còn cố ý dặn đó, sợ ba mẹ cậu ta biết được thì sẽ không qua nổi.”

Thẩm Thính Nam nói: “Nó còn sợ ba mẹ biết à? Lúc gây chuyện không mang theo não.”

Anh hỏi thêm: “Bị thương có nặng không?”

Khương Từ nói: “Vẫn ổn, đều là vết thương ngoài da, nghiêm trọng nhất là tay phải bị gãy xương.”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nhớ tới thái độ lúc trước của Thẩm Hành với Khương Từ, nói: “Vụ án này em không muốn nhận thì không cần nhận, chuyện nó tự gây ra, không cần để ý đến nó.”

Khương Từ nói: “Vụ án của cấp trên đưa, hơn nữa cũng không có gì, chỉ cần cậu ta trả tiền, ai mà không cần tiền chứ.”

Cuối cùng, cô nói thêm: “Đúng rồi, chuyện này anh biết là được, đừng đi hỏi cậu ta, cũng đừng nói với người trong nhà, dù sao em cũng đã đồng ý phải giữ bí mật.”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Được, anh biết rồi.”

Nói xong chuyện này, Khương Từ hỏi: “Khi nào anh về?”

Thẩm Thính Nam cười, nói đùa cô, “Nhớ anh à?”

Khương Từ cười, nói: “Đúng vậy đó, sắp đến tết rồi.”

Thẩm Thính Nam: “Sẽ sớm thôi, chậm nhất hai ngày này xong việc anh sẽ về.”

Khương Từ nói: “Vậy trước khi về anh gọi cho em, em đi mua đồ ăn.”

Thẩm Thính Nam cười, trong mắt không giấu được ý cười cưng chiều, hỏi: “Sao thế? Tổ chức tiệc đón anh à?”

Khương Từ cười nói: “Đúng vậy, anh muốn ăn gì, đến lúc đó em nấu cho anh.”

Thẩm Thính Nam không nỡ để Khương Từ xuống bếp, nói: “Không cần đâu, đến lúc đó chúng ta ra ngoài ăn, anh xuống máy bay sẽ gọi cho em.”

“Được.” Khương Từ dặn dò: “Vậy anh chú ý an toàn, trước khi lên máy bay cũng nói với em một tiếng.”

Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, nói: “Được.”

*

Vụ án của Thẩm Hành rất dễ dàng, trước Tết đã có kết quả, chủ yếu là bồi thường chi phí chữa bệnh, đích thân xin lỗi đối phương. Mặc dù người kia rất không vui nhưng vẫn miễn cưỡng xin lỗi.

Thẩm Hành vốn không thiếu tiền, anh ta chỉ muốn người kia xin lỗi.

Sau khi vụ kiện kết thúc, Khương Từ thu dọn đồ đạc rời khỏi tòa án.

Lúc đến cửa tòa án, Thẩm Hành ở phía sau gọi cô, “Khương Từ, chờ chút.”

Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh ta.

Thẩm Hành đi tới trước mặt cô, dáng vẻ như rất khó mở miệng, gãi gãi đầu, do dự một hồi mới nói: “Cái đó, tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với cô.”

Khương Từ có chút bất ngờ nhìn anh ta, Thẩm Hành nói: “Trước kia tôi không hiểu cô, nghe chút tin đồn liền chĩa mũi nhọn vào cô, nhưng gần đây tiếp xúc với cô tôi phát hiện cô hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi, vậy nên tôi chỉ… muốn nói lời xin lỗi với cô, xin lỗi cô.”

Khương Từ rất bất ngờ, Thẩm Hành vậy mà lại xin lỗi cô, dù cô không quan tâm đ ến những người không quan trọng này, nhưng cô sẵn sàng chấp nhận lời xin lỗi, gật đầu, nói: “Được, tôi nhận lời xin lỗi của anh.”

Thẩm Hành nhìn Khương Từ, hỏi: “Vậy tôi có thể mời cô ăn cơm không? Coi như để xin lỗi cô, cũng cảm ơn cô đã giúp tôi xử lý vụ kiện.”

Khương Từ nói: “Không cần, tôi cũng không có thời gian. Giúp anh khởi kiện cũng không phải là việc gì, chủ yếu là vì kiếm tiền thôi.”

Thẩm Hành không nghĩ tới Khương Từ lại thẳng thắn như vậy, anh ta lại tìm chủ đề, “Phí luật sư thì sao?”

Khương Từ nói: “Anh cứ chuyển cho công ty luật là được, công ty sẽ gửi cho tôi. Tôi có việc đi trước đây.”

Hôm đó là đêm trước giao thừa, Khương Từ đã hẹn với Thẩm Thính Nam sẽ đi mua sắm để trang trí nhà, Thẩm Thính Nam đã sớm đến đợi, xe dừng đối diện tòa án, anh từ xa nhìn thấy Khương Từ nói chuyện với Thẩm Hành một lúc lâu, sau khi cô lên xe, anh tò mò hỏi cô, “Thẩm Hành nói gì với em thế? Nói lâu như vậy.”

Khương Từ cúi đầu cài dây an toàn trước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, cười nói: “Anh nhất định không đoán được đâu, cậu ta xin lỗi em.”

Thẩm Thính Nam có chút bất ngờ, hỏi: “Vậy em chấp nhận rồi?”

Khương Từ “Ừm” một tiếng, “Sao lại không chấp nhận chứ? Em không thích sống trong thù hận, chưa kể cậu ta đã thật lòng xin lỗi em, chuyện quá khứ dĩ nhiên sẽ tan thành mây khói. Hơn nữa gần đây em càng cảm thấy cuộc đời thật ngắn ngủi, không muốn lãng phí thời gian vào những thứ không cần thiết.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, cổ họng anh hơi nghẹn lại, nắm chặt tay Khương Từ, bất kể quá khứ đã trôi qua bao lâu, chỉ cần nghĩ đến chuyện anh cũng đã từng vì thành kiến mà tổn thương cô, anh liền vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho mình.

Tối hôm đó, rất khuya rồi Thẩm Thính Nam cũng không ngủ được, Khương Từ nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện Thẩm Thính Nam không có trong phòng, cô mang dép xuống giường, đi đến phòng khách nhìn thấy phòng khách đang sáng đèn, Thẩm Thính Nam ngồi trên sô pha, hơn nửa đêm còn ở đó gấp lồ ng đèn con thỏ.

Cô không nhịn được cười, ngồi xuống, đưa tay lấy chiếc lồ ng đèn con thỏ đã được gấp xong trong tay Thẩm Thính Nam, cô chọc nhẹ vào tai con thỏ, cong môi nói: “Thật đáng yêu.”

Cô nghịch lồ ng đèn một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, không nhịn được cười nói: “Nhưng anh buổi tối không ngủ, ở đây gấp lồ ng đèn làm gì?”

Tối nay Thẩm Thính Nam ngủ không được, dứt khoát thức dậy giúp Khương Từ gấp lồ ng đèn, lúc này mới nhìn cô, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Tiểu Từ, em có từng hận anh không?”

Khương Từ không kìm được sửng sốt một chút, cô nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, biết anh lại đang tự trách vì chuyện trước kia.

Họ đã ở bên nhau lâu như vậy, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, không thể tha thứ cho chính mình.

Khương Từ nắm chặt tay anh, nghiêm túc nhìn anh nói: “Nếu em hận anh thì sẽ hẹn hò với anh sao?”

“Thẩm Thính Nam, anh không giống với họ, anh chưa từng thật sự tổn thương em, anh chỉ là có chút hiểu lầm em trước khi hiểu rõ em mà thôi, nhưng lúc anh biết mình hiểu lầm, anh đã luôn tự trách đến giờ, huống hồ sau đó anh đã đối xử với em rất tốt, giúp em giải quyết rắc rối, giúp bà nội em, lặng lẽ quan tâm em, anh làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ em còn không cảm nhận được sự áy náy của anh sao?”

Cô đặt tay lên má anh, nghiêm túc nhìn anh, nói: “Thẩm Thính Nam, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, anh vẫn muốn tự trách như vậy cả đời sao?”

Cổ họng Thẩm Thính Nam nghẹn lại, anh nắm tay Khương Từ, nhìn cô, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Nhưng anh thật sự xin lỗi em Tiểu Từ, câu này chỉ sợ anh nói với em cả đời cũng không đủ, anh không biết nên bù đắp cho em thế nào.”

Khương Từ cười, nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Vậy phạt anh phải tốt với em cả đời, phải thật yêu em, em nói gì anh cũng phải nghe, lúc cãi nhau phải nhường em.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, cuối cùng cũng không nhịn được cười, bóp cằm cô, giọng điệu cưng chiều, “Anh dám cãi nhau với em sao? Anh không sợ ngủ ghế sô pha?”

Khương Từ cười, đưa tay ôm cổ Thẩm Thính Nam, cô nhớ tới gì đó, nói: “Còn phải phạt anh sau này mỗi cuối năm đều phải gấp lồ ng đèn thỏ cho em.”

Thẩm Thính Nam cười, ôm Khương Từ ngồi trên đùi anh, ánh mắt nhìn cô mang theo ý cười, nhưng nghiêm túc hỏi: “Em muốn gấp bao nhiêu?”

Khương Từ nói đùa: “Gấp một trăm cái.”

Thẩm Thính Nam đùa cô, “Em muốn làm tay anh tàn phế thì cứ nói thẳng, thay đổi cách tra tấn anh?”

Khương Từ cười, nói: “Ai kêu anh có lỗi với em.”

Câu này đâm trúng tử huyệt, Thẩm Thính Nam vâng lời, nói: “Đúng vậy, anh đáng tội chết.”

Khương Từ cười, cúi đầu qua loa hôn Thẩm Thính Nam một cái, hai tay ôm cổ anh, nói: “Đi ngủ đi Thẩm Thính Nam, em buồn ngủ quá.”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, ôm cô đứng dậy, đi về phòng ngủ, nhớ ra hỏi: “Em định đón tết thế nào?”

Khương Từ nhắm mắt lại, tựa đầu vào một bên cổ Thẩm Thính Nam, mơ màng buồn ngủ nói: “Để em suy nghĩ đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.