Rối Rắm

Chương 5: Cuộc chiến giằng co




Trần Nhất Minh chỉ biết sẽ có một hồi phong ba. Nhìn đi, cuộc chiến giằng co bắt đầu rồi. Tề Nhạc cùng Tề Chương vốn dĩ không có khả năng tách ra. Thân thể bọn họ còn kém không dính vào nhau. Ngủ chung vài chục năm, bọn họ giống như vợ chồng rồi, sao có thể tách ra.

Từ ngày đầu tiên cậu ta đem hành lý đến chỗ Trần Nhất Minh, Tề Chương bắt đầu vây đuổi triệt để. Chỉ cần nhìn thấy thân ảnh Tề Nhạc, hắn sẽ giữ Tề Nhạc lại chất vấn, nhấn định phải hỏi tại sao, đang êm đẹp tại sao lại chuyển ra ngoài ở?

Trần Nhất Minh lỡ đãng nhìn ngoài cửa sổ, đã tám giờ rồi, Tề Nhạc từ xế chiều đã tránh ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về, hôm nay có lẽ cũng không được về. Tề Chương còn tồn tại, Tề Nhạc đừng nghĩ được tự do.

Bọn họ vốn là một thể thống nhất, chỉ cần nhắc đến Tề Nhạc nhất định sẽ đề cập đến Tề Chương. Mặc kệ nhìn thấy người nào đều sẽ hỏi “Người kia không ở đây sao?” Bọn họ đi cùng nhau mới là chuyện bình thường, đột nhiên một người rời đi đơn độc, như vậy rất không bình thường rồi. Tề Nhạc không có khả năng tách ra khỏi Tề Chương, bọn họ vốn dĩ là cùng nhau.

Tiếng chạy xé gió vang lên trên hành lang, Tề Nhạc đã trở về!

Trần Nhất Minh mở cửa, nhìn Tề Nhạc giống con thỏ nhỏ đang kinh hoảng, thỉnh thoảng nhìn lại phía sau, chạy trốn, đầu đầy mồ hôi.

“Đùng chạy, em xem anh chạy đâu cho thoát”

Tề Chương đang theo ở phía sau, Tề Nhạc quát to một tiếng, chạy trốn nhanh hơn.

Tề Nhạc chạy trốn không có phương hướng, Tề Chương bây giờ đã giống như mãnh thú, làm cho cậu sợ hãi, nóng lòng không biết như thế nào mới tốt. Chân trái giẫm phải chân phải, lảo đảo vài bước ngã về phía trước, thiếu chút nữa té trên mặt đất lạnh như băng.

Phía sau, Tề Chương bị dọa đến nỗi trái tim cũng muốn rơi ra ngoài. Tề Nhạc khi còn bé có té cầu thang một lần, điều này làm hắn kinh hãi, run sợ, không dám truy đuổi gấp gáp như vậy nữa.

“Cẩn thận”

Muốn chạy tới dìu anh, nhưng Trần Nhất Minh đã mở cửa, Tề Nhạc cũng không quản xem mình chật vật thế nào, vọt vào trong, tiện tay đóng cánh cửa lại.

Tề Chương chen chân vào cánh cửa, không cho cậu đóng cửa lại. Tề Nhạc không nỡ dùng sức, cậu lo lắng dùng sức sẽ làm bị thương Tề Chương.

“Anh trở về đi thôi, em sẽ ở cùng anh, không nên náo loạn nữa được không?”

Thở gấp như hết hơi, Tề Chương thể lực thật là tốt, làm cho cậu không thể không thừa nhận, từ nửa giờ trước gặp hắn đã bắt đầu chạy trốn, so với năm km vượt đồng còn mệt hơn.

“Không quay về? Em cảm thấy thật kỳ quái, chỗ ở cũ rất tốt, làm sao lại muốn ngủ nơi này với cậu ta? Chúng ta không phải vẫn cùng ngủ một chỗ sao? Anh làm sao cho em thích ứng cảm giác không có anh bên người, anh nói đi? Anh tại sao muốn chuyển ra ngoài, em nói cái gì chọc anh tức giận sao? Anh có thể đánh em, làm sao lại kháng nghị bằng cách chuyển ra ngoài? Anh bình tĩnh, em không thể không có anh, em làm sai rồi không được sao? Ca, cùng em trở về, cầu anh đó, không nên náo loạn nữa”

Tề Chương từ uy hiếp đến đe dọa, lại đến cầu khẩn, hắn thật sự không thể không có Tề Nhạc. Một mình ngủ trên giường siêu lớn, rất không nỡ, bọn họ không cùng nhau ngủ, làm cho hắn toàn thân khó chịu. Nghĩ đến vỡ đầu cũng không biết tại sao cậu lại dọn ra ngoài. Bọn họ không phải đang rất tốt sao? Hay là hắn ngày hôm qua đá Tề Nhạc xuống giường rồi? Hắn không nhớ chuyện này a. Chỉ có cậu ta bối rối nói muốn đi toilet, bắt đầu từ nửa đêm hôm qua. Anh ấy mà bắt đầu thì không thích hợp rồi. Nguyên nhân gì làm anh ấy thay đổi? Khi còn bé bọn họ cùng nhau ngủ, Tề Nhạc là đứa trẻ rất quấn người, như thế nào khi lớn lại thay đổi?

“Tiếng lầm bầm của em anh chịu không được, anh muốn ngủ cùng Trần Nhất Minh”

“Anh không phải nói tiếng lầm bầm của em sẽ làm anh an tâm sao? Tốt lắm, đi ngủ em đeo khẩu trang là được rồi đi, trở về ngủ cùng em, em thật sự không thể không có anh”

Trần Nhất Minh cười to lên, bọn họ giống như vợ chồng ầm ĩ cãi nhau, cực kỳ giống.

“Trần Nhất Minh, cậu câm miệng cho tôi, cười cái rắm. Đều là vì cậu, cậu nhất định nói gì với anh ấy, anh ấy mới có thể rời khỏi tôi, cậu ngay lập tức rời phòng này, tôi muốn vào ở”

Trân Nhất Minh lộ ra bộ dáng rất oan uổng.

“Các cậu trong lúc nói chuyện không dính dáng đến người vô tội có được hay không? Tôi cho Tề Nhạc ở là sai sao? Cậu ta tại sao phải chuyển ra, nguyên nhân cậu tự hỏi mình, cậu nhất định là có thói quen xấu gì đó mà cậu ta chịu không được”

Tề Chương thật sự chuyên tâm tự vấn.

“Em sau khi tắm rửa mới lên giường, trên người không có thối. Chân cũng rất sạch sẽ, nội y mỗi ngày đổi một lần, quần áo cũng không có lộn xộn, ngủ cũng không đá chăn, cũng không đè anh thở không được, coi như là em không dậy sớm, nhưng cũng không tệ rồi. Những chuyện này anh không phải cũng biết sao? Chúng ta ngủ cùng một chỗ đã vài chục năm rồi, em có bao nhiêu sợi tóc gáy anh đều biết, anh cũng không có dọn ra ngoài, hôm nay tại sao lại dọn đi? Không được, anh nếu không cho một lý do tốt thuyết phục em, lập tức đi cùng em”

Tề Nhạc thật sự nghĩ không ra lý do để phản đối, cậu phải nói thế nào, nói nhìn thấy cậu ta trần truồng, thân thể mình sẽ có phản ứng sao? Làm sao có thể nói chuyện này ra khỏi miệng? Chỉ có thể tựa vào cửa, trầm mặc, Tề Chương đợi Tề Nhạc. Cậu ta không mở miệng, hắn sẽ chờ, đợi đến khi nào cậu ta nguyện ý trở về mới thôi.

Trần Nhất Minh thở dài, tai sao không thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện vậy, quên đi, cùng Tề Chương đầu trâu này cũng không có gì hay để nói.

“Các cậu sẽ không giằng co cả đêm đi? Hai vị đại ca, tôi muốn ngủ, các cậu ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, nói hết cho rõ ràng đi”

Tề Chương cảm giác lực cản ở cửa đã nhỏ đi, biết Tề Nhạc bắt đầu mềm lòng, vội vàng đẩy cửa tiến vào.

Tề Nhạc giận dỗi ngồi trên giường, không nói một lời.

Tề Chương ngồi xổm trước mặt cậu, cầm tay cậu, đau khổ khẩn cầu.

“Ca, anh còn nhớ rõ không? Có một lần anh tham gia hội thi vẽ tranh triển lãm toàn quốc, ra ngoài ba ngày, em phải ngủ một mình ba ngày. Ba ngày này em căn bản không có chợp mắt, lúc anh trở về, em cũng thấy anh hai mắt giống như một con gấu mèo lớn, chúng ta ôm nhau, anh nói, không bao giờ ngủ một mình nữa, chúng ta không bao giờ tách ra. Từ đó về sau, anh đâu em theo đến đấy, chúng ta chưa bao giờ tách khỏi nhau. Không có em, anh cũng không ngủ được, không có anh, em cũng sẽ mất ngủ, chúng ta vốn phải cùng một chỗ, tại sao anh lại mạnh mẽ muốn tách ra? Cùng em trở về đi thôi, em chỉ có thể ôm anh mới ngủ yên được. Anh cơ thể không tốt, mất ngủ rất dễ bị cảm, đừng để em lo lắng có được hay không? Ngoan một chút có được hay không?”

Tề Chương vuốt mặt Tề Nhạc, Tề Nhạc thuận theo lòng bàn tay nóng ấm hưởng thụ yêu thương của Tề Chương.

“Nhưng, chúng ta phải tách ra, em sẽ cưới vợ, không có khả năng vĩnh viễn cùng anh một chỗ, chúng ta cũng lớn rồi, bây giờ cũng đến lúc phải thử sống độc lập, anh nếu vẫn ỷ lại vào em, lúc em rời khỏi anh, chính anh sẽ rất khó thích ứng với cuộc sống, em để cho anh một mình chậm rãi thích ứng đi”

“Em đáp ứng anh, khi anh chưa có hạnh phúc của mình, em tuyệt đối sẽ không kết hôn, bên cạnh anh chưa có ai, em sẽ vẫn cùng anh, chúng ta vốn dĩ là anh em không thể tách rời nhau”

Thích ứng với đối phương cũng giống như thích ứng với không khí và nước, trong nháy mắt nếu không nhìn thấy người kia đều sẽ nóng lòng, nôn nao, bọn họ không thể tách ra.

Trần Nhất Minh nhún nhún vái, anh em nhà cậu cũng rất nhiều, nhưng đều là nhân vật trái tim sắc đá, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nói những câu như không thể thiếu nhau, những lời này hình như thuộc về tình nhân đi.

“Để anh thử xem, qua mấy năm nữa, chúng ta sẽ vào công ty của cha làm việc, cũng không có khả năng thân mật, đến lúc đó chúng ta nếu bởi vì không quen, làm ra chuyện sai lầm, cha sẽ trừng phạt chúng ta. Chúng ta cũng trưởng thành, cần phải có vòng xoay cuộc sống của chính mình, ẩn mình trong đó, Chương, chúng ta không phải tách ra, chúng ta vốn là hai cá thể độc lập, em có cuộc sống của em, anh cũng có”

Vuốt tóc Tề Chương, giống nhân trấn an tiểu dã thú đang phát cuồng. Tề Chương rất thương tâm nhìn Tề Nhạc.

“Em chán ghét lớn lên, em chán ghét phải tách ra với Ca ca, em chán ghét ca ca không ngủ cùng em, anh thật sự không về cùng em sao? Anh thật sự muốn thích ứng một chút sao? Nếu nửa đêm anh thật sự ngủ không được, anh ôm gối trở về, em sẽ chờ anh trở về”

Ca ca kiên trì, hắn cũng không còn cách nào khác, mặc dù bình thường ca ca đều nghe lời hắn, nhưng nếu ca ca kiên trì, người thỏa hiệp vĩnh viễn là hắn.

Tề Nhạc cười cười, ôm chặt lấy Tề Chương, cùng hắn gắt gao ôm nhau, muốn đem cái ôm này khắc sâu, ghi nhớ mùi hương trên người Tề Chương, để đêm nay có thể ngủ ngon.

Tề Chương hôn nhẹ lên vành tai Tề Nhạc, đứng dậy dọn giường cho cậu, lấy ra gối đầu, tìm giúp anh áo ngủ, dép lê cũng đặt bên chân Tề Nhạc, đầu giường để lại một ấm nước nóng, mấy loại hoa quả, một miếng bánh ngọt.

Trần Nhất Minh có chút trợn mắt há hốc mồm, chiếu cố chu đáo như vậy, Tề Nhạc đi ra ngoài ở không khác gì tự chuốc khổ. Thử hỏi trong thiên hạ có ai có thể đối tốt với một người như vậy? Làm cho người ta đố kỵ rồi.

Tề Nhạc ngồi trên giường cười khanh khách nhìn Tề Chương bận rộn đi về vì cậu, Tề Chương sau khi hôn môi Tề Nhạc vẻ mặt mới hòa hoãn một ít, không còn vẻ âm trầm.

Đi tới trước mặt Trần Nhất Minh.

“Tôi nói cho cậu, nếu anh ấy nửa đêm có gặp ác mộng, cậu phải phụ trách lay tỉnh, nếu anh ấy mơ mơ màng màng té ngã xuống giường, tôi ngày mai sẽ đánh cậu. Nửa đem xem anh ấy có bị lạnh hay không, nếu nhiệt độ ban đêm rất thấp, cậu phải tăng nhiệt độ điều hòa, không nên tạo ra âm thanh gì, anh ấy ngủ không sâu, một chút âm thanh đều làm anh ấy ngủ không tốt, nửa đêm không nên ngáy ngủ, không nên nghiến răng, không nên đánh rắm, không nên nói mớ, không xem anh ấy trần truồng, phải tôn trọng anh ấy, không nên chê cười anh ấy, cũng không dài dòng, khi anh ấy ngáp ngủ, cậu lập tức tắt đèn, thừa dịp ngủ sớm luôn, điện thoại di động phải tắt máy, tốt nhất bảo trì yên tĩnh cao độ, nếu anh ấy ngày mai mắt thâm quầng, cậu bi thảm rồi, biết không?”

Trần Nhất Minh sửng sốt một lúc lâu, xoay người ôm lấy gối đầu của mình.

“Tề Chương, chúng ta đổi phòng đi, cậu ngủ ở đây, tôi muốn đến phòng cậu ngủ, đại thiếu gia tôn quý như vậy, tôi hầu hạ không nổi”

Tề Nhạc đánh Tề Chương một cái, cười to lên, chính cậu cũng không hoàn mỹ như vậy, làm sao lại nghiêm khắc yêu cầu người khác? Nói rõ ra là muốn đuổi Trần Nhất Minh đi, người này trái tim đố kỵ rất mạnh mẽ. Nhưng rất cảm động, Tề Chương bất cứ lúc nào cũng đặt cậu vào trung tâm, điều này làm cho cậu thấy tự hào, kiêu hãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.