Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 18-3




Gió núi lạnh buốt.

Càng về đêm, sương mù bao phủ ngọn núi càng dày. Một con cú vọ ẩn mình trong tán cây, hai con mắt sáng quắc như hai ngọn đèn vàng nhạt khoá chặt con mồi trong ánh nhìn nguy hiểm. Một con chuột núi lần mò ra khỏi hang, dò dẫm trong bụi rậm tìm thức ăn mà không hề biết nguy hiểm đang cận kề. Chỉ thấy trên đầu xào xạc, một bóng đen tựa như hung thần bổ xuống, chắn hết tia hy vọng sống cuối cùng của con vật nhỏ. Cùng lúc đó trên bầu trời, một vệt dáng đỏ vút qua kéo theo cuồng phong khiến người ta kinh hồn bạt vía, đôi cánh của cú vọ dang trên không trung bị gió lớn tạt ngang lăn lộn đến mấy vòng. Chuột nhỏ tìm được đường sống trong chỗ chết, hồn vía bay đi cũng cố kéo trở về mà chạy. Nào ngờ, con vật nhỏ chưa chạy được bao xa thì cú vọ đã ổn định thân mình, tựa như một mũi tên xông đến. Vào lúc sáu cái móng vuốt sắc nhọn sắp đâm xuống người chuột nhỏ, trên bầu trời lại có một vệt sáng khác bay qua, cũng là tia sáng cuối cùng mà con vật có thể nhìn thấy.

Song Linh đuổi theo nam nhân áo đỏ vòng vèo qua hết vài ngọn núi, trong lòng chỉ thầm cầu nguyện yêu tinh và cương thi trong khoảng thời gian lâu như vậy đã có thể trốn đi thật xa, tốt nhất là đừng để nam nhân điên cuồng này nhìn thấy.

Hàng ngàn ý nghĩ chạy qua đầu, Song Linh ngưng thần, cố gắng dùng thần thức tìm kiếm xung quanh mong sao có thể bắt được chút yêu khí quen thuộc trước kẻ kia. Ban đầu bởi vì còn bị bất ngờ và kinh ngạc vì sức mạnh của hắn nên nàng còn chưa suy nghĩ cặn kẽ, vừa lo vừa sợ hỏa tốc đuổi theo. Hiện tại đã được gió núi lạnh buốt làm thanh tỉnh, cuối cùng nàng đã có thể bình tĩnh mà suy nghĩ thấu đáo hơn.

Nam nhân áo đỏ dựa theo tâm trí của nàng mà tìm người, dựa theo phương hướng bọn người rời đi ban đầu mà theo dấu, chỉ cần giữa đường bọn họ đổi hướng hoặc cải trang thành người khác, nắm chắc tám phần sẽ không bị tìm thấy...

Chỉ cần hắn không tìm thấy bọn họ, tốt nhất vĩnh viễn đừng tìm thấy....

Nhưng có vẻ ông trời không tán thành với ý kiến của Song Linh cho lắm, nam nhân áo đỏ sau một hồi bay thẳng bỗng đổi hướng, từ trên cao lao xuống một cánh rừng có vẻ rất đỗi bình thường bên dưới như một mũi tên. Chỉ nghe 'ầm' một tiếng, một khoảng rừng um tùm đã trở thành bình địa, bụi đất cùng khói mù bay tung toé, bao phủ cả một vùng bán kính hơn một dặm.

Song Linh hít một ngụm khí lạnh, cả người bỗng như đóng băng tê dại, trong đầu trống rỗng chỉ còn một ý niệm: “Hắn tìm ra bọn họ rồi!”

Nàng tức tốc lao vào trong màn khói bụi, ngay cả tiên khí hộ thể cũng không thể cản được bụi đất trong tầm mắt, trước mặt hay xung quanh đều bị bao phủ bởi một tấm màn màu nâu, chẳng thể nhìn thấy cái gì.

"Áaa..."

Tiếng thét dài chạy vào tai khiến da đầu Song Linh tê dại, nàng vận khí, đánh ra một chưởng bạt mạng về phía xuất phát tiếng thét kia. Chỉ thấy bụi đất chỗ đó bị đánh bay, trong màn bụi mù hiện rõ ba bóng dáng.

Một đứng ngạo nghễ.

Một chật vật ngã trên đất.

Một lo lắng đỡ người bị ngã.

Nam nhân áo đỏ chắp tay sau lưng, cả người phát ra một cỗ khí thế không giận tự uy khiến Song Linh cũng bất giác kính sợ. Hắn vô cảm nhìn xuống hai kẻ trên đất, đặc biệt là ánh mắt nhìn yêu tinh nam như thể chỉ muốn giết hắn ngay tại chỗ.

"Theo ta trở về." Giọng nói uy lãnh, nam nhân áo đỏ hướng đến yêu tinh ra lệnh.

"Không muốn!" Yêu tinh đỡ lấy cương thi bị hắn đánh bay mất một bên cẳng chân nằm trên đất, giọng nói căm tức, "Phụng Lai, ta đã nói là đời này kiếp này sẽ không theo ngươi! Tại sao ngươi mãi không chịu buông tha cho ta? Dựa vào cái gì mà ép ta ở cùng ngươi?”

“Dựa vào bổn quân là tướng công của ngươi!” Giọng nói của Phụng Lai vẫn âm trầm, có điều đã mềm mỏng hơn một chút. “Ngươi trốn cả trăm năm còn chưa thấy đủ? Vui vẻ ngoài nhân gian sau này bổn quân sẽ hưởng cùng ngươi. Mau theo ta trở về.”

“Không muốn! Ai nói ngươi là tướng công của ta! Đây mới là tướng công của ta! Ta muốn ở cùng với tướng công! Ta không muốn theo ngươi!” Yêu tinh bướng bỉnh ôm chặt lấy cương thi, còn cố tình dụi vào ngực hắn khóc lớn. “Chẳng phải ngươi nói chỉ cần ta tìm được người tốt hơn ngươi, ngươi liền sẽ hai tay dâng ta cho người đó sao? Ngươi còn nói, chỉ cần có yêu ma nào chịu thu nhận ta, ta muốn đi đâu ngươi đều không có ý kiến mà! Ta hiện tại muốn ở cùng tướng công! Ta không theo ngươi! Tướng công! Hắn muốn bắt ta đi, hắn muốn hại ta kìa, chàng phải làm chủ cho ta!”

“Ngươi náo đủ chưa?”

Phụng Lai xem ra cũng hết kiên nhẫn rồi, dứt khoát đưa tay tóm lấy yêu tinh nhấc lên, lưu loát vác hắn lên vai mặc cho hắn giãy dụa kêu khóc hướng đến cương thi mà gọi “Tướng công! Tướng công!”.

Song Linh… ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy khó xử.

Những tưởng… nào ngờ… dù sao thì…

Dù sao thì một màn này… nhìn thế nào cũng giống một vụ phu thê cãi vã?

Còn có, cương thi ở trên đất dường như cũng bắt đầu có dị động, sau cơn ngây người, hắn khó nhọc bò dậy trên một chân và một tay, cung kính phủ phục trước Phụng Lai, hơn nữa còn hết sức kích động.

“Tướng công…?”

Không chỉ yêu tinh, ngay cả Song Linh cũng không tin nổi.

Cương thi không hề dao động cho dù bị Xích kiếm của nàng chĩa vào, cương thi không ngại hiểm nguy lao vào che chắn cho nàng trong mưa tên, cương thi an ủi khi nàng đau khổ… có lẽ nào lại dễ dàng khuất phục trước đại yêu?

“Hừ.”

Phụng Lai hừ mũi, chẳng hề xem cương thi phủ phục trước mặt vào trong mắt. Ngược lại với hắn, cương thi lại càng kích động hơn, hắn không thể nói nhưng cũng cố biểu đạt cái gì đó, con ngươi đỏ ngầu lấp lánh nhìn Phụng Lai.

Được một lúc, Phụng Lai bỗng ‘à’ lên một tiếng, vẻ mặt âm trầm bỗng như gió xuân lướt qua, hắn bật cười.

“Nương tử à, xem ra lần này ngươi chọn không đúng ‘tướng công’ rồi.” - Hắn cười ranh mãnh, tiện tay vỗ đét một cái lên mông của yêu tinh trên vai mình trong khi hắn cũng đang đờ đẫn. - “Kẻ này ấy mà, có cho hắn thêm trăm ngàn mạng sống, chục ngàn lá gan nữa, hắn cũng không dám để ngươi ‘theo’ hắn đâu.

Muốn hồng hạnh vượt tường, cũng phải chọn bờ tường thấp một chút. Xui xẻo cho ngươi lại chọn đúng kẻ không nên chọn nhất! Bổn quân biết hắn đã ngàn năm, tên tiểu tử này, bổn quân còn không hiểu hắn sao?”

Nói rồi Phụng Lai làm một cái ấn quyết, một tia sáng hắc ám màu đen tụ trên ngón tay, theo ánh mắt quyết tuyệt của hắn bắn thẳng vào cổ họng cương thi, đánh cho cương thi bay ra xa hơn chục thước.

“Ngươi!!...” Song Linh không kịp trở tay, nàng vừa muốn rút kiếm đến chỗ cương thi thì đã bị một bàn tay giơ lên của Phụng Lai ngăn lại.

Chỉ thấy cương thi lăn lộn trong bụi đất, phát ra từng tiếng ‘khụ khụ’ rất khẽ, chứng tỏ hắn đã có thể nói chuyện! Ngay chính cương thi cũng kinh ngạc hồi lâu, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, lết đến quỳ dưới chân Phụng Lai, từng câu từng chữ khàn khàn phát ra nơi cổ họng: “Đồ nhi, bái kiến sư phụ!”

“…”

“…”

Ngoại trừ Phụng lai, cả yêu tinh và Song Linh đều trợn mắt kinh ngạc.

“Bổn quân từ trước đến nay chỉ có một đồ đệ, mặc dù đã ngàn năm không có gặp trực tiếp hắn, nhưng hình như… không phải là một cương thi?” Phụng Lai đủng đỉnh nhìn trời, môi mỏng khẽ nhếch lên, khóe mắt lại hướng về phía Song Linh. “Tự tiện mạo nhận là đồ đệ của bổn quân, kết cục chính là sống không bằng chết. Ngươi nói xem, ngươi là ai?”

“Đồ đệ…” Cương thi ngập ngừng, hắn thoáng nhìn Song Linh đứng như trời trồng bên kia, bất đắc dĩ cắn răng, gằn từng tiếng: “Rết tinh của Kim quốc, bái kiến sư phụ!” Từng lời khó nhọc phát ra, chính là mang Song Linh hoàn toàn hóa thành tượng đá.

“Aaaa! Tức chết ta!” Yêu tinh nghe cương thi thú nhận xong thì rít lên, tức giận đến mức thở hổn hển, hai cánh tay đưa lên rồi hạ xuống, hạ xuống lại đưa lên, ngón chỏ hết chỉ vào cương thi rồi lại đến Phụng Lai, cuối cùng trợn mắt nhìn Song Linh rồi lại nhắm mắt vò đầu. Mọi biểu cảm bất lực, ủ rũ, căm phẫn trộn lẫn với nhau khiến cơ thể hắn run lên bần bật, dường như chân khí cả người cũng bị cảm xúc làm cho hỗn loạn theo, trên đầu hắn bốc lên một làn khói trắng, hắn bất lực rũ trên vai Phụng Lai như một con rối. "Mẹ kiếp!"

“Nương tử, ngươi còn gì để nói?” Phụng Lai hả hê xốc yêu tinh ủ rũ đặt xuống, chân mày hơi bất mãn khi thấy bộ dạng da mặt khô nứt từng mảng trên mặt yêu tinh. “Nàng đeo cái thứ này trên mặt lâu như vậy cũng không thấy khó chịu?” Nói rồi hắn liền cầm một miếng da tróc kéo ra, ‘roạt roạt’ vài tiếng đã lột sạch da mặt yêu tinh xuống!

Bên dưới tấm da mặt đàn ông tầm thường là một khuôn mặt nữ tử vừa quen vừa lạ. Thiếu đi lớp trang điểm dày và đôi môi tô đen, gương mặt mộc mạc không hóa trang cũng bình thường như hàng ngàn nữ tử phàm nhân.

Nữ tử đó không phải ai khác, nàng ta là Tiểu Mị.

“Đồ đệ, ngươi dám cả gan quyến rũ sư nương, lại còn thông đồng giúp nàng đi trốn, tội này phải xử thế nào? Lại nói nàng muốn ở cùng ngươi, ngươi dám thu nàng sao?”

“Đồ nhi có tội. Thỉnh sư phụ định đoạt.” Cương thi cúi đầu càng sâu hơn.

“Mẹ nó Rết Lang!!!!” Tiểu Mị bỗng chửi ầm lên. “Uổng công lão nương đây cứu chàng, cưu mang chàng, chữa trị cho chàng, còn giúp chàng giấu diếm tiểu tiên tử! Bây giờ chàng báo ơn lão nương thế này đây hả? Hả!? Mẹ nó! Ta nói cho chàng biết! Lão nương không có cơn ngon chàng đừng hòng có cháo húp! Mẹ nó! Lão nương bị con chim chết tiệt này bắt về thì chàng cũng đừng hòng trốn khỏi tiểu tiên tử! Mẹ nó! Lão nương sẽ nói hết! Nói hết! Chàng trốn khỏi tiểu tiên tử, không phải vì chàng sắ… Ứm! Ứm ứm ứmmmm….”

“Vậy nhé, đồ đệ của bản quân, phiền tiểu thượng tiên chăm sóc hắn.”

Phụng Lai điểm cho Tiểu Mị một cái huyệt câm, mặc cho nàng ta giãy dụa lại bế xốc nàng ta vác lên vai, không thèm nhìn cương thi lấy một cái, chỉ vẫy tay với Song Linh rồi vui vẻ bước vào ngọn lửa bập bùng cũng là một thông lộ trong không trung, mất hút.

Cương thi phủ phục theo hướng Phụng Lai rời đi, cho dù thông lộ đã biến mất từ lâu, ánh sáng tắt ngấm chỉ để lại màn đêm tịch mịch, hắn vẫn cúi đầu theo hướng đó, hoàn toàn không nhìn lên.

Hắn không dám nhìn lên.

Phải, hắn chính là Rết tinh ngàn năm, kẻ mà đáng lẽ ra đã phải táng thân dưới lôi hỏa bốn năm trước, kẻ mà đáng lẽ đã hồn phi phách tán.

Ngay chính bản thân hắn cũng từng nghĩ như thế.

Ngày đó khi ngọn lôi hỏa cuối cùng đánh xuống, hắn biết rằng mình cũng xong rồi. Đương lúc hắn buông xuôi để mặc bản thân tan thành tro bụi, ký ức còn sót lại cuối cùng chính là một cuộn tơ nhỏ từ đâu đột nhiên lao đến, xuyên qua cái nóng kinh người của hỏa lôi cuốn lấy mảnh thân tàn sót lại của hắn kéo đi, kịp thời giữ được cho hắn một mạng.

Hắn ‘chết’, ‘chết’ đúng ba năm.

Sau khi tỉnh lại thì hắn đã trở thành một cương thi, người cứu hắn không ai khác chính là Tiểu Mị. Bởi vì chân thân hắn đã bị tiêu hủy gần hết, nàng ta đành phải mang mảnh hồn tàn của hắn kí thác vào một cái xác người mới chết không lâu, để cho hắn có thể tự do hoạt động, để cho hắn một lần nữa tồn tại trong thế giới này.

Có được cơ thể rồi, hắn vẫn luôn muốn gặp Song Linh. Nhưng cho dù có nhớ đến bao lần, có khắc bao nhiêu cây trâm, hắn vẫn chậm chạp không dám hiện thân, thậm chí không dám nghe ngóng tin tức của nàng.

Hắn sợ.

Hắn không dám để nàng thấy được bộ dạng này của hắn.

Trong mắt nàng mãi mãi nên là hình ảnh hắn mạnh mẽ, hắn cường ngạnh, không nên là bộ dạng nửa sống nửa chết thế này.

Bởi vì hắn biết nàng sẽ tự trách mình.

Nhóc con của hắn nên mãi mãi vui vẻ vô tư, không nên vì kẻ đã chết là hắn mà ưu thương buồn bã.

Nhưng khi gặp được nàng, hắn biết mình đã sai rồi.

Nhóc con của hắn từ bao giờ lại trở nên lạnh nhạt như vậy, từ bao giờ lại chỉ luôn vận đồ đen…

Nàng yêu nhất màu hồng phấn, yêu nhất ăn thịt, yêu nhất sưu tầm đồ chơi, yêu nhất chính là kéo lấy cánh tay hắn cười tít mắt…

Đêm Trung thu đó nhìn thấy nàng, thứ ám ảnh hắn chính là đôi mắt cô đơn nhuốm màu tang tóc.

Tiểu Mị nói với hắn rằng: Từ sau khi biết chàng chết đi, tiểu tiên tử cũng đã ‘chết’ rồi.

Nàng ta nói: Tiểu tiên tử vẫn luôn tự trừng phạt bản thân.

Nàng ta lại nói: Người quan tâm tiểu tiên tử không hề thiếu, cái nàng thiếu chính là chàng.

Nhưng hắn bây giờ, ngay cả một cơ thể toàn vẹn còn không có, có thể có gì mà cho nàng?

Đêm, tịch mịch ảm đảm.

Ngay cả vầng trăng khuyết nhỏ nhoi cũng chán nản trốn sau đám mây.

Phụng Lai rời đi từ bao giờ, hắn đã nói những gì với nàng, Song Linh hoàn toàn không hay biết. Kể từ lúc cương thi nói mình là “Rết tinh của Kim quốc”, ánh mắt nàng đã luôn dán chặt vào hắn rồi.

Cơ thể thối rữa, cả người phải quấn băng vải để che đi những chỗ lở loét, chân tay khuyết thiếu, hoàn toàn không có một chút sinh khí, hoàn toàn không có bất kì dấu hiệu gì để khiến người ta liên tưởng đến Rết tinh ngàn năm hào khí ngút trời, một thời kiêu hùng, một thời ngông cuồng khi xưa. Không có lấy nửa điểm quen thuộc, không có bất kì đặc điểm để chứng mình.

Nhưng hắn còn sống.

Cho dù không toàn vẹn nhưng còn sống. So với mảnh dây tết cháy đen đưa ra trước mặt nàng, so với đám Rối hình nặn từ bùn đất lẫn tro cốt của hắn.

‘Hắn’ ở trước mặt nàng này, còn sống. Sống để dõi theo nàng, sống để bảo vệ nàng.

Nước mắt tí tách rơi xuống khỏi chiếc cằm nhỏ nhắn, thấm vào ngực áo thành từng mảng lớn, Song Linh không hề cố gắng kiềm chế mà để mặc cho chúng tuôn rơi thành nhiều dòng chảy liên tục, nhưng đôi môi nàng lại đang cười. Nếu Rết tinh chịu ngẩng đầu để thấy được nụ cười này, có lẽ hắn sẽ hiểu rằng việc mình trở lại là hoàn toàn đúng đắn. Chỉ tiếc, hắn vẫn cúi đầu nên không thấy.

Song Linh nặng nhọc bước đến chố Rết tinh. Bước chân của nàng rất nhẹ, nhẹ đến mức hắn hoàn toàn không nghe thấy. Nàng bước thật chậm rãi, thật cẩn thận, thậm chí cả hơi thở cũng bị nàng nén vào thật chặt. Nàng sợ nếu như bước quá mau, nếu như tiến tới quá nhanh, nếu như gây ra tiếng động thì hình ảnh trước mặt này sẽ tan đi, sẽ biến mất thành muôn vàn ảo ảnh như hàng ngàn lần trước đó...

Chỉ hai mươi bước, hai mươi bước là nàng có thể đến gần hắn, có thể chạm vào hắn. Hai mươi bước không dài nhưng lại tựa như ngàn dặm trùng khơi.

Nàng đến trước mặt hắn, run rẩy quỳ xuống để tầm mắt ngang hàng với hắn, run rẩy đưa tay, chạm vào hắn, sau đó ôm chầm lấy.

Hắn rất lạnh, cơ thể chẳng có lấy một chút độ ấm.

Hắn rất cứng, cơ thể tựa như một tảng đá.

Nàng ôm hắn, nước mắt nóng hổi thấm lên áo hắn. Hắn không có nhịp tim, lại càng khiến nàng nghe rõ hơn nhịp tim đang dồn dập trong lồng ngực mình. Sự sợ hãi cùng vui sướng khi tìm lại được thứ tưởng chừng đã mất đi vĩnh viễn khiến đầu óc nàng chao đảo, nàng nhắm mắt lại thật chặt không dám mở ra.

Nếu đây là mơ, xin để cho nàng, vĩnh viễn, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Hắn chính là Rết tinh, Rết thúc thúc của nàng!

Nàng thậm chí còn chẳng hề hoài nghi, ngay từ khi hắn nói hắn là Rết tinh, nàng liền vội vã tin hắn chính là Rết tinh.

Mọi cảm giác kì lạ, mọi nghi vấn bây lâu về ‘cương thi’ bỗng như gương sáng được soi thấu. Chỉ có Rết tinh, chỉ có Rết thúc thúc mới có thể khiến nàng vô thức ỷ lại, vô thức tin tưởng. Chỉ có ở trong vòng tay của hắn mới khiến nàng cảm thấy an toàn, chỉ có hắn…

Nàng tin tưởng hắn chính là Rết tinh dựa vào trực giác của mình. Trực giác của nữ nhân luôn không có lý lẽ, cho dù không có dấu vết nào nàng vẫn nhận ra, càng không còn dấu vết gì nàng lại càng nhận ra.

Hắn còn sống, còn sống trở về bên nàng!

Rết tinh hiện tại không thể có cảm giác. Hắn ở trong một cỗ thi thể người chết không thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố, đáng lẽ cũng không thể cảm thấy bi thương.

Nhưng linh hồn hắn đang rung động.

Từ tận sâu trong cơ thể đã chết này dường như có gì đó nhảy nhót, có gì đó cuộn trào gào thét trong đầu hắn.

Hắn để cả thân thể to lớn của mình dựa trên người Song Linh, cánh tay còn nguyên đưa lên, nắm lấy bờ vai run rẩy của nàng.

“Nhóc con…”

Trong một giây, cơ thể của Song Linh hoàn toàn đông cứng, hô hấp cũng ngừng trệ,

Sau đó, tựa như một con đê mỏng manh đã đến cực hạn, cảm xúc tựa như cơn lũ tuôn trào không còn bất kỳ thứ gì có thể kìm nén nữa.

“Thật sự là thúc.... Rết thúc thúc…!”

Đêm, giữa hoang vu vang vọng tiếng khóc thê lương, lại khiến cho người nghe cảm thấy vui vẻ.

Nàng ở trong lòng hắn khóc rất lâu, hắn ôm lấy nàng, để nàng khóc rất lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.