Resident Evil 2 - Vịnh Caliban

Chương 13




Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator

Khu E chẳng khác gì bốn khu nhà kia, cũng nhạt nhẽo, cũ kỹ và rập khuôn, tiềm ẩn những điều bất thường trong khối kiến trúc bê tông. Họ di chuyển nhanh qua các hành lang ngột ngạt, bật điện trên đường đi, tìm kiếm căn phòng mang manh mối sau cùng cho điều bí ẩn của tiến sĩ Ammon. Không mất nhiều thời gian do gần phân nửa công trình được sử dụng làm sân tập bắn trong nhà, David tìm thấy nhiều băng đạn M-16 được cất trong thùng nhưng lại không có một khẩu súng nào đi kèm. John đề nghị sử dụng lại vũ khí của Trisquad nhưng Rebecca ngay tức thì gạt đi. Số súng đó mới được sử dụng, và rất có thể nhung nhúc virus.

Tựa như máu của Karen lúc này, từng dòng nhân bản virus bùng nổ từ vô số tế bào, tìm kiếm tế bào khác để lây lan rồi khống chế và phá hủy…

“Ở đây!”,Steve gọi từ xa bên dưới khúc quanh hành lang, Rebecca nhanh chóng chạy lại, không xa phía sau là Karen và John. David đã đứng kề Steve trước cánh cửa đóng, bộ ba tam giác màu đỏ, xanh lá và xanh đậm là dấu hiệu cho thấy họ đã đến đúng phòng.

Ánh mắt của Steve hướng về phía cô, nhưng chẳng lộ ra chút tình cảm nào ngoài sự lo lắng. Rebecca không lấy đó làm phiền lòng, cô nhìn thoáng qua một cách lơ đễnh. Karen nhiễm khuẩn, John chạy như điên về phía lũ Trisquad… Chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện khác nữa, giờ cô chỉ mong tìm được phòng thì nghiệm, tìm thuốc chữa cho Karen.

Steve mở cánh cửa và họ đi vào trong từng người một. Rebecca quan sát Karen cẩn thận để có thể phát hiện kịp thời những dấu hiệu tiến triển của virus, tự hỏi cô phải làm gì với thông tin đã biết về thời gian khuếch đại. Cô không chút nghi ngờ rằng Karen đang trong tình trạng nguy kịch, và biết rằng chưa ai khác biết điều đó, nhưng cô nên nói gì bây giờ?

“Mình có nên nói cho cô ấy biết là tiến trình lây nhiễm chỉ tính bằng giờ? Có nên kéo David sang một bên? Nếu có thuốc giải, cô ta phải có nó trước khi thiệt hại do sự nhiễm trùng gây ra quá lớn, trước khi nó thiêu cháy não cô ta – trước khi nó đầu độc cô ấy, khiến cô không còn là Karen Driver nữa và trở thành… một thứ gì đó”

Rebecca không biết làm sao để kiểm soát nó nữa. Họ đã làm tất cả những gì có thể, nhanh nhất có thể, và cô vẫn chưa biết rõ về T-virus để phán đoán bất cứ điều gì. Cô cũng không muốn thấy Karen chuyển biến tệ hơn. Karen đã cố hết sức để kiểm soát nó, nhưng rõ ràng là cô đang ở trên bờ vực của sự suy sụp, từ nét tuyệt vọng trong con mắt ngầu đỏ đến cơn run rẩy của đôi tay. Bọn Trisquad chắc chắn đã được tiêm một liều lớn hơn nhiều so với Karen, có thể cô ấy còn nhiều ngày…

“...Với triệu chứng đầu tiên xuất hiện trong chưa đầy một giờ ư? Đừng tự lừa dối mình. Sớm muộn gì mày cũng phải nói với cô ta, cảnh báo cô ta và mọi người khác về điều có thể xảy ra.”

Cô đẩy ý nghĩ đó sang một bên để quan sát xung quanh căn phòng họ mới tiến vào. Nó hơi nhỏ so với mấy căn phòng có các bài kiểm tra, và trống trải hơn. Có một bàn họp kéo dài về phía sau và nửa tá ghế đằng sau nó. Trước phòng là một cái kệ tách khỏi bức tường, chỉ vài feet rộng và 1 feet chiều sâu. Có ba nút bấm lớn trên bề mặt, đỏ, xanh dương và xanh lá. Bức tường sau kệ được lát bằng nhiều mảnh màu xám nhạt, có vẻ nó được làm từ một loại nhựa công nghiệp.

“Nó đấy”,Steve nói. “Xanh dương để truy cập.”

Sau vài giây ngập ngừng, David bước lại gần và nhấn lên nút xanh dương.

Một giọng phụ nữ lạnh lùng cất lên từ chiếc loa được giấu bên trên, làm họ giật mình. Nó được ghi âm sẵn, giọng nói dịu dàng đó làm Rebecca nhớ một cách kỳ lạ những khoảng khắc sau cùng tại biệt thự Spencer, cái thông báo hệ thống tự hủy.

“Mã xanh hoàn tất, cho phép truy cập.”

Một phiến lớn đằng sau kệ trượt sang một bên, mở ra một hốc lõm vào trong lớp bê tông. Trong khi David với tay vào hốc lõm, Rebecca cảm thấy trào lên cảm giác tức giận và ghê tởm về Umbrella, về những thứ cô nhận ra họ đang làm. Tất cả thật đáng khinh bỉ. Tất cả những bài kiểm tra, tất cả những việc này – sắp xếp để ban bố cho các nạn nhân của T-Virus. Vượt qua dãy đỏ – chó ngoan, xương cho mày đây… Họ được thưởng gì khi hoàn tất bài kiểm tra? Một miếng thịt? Thuốc để thỏa mãn cơn đói? Hay là một vũ khí mới tinh để luyện tập? Lạy Chúa, họ có hiểu mình đang làm gì không?

Cô thấy cùng một kiểu nhếch mép gượng gạo biểu lộ sự kinh hoàng, kinh tởm của mọi thành viên khác và biểu hiện mất tinh thần khi họ thấy David lấy ra một vật nhỏ từ chỗ lõm, trông như chiếc thẻ tín dụng với một mẩu giấy kẹp một bên.

Họ đứng xung quanh David khi anh nâng vật đó lên, ánh mắt anh tối sầm lại trong sự thất vọng tột cùng. Nó là một tấm thẻ màu xanh lá, loại thường dùng để mở các cánh cổng điện tử, hoàn toàn trống trơn ngoại trừ phần từ, dòng chữ trên mẩu giấy nhỏ ghi ngắn gọn:

Hải Đăng – Số 135- Tây Nam/Đông

“Nét chữ trùng với nét trên sổ ghi chép của Ammon”,Steve nói đầy hi vọng. “Có thể phòng thí nghiệm ở trên hải đăng…”

“Chỉ có một cách để tìm ra”,John nói. “Đi thôi.”

Anh ta trông có vẻ tức giận, y như lúc họ phát hiện ra Karen bị nhiễm virus. Sau khi đã chứng kiến anh trút cơn thịnh nộ lên lũ Trisquad, giờ đây Rebecca thiếu điều muốn John xé xác tiến sĩ Griffin ra khi họ gặp lão ta.

David gật đầu, nhét chiếc thẻ vào túi áo. Nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi rõ rệt tràn ngập trong lòng, khiến nét mặt anh co giật không ngừng. “Được chứ, Karen…?”

Cô gật đầu và Rebecca thấy da cô đã tái xám và đanh lại như sáp, những lớp ngoài cùng chuyển thành mờ đục. Trong khi khi cô đang nhìn, Karen bắt đầu gãi cánh tay một cách lơ đãng.

“Ừ, mình khỏe”.Cô nói thều thào.

“ Cô ta cần phải biết, cô ta xứng đáng được biết.”

Rebecca biết không thể chờ lâu hơn nữa. Sau khi cân nhắc từ ngữ một cách cẩn thận và nhận thức về sự hạn chế thời gian của họ, cô quay sang nói với Karen một cách nhẹ nhàng, điềm tĩnh nhất có thể:

“Em không biết họ đã làm gì với T-virus ở đây, nhưng có nguy cơ là chị đang bắt đầu trải qua những triệu chứng leo thang trong một khoảng thời gian tương đối ngắn. Sẽ tốt hơn nếu chị nói cho em, cho tất cả mọi người biết chị đang cảm thấy thế nào, cả thể xác lẫn tinh thần. Chúng ta cần biết rõ mọi biến chuyển, bất kể là gì, được chứ?”

Vẫn gãi gãi lên cánh tay, Karen mỉm cười yếu ớt:

“Mình trở nên đáng sợ đến mức nào rồi không biết? Và mình ngứa khắp người...”

Cô nhìn David rồi đến Steve và John bằng con mắt ngầu đỏ trước khi quay lại Rebecca.

“Nếu... nếu hành động của mình trở nên phi lý, mọi người phải làm gì đó, đúng chứ? Mọi người sẽ không để mình... hại bất cứ ai chứ?”

Một giọt lệ lăn dài trên gò má tái xám của cô, nhưng cô không hề quay mặt đi, cái nhìn ươn ướt, đỏ thẫm vẫn cương quyết và mạnh mẽ như thường lệ.

Rebecca nuốt nước mắt, cố tỏ ra tự tin và bình thản, cô thật sự khâm phục ngọn lửa can đảm đang bừng cháy trong mắt Karen – và tự hỏi liệu sự can đảm ấy còn kềm hãm được tiếng rú của T-virus đang chảy trong huyết quản Karen bao lâu nữa.

“Chúng ta sẽ tìm được thuốc chữa trước khi quá trễ”.Cô nói, hy vọng mình không dối Karen.

“Đi thôi”,David gằn giọng.

Và họ rời nơi đó.

Khu vực kiến trúc nằm trên một vùng đất nghiêng thoai thoải, vươn dài về phía bắc, nhưng khi họ bỏ khu nhà E và hướng đến công trình màu đen cao ngất vắt ngang qua vịnh, con dốc uốn cong đột ngột. Dải đá sắc cạnh, với độ dốc lên hơn ba mươi độ, khiến cho một nửa chuyến đi bất chợt thành ra cuộc leo dốc nặng nề. David lờ đi cảm giác quá sức trên lưng và chân, Anh quá lo lắng cho Karen và quá bận với việc tự dồn nén cảm giác bất an của mình hơn là lo lắng cho các khó chịu về thể xác.

Họ đã đến gần mặt nước sáng lung linh hơn, ngọn gió mát lạnh thì thầm trên bề mặt óng ánh bạc hẳn đã rất thú vị vào đêm nào khác, hay nơi khác. Ngọn sóng lắc lư rì rầm mang theo ánh sáng dịu như chế diễu tình trạng tuyệt vọng của họ, sắc thái yên bình của cảnh vật trái ngược hoàn toàn với cảm giác hỗn loạn bên trong David, dường như đầu óc anh muốn thấy bọn Trisquad đang đi dạo vòng quanh.

“ Ít nhất thì thế cũng hợp với cơn ác mộng này hơn, và mình có thể làm gì đó, có thể chiến đấu với chúng, bảo vệ họ chống lại những thứ hữu hình...”

Trước mặt họ, dải đất lượn hình cánh cung bao về hướng Đông với mặt biển sủi bọt bên dưới. Cái vịnh này trông thật sự thanh bình nếu không có những cơn sóng dữ dội đập ầm ầm vào bờ, tại nơi đại dương và đá giáp mặt nhau. John vượt lên dẫn đầu, Karen theo sau và kế tiếp là hai thành viên trẻ nhất. David đi sau cùng, hướng sự chú ý của mình về bên trái, phía sau cả nhóm, và khối kiến trúc đen ngòm phía trước.

Ngay sau lưng của ngọn hải đăng dường như là dãy phòng ngủ, một khối nhà dài gần gấp hai lần kích thước khu nhà bê tông họ vừa đi qua. Họ chưa đi ngang doanh trại dành cho công nhân của Umbrella bao giờ, và chúng trông như nhà nghỉ vậy - được thiết kế cho việc ăn và ngủ, trông chẳng có một chút thẩm mỹ nào. Họ đáng ra nên kiểm tra nó, nhưng David không muốn mất thêm một khắc nào trong cuộc tìm kiếm phòng thí nghiệm.

Ý nghĩ đó mang lại một đợt lo lắng và cảm giác tội lỗi mới trong anh, thứ mà anh không thể kìm nén lại. Anh cần phải tỏ ra mình là chỗ dựa đáng tin cậy, để đưa họ đến phòng thí nghiệm nhanh nhất có thể mà không bị xao nhãng bởi cảm xúc và sự ngờ vực, nhưng anh vẫn cứ nghĩ, cứ ước rằng phải chi mình bị nhiễm thay cho Karen.

“ Nhưng mày đâu có bị”,một giọng nói thì thầm trong anh, “ Karen bị, và thật vô nghĩa khi cứ ước như thế. Nó chả thể chữa lành cho cô ta mà còn che mờ các khả năng lãnh đạo của mày.”

David lờ giọng nói đó đi, ngẫm nghĩ về việc mình đã sắp xếp mọi việc tồi tệ ra sao. Anh là ai, mà dám lãnh đạo một cuộc chiến chống lại Umbrella, làm trong sạch S.T.A.R.S. và mang vinh dự trở lại cho công việc? Anh ta còn không giữ an toàn được cho lính của mình, không thể lập ra một kế hoạch đơn giản, không thể tự trấn an hay đè nén cảm giác tội lỗi trong thâm tâm.

Họ tiến lại gần khu phòng ngủ vắng tanh bóng người, John chạy chậm lại để cả đội có thể theo kịp. David nhận ra cả đội đã mệt mỏi, nhưng ít ra Karen chưa tệ thêm. Trong ánh sáng nhẹ nhàng của mặt trăng đang lên, không biết sao trông cô hết sức nhợt nhạt và mỏng manh. Dưới ánh trăng, cái vẻ xanh xao như người chết khiến cô giống như một thứ đồ sứ mỏng manh dễ vỡ, cái nhìn ngầu đỏ chuyển sang tối sầm. Phải chi anh biết nhiều hơn...

“ A, mày có chứ, bây giờ cần bao lâu để nước da trắng nhợt như sữa đó bắt đầu lột, tróc và bong ra từng miếng? Bao lâu nữa cô ta không còn được cầm vũ khí, trước khi mày phải kiềm chế cô ta...

Thôi đi!”

Anh để họ xả hơi một chốc, trong khi quay lại để nhìn kĩ hơn ngọn hải đăng từ khoảng cách không đầy 20 mét và càm thấy bao tử thót lại, tim đập nhanh hơn một cách không thể giải thích được. Nó là một ngọn hải đăng cũ, một tòa nhà cao lỗi thời hình ống, đã dầm mưa dãi nắng, mang một vẻ u tối như tất cả phần còn lại của quần thể kiến trúc. Khi nhìn vào nó, anh lại nhận ra cái cảm giác đã nhiều lần trải qua khi một tai họa sắp giáng xuống đầu, khi không còn đường nào để chọn, khi bánh răng hắc ám đang lăn về phía trước.

“Đi nào”,John lên tiếng, nhưng David đưa tay ra cản anh ta lại, nhè nhẹ lắc đầu. Không an toàn. Một giọng nói nhỏ lại vang lên, nửa quen nửa lạ. Anh đứng trước tòa tháp, cảm thấy lạc lõng, không chắc chắn và mất kiểm soát trong khi ngọn gió lùa qua họ, con sóng đập vào ghềnh đá. Bọn chúng đang chờ. Không an toàn chút nào, nhưng họ lại phải vào đó, họ không thể đứng mãi ở đây được, và thình lình anh nhận ra có điều không ổn trong tinh thần của mình. Thật sự không ổn. Không phải là chuyện năng lực, không phải chuyện suy nghĩ hay lập kế hoạch hoặc chiến đấu. Đó là một điều tệ hơn nhiều, một điều đáng ra anh phải chú ý hơn ngay từ đầu nếu không muốn đầu óc bị bủa vây bởi mặc cảm tội lỗi.

“ Mình đã ngừng tin tưởng vào bản năng của chính mình. Không có sự hỗ trợ của S.T.A.R.S. phía sau, nên mình đã quên lắng nghe tiếng nói đó – mình sợ mắc sai lầm đến nỗi mất luôn khả năng nghe ngóng, khả năng nhận biết những việc phải làm. Mỗi lần cơn khiếp sợ kéo tới, minh lại đẩy nó ra, làm ngơ nó, và thế là khiến nó trở nên mãnh liệt hơn.”

Ngay khi anh nghĩ về điều đó, đặt niềm tin vào đó, anh lập tức cảm thấy bóng dáng của nỗi nghi ngờ dâng lên trong suy nghĩ kiệt quệ của mình. Cảm giác tội lỗi bị đẩy lui, trả lại sự trong sáng trong ý nghĩ, và tiếng nói bên trong trỗi dậy với một sức mạnh như nó từng có trước đây. Không an toàn, vậy tốt hơn là phá cửa thật nhanh, hai người đi đầu cúi thấp khi mọi người còn lại yểm trợ bên ngoài...

Mọi thứ lóe sáng trong đầu anh trong một giây. Anh nhìn lại cả nhóm, đang dõi theo anh, chờ anh dẫn dắt. Và lần đầu tiên anh biết chắc chắn mình có thể làm gì.

“Tôi nghĩ nó là một cái bẫy”.Anh nói. “John, anh và tôi sẽ vào trong tư thế khom người, tôi sẽ lo cánh phía tây – Rebecca, tôi muốn cô và Steve đứng ở hai bên cánh cửa và bắn bất cứ thứ gì đứng bên trong, tiếp tục bắn tới khi chúng tôi cho biết đã xong. Rất tiếc, Karen, cô phải đứng ngoài việc này.”

Mọi người gật đầu và tiến vào bóng tối bao quanh ngọn hải đăng. David đi trước, cuối cùng cũng đã nhận ra mình làm được vài điều có ích. Có thể cuộn chỉ số mệnh quá lớn, và đi quá nhanh để có thể ngăn chặn, nhưng anh sẽ không để chúng cuốn đi mà lại không kháng cự.

Karen xứng đáng với điều đó. Tất cả họ đều xứng đáng.

Karen lùi lại trong khi cả đội nhanh chóng di chuyển vào vị trí, dựa lưng vào bức vách của kiến trúc to lớn đằng sau ngọn hải đăng để quan sát. Cô cảm thấy mệt đứt hơi sau khi phải leo lên ngọn đồi, mệt đứt hơi, choáng váng và nghe những tiếng kêu vo vo trong đầu, chúng khiến cô không tài nào tập trung được.

“ Bệnh, nặng hơn, mỗi lúc một nhanh...”

Nó làm cô sợ, nhưng không hiểu sao cô thấy nó không tệ như đã nghĩ. Thực tế, nó không còn thực sự đáng sợ nữa, nỗi kinh hoàng ban đầu đã dịu đi, trong ký ức cô giờ chỉ còn toàn những hình ảnh lộn xộn của cơn ác mộng. Cơn ngứa đã làm cô rối trí, nhưng nó không hẳn là ngứa nữa. Giống như có hàng triệu con bọ đang cắn xé dưới da cô, từng con tách biệt và phân định rõ ràng. Đó là cách diễn tả duy nhất cho cảm giác của cô lúc này. Chúng liên kết với nhau, tạo thành một màng dày phủ ngoằn ngoèo lên lớp da, như thể da cô đang chết đi và tự bong ra. Thật kỳ quái, nhưng không hẳn là khó chịu.

“Hành động.”

Giọng nói của David khiến Karen chú ý vào biến cố đột ngột trước mặt, những tiếng kêu vo vo trong đầu cô có vẻ khiến cho sự việc diễn ra hoàn toàn kỳ quặc, nhanh hơn hẳn. Cách cửa của ngọn hải đăng bị phá, David và John nhảy vào trong bóng tối, đạn lóe sáng và rít lên. Có tiếng súng M-16 ở bên trong. Steve và Rebecca, né tránh và bắn trả, lấp ló bên chỗ nấp, thân thể họ mờ đi do tốc độ, khẩu Beretta nhảy múa tựa chim sắt đen. Nó xảy ra nhanh chóng đến nỗi dường như phải cần một thời gian dài, thật dài để ngừng lại. Karen nhăn mặt, tự hỏi sao lại thế được...

…Sau đó cô thấy David và John quay ra, bước vào ánh trăng, cảm thấy vui mừng khi gặp lại họ. Ngay cả khi khuôn mặt họ trông xa lạ và méo mó, cơ thể cao lớn của họ di chuyển quá nhanh…

“...Mình bị sao thế này...”

Karen lắc đầu, nhưng chỉ khiến cho tiếng kêu vo vo không dứt trở nên to hơn và cô lại sợ, sợ rằng David, John, Steve và Rebecca sẽ bỏ cô lại. Họ để cô lại phía sau và cô chẳng có ai để... làm dịu đầu óc của cô. Thật tệ. David đã ở trước mặt cô, cặp mắt dường như đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm.

“Karen, cô không sao chứ?”

Khi nhìn vào gương mặt tròn và sắc sảo của anh, nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh, Karen cảm thấy vui trở lại, biết rằng cô phải nói cho anh sự thật. Cố hết sức, cô tìm sức mạnh để nói cho anh điều cần phải nói, giọng nói của cô thoát ra khỏi cơ thể rã rời và tiếng kêu vo vo trong óc, nghe như tiếng gió thoảng.

“Nó đang tồi hơn”.Cô nói. “Tôi không nghĩ gì được nữa, David, đừng bỏ tôi.”

John và Rebecca, bàn tay ấm áp của họ chạm vào cô, dẫn cô đi vào khoảng tối đằng sau cánh cửa. Cơ thể cô vẫn hoạt động, nhưng trí não cô bị tràn ngập những tiếng o o. Có vài thứ cô muốn kể cho họ, những thứ thoáng hiện ra qua làn mây như những bức tranh xinh đẹp, nhưng tòa nhà họ đưa cô vào thì tối và nóng, có một cái xác cầm súng trên nền. Cô có thể thấy gương mặt của hắn, không lạ lẫm gì, trắng bệch và nhăn nheo, một khuôn mặt thật có ý nghĩa.

“Tôi thấy cánh cửa rồi”,Steve nói, nhìn lên trên, cười toe toét, trắng, răng trắng. “Một – Ba – Năm”.Có một bàn phím bên cạnh cái hố, cầu thang dẫn xuống, và hàm răng của Steve biến đi, còn lại một cái nhăn mặt.

“Karen…”

“Chúng ta phải khẩn trương…”

“Cố lên cưng, cố lên, chúng ta sẽ sớm đến đó.”

Karen để cho họ giúp cô, tự hỏi tại sao khuôn mặt họ lại trông có vẻ khác thường đến vậy, mùi của họ mới hấp dẫn và ngon lành làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.