Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella

Chương 15




Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord

Barry đã đi quá lâu rồi. Jill không biết rằng cái đường hầm này rộng lớn tới cỡ nào, nhưng từ những gì mà cô thấy nãy giờ thì Barry có thể đã bị lạc đâu đó rồi. Cũng có thể anh ta đã tìm thấy kẻ sát nhân, và việc không có ai hỗ trợ thì…

“Có thể anh ta sẽ không trở lại nữa.”

Trong trường hợp nào đi nữa thì việc ngồi đây không phải là ý kiến hay. Jill đứng dậy và nhìn lần cuối khuôn mặt của Enrico, thầm cầu nguyện cho anh được an nghỉ thảnh thơi.

“Anh ta đã tìm thấy cái gì mà đến nỗi phải mất mạng? Ai đã bắn anh ta?”

Enrico chỉ vừa kịp nói tên phản bội đó là thằng, nhưng điều đó chẳng giúp ích gì vì chỉ có cô và người lính mới đó (Rebecca) là nữ, còn lại tất cả đều là đàn ông. Jill có thể loại Chris ra khỏi danh sách những kẻ tình nghi vì ngay từ đầu anh ta đã cảnh báo là có cái gì đó khác thường trong chuyện này - Barry thì đang đứng ngay sau lưng cô khi có tiếng súng và tiếng bước chân bỏ chạy đó. Brad Vickers thì không đời nào có gan làm chuyện phản bội đó, Joseph và Kenneth thì đã chết - và danh sách những kẻ tình nghi chỉ còn lại ba người Richard Aiken, Forest Speyer và Albert Wesker.

Không ai trong số họ là khả nghi cả nhưng Jill buộc phải cân nhắc đến trường hợp đó. Enrico đã chết và Jill không nghi ngờ gì nữa việc Umbrella có cài nội gián vào S.T.A.R.S.

Khi vừa đến cánh cửa Jill bắt đầu di chuyển trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Dù ai đã bắn Enrico đi nữa thì hắn cũng đã có thể dễ dàng hạ luôn cả cô và Barry lúc đó nên có lẽ rằng hắn không muốn giết thêm ai nữa. Và cứ cho rằng hắn đang còn quanh quẩn dưới này thì cô phải di chuyển trong im lặng nếu như muốn tìm ra hắn. Cả cái đường hầm này là một cái amly rất tốt để khuếch đại âm thanh dù là nhỏ nhất như tiếng bước chân.

Jill nhẹ nhàng mở cửa, nghe ngóng và men theo bờ tường ra cái hành lang tối mờ mờ. Quãng đường hầm trước mặt cô tối thui, Jill quyết định rẽ trái quay lại đường cũ vì bóng tối trước mặt cô là một nơi tuyệt vời để ẩn nấp và tập kích. Cô không muốn ăn một viên đạn vào người vì đã nhận định sai về mục đích của tên giết người.

Một chuỗi tiếng động bỗng vang lên nghe như là tiếng của vật gì đó đập vào đá và dội lại. Tiếng động của một vật rất lớn đang chuyển động. Theo bản năng Jill lợi dụng tiếng động đó để bước đi nhanh hơn tới cánh cửa sắt trước mặt. Jill quay trở lại căn phòng mà lúc nãy cô đã đụng mặt Barry, cô nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng lại.

“Cái quái gì vậy nhỉ? Nghe như là cái hang này đang chuyển động vậy.”

Cô nhún vai, nhớ lại cái trần nhà từ từ sụp xuống trong ngôi biệt thự. Biết đâu ở dưới này cũng có bẫy nữa, nên cô phải bước đi cẩn trọng hơn nữa. Cứ nghĩ đến việc có thể mất mạng vì một cái bẫy nào đó thì…

“Có lẽ là cái bảng bên cạnh cái hố chăng, cái bảng có cái lỗ sáu cạnh.”

Jill gật nhẹ đầu tự trả lời rồi tự nhủ rằng phải quay lại cái hố đó xem sao. Có lẽ tên sát nhân đã tìm được dụng cụ cần thiết để khởi động cái công tắc đó. Có thể cô đoán sai nhưng xem qua một chút thì đâu có hại gì.

“Ít ra thì mình cũng biết chắc là mình không đi lạc.”

Jill vừa đến bên cánh cửa sẽ dẫn cô trở lại cái cầu thang đã leo xuống đây thì nghe những tiếng động lạ từ phía đường hầm ở sau lưng. Đó là tiếng thở gấp gáp, Có lẽ là một loại chim nào đó chăng? Tiếng động càng lúc càng lớn…

Bộp. Bộp. Bộp

Tiếng động này thì Jill biết, đó là tiếng bước chân. Và nó đang hướng về phía cô, chắc chắn không phải là Barry hay ai đó như anh ta vì tiếng bước chân này nghe nặng hơn và thong thả hơn.

“Ra khỏi đây ngay!”

Jill chụp lấy tay nắm và phóng ngay ra cái hành lang bên ngoài rồi đóng sầm cửa lại, không quan tâm đến việc mình đã tạo ra một tiếng động khá lớn. Chưa bao giờ trực giác của Jill sai lầm cả mặc dù đôi khi cô có hiểu nhầm nó đôi chút, và lần này trực giác của cô đang bảo là dù ai đó hay vật gì đang hướng về phía cô thì cô không muốn gặp nó chút nào.

Jill chạy nhanh trong hành lang về phía cái hố lúc nãy cô đã phải bó tay, nhưng được vài bước thì Jill dừng lại và hít một hơi thật sâu. Vì cô không thể mạo hiểm chạy tới trước khi mà chưa biết rõ nó có an toàn không, đó là chưa kể đến mối nguy hiểm vẫn còn đang ở phía sau.

Và ở sau lưng Jill cánh cửa bật mở.

Jill xoay phắt lại giơ khẩu Beretta lên và kinh hoàng nhìn sinh vật đang đứng đó. Nó to lớn và có hình dạng hơi giống người - nhưng mọi việc không dừng lại ở đó. Toàn thân nó phủ một lớp da dày màu xanh lá sẫm và xù xì giống như da của loài lưỡng cư vậy. Có vẻ như lưng nó bị gù nên hai cánh tay to khỏe của nó duỗi thẳng gần chạm đất, và ở đầu hai tay và chân nó là những móng vuốt sắc nhọn. Jill không thể biết nó thuộc giống đực hay cái nữa và từ cái đầu giống như loài bò sát của nó cô thấy một cặp mắt xanh nhạt.

Bỗng nó ngước nhìn cô và rít lên những tiếng lạ lùng mà Jill chưa từng nghe bao giờ. Âm thanh đó dội khắp hang làm Jill cảm thấy rùng mình.

Jill nổ súng, ba phát đạn bay thẳng vào phần ngực trên làm nó lùi lại một chút. Nó khuỵu xuống ngã dựa vào tường và với một tiếng rít kinh khủng khác nó nhảy về phía Jill. Bằng một sức khỏe phi thường cả người nó bay thẳng về phía Jill với bốn cặp vuốt sắc nhọn đang duỗi thẳng.

Jill nổ súng thêm hai phát nữa làm nó rớt xuống. Những viên đạn đã xin vài miếng thịt của nó, và từ những vết thương đó những dòng máu sẫm đang liên tục chảy ra. Nó rơi một cái rầm xuống cách Jill vài bước chân, vẫn rít lên một tay nó quơ tới trước cố tóm lấy chân cô. Mùi xạ và mùi hôi của loài vật bốc lên xộc vào mũi Jill, mùi giống như mùi thiên nhiên hoang dã vậy.

“Lạy chúa sao nó chưa chết vậy?”

Jill ngay lập tức chỉa khẩu súng vào đầu nó và bắn liên tục. Từng mảng thịt xanh văng ra để lộ ra lớp sọ bên trong. Jill vẫn tiếp tục bắn, và những viên đạn xuyên thủng lớp sọ của nó làm chảy cả óc ra.

Click click click.

Hết đạn. Jill hạ súng xuống, toàn thân cô run rẩy. May mà nó đã chết - nhưng cô cũng mất cả băng đạn. 15 viên đạn 9mm với bảy, tám phát cuối ở cự ly rất gần….

Vừa nhìn chăm chăm vào xác con quái vật Jill vừa thay một băng đạn mới trước khi cất khẩu súng vào bao. Jill đưa tay ra sau lưng tháo dây buộc khẩu Remington, rồi cầm lên đạn sẵn sàng.

“Bọn nghiên cứu chúng bay chế tạo loại quái vật gì ở đây vậy?”

Có vẻ như tập đoàn Umbrella không chỉ nghiên cứu chế tạo virus không thôi, họ còn tạo ra những loại quái vật chết người đầy móng vuốt này nữa….

“Và có thể còn nhiều con như vậy nữa.”

Chưa bao giờ Jill cảm thấy sợ như bây giờ. Siết chặt khẩu Remington trên tay cô quay người lại và vụt chạy.

Chris và Rebecca thận trọng bước từng bước một vào sâu trong cái hành lang lót gỗ này. Ở những khe nứt gần trên trần là những nhánh cây đã khô héo giống như cây thường xuân và từng mảng trắng xóa trông có vẻ như là nấm mốc. Trông cũng bình thường như những nơi bị bỏ hoang khác thôi, nhưng với những gì mà Rebecca đã đọc được về cái Cây 42 đó thì Chris cảm thấy mình nên sẵn sàng cho mọi tình huống.

Sau khi đọc hết đống giấy trong cái rương đó thì Rebecca đã tìm thấy một trang tài liệu để bào chế một loại thuốc ngay tại Điểm 42 này, đó là tài liệu hướng dẫn bào chế thuốc V - Jolt. Cô mang nó theo dù Chris cảm thấy không cần thiết, điều mà anh qua tâm bây giờ là tìm đường thoát ra khỏi đây, và nếu có thể tránh gặp cái cây đó thì càng tốt.

Hành lang ở cửa ra vào ký túc xá thì rõ là không cái cây nào mặc dù Chris không dám chắc là nó an toàn. Ngoài hai cái phòng ngủ hồi nãy, họ còn tìm thấy một phòng giải trí, nhưng nó thật là đáng sợ. Khi nhìn vào căn phòng đó Chris bỗng cảm thấy sợ mặc dù anh không thấy có sự khác thường nào trong đó, chỉ có một quầy rượu và vài cái bàn. Và mặc dù căn phòng trông có vẻ an toàn nhưng Chris quyết định đóng cửa căn phòng lại và rẽ vào lối rẽ ngoài hành lang. Chỉ cần trực giác mách bảo căn phòng không an toàn là đủ lý do để Chris rời nó rồi.

Chris và Rebecca dừng lại trước một cánh cửa lớn duy nhất trong cái hành lang gấp khúc này, cả hai nhìn nhau với vẻ lo lắng khi thấy những một lớp cây thường xuân mọc đầy trên trần nhà. Chris xoay tay nắm và đẩy mạnh cửa vào.

Trong căn phòng tối mờ mờ này là một bầu không khí ấm áp giống như ở vùng nhiệt đới vậy, nhưng lại có một mùi khó chịu giống như là mùi trái cây thối phảng phất xung quanh. Theo bản nay Chris đẩy Rebecca lui lại phía sau trong khi anh đưa mắt quan sát khắp căn phòng rộng lớn này. Vẫn là những mớ cây thường xuân mọc tươi tốt đầy trên tường khác với những lớp khô héo ngoài kia.

Chris nghe có tiếng loẹt xoẹt khe khẽ ở đâu đó trong phòng, giống như có gì đang lê trên sàn ở đâu đó trong phòng vậy. Và Chris chợt nhận ra đó là do lớp cây dày đang chuyển động, nó làm cho anh có cảm giác cả bức tường đang rung rinh chuyển động với những sợi dây leo đang xoắn lại và bò lung tung trên tường.

Rebecca định bước lên trước thì Chris ngăn lại:

“Coi chừng, em đã nói là mấy cái cây này hút máu người mà.”

Rebecca nhìn lớp cây trên tường lắc đầu nói:

“Đó không phải là Cây 42, ít ra thì không phải là những gì được nói đến trong tờ báo cáo đó. Cây 42 chắc chắn phải lớn hơn, và có khả năng chuyển động nhiều hơn. Em không học nhiều về sinh vật học, nhưng từ những gì đọc được thì nó là một loại cây hạt kín với các nhánh cây và lá có thể chuyển động được.”

Rebecca mỉm cười nói tiếp nhưng trông cô có vẻ lo lắng: “Em nghĩ nó phải là một cái cây lớn với những dây leo dài đến khoảng 7m xung quanh.”

Chris nhăn mặt: “Hay thật. Anh cảm thấy rất an tâm rồi đấy.”

Cả hai người thận trọng tiến sâu vào căn phòng nhưng tránh không đi gần lớp cây trên tường quá. Ngoài cánh cửa họ vừa bước vào thì trong này còn ba cánh cửa khác, một ở phía bên kia căn phòng trước mặt họ, và kế bên đó một chút là hai cánh cửa khác đối diện nhau. Chris bước đến cánh cửa đôi lớn đối diện vì nghĩ rằng nó dẫn ra khỏi cái ký túc xá này.

Cánh cửa không khóa và Chris đã đẩy nhẹ một cánh vào trong.

BAM!

Cánh cửa đột ngột bị đập trở lại làm cả hai người nhảy lùi lại và giơ súng lên. Một loạt tiếng rầm rầm vang lên tiếp như là có ai đó đang đứng bên kia đá vào tường tường vậy - ngoại trừ việc những tiếng động đó vang lên cùng lúc ở khắp nơi trong căn phòng vững chắc đó.

Chris hỏi Rebecca: “Em mới nói là nó có rất nhiều dây leo xung quanh phải không?”

Rebecca gật đầu trả lời: “Ừ, có vẻ như chúng ta đã tìm thấy Cây 42 rồi.”

Cả hai đứng lắng nghe một lát nữa, Chris nghĩ về sức mạnh và trọng lượng của cái cây khi nó đập cửa đóng sầm lại lúc nãy.

“Không thể giỡn được, nó lớn và chuyển động nhanh hơn mình nghĩ…và có lẽ nó chắn mất lối thoát duy nhất rồi. Thật tuyệt vời.”

Cả hai người quay trở lại đứng nhìn hai cánh cửa còn lại. Cánh cửa bên phải họ có số “002” ở trên. Chris lôi mớ chìa khóa mà anh đã tìm thấy ở trong này ra và dễ dàng tìm thấy cái chìa của căn phòng này.

Chris mở khóa rồi cẩn thận bước vào trong, Rebecca theo sát sau lưng anh. Có một cánh cửa nhỏ bên trái dẫn vào một phòng tắm nhỏ yên tĩnh và đầy bụi. Căn phòng này cũng là một cái phòng bình thường với một cái giường ngủ, một cái bàn làm việc và hai cái kệ. Ngoài ra chẳng có gì đáng để quan tâm nữa.

Một loạt tiếng đập thình thình vào tường nữa và hai người nhanh chóng bước ra trở lại căn phòng lớn. Chris càng lúc càng tin chắc rằng họ phải tìm cách diệt cái cây đó để có thể thoát ra ngoài.

Nhưng cũng có thể không cần, có thể còn có đường khác để thoát ra khỏi đây.

Mọi chuyện đã đi quá xa rồi. Từ những con zombie lê lết ở trong căn biệt thự cho đến chuyện chạy trối chết để thoát khỏi đàn rắn, mọi ngóc ngách của ngôi biệt thự của Spencer này dường như được làm ra để nhốt hai người lại vậy.

Chris nhanh chóng dẹp ngay mớ ý tưởng bi quan đó đi khi hai người đi đến cánh cửa cuối cùng trong phòng - nhưng cả hai người khựng lại khi thấy một bảng số điện tử ở kế bên cánh cửa. Chris xoay xoay tay nắm cửa nhưng nó cứng ngắt. Lại một ngõ cụt khác nữa.

Chris thở dài nói: “Khóa an ninh điện tử. Chằng có cách nào vào trong nếu không có mật mã.”

Rebecca nhíu mày nhìn vào mấy cái đèn đỏ nhỏ ở phía trên mấy cái nút bấm nói: “Chúng ta có thể bấm đại cho đến khi tìm ra đúng mật mã….”

Chris lắc đầu nói: “Em cũng biết cơ may bấm đúng con số đó gần như bằng không mà.”

Chris bỗng khựng lại nhìn Rebecca rồi cho tay vào túi áo rút chùm chìa khóa ra.

“Em bấm thử 3 - 4 - 5 xem sao”. Rồi hồi hộp chờ Rebecca bấm thử dãy số đó.

“Xem nào, xem nào ngài Alias, đừng làm chúng tôi thất vọng chứ…”. Mấy cái đèn đỏ nhấp nháy rồi tắt dần từng cái một. Và khi cái cuối cùng vụt tắt thì có một tiếng click nhẹ ở cửa.

Chris mỉm cười rồi đẩy cửa bước vào - và cảm thấy cụt hứng khi anh nhìn thấy bên trong căn phòng. Một dãy những cái kệ với những chai hóa chất nhỏ hoặc chai không. Không phải là lối thoát mà anh mong đợi.

“Không, mọi việc không bao giờ dễ dàng như vậy. Chúa không bao giờ ngừng thử thách chúng ta….”

Rebecca nhanh chóng bước đến bên một cái kệ rồi nhìn mấy cái lọ thủy tinh lẩm bẩm: “Hyoscyamine, anhydride, dieldrin…”

Cô quay lại nhìn Chris cười nói: “Chris, chúng ta có thể tiêu diệt cái cây đó rồi! Thuốc V-Jolt, một loại độc tố thực vật. Em có thể bào chế nó ngay bây giờ. Và chúng ta có thể xuống tầng hầm tìm cái rễ cây rồi.”

Chris mỉm cười xen ngang vào: “Tiêu diệt nó mà chẳng tốn chút công sức nào! Em thông minh thật đấy Rebecca. Em cần bao nhiêu lâu để bào chế thuốc?”

Rebecca trả lời: “10, 15 phút gì đó.”

Chris nói tiếp: “Được rồi, vậy em ở lại đây. Anh sẽ cố gắng quay lại càng sớm càng tốt.”

Rebecca lôi đống chai lọ xuống trong khi Chris đóng cửa lại rồi nhanh chóng chạy ra ngoài hành lang trở lại.

Hai người sắp thoát ra khỏi đây rồi, và khi đó tập đoàn Umbrella sẽ phải đau đầu đây.

Barry đứng kế bên cái xác lạnh giá của Enrico với bản đồ của Wesker trên tay. Jill đã đi mất khi anh trở lại - và thay vì đi tìm cô Barry lại không thể nhấc nổi chân lên, cố gắng quay đi chỗ khác để khỏi nhìn thấy xác của Enrico.

“Tất cả là lỗi của tôi. Nếu tôi không giúp Wesker thoát ra khỏi ngôi biệt thự thì cậu đâu có chết Enrico…”

Trông Barry thật tội nghiệp khi anh cứ đứng đó nhìn trân trân vào xác Enrico. Trong lòng Barry tràn ngập cảm giác tội lỗi và sự xấu hổ khiến anh không biết phải làm gì nữa ngoài việc đứng đó. Barry biết rằng anh phải đi tìm Jill, giữ cô ta tránh xa Wesker, giữ cho gia đình anh được an toàn - nhưng anh không thể bước đi được. Điều mà anh muốn bây giờ là có thể giãi bày tâm sự với Enrico, nói cho anh ta hiểu tại sao mọi việc lại ra nông nỗi này.

“Cậu còn vợ và mấy đứa con. Rico… tớ phải làm gì bây giờ? Tớ có thể làm gì khác ngoài việc phải làm theo nó?”

Enrico vẫn nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn, không đồng tình, không phản đối, không gì cả. Dù Barry có tiếp tục giúp Wesker nữa và mọi việc sẽ êm xuối như nó hứa thì Enrico vẫn chết - và Barry không biết sau này anh sẽ sống ra sao với mặc cảm tội lỗi này….

Một loạt tiếng súng vang lên.

“Jill!”

Barry quay đầu về hướng tiếng súng. Anh móc súng ra, loạt súng vừa rồi làm anh trở nên tức giận. Chỉ có một cách giải thích cho loạt súng đó là Wesker đã tìm thấy Jill.

Barry quay người chạy về hướng đó, cảm thấy muốn bệnh với ý nghĩ một thành viên khác của S.T.A.R.S sẽ phải chết về tay Wesker. Anh cảm thấy tức giận vì đã tin lời hắn.

Cánh cửa trước mặt anh bật mở một cái rầm và Barry đứng chết trân khi thấy vật trước mặt anh, mọi ý nghĩ về Wesker, Jill và Enrico bỗng tan biến mất. Barry không thể tin vào mắt mình nữa, anh đứng sững trong giây lát khi những luồng suy nghĩ chạy qua.

Da xanh, tiếng kêu the thé, mắt trắng cam và móng vuốt.

Bỗng nó gào lên, một tiếng kêu khủng khiếp và Barry không nghĩ ngợi gì nữa. Anh siết cò và tiếng thét của nó chuyển sang tiếng ằng ặc ngạt thở khi viên đạn bay thẳng vào họng làm nó ngã quị xuống.

Con quái cứ giãy đành đạch trong khi máu cứ trào ra từ lỗ đạn còn bốc khói. Barry nghe tiếng rắc rắc như xương gãy khi tay chân nó đập liên tục xuống sàn đá làm máu phun ra nhiều hơn.

Barry đứng im nhìn con quái giãy giụa một cách điên cuồng và nó cứ cố la hét làm cuống họng rách toác ra thêm. Với sức công phá của khẩu Python thì lẽ ra đầu của nó đã bay mất - nhưng nãy giờ nó đã giãy chết gần cả phút rồi, và nó giãy yếu dần đi khi máu cứ chảy ào ạt ra. Cuối cùng nó nằm im - và xung quanh máu chảy thành một vũng lớn. Barry biết rằng nó đã chảy máu tới chết và ý thức được điều đó.

“Mình vừa giết cái gì vậy nhỉ? Cái quái gì…”

Từ những ngõ ngách ngoài kia, một tiếng rú khác vang lên vọng khắp cả cái đường hầm ẩm ướt này - và rồi một tiếng rú thứ hai, thứ ba vang lên phụ họa theo. Những tiếng rú nghe rùng rợn và không bình thường của một loài vật lẽ ra không nên tồn tại trên cõi đời này.

Barry cho tay vào túi và lôi ra thêm một mớ đạn cho khẩu Colt, thầm cầu Chúa rằng anh có đủ đạn và những phát súng mà anh nghe thấy hồi nãy không phải là những phát cuối cùng của Jill.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.