Rể Nuôi Từ Bé

Chương 29




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chờ Mộc Thanh Sương quay về viện mình, vừa hay bắt gặp Đào Hồng và Mộc Thanh Nghê đang “quyết đấu”. Mấy nha đầu vây quanh nhỏ giọng khuyên can.

“Đầu Đầu, muộn rồi còn đi đâu?” Mộc Thanh Sương khó hiểu nhìn Mộc Thanh Nghê.

Vừa nghe thấy giọng Mộc Thanh Sương, Mộc Thanh Nghê nào còn giằng co với Đào Hồng, lớn tiếng quát: “Muội nghe nói tỷ và Hạ A Chinh cãi nhau, muốn qua giúp tỷ! Hồng tỷ không cho!”

Đào Hồng là đại nha hoàn thân cận, chăm sóc Mộc Thanh Sương mấy chục năm, Mộc Thanh Nghê kính nể hơn so với người khác.

“Tỷ vô dụng tới mức còn cần muội giúp?” Mộc Thanh Sương cười xùy, từ từ lại gần, vò đầu cô bé, “Mau về ngủ đi.”

Mộc Thanh Sương phồng má như cá vàng, đi theo sau lẩm bẩm: “Muội không khinh thường tỷ. Nếu tỷ cãi nhau với người ngoài, muội không lo lắng. Nhưng nếu tỷ cãi nhau với Hạ A Chinh, muội sợ tỷ không thắng.”

“Dựa vào đâu khinh thường tỷ không thắng sói mắt trắng?” Mộc Thanh Sương quay đầu, bất bình lườm cô bé.

Mộc Thanh Nghê xoa mũi, nhỏ giọng đáp: “Muội thấy tỷ không nỡ mắng huynh ấy… Hồi bé muội quen rồi.”

Mộc Thanh Sương trợn mắt, “Muội cũng nói đó là hồi bé, bây giờ tỷ mắng được! Vừa rồi tỷ mắng huynh ấy…”

Nàng định nói “máu chó đầy đầu”, đột nhiên cảm thấy như vậy chẳng khác nào chửi bản thân, vậy nên sửa miệng, “Như mắng chó! Không, còn tệ hơn muội mắng A Hoàng!”

“A, giỏi quá, giỏi quá!” Mộc Thanh Nghê vỗ tay lấy lệ, nghiêng đầu lại gần, “Vì sao tỷ mắng huynh ấy? Huynh ấy làm gì tỷ?”

“Con nít con nôi hóng hớt cái gì?” Mộc Thanh Sương ngoài mạnh trong yếu quát.

“Rồi rồi rồi, không hóng hớt. Muội về phòng ngủ.” Mộc Thanh Nghê sợ nàng mắng mình, cười gượng chạy biến về phòng.

...

Từ nhỏ Mộc Thanh Sương đã là cú đêm, nếu là bình thường, nhất định nàng đang thao thức. Hiện tại thương tích đầy mình, vừa rồi nổi giận đùng đùng, nàng có chút mệt mỏi, không rảnh đuổi theo mắng vốn Mộc Thanh Nghê.

Mấy ngày nay không tiện tắm rửa, Đào Hồng cẩn thận lau tay và mặt cho nàng, sau đó bưng nước nóng cho nàng ngâm chân.

“Tiểu thư Thanh Nghê còn nhỏ, không biết phân biệt nặng nhẹ. Thần sợ tiểu thư che chở người, vô tình nói gì đó quá khích, khiến mọi chuyện càng thêm bế tắc, vậy nên mới cản lại…” Đào Hồng buồn cười lắc đầu, “Sao thần còn không hiểu tính Đại tiểu thư? Nếu chỉ là chuyện nhỏ, người chỉ mắng chửi người ta. Nếu là chuyện lớn, vậy người trực tiếp tay đấm chân đá, có thể động thủ tuyệt không động khẩu.”

Mộc Thanh Sương nhắm mắt tựa lưng vào ghế, mím môi cười, “Cũng chỉ có tỷ cản được con bé. Nếu là người ngoài, con bé đã sớm nhảy cao ba thước.”

“Đại tiểu thư đừng giận. Trong nhà rối ren, nếu không an tâm dưỡng thương, rất nhiều chuyện không làm được, đúng không?” Đào Hồng ngẩng đầu, đau lòng khuyên nhủ, “Cãi nhau với Hạ Tướng Quân cũng không tìm ra căn nguyên, lại khiến bản thân thêm mệt mỏi.”

Lúc trước Lợi Thành phái người tới báo tình hình của Mộc Võ Đại, Đào Hồng giúp Hướng Quân trông chừng Mộc Tễ Chiêu, vậy nên biết một hai.

“Rồi rồi rồi, muội sẽ ngoan ngoãn dưỡng thương, không chơi đùa lung tung. Hồng tỷ đừng lo.” Mộc Thanh Sương mệt mỏi ngáp dài, cười khổ: “Muội sốt ruột chuyện trong nhà. Vừa hay kẻ tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa kia chọc đúng chỗ giận của muội.”

Nàng tức bởi vì Hạ Chinh dùng từ không đúng, miêu tả phụ thân là người mưu mô toan tính; hơn nữa chuyện hắn nói liên lụy toàn Mộc gia, nàng không dám tự tiện quyết định. Trong lúc nóng nảy, nàng trút giận lên đầu hắn.

Lúc trước phụ huynh một mực bảo vệ, không để nàng tiếp xúc với mưu hèn kế bẩn. Bọn họ đối mặt bóng tối âm u, nhường ánh sáng quang minh cho nàng.

Bởi vậy nàng không rõ quyền lực và mưu kế âm hiểm, cũng không biết nên đối phó như thế nào. Đại ca nhờ Hạ Chinh chuyển lời cho nàng, nàng vẫn sợ bản thân quyết định sai lầm.

Sinh tử Mộc gia gần ngay trước mắt, con đường phía trước chỉ dẫn rõ ràng, nàng lại do dự. Nàng không thích bản thân như vậy.

Nói là giận chó đánh mèo Hạ Chinh, thực chất bất mãn bản thân.

Bất mãn lúc trước không quan tâm những chuyện này, vậy nên thời khắc nguy hiểm, một mình nàng không đủ kéo Mộc gia ra khỏi mây đen.

...

Suốt đêm Mộc Thanh Sương mơ mơ màng màng. Nàng nghe thấy có người gọi nàng, từng sự kiện đan xen, đầu mối rối ren, còn mệt hơn đi đánh trận.

Giày vò tới tờ mờ sáng, nàng mệt mỏi không chịu được, hoàn toàn chìm vào hắc ám. Chờ đến khi thức giấc, mặt trời đã lên cao, Mộc Thanh Nghê bên cạnh biến mất từ lúc nào.

Mộc Thanh Sương gọi Đào Hồng vào giúp đánh răng rửa mặt. Bởi vì bụng réo gọi, nàng vịn tay nha hoàn, tới nhà bếp tìm đồ ăn.

Lúc này nhà bếp đang chuẩn bị bữa trưa, bếp trưởng Tưởng cầm muôi trêu ghẹo: “Đại tiểu thư ăn bữa sáng hay bữa trưa?”

“Có thể coi như ‘bữa sáng muộn’, cũng có thể coi như ‘bữa trưa sớm’.” Mộc Thanh Sương phì cười, liếc bốn phía xem có gì ăn không.

Bếp trưởng Tưởng nói: “Bánh bao sữa sáng nay chuẩn bị cho Tễ Chiêu thiếu gia vẫn còn thừa. Thần hâm nóng hai cái, Đại tiểu thư dùng tạm được không ạ?”

“Đại tiểu thư thảm quá, ăn bánh bao thừa của Tễ Chiêu không nói, còn chỉ được hai cái? Thật hoang đường.”

Nàng nhíu mày xụ mặt, mọi người trong nhà bếp hoảng hốt dừng tay, đồng loạt nhìn nàng.

Ngay lúc mọi người nơm nớp lo sợ, Mộc Thanh Sương nghiêm túc giơ ba ngón tay, “Ta muốn ăn ba cái.”

Mọi người bị nàng dọa sợ dở khóc dở cười. Bếp trưởng Tưởng lắc đầu, mỉm cười bao gã sai vặt hấp cách thủy ba chiếc bánh bao sữa, lại làm thêm cà tím nhồi thịt [1].

Để bồi bổ Mộc Thanh Sương, bát canh chim bồ câu hầm nấm hâm nóng suốt đêm. Hiện tại vặn nhỏ lửa, vừa hay chấm ăn với bánh bao sữa.

Mộc Thanh Sương lười không muốn bưng tới nhà ăn, gọi nhà ăn múc canh bồ câu hầm, đặt ở trên bàn trong nhà bếp.

Trong lúc uống canh chờ bánh bao, nàng thuận miệng trò chuyện với bếp trưởng: “Lão Tưởng, hình như cà tím nhồi thịt không nhiều? Còn chưa đủ cho một người ăn.”

Bếp trưởng Tưởng dùng xẻng lật cà tím nhồi thịt, mỉm cười giải thích: “Đây không phải món ăn trưa nay. Thiếu phu nhân dặn làm cho Hạ Tướng Quân, nhưng ngài ấy vội tới Lợi Thành giải quyết công vụ, rửa mặt xong cũng không ngồi xuống bàn ăn, cứ vậy ngậm trong miệng rời đi.”

Mộc Thanh Sương hừ mạnh, oán hận lẩm bẩm: “Kẻ tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa nào đó ăn giỏi thật. Một lần ngậm hai miếng, nghẹn chết huynh ấy.”

“Vậy mà gọi ăn giỏi? Đường đường đấng nam nhi, buổi sáng chỉ ăn hai miếng cà tím nhồi thịt sao đủ? Tễ Chiêu thiếu gia còn ăn nhiều hơn ngài ấy.” Bếp trưởng Tưởng cười nói.

Mộc Thanh Sương cúi đầu, ngoáy bát canh chim bồ câu hầm nấm, “A Hoàng còn ăn nhiều hơn huynh ấy. Cho huynh ấy chết đói.”

...

Hiếm khi buổi chiều khô ráo, Mộc Thanh Sương gọi người khiêng ghế nằm ra ngoài. Nàng đắp chăn gấm mỏng, phơi nắng ngủ gật ở trung đình hoa viên.

Một đêm không an giấc, chân tay nàng như nhũn ra, đầu óc lại thanh tỉnh, nhắm mắt lại lập tức rối như tơ vò.

Nghe có tiếng bước chân lại gần, Mộc Thanh Sương mở mắt. Thấy là Hướng Quân, nàng mỉm cười, lười biếng hỏi: “Tẩu tìm muội?”

Thấy nàng dậy, Hướng Quân nhét lò sưởi cầm tay vào lòng nàng, lại sai người mang ghế gỗ tới, thuận thế ngồi cạnh nàng.

Giờ ngọ ngày đông, hai chị em chồng mỉm cười nhìn nhau. Đôi bên đều mệt mỏi, nhưng lại ngầm cổ vũ lẫn nhau.

Mộc Võ Đại và Mộc Thanh Diễn đều bị giam giữ ở Khâm Châu, hiện tại trong nhà chỉ còn hai người. Đều gánh vác, ai cũng không thể nhụt chí.

“Đại ca muội truyền lời cho A Chinh, muội nghĩ thế nào?” Hướng Quân hỏi. Đương nhiên nàng ấy hỏi có nên giao ám vệ binh hay không.

Mộc Thanh Sương ôm chặt lò sưởi cầm tay, thở dài nhìn bầu trời xanh thẳm, “Tẩu, chuyện này quá lớn, muội không dám tự tiện quyết định… Muội vô dụng lắm đúng không?”

Nàng sợ.

Giao ám vệ binh chẳng khác nào cắt một tay của Mộc gia. Nếu Triệu Thành Minh đồng ý trao đổi, vậy phụ huynh nàng được buông tha, coi như mua bán hời. Nếu Triệu Thành Minh quyết tâm đuổi tận giết tuyệt Mộc gia, Mộc gia không có ám vệ binh sẽ chỉ càng thêm bị động.

Nàng không giỏi âm mưu tính toán, không dám vọng đoán ý đồ Triệu Thành Minh. 

“Sao Đại tiểu thư Mộc gia có thể vô dụng? Nếu không phải muội bình tĩnh, muội nghĩ hiện tại tẩu cười được?” Hướng Quân nhéo mặt nàng, mỉm cười trấn an, “Tẩu chỉ quản chuyện trong nhà, không thể nghĩ giúp muội. Muội thử bàn bạc với A Chinh xem?”

“Muội không thương lượng với kẻ tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa…” Đột nhiên Mộc Thanh Sương nghĩ tới gì đó, vội nuốt mấy chữ còn lại vào trong, xấu hổ xoa thái dương, “Đúng là nên bàn bạc với huynh ấy.”

Hướng Quân thấy nàng nghĩ tới gì đó, vội vàng hỏi: “Muội muốn gì?”

“Tẩu, tẩu còn nhớ huynh ấy từng nói Triệu Thành Minh canh giữ cha nghiêm ngặt, ai cũng không gặp được?”

Hướng Quân gật đầu.

“Đại ca chỉ bị liên lụy, canh giữ không chặt. Phủ Sóc Nam Vương nói ‘tạm thời tạm giam’…” Mộc Thanh Sương vỗ nhẹ trán mình, có chút ảo não, “Muội đúng là óc heo, sao không nghĩ sớm hơn! Nếu Quận chúa Phần Dương có cách sắp xếp Hạ Chinh gặp Đại ca, nhất định cũng có cách sắp xếp người khác gặp Đại ca.”

Hướng Quân bừng tỉnh: “Nhưng hiện tại chúng ta không thể tự tiện ra vào Tuần Hóa, càng đừng nói rời khỏi Lợi Châu. Hay chúng ta nhờ A Chinh đi một chuyến?”

“Hạ Chinh không thích hợp.” Mộc Thanh Sương bác bỏ, đảo mắt suy nghĩ, “Muội đoán Lợi Châu có người của Triệu Thành Minh. Chỉ cần Hạ Chinh hành động, không cẩn thận sẽ bị tóm chuôi.”

Triệu Thành Minh đồng ý giao thực quyền Lợi Châu cho Hạ Chinh, lại cho phép hắn giám thị Mộc gia, nhưng điều đó không có nghĩa ông ấy hoàn toàn tín nhiệm hắn. Chẳng qua Hạ Chinh có lá bài tẩy Phong Nam Hạ thị, Triệu Thành Minh không dám tùy tiện động vào hắn mà thôi.

Chút chuyện đó Mộc Thanh Sương vẫn hiểu.

Hướng Quân cảm thấy nàng nói đúng, nhíu mày hỏi: “Vậy ai đi? Chuyện này liên quan toàn Mộc gia, không thể để người ngoài truyền lời.”

Hướng Quân lo lắng trượng phu, cũng biết nàng ấy không thể đi. Nàng ấy là thiếu phu nhân đứng đầu Mộc gia, nếu nhiều ngày liên tiếp không lộ diện, người thông minh lập tức đoán nàng ấy không ở Tuần Hóa, khó có thể che giấu.

Mộc Thanh Sương nheo mắt nhìn Hướng Quân, kiên định đáp: “Tẩu, muội đi. Có một số việc muội cần câu trả lời chắc chắn của Đại ca mới dám làm. Lợi Châu cách xa Khâm Châu, mượn người truyền lời không tiện. Nếu như tin tức lọt ra ngoài, muội không an tâm. Hơn nữa chuyện này không thích hợp nói cho người ngoài. Ngoại trừ muội, ai đi cũng không thích hợp.”

Nếu cưỡi ngựa, cùng lắm mất mười ngày tới Khâm Châu. Nàng đoán Hạ Chinh có cách phối hợp với người nhà, giúp nàng che giấu chuyện này.

Hướng Quân mỉm cười, “Được rồi. Tối qua muội mắng thằng bé, còn đe dọa thằng bé không được đứng trước mặt muội, nói chuyện với muội. Hiện tại lại tìm người ta hỗ trợ, tẩu chống mắt lên xem muội xuống nước kiểu gì.”

Lời chế giễu trúng đúng tim đen.

Mộc Thanh Sương lúng túng đỏ mặt, hắng giọng không nói gì.

Hướng Quân mềm lòng, vỗ tay Mộc Thanh Sương, dịu dàng nói: “Đùa muội thôi. A Chinh không nhỏ mọn như vậy. Ngày mai thằng bé về, lúc đó chúng ta hỏi liệu thằng bé có cách giúp muội ra ngoài hay không. Vết thương của muội chưa lành, muộn một, hai ngày cũng không sao.”

______________

[1] Cà tím nhồi thịt:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.