Rể Cuồng

Chương 52: NỖI ĐAU TRONG TIM THẨM MỘNG THẦN




Sau khi Thẩm Mộng Thần lên xe, Lâm Chi Diêu không khỏi liếc nhìn Thẩm Mộng Thần. Còn Thẩm Mộng Thần thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Anh sẽ chở em đến công ty, em mau thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta trở về thành phố Nam Giang, sau đó quay về nhà ..." Lâm Chi Diêu nói với Thẩm Mộng Thần.

"Ừm.” Thẩm Mộng Thần gật đầu, “vậy thì ... vậy sau khi anh đưa em đến công ty, anh cũng nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ..." Thẩm Mộng Thần trầm giọng nói. Mọi thứ đến quá đột ngột khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý. Sau khi khóc, cô đối với Lâm Chi Diêu có chút ngượng ngùng.

Vì vậy cách tốt nhất là cô nên im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, để không phải nói chuyện với anh quá nhiều. Tâm trí cô lúc này là một mớ hỗn độn. Bây giờ cô muốn ở lại bên cạnh Lâm Chi Diêu, nhưng lại không biết phải đối mặt với Lâm Chi Diêu thế nào, nội tâm cô thật sự rất mâu thuẫn.

...

Sau khi Thẩm Mộng Thần đến công ty, cô phát hiện Mộc Diệp đã ra nước ngoài, Thẩm Mộng Thần chỉ biết thở dài và gửi lời cảm ơn đến Mộc Diệp qua mạng xã hội. Mộc Diệp đã làm xong thủ tục thôi việc cho cô, cô không còn gì để dọn dẹp, một số đồ đạc cô cũng đã tặng cho các đồng nghiệp trong công ty.

Lúc chuẩn bị rời khỏi công ty, Thẩm Mộng Thần cũng có chút do dự, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Viên Viên ...

Nửa giờ sau, trong phòng riêng của một quán trà ở trung tâm Thiên Hải. Thẩm Mộng Thần ngồi đối diện với Trần Viên Viên, hai người phụ nữ gặp mặt có chút ngượng ngùng, nhất là Thẩm Mộng Thần, khi đối mặt với Trần Viên Viên, cô thậm chí không biết phải mở lời thế nào. Cô cũng là phụ nữ, và cô biết Trần Viên Viên yêu Lâm Chi Diêu sâu đậm như thế nào. Nhưng cô cũng rất yêu Lâm Chi Diêu, sau khi Lâm Chi Diêu quay lại tìm cô, cô quyết tâm không thể từ bỏ anh lần nữa...

Sáng nay, cô đã đồng ý trở lại thành phố Nam Giang với Lâm Chi Diêu. Thẩm Mộng Thần cắn môi xin lỗi Trần Viên Viên: "Viên Viên, tối hôm qua Lâm Chi Diêu đến tìm chị ... Chị xin lỗi, chị thực sự cảm thấy có lỗi với em..."

Trần Viên Viên nhẹ nhàng cười, cô vươn tay nắm lấy tay Thẩm Mộng Thần: “Chị Mộng Thần, chị có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là hai tháng trước không? Lúc đó em đã nói với chị là trong lòng anh ấy chỉ có chị, anh ấy yêu chị sâu đậm. Thật ra, chị đừng nghĩ anh trai lớn hơn em, anh ấy thực ra là một cậu bé, anh ấy đã từng giận dỗi chị ... "

"Chị Mộng Thần, nếu tương lai chị với anh trai em kết hôn, chị phải báo tin này cho em để em đến làm phù dâu cho chị. Em thích anh ấy, nhưng ngay từ lúc đầu em đã hiểu rằng em không ở bên anh ấy. Anh ấy hứa sẽ ở bên em vì trong tiềm thức, anh ấy muốn tìm một người để thay thế vị trí của chị, nhưng anh ấy vẫn không quên được chị, anh ấy không thể làm được… "

Khi nghe những lời chúc phúc của Trần Viên Viên, hốc mắt Thẩm Mộng Thần đã ẩm ướt, cô ngẩng đầu lên, nhìn Trần Viên Viên, ánh mắt vô cùng phức tạp: "Viên Viên, cám ơn em..."

Trần Viên Viên mỉm cười: "Chị, khi nào chị quay về, Thiên Hải tuy là nơi tốt, nhưng suy cho cùng cũng không bằng nơi chị đã ở hơn một năm trước đây..."

Thẩm Mộng Thần gật đầu: "Ngày mai chị và anh ấy sẽ quay về... Còn em, em có dự định gì cho tương lai?"

Trần Viên Viên suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Nửa năm nữa em sẽ được cấp bằng tốt nghiệp, em muốn làm việc thật chăm chỉ, Tập đoàn Thiên Hải là một Tập đoàn lớn. Em sẽ cố gắng học hỏi, trau dồi và rèn luyện để làm nền tảng cho các mục tiêu xa hơn ..."

Khi Thẩm Mộng Thần vừa muốn cất lời, Lâm Chi Diêu đã gửi cho cô một tin nhắn qua cho cô: "Chuyện của công ty em đã thu xếp ổn thỏa chưa?"

Trần Viên Viên thấy Thẩm Mộng Thần nhìn chằm chằm mà hình điện thoại, cười đứng lên: "Chị Mộng Thần, chị nhanh chóng trả lời anh ấy đi, chị phải đối xử tốt với anh trai em, nếu không em sẽ giành lại anh ấy đó..."

"Ừm ..." Thẩm Mộng Thần gật đầu, Trần Viên Viên nhẹ mỉm cười, nhẹ nhõm thở dài một hơi. Tâm trạng thoải mái bước ra ngoài...

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Chi Diêu lái xe đưa Thẩm Mộng Thần rời Thiên Hải quay về thành phố Nam Giang. Khi bắt đầu cuộc hành trình, cả hai đều có chút ngượng ngùng, không ai nói gì.

Sau khi xe chạy lên đường cao tốc, Lâm Chi Diêu quay sang nói với Thẩm Mộng Thần: "Hôm qua em... gặp Trần Viên Viên?"

Thẩm Mộng Thần gật đầu: "Viên Viên em ấy là một cô gái tốt, em ấy rất thích anh. Anh một câu xin lỗi là đã muốn kết thúc mối quan hệ, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc mình đã làm tổn thương em ấy sâu sắc như thế nào ..."

"Ừm, anh có lỗi với em ấy ..." Lâm Chi Diêu im lặng không nói thêm câu nào. Thẩm Mộng Thần nói đúng, anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình. Anh thực sự có lỗi với Trần Viên Viên, Lâm Chi Diêu chỉ có thể bồi thường cho Trần Viên Viên nhiều hơn.

Lâm Chi Diêu lái xe, Thẩm Mộng Thần nghiêng người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ giống như ngày hôm qua. Hoặc là nhắm mắt ngủ quay lưng với Lâm Chi Diêu. Một lời với Lâm Chi Diêu cũng không nói.

Lâm Chi Diêu cũng cảm thấy vô cùng phức tạp, hít sâu một hơi, sau đó tập trung lái xe ...

Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần cùng nhau trở về thành phố Nam Giang, lần này là lần đầu tiên họ ở cùng với nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy, kể từ lúc họ li hôn, đã hơn hai tháng trôi qua.

Thẩm Mộng Thần từng nói sẽ không chấp nhận tha thứ cho Lâm Chi Diêu, sẽ không tái hôn với anh. Nhưng bây giờ cô đã đồng ý cùng anh trở lại Nam Giang. Điều này có ý nghĩa gì, chắc chắn Lâm Chi Diêu biết rõ…

Lâm Chi Diêu lặng lẽ nhìn Thẩm Mộng Thần, ngắm nhìn người phụ nữ đang ngồi bên ghế phụ, người phụ nữ mà anh yêu nhất trong đời. Anh thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau, trong suốt quãng đời còn lại Lâm Chi Diêu anh sẽ không bao giờ khiến người phụ nữ này phải chịu một chút ủy khuất nào. Ngay cả khi anh chết ...

Dọc theo đường đi, Thẩm Mộng Thần im lặng, Lâm Chi Diêu cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lái xe ...

Cho dù Thẩm Mộng Thần không nói gì, anh đã rất hạnh phúc khi có cô ở bên cạnh.

Tình trạng hiện tại của Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần là trong lòng họ đã tha thứ cho nhau rồi. Trái tim của Lâm chi Diêu dành hết cho Thẩm Mộng Thần, và trái tim của Thẩm Mộng Thần cũng đều dành hết cho Lâm Chi Diêu. Hai người đều ngầm hiểu, không cần phải nói ra.

Hai người họ đã trải qua quá nhiều nỗi đau, họ phải mất một khoảng thời gian mới có thể chữa lành vết sẹo trong tim ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.