Rất Thật

Chương 49: Gặp fans




Editor: Chương này ai đọc truyện covert bên wikidich chắc sẽ thấy là lạ vì bên đấy bị up thiếu chương á, lúc t dò lại raw t mới phát hiện ra =)

Lâm Thành đến thành phố B, là lái xe thẳng tới, thế nên khi trở về cũng không cảm thấy bối rối, mà đã chuẩn bị sẵn sàng hành trình sáu tiếng lái xe về nhà rồi.

Vương Trạch Văn dặn anh phải mang nhiều nước uống, trên đường nhất định phải vào trạm dừng chân nghỉ một lát, đừng lái trong thời gian dài, gây mệt nhọc. Lâm Thành nói bản thân tự biết, nhưng Vương Trạch Văn vẫn thấy lo, ước chừng ba tiếng sau khi anh xuất phát, hắn gọi điện cho anh, nhắc anh nghỉ ngơi ăn cơm.

Lâm Thành thực ra cũng không thích ngồi xe, bởi anh hơi bị say xe. Ngồi ở ghế lái tuy cũng đỡ hơn một chút, nhưng một lúc sau, vẫn sẽ xuất hiện cảm giác buồn nôn khó chịu.

Anh thấy cũng đã sắp tới giờ, không đợi điện thoại của Vương Trạch Văn, đã chủ động giảm tốc, rẽ vào trạm dừng chân phía trước.

Trạm dừng chân này có không ít người, quy mô cũng lớn, phía trước có mấy xe du lịch đang đỗ, trước cửa hàng bán đồ ăn, người cũng đứng rất đông. Hẳn là điểm trung chuyển trên đường của một số xe ô tô.

Lâm Thành đi vệ sinh xong đi ra, không muốn quay lại xe nữa.

Mùa hè này vừa oi vừa nóng, tuy còn chưa vào hạ chí, nhưng sau một tuần nắng nóng liên tục, nhiệt độ không khí đã lên đến gần bốn mươi độ. Lâm Thành còn đeo khẩu trang, cộng thêm bệnh say xe và ba tiếng bụng rỗng, giờ ngay cả thở thôi cũng đã hơi khó khăn, toàn thân mệt mỏi không khỏe, dạ dày khó chịu. Anh cảm thấy mình cần phải ăn gì đó.

Lâm Thành đi mua một cặp lồng phở bò, lại mua trứng luộc nước trà và một cốc sữa đậu nành, rồi chọn một góc tối gần tường, tháo khẩu trang trên mặt xuống, ngồi ăn.

Đúng lúc Vương Trạch Văn gọi điện tới, Lâm Thành nhận máy rất nhanh. Câu đầu tiên anh nói chính là bẩm báo: "Em đang ở trạm dừng chân đây rồi."

"Ngoan, nghe lời." Vương Trạch Văn khẽ cười, "Tìm một nơi mát mẻ nghỉ một lát, nếu trạm dừng chân không bật điều hòa thì quay về xe. Thời tiết quỷ quái, hôm nay bọn anh cũng phải quay dưới nắng đây."

Lâm Thành bảo: "Vậy các anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhé."

Vương Trạch Văn: "Anh biết rồi, giờ bọn anh đang ăn chè đậu xanh ướp lạnh đây. Vừa rồi quay một tiếng, quần áo mọi người đã ướt sũng. Nếu mai vẫn còn nóng như vậy, bọn anh sẽ quay trong nhà trước."

Lâm Thành uống một ngụm sữa đậu nành lạnh, miệng ừm à đáp lại.

Vương Trạch Văn đột nhiên hỏi: "Giờ em đang làm gì đấy?"

Lâm Thành: "Em đang uống nước."

Vương Trạch Văn im lặng một lát, hỏi: "Em uống nước ở trạm dừng chân có ổn không?"

"Em không được uống nước sao? Không thì giải khát thế nào được?" Lâm Thành ngây ra, "Em còn đang ăn phở đây."

Vương Trạch Văn có vẻ đã bị dọa sợ rồi: "Em không sợ bị chụp lại à?"

"Ai chụp? Em chỉ nghe nói đi sân bay, dạo phố bị chụp, chưa từng nghe đi trạm dừng chân cũng bị chụp lại." Lâm Thành bật cười bảo, "Hay là anh gọi phóng viên tới, chụp ảnh em, em không thu tiền đâu."

Cảm xúc của Vương Trạch Văn tự dưng trở nên thật phức tạp: "Lâm Thành em..."

"Lâm Thành?"

Không biết có phải là do cái mồm quạ đen của Vương Trạch Văn hay không mà Lâm Thành thực sự nghe thấy tiếng chụp ảnh điện thoại.

Anh theo phản xạ quay đầu, chạm mắt với một cô gái văn tĩnh tóc dài, mặc áo khoác.

Giây tiếp theo, anh phát giác không ổn, bởi tiếp đó sau lưng anh bất tri bất giác đã xuất hiện tới mười người. Anh vừa quay người qua, đã làm mọi người thấy rõ được khuôn mặt, cơ hội phủ nhận cũng chưa có.

"A ―― aa! Là Lâm Thành thật kìa!" Cô gái kia kêu to, trong chớp mắt đã hấp dẫn những du khách khác xung quanh. Tình huống trở nên không khống chế được, tiếng thét chói tai và những câu hỏi được đặt ra liên tiếp. Những người không hiểu rõ tình hình cũng không muốn chậm chân, chạy nhanh đi hóng hớt, chen chúc cả lại đây.

Một đám người qua đường tới gần trong chớp mắt, Lâm Thành bị dọa vội vàng đứng lên. Anh nhìn lại, sắc mặt biến thành đen sì. Vị trí chọn vừa rồi vừa khéo tự bít mất đường lui của mình.

Cũng may mọi người phía trước cũng đã ngừng lại một chút, kích động nói:

"Em là fan của anh nè!"

"Em siêu thích anh diễn Bắc Cố luôn! Không ngờ lại được gặp được anh ở đây! Trời ơi chị em của em sẽ hâm mộ em chết mất!"

"A a Bắc Cố anh đẹp trai quá, còn đẹp hơn cả trên phim! Em yêu anh lắm!"

"Con ơi sao con dễ thương thế cơ chứ! Con đừng sợ, bọn mẹ không định làm gì đâu! Bọn mẹ chỉ là yêu con, yêu con lắm con biết không?! Mẹ ―― mau tới đây xem Bắc Cố! Đừng ăn quýt nữa!"

Toàn thân Lâm Thành đều căng thẳng.

Đoàn phim của Lâm Thành bởi quay theo hình thức đóng cửa, biết là "Dạ Vũ" đang hot, nhưng cũng không có quá nhiều cảm giác.

Anh có thể thấy đủ bài post trên diễn đàn thảo luận về phim, có thể thấy đủ tác phẩm, tranh vẽ đồng nhân trên mạng, cũng biết tới những trang web xuất hiện hình thức cắt nối biên tập của fans CP, còn cả các loại web đăng tiểu thuyết đồng nhân không có chừng mực này nọ. Nhưng trong suy nghĩ của anh, người theo đuổi thần tượng vẫn chỉ là số nhỏ. Người xem thích phim, nên mới thiên vị diễn viên. Mà anh chỉ là một nam phụ có thể làm người ta nhớ kĩ dáng người lại không nhớ được mặt.

Dù sao, anh căn bản cũng không lộ mặt nhiều.

Vương Trạch Văn nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, còn nghe thấy người hét to tên Lâm Thành thì lập tức nói: "Đừng bảo là em bị nhận ra rồi đấy nhé?"

Lâm Thành vừa gật đầu mỉm cười với fan, vừa "ừ" một tiếng với Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn hỏi: "Có nhiều người lắm không? Trạm dừng chân hẳn là cũng không nhiều lắm. Em thả lỏng một chút, ngồi xuống ăn, nói chuyện với họ vài câu. Em căng thẳng, họ cũng sẽ căng thẳng, tới lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em chắc chắn sẽ bị mắng."

Lâm Thành gật đầu, nói với mọi người: "Tôi vẫn còn đang ăn. Tôi hơi đói."

Mọi người bật cười nói: "Anh ăn đi anh ăn đi! Cứ việc ăn!"

"Chúng em chỉ nhìn thôi, không quấy rầy anh ăn!"

Vương Trạch Văn chỉ huy anh: "Chú ý hình tượng một chút, ảnh chụp có thể bị up lên mạng. Nếu có ít người muốn chụp ảnh, kí tên thì không sao, để đám người kia tản ra lập tức đi, cẩn thận các fans khác tìm tới."

Lâm Thành đáp: "Được, em cúp trước đã."

Lâm Thành đúng là hơi ngạc nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu anh gặp phải tình huống bị fans đổ bộ như thế này, cũng là lần đầu đối diện với nhiều ánh mắt như sói như hổ thế này.

Thì ra cảm giác rung động là như thế. Ánh mắt của kẻ săn mồi.

Lâm Thành cúp máy Vương Trạch Văn, ngồi xuống bên bàn, cầm đũa lên, ăn tiếp.

Xung quanh đèn flash chớp sáng liên tục, đều đang quay chụp anh. Xung quanh có đủ các loại camera, làm Lâm Thành có chút khó nuốt trôi.

Bộ dáng khi ăn sẽ xấu tới cỡ nào? Nếu chụp phải hình ảnh kì quái gì đó không phải là sẽ rất xấu hổ sao?

Anh cầm đũa lên, cẩn thận múc nước dùng, ăn phở, sau đó dùng khăn tay lau khô môi, nở một nụ cười thương mại với mọi người.

Anh rất phối hợp, có người bảo anh quay hướng này hướng nọ, làm tư thế động tác kia, làm người mẫu cho họ, Lâm Thành chỉ có thể làm theo.

Bởi anh ngoan ngoãn ngồi ở đó, người qua đường rối loạn rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Năm phút sau, một hướng dẫn viên du lịch thổi còi tập hợp, mạnh mẽ đưa một phần ba số người đi. Người qua đường thuần khiết vào góp vui chụp ảnh cũng chụp xong rồi, cũng đã đi. Chỉ còn lại vài fans muốn kí tên lại ngại quấy rầy anh ăn vẫn còn ở lại đây, chờ chụp ảnh chung với anh.

Thấy người vơi đi hơn phân nửa, Lâm Thành cuối cùng cũng buông đũa, tỏ ý mình ăn xong rồi.

Fans hưng phấn hỏi: "Em chụp ảnh chung với anh có được không?"

Lâm Thành cũng không thể nói là không được, cười đi tới, đứng ở chỗ sáng, chụp ảnh chung với người nọ.

Em gái kia rất dễ thương, muốn kéo kéo anh lại không dám, đứng ở đó khép nép như muốn trốn xuống dưới lòng đất, cười lộ cả răng. Lâm Thành ngẩng đầu, khẽ cười với ống kính.

Cô gái lui xuống rồi, lại một cô gái khác nhảy lên, đứng bên cạnh Lâm Thành.

Lâm Thành nhắc nhở: "Anh không phải là biển báo giao thông, mọi người đừng chụp ảnh từng người xếp hàng một như thế. Anh đang vội phải về nhà."

Một fan nữ kích động hỏi: "Là vì bạn gái anh còn đang ở nhà chờ anh phải không?!"

Lâm Thành sửng sốt, cười nói: "Không phải, vợ anh còn đang đi công tác."

"Vợ?!" Người nọ hoảng sợ nói, "Hai người kết hôn rồi?"

"Không phải không phải, được rồi, cũng coi là như vậy." Lâm Thành dở khóc dở cười, "Mọi người đang thẩm vấn anh đấy à? Làm gì thế? Có phải trong đám này có paparazzi không?"

Fan hô: "Paparazzi là thèm khát scandals của anh. Còn em chính là thèm khát cơ thể anh cơ!"

Mọi người ôm bụng cười to.

Lâm Thành bất đắc dĩ đáp: "Đừng nói vậy, còn có trẻ nhỏ ở xung quanh."

"Thần tượng tốt!"

Lâm Thành chụp cho họ một bức ảnh chung, sau đó nhanh chóng ký tên cho mọi người, vừa ký vừa đi lùi dần ra ngoài, không quên nhắc mọi người phải chú ý an toàn, thời tiết nóng, cẩn thận bị cảm nắng. Bởi bầu không khí tốt, mọi người ở chung vui vẻ, anh cũng thuận lợi thoát ra khỏi đám đông.

Chờ tới khi về lại xe, Lâm Thành thở phào nhẹ nhõm, không dám dừng lại, vội nổ máy, rời khỏi trạm dừng chân.

Lâm Thành cũng không dám dừng lại trên đường nữa, đi thẳng về nhà. Sau khi đỗ xe, anh cầm hành lý chạy vội lên tầng. Chờ đóng cửa vào rồi, mới tháo khẩu trang xuống.

Anh thả lỏng cơ thể, ngồi xuống sofa, lấy điện thoại ra.

Bốn tiếng trước, Vương Trạch Văn nhắn cho anh hơn mười cái tin nhắn WeChat, Lâm Thành nhìn lướt qua, rep lại cho đối phương.

Lâm Thành: Em về đến nhà rồi, lúc nãy mải lái xe.

Vương Trạch Văn: Anh thấy rồi. Ảnh đã bị up lên mạng, em có thể xem xem. 【 link 】

Vương Trạch Văn: 😂 Không có gì phải sợ. Có vấn đề gì cứ báo công an hoặc bảo vệ. Fans cuồng chỉ là số ít, đại bộ phận mọi người vẫn là người bình thường.

Lâm Thành: Em không sợ. Chỉ là thấy ngoài ý muốn thôi. Lần sau sẽ không tháo khẩu trang ra ở chỗ đông người nữa.

Lâm Thành lướt xem một chút, phát hiện mức độ bàn tán cũng khá cao. Có lẽ là bởi bình thường anh không up gì lên Weibo, mà gần đây "Dạ Vũ" đang rất hot, nên mới được chú ý như vậy.

Trên mạng có rất nhiều ảnh chụp, còn có vài đoạn clip vụn vặt.

"Lâm Thành bị người nhận ra, vẻ mặt ngơ ngác. Có lẽ là không ngờ mình đã chọn một vị trí kín như vậy rồi mà vẫn không tránh được hỏa nhãn kim tinh của mọi người. 【 hình ảnh 】 thật muốn thơm thơm Thành của em!"

Ảnh chụp Lâm Thành lúc vừa mới đứng lên. Sau khi Lâm Thành zoom lên, bản thân anh cũng phải bật cười.

Anh không biết biểu cảm của bản thân lúc đó lại ngốc như vậy. Bởi quá khiếp sợ, không khống chế tốt, một tay cầm điện thoại, một tay giơ đũa, mắt đong đầy ngạc nhiên thêm chút che giấu.

Hơn nữa ngũ quan phối hợp với cơ thể không coi là cường tráng của anh, đúng là trông có hơi sợ hãi.

"Bắt được một Lâm Thành ở trạm dừng chân ô tô! Anh ấy ngoan ngoãn cực kì! Dáng vẻ rất đẹp, yêu chết tui! Ghen tị với bạn gái anh ấy chết mất! 【 clip 】"

Trong clip, Lâm Thành đứng đó vừa kí tên vừa nói chuyện với mọi người.

Anh hạ tầm mắt, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, khóe miệng hơi cong.

Lâm Thành nhớ lại, lúc ấy anh muốn dặn fans, bảo họ đừng kích động, đừng lớn tiếng ồn ào, làm ảnh hưởng tới người khác nghỉ ngơi. Nhưng lại sợ giọng điệu quá nặng nề, sẽ làm họ phản nghịch. Có lẽ là bởi vì muốn thả lỏng, giọng nghe đúng là có chút mềm mại đáng yêu.

Khu bình luận của mọi người cũng chua loét ngất trời, đủ các icon chanh chiếm cứ khu bình luận.

"Thật sự quá dịu dàng! Khi cười rộ lên chắc chắn sẽ rất mềm mại!"

"Tay đẹp! Người càng đẹp hơn!" "Các đồng râm, đừng quên anh ấy là võ sinh, vừa nhấc tay áo lên là có thể đánh bay cả đám chúng mình."

"Sao mấy người may mắn dữ vậy? Lâu như vậy rồi! Mấy người là người đầu tiên tôi thấy được vô tình gặp Lâm Thành đấy!"

Lâm Thành đang lướt xem, Vương Trạch Văn lại gọi tới.

Lâm Thành ấn nghe, nở nụ cười.

"Cẩn thận chút." Vương Trạch Văn trêu chọc, "Giờ em hot lắm rồi đấy, em biết không?"

Lâm Thành đáp: "Giờ thì em biết rồi."

Vương Trạch Văn: "Cơm tối đã ăn chưa?"

Lâm Thành: "Vẫn chưa."

"Em nên gọi thức ăn ngoài đi thì hơn." Vương Trạch Văn uyển chuyển nói: "Chỗ em đang ở, bảo vệ chung cư có tin tưởng được không? Nếu không đủ nghiêm thì thực ra nhà anh vẫn còn phòng trống. Hơn nữa em ở một mình, cũng không tiện, có thiếu người an toàn giúp em làm chuyện lặt vặt này nọ không?"

Lâm Thành phát hiện cái người tên Vương Trạch Văn này, có đôi khi vào trạng thái cẩn thận rồi, sẽ rất hay sốt sắng, anh cười nói: "Em không cần đâu."

"Được rồi." Vương Trạch Văn cũng không miễn cưỡng, dù sao bây giờ hắn cũng không ở trong nhà, người tới ở cũng là vô dụng, liền nói sang vấn đề khác thực tế hơn: "Anh gọi đồ ăn giúp em nhé? Em muốn ăn gì? Cho bạn trai em một cơ hội được ăn tối cùng em đi."

Lâm Thành: "Muốn ăn cá."

Vương Trạch Văn: "Gửi địa chỉ cụ thể cho anh đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.