Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 12




Tiếng thở hổn hển vang vọng trong gian phòng thay đồ nhỏ.

Đàm Trinh Tịnh nhắm chặt hai mắt, cúi đầu, mái tóc đen tán loạn xõa xuống gò má.

Cô không còn tâm trí để suy nghĩ xem liệu những người ngoài cửa có nhận ra điều gì bất ổn hay không, liệu đồng nghiệp trong trường có phát hiện ra mối quan hệ của họ không và khi nào người đàn ông trước mặt sẽ buông cô ra.

Núm v.ú đỏ hồng trước ngực bị gặm nhấm, hàm răng cứng khẽ cọ qua cọ lại.

Anh đang tỉ mỉ thưởng thức cơ thể cô, chiếc váy khiêu vũ bị anh xé nát, bầu v.ú phơi bày trong không khí, bị nhiệt độ lạnh lẽo bao bọc, bề mặt khối thịt trắng nõn nổi da gà, còn hai hạt anh đào trên đỉnh thì dựng đứng lên.

Một bên núm v.ú bị anh ngậm lấy, còn một bên thì đang run rẩy trong không trung, sau đó được một bàn tay to rộng bao bọc, nhào nặn một cách chậm rãi.

Một tiếng r.ên rỉ nghẹn ngào cất lên.

Người đàn ông đột nhiên tăng tốc chạy nước rút, d.ương vật liên tiếp đâm mạnh vào nơi sâu thẳm nhất bên trong cô, q.uy đầu áp sát vào lỗ hở ở cổ tử c.ung, cả cây gậy run lên.

D.ương vật chống lên lối vào tử c.ung, sau đó một luồng tinh d.ịch được bắn mạnh ra.

Cao trào đến quá bất ngờ khiến Đàm Trinh Tịnh không khỏi hét lên.

Tiếng r.ên rỉ này không bị Nhiếp Tu Tề bỏ qua.

Anh rút thằng nhỏ ra, một lượng lớn chất lỏng nóng hổi chảy xuống.

Một vài tiếng “bíp bíp” vang lên.

Điện thoại phát ra tiếng rung động.

Chiếc điện thoại nằm trong tay người đàn ông, đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên màn hình vài cái, sau đó cất vào túi áo vest.

Một tin nhắn vừa được gửi đi.

Đàm Trinh Tịnh không để ý đến hành động của anh, cô đang nhắm mắt, thở hổn hển.

Bả vai của cô áp vào cánh cửa, Nhiếp Tu Tề lo cô bị đau nên ôm lấy eo cô, bế cô đến chiếc ghế mềm cạnh gương trang điểm.

Người ngoài cửa đã rời đi từ lúc nào.

Đàm Trinh Tịnh mở mắt.

Nhiếp Tu Tề đã dùng khăn giấy lau sạch cho mình, k.éo khóa quần lên.

Cô cũng lặng lẽ với lấy khăn giấy, lau chùi hoa h.uyệt.

Chất lỏng màu trắng vẫn tiếp tục chảy ra khỏi miệng âm đ.ạo, toàn thân cô vô lực, lau thế nào cũng không sạch nổi.

Mồ hôi túa ra trên trán, cổ tay đau nhức ê ẩm, cô đang định thử lau lại thì cổ tay bị một bàn tay có các khớp xương rõ ràng nắm lấy, sau đó một bàn tay khác giành lấy tờ khăn giấy.

Cô cụp mắt, Nhiếp Tu Tề ngồi xổm xuống trước mặt cô, gương mặt anh tuấn vừa phát t.iết xong vẫn còn chút d.ục vọng vương vấn, nhưng anh đã thu lại, tay cầm khăn giấy giúp cô lau chùi.

Cô đang ngồi trên chiếc ghế đẩu mềm mại, cao hơn người đang ngồi xổm như anh kha khá.

Đàm Trinh Tịnh lơ đãng nhìn lên đ.ỉnh đầu của anh.

Mái tóc của anh dày rậm, chất tóc đen bóng, có một xoáy tóc nhỏ chỗ tóc rẽ ngôi.

Thoạt nhìn, có vẻ có chút cảm giác dịu dàng không ăn hợp với con người anh.

Cổ áo sơ mi phẳng phiu ban đầu lúc này hơi lộn xộn và nhăn lại do ban nãy bị cô túm lấy.

Phía trên cổ áo, phần yết hầu lồi ra đang khe khẽ chuyển động.

Cô hướng ánh mắt xuống, quan sát khuôn mặt anh, đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang nhìn chăm chú vào vùng âm h.ộ gi.ữa hai chân cô.

Miệng âm đ.ạo hồng hào bị đâm rút đến sưng đỏ, có vệt chất lỏng trắng đục đang chảy ra từ bên trong.

Cảnh tượng này quả thực quá d.âm đãng.

Hai má Đàm Trinh Tịnh đỏ bừng lên, cô giật lấy khăn giấy từ tay anh, quay người lại rồi tự lau chùi, động tác vừa nhanh vừa vội, sợ anh sẽ lại nổi lên h.am muốn.

Phản ứng của cô quá dễ thương.

Nhiếp Tu Tề đứng dậy, cổ họng khẽ phát ra một tiếng cười.

Người phụ nữ quay lưng lại với anh, lạnh lùng nói: "Anh Nhiếp, anh có thể rời đi rồi"

Nhiếp Tú Tề nheo mắt nhìn cô.

Chiếc cổ thon dài hơi cong xuống.

Phần xương b.ướm dang rộng như sắp sải cánh bay đi.

Cô gom chiếc váy bị rách lại, búi tóc trên đầu lỏng lẻo, sợ dây đang buộc cố định đuôi tóc như sắp rơi ra.

Cô không để ý, lấy một chiếc áo mặc lên người, cắt đứt hoàn toàn tầm nhìn của anh.

Nhiếp Tú Tề khép lòng bàn tay lại, khóe môi nhếch lên.

"Đừng vội, đợi hai người kia đi xa đã"

Trong ngôi trường dạy vũ đạo này, không có nhiều đồng nghiệp thân quen với Đàm Trinh Tịnh, Lưu Cầm là một trong số ít người đó.

Lưu Cầm tới công tác tại trường sớm hơn cô mấy tháng, hai người thường hẹn nhau đi mua sắm sau giờ làm, cô ta cũng biết tương đối rõ về tình hình trong nhà của Đàm Trinh Tịnh.

Sau tiết dạy, cô ta và một đồng nghiệp khác tới phòng thay đồ thì thấy cửa khóa, lúc đó cô ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Nghe nói hôm nay Đàm Trinh Tịnh trở lại trường học, cô ta đoán Đàm Trinh Tịnh đang ở bên trong.

Nhưng tại sao cô ấy không mở cửa?

Lưu Cầm âm thầm thắc mắc, bỗng điện thoại của cô ta vang lên, là cuộc gọi từ hiệu trưởng, kêu bọn họ đi tới văn phòng một chuyến, hai người vội vàng qua đó ngay lập tức.

Sau khi đến văn phòng, hiệu trưởng Vương cũng không nói gì, để giữ hai người lại trò chuyện, trong khoảng thời gian này ông ta không ngừng nhìn vào điện thoại, như đang liên lạc với ai đó.

Lưu Cầm cảm thấy rất khó hiểu.

Không lâu sau, hiệu trưởng thả họ đi.

Người đồng nghiệp kia chuẩn bị có lớp nên hớt hải đi tới một tòa nhà khác, chỉ còn lại mình Lưu Cầm đi về phía gian thay đồ.

Khi gần đến nơi, một người đàn ông đi lướt qua người cô ta.

Lưu Cầm không quá để ý, cô ta vừa đặt tay lên tay nắm cửa của gian thay đồ thì cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Người phụ nữ sau cánh cửa có ánh mắt đỏ bừng, mái tóc hơi rối, cánh tay thon thả đang ôm một bộ quần áo, nhìn kỹ thì có vẻ là một chiếc váy khiêu vũ bị rách.

Trông thấy Lưu Cầm, sắc mặt Đàm Trinh Tịnh tái nhợt, ánh mắt lảng tránh đi nơi khác.

Cô chỉ gật đầu với cô ta rồi bước nhanh ra ngoài.

Lưu Cầm nhìn theo bóng lưng cô, có chút trầm ngâm.

Quay trở lại nhìn phòng thay đồ, mặc dù không có gì bất thường, nhưng bàn trang điểm và chiếc ghế đẩu hình như bị thay đổi vị trí.

Ngoài cổng trung tâm văn hóa có một chiếc Audi A6 màu đen đang đậu.

Tiểu Lý đứng đợi bên cạnh chiếc xe.

Trông thấy Nhiếp Tu Tề bước ra khỏi trung tâm văn hóa, anh ta bước tới mở cửa xe nghênh đón ông chủ.

Nhiếp Tu Tề ngồi vào ghế sau, nhắm mắt lại dưỡng thần, khóe môi hơi nhếch lên, tâm trạng có vẻ đang rất tốt.

Khi tới đây, sắc mặt anh âm u như phủ kín mây đen, vậy mà chẳng mấy chốc đã chuyển sang vui vẻ thế này.

Tiểu Lý không hiểu, cũng không dám hỏi.

Anh ta chỉ biết rằng, sau này gặp cô giáo Đàm đó, anh ta cần phải khách sáo hơn! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.