Ra Tường Ký

Chương 7: Cả hai đều là ma quỷ




Ngọc trúc bởi vì thấy trên sàn nhà chính có hai kiện y phục của Cận Liễu Liễu, lại thấy thiếu gia cùng nàng đi vào buồng trong, tự nhiên biết thiếu gia là đang muốn làm trò cười.

Vì thế đã sớm đóng cửa gian ngoài lại, một người canh giữ ở bên ngoài, chỉ sợ phó dịch đưa đồ ăn kia không hiểu chuyện, làm hỏng hưng trí của thiếu gia khiến hắn quay đầu lại chọc cả sân gà bay chó sủa.

Không tưởng tượng chưa được bao lâu chợt nghe thanh âm sắp phát cuồng của thiếu gia từ buồng trong truyền ra. Hắn đang suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra, lại nghe thấy “Phanh” một tiếng, cửa lớn bị đá văng ra, Cổ Vưu Chấn cả người trần trụi đứng ở cửa, lửa giận trên mặt có thể thiêu trụi toàn bộ sân.

Ngọc trúc hoảng hốt: “Đây là làm sao vậy? Thiếu gia ngài như thế nào lại đi ra với bộ dạng này? Y phục của ngài đâu?”

“Dục phòng đâu? Dục phòng chuẩn bị tốt sao?” Cổ Vưu Chấn cố kiềm chế lửa giận nói.

“Đã sớm chuẩn bị tốt , chỉ đợi thiếu gia dùng cơm xong, là có thể tắm rửa thay quần áo.” Ngọc trúc khó hiểu, chỉ có thể cẩn thận hồi đáp.

Chỉ thấy Cổ Vưu Chấn mạnh mẽ xoay người quay lại phòng trong, không lâu sau, thấy hắn vẫn là ở trần đi ra, trên tay lại có thêm một người cùng hắn giống nhau ——hắn đang dùng áo khoác bọc kín Cận Liễu Liễu.

“Thiếu gia, đây là?” Ngọc trúc nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Cổ Vưu Chấn nâng con sâu đang vặn vẹo không ngừng Cận Liễu Liễu, sải bước hướng dục phòng đi đến.

Dục trong phòng quả nhiên đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, trong phòng nước ấm bốc hơi, ở một góc chỗ lư hương chậm rãi toát ra từng đợt từng đợt hương thơm dụi nhẹ, quần áo sạch sẽ vắt trên bình phong, còn có trà nóng cùng các loại hoa quả tươi. Trong ao tắm lớn xây bằng cẩm thạch, tràn đầy dục thủy ấm áp, mặt trên còn thả một lượng lớn cánh hoa, làm cho cả gian dục phòng hương khí lượn lờ.

Cận Liễu Liễu chưa từng gặp qua loại địa phương này, hai mắt mở to. Nhưng nàng chưa kịp xem cái đây đến tột cùng là cái gì, đã bị Cổ Vưu Chấn nâng cánh tay ném đi, cả thân thể mang ngoại bào ném vào trong bồn tắm.

Bể cũng không phải quá sâu, tuy nhiên Cận Liễu Liễu thình lình bị ném vào, tay chân lại đều bị bọc trong ngoại bào rộng thùng thình của Cổ Vưu Chấn đến không thể động đậy, nhất thời bị ném đi, nàng một thân thẳng tắp chìm xuống đáy bể.

Trời ạ! Thiếu gia! Thiếu gia đây là muốn giết nàng sao?

Nàng cũng không biết đã uống bao nhiêu nước, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, bỗng nhiên một cái bàn tay to đem nàng kéo lên.

Rốt cục cũng được cứu!

Nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẫn “Khụ khụ khụ khụ” ho không ngừng, giống như toàn bộ phổi đều muốn nổ mạnh.

Chờ nàng ngừng ho khan một cách khó khăn, Cổ Vưu Chấn dễ dàng vươn một cái ngón trỏ, nâng cằm nàng lên.

“Thế nào hử?”

Cận Liễu Liễu bị dọa sợ đến mất mật, làm sao còn có thể nói ra lời.

Hắn tùy tiện đem nàng đặt ở cạnh bể lạnh như băng, thần sắc nghiêm trọng: “Lần tới còn dám để quá một ngày không tắm rửa thay quần áo, thiếu gia ta sẽ khiến cho nàng chậm rãi chết đuối trong cái bể này!”

Nói xong, hắn đứng dậy, cũng không để ý mình không mặc gì trên người ngẩng đầu mà tiêu sái bước đi ra ngoài.

Vừa đi, vừa lầm rầm mắng.

Vốn tưởng rằng có thể vui vẻ thả lỏng một chút, làm mấy chuyện vui thích! Không nghĩ tới Cận Liễu Liễu thực sự có biện pháp chọc giận hắn! Dám nhiều ngày như vậy không tắm rửa! Chính mình còn ôm hôn sờ mó nàng!

Cổ Vưu Chấn vốn ưa sạch sẽ, nghĩ đến đây, liền cảm thấy toàn thân khó chịu đến đòi mạng, hận không thể bóc đi một tầng da!

Ngọc trúc vẫn đứng ở bên ngoài, thấy hắn đi ra ngoài, nhanh chóng cầm một kiện áo dài phủ trên người hắn. Mọi động tĩnh bên trong hắn đều nghe rõ, biết lúc này tam thiếu phu nhân đã phạm vào tối kỵ của thiếu gia.

“Đem nàng ra đi, kêu nha hoàn của nàng về sau mỗi đêm đều phải mang nàng về trong viện tẩy rửa. Nếu có sai lầm gì, ta liền đánh gãy hai chân các nàng!”

“Vâng, thiếu gia.” Ngọc trúc máy móc đáp, tuyệt đối không ai dám vào lúc thiếu gia tức giận mà chọc giận hắn là chi.

Cổ Vưu Chấn đi được vài bước, bỗng dừng lại: “Gọi người đem dục phòng quét tước sạch sẽ, thay nước sạch, thiếu gia ta lập tức muốn tắm rửa!”

“Vâng, thiếu gia, ta lập tức phân phó người đi làm.”

“Còn có! Đem tất cả đệm chăn trên giường ta thay mới toàn bộ!”

“Vâng, thiếu gia.”

Chờ Cổ Vưu Chấn tức giận phẫn trở về ốc chủ, ngọc trúc thở dài, đi lên bậc thang, nhẹ nhàng gõ cửa dục phòng: “Tam thiếu phu nhân? Ta đi vào được không?.”

Sau một lúc lâu không thấy động tĩnh, Ngọc Trúc ngừng một hồi, cẩn thận từng bước hướng trong phòng đi vào, thấy Cận Liễu Liễu gần như chết ngất, không nhúc nhích nằm ở bên cạnh ao.

“Tam thiếu phu nhân?” Ngọc Trúc chạy vội qua.

Cận Liễu Liễu nghe thấy thanh âm của Ngọc Trúc, cố sức ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thanh âm suy yếu vô lực: “Ta, có phải hay không sắp chết?”

Ngọc trúc vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi nàng: “Yên tâm đi, người còn sống.”

Cận Liễu Liễu tội nghiệp nhìn hắn, đôi mắt to cơ hồ lập tức sẽ nhỏ nước mắt: “Ta, ta bất quá là ba ngày không tắm rửa, vì sao thiếu gia, thiếu gia hắn hung dữ như vậy? Ta, ta còn tưởng rằng, ta sắp chết. Ô ô…” {hana: *bon chen lon ton: 3 ngày là số nhiều đó bà}

Ngọc trúc đến bên cạnh cầm một tấm khăn sạch sẽ vội tới giúp nàng lau nước mắt trên mặt: “Thiếu gia cự kỳ thích sạch, vào ngày nóng mỗi ngày còn tắm rửa hai lần, mùa đông, cũng ít nhất mỗi ngày tắm rửa một lần. Tam thiếu phu nhân vừa mới vào cửa không rõ quy củ của thiếu gia, lại cũng không phải lỗi của người. Về sau, chú ý chút cũng sẽ không sao. Bảo nha đầu của người mỗi buổi tối an bài người tắm rửa, y phục cũng nhớ rõ mỗi ngày thay một lần. Còn có cái gì không hiểu , người cũng có thể tới hỏi ta, ta định là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy).”

Cận Liễu Liễu mềm nhũn gật gật đầu, trong lòng lại vẫn còn cảm thấy ủy khuất: “Nhà chúng ta, ba ngày có thể tắm một lần, mỗi lần tắm, phải nấu rất nhiều nước, tốn thiệt nhiều củi lửa đâu. Nhà chúng ta toàn bộ củi lửa đều là ta cùng A Bảo lên núi đi kiếm, mẫu thân cũng luyến tiếc không đốt.”

Ngọc trúc nghe nàng nói ủy khuất, trong lòng cũng có vài phần không đành lòng: “Người hiện tại không thể giống như lúc trước, đã vào Cổ gia, chính là người của thiếu gia. Đi đứng làm việc, mỗi tiếng nói cử chỉ, đều sẽ có người nhìn chằm chằm.Nếu đi ra ngoài mà có phạm sai lầm, liền sẽ có người nói tam thiếu phu nhân Cổ gia không có quy củ. Đến lúc đó, sẽ ảnh hưởng đến thể diện thiếu gia. Có rất nhiều việc Tam thiếu phu nhân phải học từ đầu, người thông minh lanh lợi như vậy, ta nghĩ nhất định rất nhanh có thể hiểu được tâm tình thiếu gia. Người đừng xem thiếu gia có đôi chút hung ác, hắn trong lòng luôn có ám ảnh. Bằng không, cũng không nhiều năm như vậy, chỉ gọi một mình người vào đây hầu hạ.”

Ngọc trúc chờ Cận Liễu Liễu cảm xúc ổn định lại một ít, đã kêu người đi sân bên ngoài gọi Tiểu Liên, cầm quần áo sạch sẽ lại đây, liền nhanh chóng lấy nước ấm tẩy rửa, thay quần áo cho nàng, lại lén an bài hai người bọn họ ở phòng chữ thiên ăn cơm chiều.

Cận Liễu Liễu mới vừa mới sặc nước, cổ họng vẫn còn đau, chỉ có thể uống chút cháo trắng.

Bên kia, Cổ Vưu Chấn đã muốn tắm qua thay sạch sẽ quần áo, lại nhân có mỹ thực, một người tự châm tự ẩm, tâm tình tốt lên rất nhiều.

Ngọc trúc thấy thế, thừa cơ đi lên hỏi: “Thiếu gia, sắc trời không còn sớm, tam thiếu phu nhân nên an bài thế nào?”

Cổ Vưu Chấn nhướng mi: “Đưa nàng trở về, ngày mai lại đến!”

“Vâng.” Ngọc trúc lĩnh mệnh đi xuống, kêu Cận Liễu Liễu nhanh chóng trở về nghỉ tạm.

Cận Liễu Liễu gật gật đầu, lại nhớ tới còn phải đi đến chỗ Lý thị phục mệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn lại.

Tuy rằng không tình nguyện, nàng cũng vẫn mang theo tiểu Liên tiến đến phòng của Lý thị. Lý thị vừa mới dùng xong bữa tối, đang chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, thấy Cận Liễu Liễu đi tới, mặt lại bắt đầu dài ra.

Vú Trương tất nhiên là hiểu được tâm ý chủ tử, không đợi Lý thị mở miệng, lập tức hung tợn quát: “Còn không nhanh thỉnh an thiếu phu nhân! Tam thiếu phu nhân thật sự là thân phận lớn quá!”

Cận Liễu Liễu nhanh chóng khom người thỉnh an, Lý thị lại không chút phản ứng cầm ly trà nhỏ, khí định thần nhàn thổi nước trà .

Cận Liễu Liễu vẫn duy trì tư thế nửa đứng nửa ngồi thỉnh an, qua một hồi lâu, đã có chút không chống đỡ được.

Lý thị thấy nàng lắc lư không vững, liếc mắt với Vú Trương.

Vú Trương lập tức hiểu ý chủ nhân, đối với Cận Liễu Liễu quát: “Thỉnh cái an cũng làm không tốt! Sợ là tam thiếu phu nhân bởi vì được thiếu gia ân sủng nên không đem thiếu phu nhân để vào mắt đi!”

Cận Liễu Liễu ấp úng nói không nên lời nói, cũng không biết nên đáp lời như thế nào mới tốt.

Lý thị lại đợi một lát, thấy Cận Liễu Liễu lay động lợi hại hơn, cũng đã mở miệng: “Đứng lên đi. Hôm nay ở chỗ thiếu gia, đều là hầu hạ cái gì?”

Nàng luôn luôn một tháng mới có thể được phép đi gặp Cổ Vưu Chấn một lần, trong cuộc sống bình thường, ngay cả hỏi thăm tin tức Cổ Vưu Chấn, cũng một sự kiện rất khó. Cho nên nàng tuy rằng tức giận, cũng rất muốn từ trong miệng Cận Liễu Liễu, hỏi ra chuyện của Cổ Vưu Chấn.

Cận Liễu Liễu nhớ tới hàn ý phát ra từ Cổ Vưu Chấn, nào dám để lộ nửa chữ, chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào.

Lý thị có chút phát hỏa: “Bảo ngươi nói, nghe không hiểu sao? Thiếu gia hôm nay bộ dáng thế nào? Có uống thuốc đúng giờ hay không?”

Lúc này Cận Liễu Liễu đã mở miệng: “Tốt lắm, ăn cũng ăn được, uống cũng uống.”

Lý thị thầm nghĩ, ý tứ này là nghĩa là tình huống cũng không tệ lắm? Xem ra chuyện xung hỉ này quả thật là làm đúng rồi, bất quá có một chút không tốt: tiểu thiếp xung hỉ này, thật sự chướng mắt.

Lý thị khoát tay áo, chuẩn bị gọi người đến hầu hạ mình tắm rửa, lại bỗng nhiên nhìn đến y phục trên người Cận Liễu Liễu, cùng với y phục buổi sáng rõ ràng không giống nhau.

“Y phục của ngươi là chuyện gì xảy ra?” Hai tròng mắt của nàng đã muốn toát ra lửa đến nơi.

Cận Liễu Liễu đã được Ngọc Trúc chỉ cho lí do thoái thác, dù sao chuyện của Cổ Vưu Chấn hết thảy đều không thể bị người ngoài biết .

“Ta, ta tay chân vụng về, lúc múc nước rửa tay cho thiếu gia bị một chậu nước đổ lên người, toàn thân đều ướt sũng. Ngọc…Ngọc trúc đã kêu Tiểu liên đi cầm y phục mới đến cho ta thay, bởi vì thiếu gia không thích người không sạch sẽ.”

Ở trước mặt Tiểu Liên, bọn họ cũng là dùng lí do này thoái thác.

Ai ngờ Lý thị nghe xong lời này, trong lòng lại càng thêm phát hỏa.

Nàng vào cửa ngày thứ nhất, đã bị bộ dạng tuấn tú của Cổ Vưu Chấn hấp dẫn, mấy năm nay đối hắn cũng đều toàn tâm toàn ý. Bởi vì hắn thân mình không tốt, không thích gặp người, nàng liền theo ý hắn, chỉ cầu hắn có thể từ từ khang phục.

Càng đừng nói nàng chịu mệt nhọc quán xuyến Cổ gia, vì ai a? Còn không phải vì Cổ Vưu Chấn!

Nhưng hôm nay bị một cái tiểu nha đầu hoang dã đoạt đi cơ hội thân cận hắn, Lý thị không hận Cổ Vưu Chấn, chỉ oán Cận Liễu Liễu trời sinh một bộ dạng dụ dỗ đàn ông!

Vì thế, nàng đứng dậy: “Vú Trương, ta muốn tắm rửa. Về phần ngươi thôi, lại đây cầm đèn cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.