[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 388: + 389




Edit by Thanh tỷ

Chương 388: Khởi tử hoàn sinh

Tiến sĩ Lâm cũng không dừng lại động tác trong tay: "Là ai?"

A Sâm thành thật trả lời: "Là Đế thiếu Vân Hoán của căn cứ Đế Đô và Đại tiểu thư Tần gia Tần Nhất."

A Sâm vừa dứt lời, tay tiến sĩ Lâm rốt cuộc cũng dừng lại, con ngươi dưới mắt kính gọng vàng nhiễm lên vết cuồng nhiệt: "Là Tần gia Đại tiểu thư vốn đã chết kia?"

A Sâm nhẹ gật đầu:"Vâng, thưa tiến sĩ. Cô ta chính là vật thí nghiệm mà lúc trước ngài nhìn trúng hai lần. Chỉ là A Sâm vô năng, không thể bắt được cô ta."

Lần này, kính mắt của tiến sĩ Lâm không phải dùng từ tỏa sáng để hình dung nữa: "Là cô ta à? Cô ta thế nhưng là vật thí nghiệm hoàn mỹ nhất của tôi. Khởi tử hoàn sinh, nghĩ như thế nào cũng thấy rất thần kỳ."

A Sâm cắt ngang lời tiến sĩ Lâm: "Tiến sĩ, có khả năng cô ta đã dùng thú hạch của thú nhân cấp chín để sống lại." A Sâm thật ra rất muốn bỏ hai chữ "khả năng" đi. Tuy tư liệu anh ta có được không viết rõ Tần Nhất sống lại như thế nào, nhưng ngoại trừ thú hạch của bán thú nhân cấp chín, còn có thể có biện pháp nào khác?

Tâm tình của tiến sĩ Lâm rất tốt, thậm chí bởi vì Mộc Hiên Nhiên xuất hiện hiện tượng bài xích mà bực bội cũng bay mất: "Có khả năng, nhưng cũng có thể là nguyên nhân khác. Mặc kệ là cái nào, Tần Nhất tôi chắc chắn phải có được."

Anh ta đưa tay sờ lên mặt Mộc Hiên Nhiên, phân phó A Sâm: "Cậu sửa sang một chút tư liệu của hai người họ, sau đó đưa cho tôi."

A Sâm nhẹ gật đầu, vẻ mặt tràn đầy cung kính: "Vâng, tiến sĩ."

Tiến sĩ Lâm vuốt mấy sợi tóc xòa xuống trên trán Mộc Hiên Nhiên, mặt mày ôn hòa: "Hiên Nhiên, anh tìm cho em hai người bạn, em có vui không? Nếu vui thì nhanh tốt lên nha, có được hay không?"

Một lát sau, tiến sĩ Lâm xem hết tư liệu A Sâm đưa cho, đã nắm được rõ ràng tất cả mọi chuyện từ bé đến lớn của Tần Nhất. Thông tin của Vân Hoán ngược lại rất ít, chỉ là nhìn thấy ảnh chụp của Vân Hoán, đầu ngón tay tiến sĩ Lâm dừng một chút: "Lại là anh ta."

Sau đó tiến sĩ Lâm rút tư liệu của Vân Hoán ra đưa cho A Sâm: "Người này, trước không cần để ý đến. Còn nữa, đá anh ta ra khỏi danh sách vật thí nghiệm."

A Sâm nhận lấy, quét nhìn tư liệu của Vân Hoán vài lần. Người này rõ ràng rất mạnh, tiến sĩ hẳn là phải vô cùng thích chứ, tại sao hiện tại không cần nữa?

Mặc dù trong lòng khó hiểu, thế nhưng trên mặt, A Sâm vẫn tuân lệnh đánh một dấu chéo đỏ lên tư liệu của Vân Hoán, sau đó cất đi

Điều này đại biểu không cân nhắc đến.

Tiến sĩ Lâm lại nhìn tư liệu của Tần Nhất, Tần Nhất trong tấm ảnh vẫn là bộ dáng cô gái nhỏ rụt rè với mái tóc dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Tiến sĩ Lâm liếc mấy cái, bỗng nhiên nhớ đến thiếu niên tự tin rực rỡ gặp được trước đó, sự thú vị dưới đáy mắt dần dần đậm lên: "Thay đổi thật là lớn."

Tiến sĩ Lâm điểm nhẹ vào ảnh chụp bà ngoại trên tư liệu của Tần Nhất, gương mặt tinh xảo ôn nhuận, khóe miệng cong lên: "A Sâm, cậu giúp tôi làm một chuyện..."

Tần Nhất cảm giác mí mắt của mình có chút nặng nề, cô muốn mở mắt ra, thế nhưng cố gắng thế nào cũng không được, mí mắt giống như treo tảng đá nặng ngàn cân vậy.

Trong thoáng chốc, cô dường như nghe được có người lo lắng gọi tên cô, trầm thấp, dễ nghe...và ấm áp. Nghĩ như vậy, cô cũng lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp.

Mùi hương bạc hà quen thuộc, nhàn nhạt rất dễ ngửi, là Vân Hoán.

Nghĩ đến Vân Hoán, Tần Nhất đột nhiên mở bừng mắt ra, sau đó phát hiện mình được Vân Hoán ôm vào trong ngực. Cô lên tiếng, thanh âm mang theo chút khàn khàn: "Vân Hoán, chúng ta còn sống?"

Cô còn nhớ, lúc đó không gian của Vân Hoán căn bản không chịu nổi uy lực của thuốc nổ. Cuối cùng, cô chỉ nhớ rõ anh ôm chặt lấy cô, lưng cô chạm vào mặt đất, mà toàn bộ phần lưng của anh đều hướng về phía quỹ tích mà thuốc nổ nổ tới.

Chương 389: Dụ dỗ

Vân Hoán ôm Tần Nhất vào trong ngực, hôn lên trán cô, trong thanh âm thật thấp mang theo từng tia vui vẻ, giống như một đóa hoa hồng bỗng nhiên nở rộ, xinh đẹp thuần mỹ, khiến đầu Tần Nhất vốn có chút chóng mặt càng không thể tỉnh táo.

Cô thầm mắng một tiếng tiểu yêu tinh yêu diễm, trước đây, cô cảm thấy trong ba người Vân Hoán, Trần Triệt, Tần Hàn Vũ, yêu diễm nhất thuộc về Trần Triệt. Trước đó anh còn biết hơi che giấu một chút, hiện tại giống như giải phóng bản tính, phóng thích bản thân.

Hôm nay cô mới biết được, người trước mắt này cũng có thể rất yêu diễm, thậm chí có thể nói, bởi vì người này ngày bình thường vô cùng cao quý cấm dục, bỗng nhiên buông thả bản thân, so với người khác càng hấp dẫn hơn.

"Ừm, chúng ta đều còn sống, Nữ vương đại nhân của anh." Vân Hoán nhìn Tần Nhất, đôi mắt đào hoa một mảnh ôn hòa, thế nhưng Tần Nhất lại thấy được thần sắc bên trong.

Lý trí của Tần Nhất trở về, cô nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ đang ở trong biệt thự mà cô từng ở lại trước đó. Cô vươn tay kéo quần áo Vân Hoán, đôi mày thanh tú cau lại: "Để cho em nhìn một chút, anh bị thương ở đâu?"

Cô nhớ, dưới tình huống nguy cấp, Vân Hoán ôm chặt cô vào trong ngực, vì cô chặn hết tất cả nguy hiểm.

Vân Hoán đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, vô cùng hấp dẫn. Lực tay Tần Nhất rất lớn, áo sơ mi trắng của Vân Hoán trực tiếp nói lời tạm biệt.

Vân Hoán bất đắc dĩ giữ lấy tay Tần Nhất, giọng nói cưng chiều: "Nữ vương đại nhân của anh, em vội vã khó nhịn như vậy sao? Bọn Lâm Bạch còn đang ở bên ngoài đấy, em xác định hiện tại liền muốn?"

Mày kiếm của Vân Hoán nhướn lên, bộ dáng kia vậy mà giống Trần Triệt đến mấy phần. Có một số người, một khi đắc thủ, ngày bình thường có cấm dục đứng đắn thế nào, giờ phút này cũng hận không thể hóa thân thành sắc lang lưu manh, dùng hết tất cả biện pháp chọc ghẹo người mình thương nhất.

Đùa giỡn lưu manh, chẳng qua cũng chỉ là một cách biểu đạt sự yêu thương của bọn họ mà thôi.

Tần Nhất cười lạnh, Vân Hoán không biết xấu hổ như vậy cũng là lần đầu tiên cô thấy. Nếu không phải cảm giác quen thuộc, cô nghĩ mình gặp phải một tên giả mạo Vân Hoán rồi.

Tần Nhất bỗng nhiên nhướn mày, mắt phượng nhiễm lên một nụ cười tà. Cô khẽ động, môi đỏ tới gần bên tai Vân Hoán, hơi thở như lan, cả người tràn đầy sắc khí, giống như yêu tinh mê người trong đêm tối. Nhất cử nhất động, một cái nhăn mày đến một nụ cười, đều nhiễm lên sự phong tình.

Rõ ràng chiếc nhẫn trên tay cô còn chưa lấy xuống, cô vẫn là bộ dáng của thiếu niên, thế nhưng Vân Hoán lại cảm thấy lòng mình tràn đầy hỏa khí.

Hầu kết gợi cảm chuyển động, Tần Nhất đặt ngón tay trắng nõn ở trên cánh môi mỏng phấn nộn của Vân Hoán. Ngón tay lành lạnh, nhưng lại làm cho toàn thân Vân Hoán nóng rang.

"Xuỵt, đừng lên tiếng, ngoan ngoãn thì sẽ không sao cả." Tần Nhất đè thấp giọng xuống, cố ý mang theo tia mập mờ.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng lên cao, Vân Hoán biết không ngăn cản được tiểu gia hỏa, cũng không chống cự nữa. Anh cúi đầu, ngược lại giống như cô vợ nhỏ mặc người muốn làm gì thì làm.

Tần Nhất nhanh nhẹn cởϊ áσ sơ mi trắng của Vân Hoán ra, vốn nó cũng không thể mặc tiếp được, cô liền trực tiếp tiêu hủy.

Da Vân Hoán trắng nõn, một chút cũng không kém so với Tần Nhất. Cho nên một mảng lớn vết tích bị cháy bỏng ở phía sau lưng kia, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn nữa, đập vào mắt trông vô cùng đáng sợ.

Cho dù bên trên đã được bôi một lớp thuốc, thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy vết thương rất nghiêm trọng

Tần Nhất không dám chạm bừa vào, trong mắt phượng đều là đau lòng: "Đau không?"

Vân Hoán thân trên để trần, ôm lấy Tần Nhất, nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Nhất, thanh âm trầm trầm: "Không đau."

Anh thật sự một chút cũng không cảm thấy đau, bởi vì có tiểu gia hỏa ở bên cạnh anh. Dường như chỉ cần có cô ở bên, tất cả đều là ngọt ngào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.