Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 26: Đố kỵ hại người




Cặp mắt thâm thúy của anh nhìn thẳng chăm chú vào cô, ánh sáng trong mắt mang tính tin tưởng toàn tâm toàn ý.

Tròng mắt màu đen như mực giờ khắc này không hiện ra đủ loại ánh sáng nữa, ánh mắt giống như khóa chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay lộ ra vẻ nặng nề. Cô nhẹ nhàng đặt tạp chí lên bàn, tầm mắt rơi ra ngoài cửa sổ, thưởng thức thế giới bên ngoài, trong lòng cũng đang tính toán, tỷ lệ Quyền Hạo tin tưởng cô.

Bốn phía yên tĩnh gần như hơi khiến cho người ta hít thở không thông, anh khẽ nhếch khóe môi, “Chỉ cần là em nói, anh đều tin tưởng.”

Theo tiếng nói của anh rơi xuống, ánh mắt hơi nghi ngờ của cô rơi lên người anh, không quá tin tưởng khẽ nhíu chặt chân mày, “Thật hay giả?” Không phải cô xem thường chính cô, cô thật sự không cho ràng mình lợi hại đến có khả năng khiến Quyền Hạo tin tưởng một câu nói của mình. Huống chi đẩy cô xuống nước không phải là người khác, mà là Quyền Tĩnh Thiên cùng là người nhà họ Quyền, nói thế nào Quyền Tĩnh Thiên và Quyền Hạo cũng là chú cháu, mà cô và Quyền Hạo chung đụng mới chưa đủ thời gian một tháng.

“Thật.” Anh tăng thêm giọng điệu, chính là vì để cho cô tin tưởng anh.

Nâng chân mày thanh tú lên, nhìn khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của anh, cô cảm thấy thật bất ngờ.

“Chính là...” Cô ngầm đánh giá trong lòng, định nói Quyền Tĩnh Thiên ra khỏi miệng, ai ngờ lúc này cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, tiến vào chính là Quyền Tĩnh Thiên, lời cô chuẩn bị nói ra khỏi miệng bị mắc kẹt. Tròng mắt long lanh mơ hồ che giấu thông minh nhìn chăm chú vào Quyền Tĩnh Thiên, đáy lòng cô oán thầm, Quyền Tĩnh Thiên này không phải đến xem cô chết chưa chứ?

Còn thiếu một chút, anh có thể biết là ai đẩy cô xuống nước, không ngờ cô chỉ nói hai chữ rồi không nói, anh quay đầu lại thấy là chú họ Quyền Tĩnh Thiên của mình, anh cảm thấy ngoài ý muốn. diee ndda fnleeq uysd doon

Một đôi mắt đen đậm như mực, lỗ mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, tóc mái hơi dài che khuất mày rậm, vóc người hoàn mỹ giống như người mẫu, ý cười nhẹ nhàng trên mặt tuy đẹp nhưng lộ vẻ xa cách, làm cho người ta có cảm giác trống rỗng nhìn như gần nhưng không cách nào chạm tới. Đây chính là Quyền Tĩnh Thiên, con cưng của trời kiêu ngạo không ai bì nổi.

“Sao chú lại tới đây?” Quyền Hạo lạnh nhạt hỏi.

Người chú họ này của anh, chắc chắn sẽ không chủ động quan tâm người khác, xuất hiện ở đây, thật sự khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn và kỳ quái.

Quyền Tĩnh Thiên nghe được lời đứa cháu nhà mình nói, khóe môi nhếch lên đường cong càng cong thêm, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, “Đến xem nhị tiểu thư nhà họ Quyền chết chưa.” Giọng của anh giống như quỷ mị, ánh mắt lộ vẻ âm u lạnh lẽo.

Một cơn ớn lạnh từ xương sống lan tràn ra toàn thân, Lâm Hi khẽ nắm đôi tay, trên mặt không thay đổi, thầm cắn răng nghiến lợi. Nâng khóe môi lên, cô lạnh giọng chê cười, “Rất cám ơn chú tới thăm, yên tâm, tôi còn sống rất tốt.”

“Ừ.” Quyền Tĩnh Thiên giống như không nghe thấy châm chọc trong lời nói của cô, nghiêm túc gật gật đầu nói, “Nhìn dáng vẻ tinh khí mười phần của cô bé cũng biết cô bé không chết được.”

Cặp mắt nhìn thẳng vào Quyền Tĩnh Thiên, căm ghét anh ta trong đáy lòng Lâm Hi lại thêm nặng. Lần đầu tiên cô và Quyền Tĩnh Thiên gặp mặt, anh ta đã đẩy cô ngã xuống nước, không đếm xỉa đến cô cầu cứu, nhìn dáng vẻ muốn làm cô chết đuối, nhưng cô mạng lớn không chết được, lần thứ hai gặp mặt lại âm thầm trào phúng cô không chết đi. Thái độ coi sinh mạng người ta như con kiến hôi này, cô hết sức khó chịu.

“Quyền Tĩnh Thiên, chú rất thất vọng sao?” Cùng Quyền Tĩnh Thiên nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt giỏi quan sát người khác của cô nhìn thấy thất vọng và ác độc trong mắt anh ta. Anh ta có gì mà thất vọng, cô là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, anh ta cần gì vì thấy cô không chết mà cảm thấy thất vọng. Nhắc tới cũng kỳ quái, tại sao anh ta lại muốn đẩy cô vào chỗ chết?

Cô bé trước mắt liếc mắt đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ ở trong lòng anh, Quyền Tĩnh Thiên không hề ngoài ý muốn, anh cười khẽ, đến gần bên người cô bé, thái độ bề trên cúi mắt nhìn xuống cô, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh như có như không, cặp mắt nhanh chóng thoáng qua tia sát ý, “Tôi không thất vọng, cô bé nhìn lầm rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, mắt to linh khí bức người, thân thể gầy nhỏ, cô bé như vậy lại là người trong số mệnh của cháu anh, càng nhìn cô, anh càng thấy được cô bé này không hề giống như mới mười hai tuổi, càng tỏ vẻ như người trưởng thành hơn. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Dời khỏi tầm mắt của Quyền Tĩnh Thiên ở trên người, Lâm Hi nhìn Quyền Hạo đứng bên cạnh bọn họ, trong lòng cô nghĩ đến một chủ ý thú vị, “Quyền Hạo, có phải anh nói rằng tôi nói cái gì anh cũng tin không?”

“Hi nhi muốn nói điều gì sao?” Không khí giữa Hi nhi và chú họ rất quỷ dị, anh thậm chí không biết rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì.

Đuôi khóe mắt nhìn lướt qua Quyền Tĩnh Thiên, cô biết anh ta đã nhìn thấu cô định nói điều gì, vẻ mặt lạnh nhạt kia, nhìn thấy mà cô nhíu chặt chân mày, cô ghét dáng vẻ lạnh nhạt như vậy của Quyền Tĩnh Thiên, “Chính là hắn ta đẩy tôi xuống nước.”

Lời của cô vừa dứt, Quyền Hạo kinh ngạc trong thoáng chốc, Quyền Tĩnh Thiên thì cười nhạt.

“Quyền Tĩnh Thiên, mày đi ra cho tao.” Có lẽ sự thật quá mức kinh người, anh ngay cả xưng hô kính trọng cũng không có. Nhìn chăm chú vào Quyền Tĩnh Thiên đang cười khẽ, Quyền Hạo lạnh lùng nói, trong đáy lòng như có thứ gì đang lên men, sắc mặt vô cùng khó coi.

Không khí chung quanh đang lặng lẽ thay đổi, hình như bị nguy hiểm đến gần.

Khóe môi Quyền Tĩnh Thiên hơi vểnh, lời của Lâm Hi không hề tạo thành chút ảnh hưởng nào tới anh, nghe lời của đứa cháu thì mím môi cười, thong dong lạnh nhạt cất bước đi ra ngoài.

Nhìn hai người Quyền Hạo và Quyền Tĩnh Thiên trước sau đi ra ngoài, Lâm Hi cảm thấy rất quỷ dị.

Quyền Tĩnh Thiên đi ra sau cùng bước ra khỏi cửa thì thuận tay đóng cửa phòng lại, còn chưa xoay người lại, gương mặt điển trai của anh lập tức trúng một kích nặng nề, cả người anh lảo đảo lui về sau hai bước mới đứng vững, khóe môi tràn ra một vết máu đỏ tươi, quanh co theo cằm, anh đưa mu bàn tay lên lau khóe môi, máu tươi dính vào mu bàn tay anh.

Hạ thấp mắt nhìn máu tươi trên mu bàn tay, Quyền Tĩnh Thiên chậm rãi ngước mắt lên nhìn Quyền Hạo đang căm tức nhìn mình. Đã bao nhiêu năm, còn chưa từng có người dám đánh anh như vậy, người dám động đến anh đều không có kết quả tốt, bây giờ anh lại bị chính cháu mình đánh.

“Cô ấy không phải người mày có thể động.” Trên mặt Quyền Hạo hiện đầy lo lắng, mặt không chút thay đổi nói với Quyền Tĩnh Thiên. Mỗi khi trong đầu hiện lên cô không hô hấp và dáng vẻ y như chết, tim của anh gần như muốn hít thở không thông, đau này ngay cả hô hấp cũng sẽ đau, đau đêm trăng tròn cũng không sánh nổi một nửa nỗi đau mất đi cô. Vuốt ngực đang đau đớn gay gắt, bây giờ giống như đau càng thêm lợi hại.

Tại sao Quyền Tĩnh Thiên muốn đẩy Hi nhi xuống nước, Hi nhi chết hắn có lợi ích gì?

Quyền Tĩnh Thiên thẳng sống lưng, sắc mặt cười nhẹ biến mất, khẽ nheo tròng mắt lại nhìn thẳng vào Quyền Hạo, “Thật sao? Mà tao cũng không đụng đến cô ta.” Dứt lời, anh xoay người rời đi, bóng lưng cao ngạo và lạnh nhạt cùng tồn tại lúc này bị bóng mờ bao phủ.

“Quyền Tĩnh Thiên.” Quyền Hạo cắn chặt răng gầm nhẹ.

Nhìn hành lang không một bóng người, anh sắc mặt tái mét đẩy cửa đi vào.

Lâm Hi nghe động tĩnh bên ngoài, tò mò Quyền Hạo sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người có da mặt dày như Quyền Tĩnh Thiên, lúc ấy rõ ràng hắn ta muốn cô chết đuối, cô không chết nhập viện rồi, hắn ta còn có mặt mũi đến nhìn cô, cũng không sợ bị cô nói ra hắn ta là người đẩy cô xuống nước, thật sự cần ăn đòn! di1enda4nle3qu21ydo0n

Lời nói mang theo vẻ trào phúng ngầm của Quyền Tĩnh Thiên, cô hết sức khó chịu, trong lòng rất uất ức, cô từng bị người ta đối xử như vậy khi nào.

Đêm đó chỉ có cô và Quyền Tĩnh Thiên ở trong vườn hoa, trừ Quyền Tĩnh Thiên ra còn có ai vào đây đẩy cô xuống nước, chẳng lẽ có quỷ.

Tham lam mà nhìn khuôn mặt khiến anh si mê, áy náy trong lòng anh càng ngày càng sâu, “Hi nhi, em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi về trước xử lý một ít chuyện rồi quay lại với em.”

Chớp đôi mắt to tròn vo, Lâm Hi đại khái đoán được Quyền Hạo muốn đi làm chuyện gì.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Nhà chính họ Quyền, giờ phút này trong thư phòng Quyền Khê có ba người, một là Quyền Hạo mặt không tỏ vẻ gì, một là Quyền Tĩnh Thiên trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ, một người khác đen mặt là Quyền Khê.

Thư phòng chỉnh tề sạch sẽ hơi xốc xếch, thảm hơi bẩn càng tỏ rõ mới vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì.

Từ khi Lâm Hi nói ra Quyền Tĩnh Thiên chính là hung thủ thì Quyền Hạo lập tức phái người dưới và ám vệ điều tra rõ ràng ở nhà chính. Thì ra màn hình giám sát ở trong vườn hoa bị người chỉnh sửa, còn có đêm đó sở dĩ không có ám vệ nhìn thấy Lâm Hi ngã xuống nước, hoàn toàn là bởi vì ngày hôm đó Quyền Tĩnh Thiên phái ám vệ đi chỗ khác làm việc khác, khi đang điều tra chuyện này thì những ám vệ được Quyền Tĩnh Thiên điều động đi chỗ khác đều không nói đang làm việc ở chỗ khác.

Người nhà chính họ Quyền không tra rõ chuyện này, đều bởi vì lực ảnh hưởng của Quyền Tĩnh Thiên ở nhà họ Quyền quá lớn, người biết rõ tình hình bên trong cũng không dám tiết lộ.

“Quyền Hạo, con nói chuyện này xử lý như thế nào?” Xảy ra chuyện như vậy, Quyền Khê muốn cầm gậy đập gãy chân Quyền Tĩnh Thiên, đây là chuyện gì chứ? Con mình khó khăn lắm mới tìm được người trong số mệnh, chú em này tốt rồi, lại muốn làm Lâm Hi chết đuối, đây không phải muốn hại chết Quyền Hạo sao.

Quyền Khê luôn luôn giúp lý không giúp thân không thiên vị bất kỳ ai, chuyện này là lỗi của Quyền Tĩnh Thiên.

Lạnh lùng liếc nhìn Quyền Tĩnh Thiên, Quyền Hạo giơ mu bàn tay đã bầm tím lên, nhíu chặt chân mày lạnh lùng nói, “Hắn ta dù sao cũng là người nhà họ Quyền, Hi nhi lại may mắn không có gì đáng ngại, xử lý theo gia pháp là được.” Nếu không phải nể tình hai người có hơn hai mươi năm tình nghĩa cũng suy tính đến Hi nhi không có gì đáng ngại, Quyền Tĩnh Thiên đã sớm chết trong súng của anh rồi.

“Tĩnh Thiên, chú nói thật một chút, Lâm Hi kia có lỗi gì, mà chú muốn làm chết đuối con bé, chết đuối con bé có chỗ tốt nào với chú sao?” Chú em họ này trước mắt là người phát triển tốt nhất trong quân đội của nhà họ Quyền, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn làm Lâm Hi chết đuối, thật đủ hoang đường.

Liếc mắt nhìn Quyền Hạo đã hận mình thấu xương, Quyền Tĩnh Thiên thu lại nụ cười nhẹ, gương mặt tuấn tú bị băng lạnh vây lấy, môi mỏng khẽ mở nói, “Muốn trừng phạt tôi như thế này cứ tùy tiện, không có vấn đề.”

“Quyền Tĩnh Thiên, thái độ như này của chú là thế nào?” Thấy thái độ làm sai rồi còn không nhận của em họ, mặt Quyền Khê âm trầm quát lớn, “Làm Lâm Hi chết đuối, nhìn Quyền Hạo vì tuyệt vọng mà tự sát, chú rất thích nhìn như vậy đúng không?”

Một câu nói sau cùng của Quyền Khê đánh trúng Quyền Tĩnh Thiên dễ vỡ, không cam lòng trong lòng giống như bộc phát ra vào giờ khắc này, đố kỵ hiện lên trên đầy mặt anh, “Đều là người mang huyết mạch bị nguyền rủa của nhà họ Quyền, tại sao nó có thể tìm được người trong số mệnh, mà tôi lại không tìm được?”

Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Quyền Khê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Quyền Tĩnh Thiên, “Nhà họ Quyền chúng ta có lịch sử mấy ngàn năm, mỗi một thời đại người nhà họ Quyền đều phải tìm người trong số mệnh, người có thể tìm được người trong số mệnh là thiểu số, có thể làm bạn cả đời với người trong số mệnh là thiểu số trong thiểu số. Thái độ bây giờ của chú là trách chính chú là người nhà họ Quyền, hay nói chú đố kỵ với Quyền Hạo vì có thể tìm được người trong số mệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.