Quyện Tầm Phương

Chương 29




Tất cả đều do tranh công chối tội

Sau khi bị lột bỏ vương hào, tước đoạt những cung nhân đã được ban thưởng, Mộ Dung Phức lặng lẽ suy nghĩ.

Bởi vì tranh công, Lục muội và Hà Tiến mới tranh chấp không thể hòa giải. Bởi vì tranh công, cho nên Lục muội mới xếp đặt Hà Tiến đóng quân ở phía nam, muốn cướp công đầu đuổi man tử. Bởi vì tranh công không thành, Hà Tiến mới mượn rượu tiêu sầu, nóng nảy nhiều lần đánh đập cấp dưới và đầu lĩnh Thục quân, thế nên cấp dưới nhẫn chịu không nổi bất ngờ làm phản giết các tướng, Hà Tiến hốt hoảng đào tẩu, bỏ rơi toàn bộ đại quân.

Vì tranh công, cũng để chối tội, xác định tình thế tốt, Hà Tiến mới vặn vẹo sự thật, loại bỏ Phàn Hòa, và ngọn núi duy nhất Phàn Hòa có thể dựa vào là Mộ Dung Phức... Ai bảo bọn họ có quen biết, Mộ Dung Phức áp lương xong còn lưu lại không về chứ?

Nói là xảo ngộ quỷ cũng không tin.

Huống chi, Hà Tiến là trung thần, là thanh niên tài tuấn mà Dực Đế đã nhìn hắn trưởng thành. Phức thân vương vô cớ lưu lại, và võ tướng thô lỗ bất kham dám kết giao hậu duệ quý tộc, đương nhiên kém tin cậy hơn Hà Tiến.

Nhưng Mộ Dung Phức thực khó hiểu. Tuy rằng ngại nàng cằn nhằn, Phàn Hòa vẫn ngoan ngoãn viết báo cáo gửi đến Binh bộ, Binh bộ thượng thư cũng hoả tốc hồi đáp, bảo hắn tạm giữ quyền thống soái, tuỳ cơ ứng biến. Nhưng lúc bọn họ bị bắt, vị thượng thư kia làm như không thấy.

Văn thư có thể không thấy, nhưng Binh bộ thượng thư vẫn còn a! Đây là chuyện kiểm chứng một chút có thể biết, vì sao Hà Tiến vẫn bỏ tù...

Linh quang chợt lóe, nàng đột nhiên nghĩ đến... Binh bộ thượng thư, không phải là chú rể của Hà Tiến sao?

Nàng nhỏ giọng cười, bất đắc dĩ mà thê lương. Quan liêu là một cái vòng luẩn quẩn rắc rối khó gỡ a…

Nghe bên ngoài có động tĩnh, nàng cũng lười không buồn đứng dậy.

Dực Đế đã thu lại tất cả mọi người ở Phức vương phủ, dù sao cũng là của ngài ban cho. Biển cũng dỡ xuống, đó cũng là ngài ban cho. Nàng thậm chí không thể ra sân. Hàng tháng chỉ cho nàng một đấu gạo, một bó củi, không có gì khác.

May mắn trong sân có giếng, nếu không cũng chết vì khát.

Rất nhiều người tới thăm nàng, hoặc thiện ý hoặc ác ý, nhưng đều bị cấm vệ canh gác ngăn lại từ cửa.

Nhưng ầm ỹ lâu như vậy, mà không thấy gì. Nàng đi đến sân, trố mắt nhìn Nhạc Phươg đứng còn run rẩy lại đang đang tâm bình khí hòa thuyết phục.

Hắn nói, hắn không phải người hoàng đế ban tặng, mà là nô bộc của Phức Hoàng nữ được ghi lại ở quan phủ. Hoàng đế sai cấm vệ trông coi không cho Hoàng nữ rời đi, nhưng không ngăn cản người khác vào chứ.

Mộ Dung Phức nghe xong trong chốc lát, nói xen vào, “Các vị tiểu ca, hắn nói không sai... Các ngươi nhận định ta sẽ không gượng dậy được nữa?” Vẻ mặt như cười như không.

Bọn cận vệ lưng túa mồ hôi đầm đìa. Bọn họ đều tham gia quân ngũ nhiều năm, còn linh thông tin tức hơn dân chúng. Phức thân vương khóc thiêu cầu nổi, đã sớm truyền khắp. Mặc dù kinh hãi nàng lòng dạ ác độc, nhưng cũng biết không sát phạt quyết đoạn như vậy, chỉ sợ Bắc man tử bây giờ đang ruổi ngựa trong kinh thành.

Lại nói, Phức thân vương vẫn là Hoàng nữ được Dực Đế yêu mến nhất, lần này giận, nhưng ai có thể giận con mình cả đời? Vạn nhất Phức thân vương lại gượng dậy, bọn họ bất kính với nàng... Đó không phải chuyện đùa.

Nghĩ kỹ thì lệnh cấm này có chỗ sơ hở không thừa nhận cũng không được. Vì thế cấm vệ cười theo, cho Nhạc Phương đi vào.

Vừa vào phòng, Nhạc Phương lập tức ôm chặt lấy Mộ Dung Phức. Một ngày không thấy, như cách ba thu. Cũng không biết làm thế nào sống được qua hai ngày vừa rồi.

“... Vì sao ngươi không trốn đi?” Mộ Dung Phức nghẹn ngào. Rõ ràng nàng đã dặn hắn phải trốn đi thật nhanh, còn giao cho hắn chiếc nhẫn là ấn tín sản nghiệp Giang Nam.

“Điện hạ, ta không thích người nói như vậy, không bao giờ được phép nhắc đến nữa.” Giọng hắn cũng nghèn nghẹn, “Người bắt nạt ta không dậy được, dám bỏ mặc ta.”

Đại kiếp dư sinh, hai người ôm nhau thật lâu, cùng rơi nước mắt.

“Ngu ngốc.” Mộ Dung Phức mắng.

“Không hề...” Nhạc Phương phản bác, “Tháp tùng chủ công, vốn là trách nhiệm của ta.” Hắn còn hàm lệ, lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Ta... Ta mới cảm thấy, ta thực may mắn... Vị mưu sĩ nào có thể theo chủ công đến bậc này? Giỏi nhất cũng chỉ kết nghĩa anh em, ai có thể như ta... như ta theo đến...thân mật như thế.”

“...Gia, ngươi càng ngày càng tà ác... Nhưng ta thích.”

Đến khi nhìn thấy đấu gạo và củi kia, Phức thân vương còn ngồi xổm xuống đi nhóm lửa, Nhạc Phương đau lòng cộng thêm vết thương chưa lành, thiếu chút nữa bất tỉnh.

Mộ Dung Phức lại rất bình an tự tại. Năm xưa nàng từng tuần thú biên quan, đã tham dự vài trận đánh lớn nhỏ, còn từng đốc quân trên bờ tường, đã học vùi nồi nấu cơm, cũng không phải là nữ tử được chiều chuộng.

Nhóm lửa nấu cháo cũng không khó khăn, còn an ủi Nhạc Phương, còn muốn hắn rửa tay sạch sẽ để hưởng phúc phận được ăn canh do nàng nấu.

Nhạc Phương ăn cháo, ngủ một giấc, hơi hơi khỏe ra, vô cùng thần bí đưa nàng đến bức tường ở góc sân, mở ra một cánh cửa bí mật.

Mộ Dung Phức mở to mắt, lại có một địa đạo ngắn thông vào một cái hầm chứa đầy lương thực, còn có rất nhiều đậu nành.

“Người nói đậu là thịt chay. Hầm không thể dự trữ được thịt cùng trứng gà, nhưng dự trữ ít đậu không thành vấn đề.” Nhạc Phương bày ra rất nhiều thuốc pha chế sẵn và dược liệu cho nàng xem, “Nếu nhiều người thì khó giải quyết, nếu chỉ có hai chúng ta, vây thành cũng không sợ. Cách vách còn có hầm giếng, nguồn nước cũng có...”

“Hóa ra ngươi hai năm nay đều bận bịu làm việc này.” Mộ Dung Phức nhìn quanh căn hầm này. Hắn nhất định tốn rất nhiều tâm tư...

Nhạc Phương có chút ngượng ngùng cười cười. Không chỉ việc này, ngay từ lúc tuyết tai ở đại mạc không được chú ý, hắn liền vô cùng lo lắng bắt đầu đọc binh thư, lặng lẽ học kiếm thuật cùng bọn thị vệ.

Hắn không định làm võ lâm cao thủ, hắn muốn học, chỉ có giết người.

Ai dám phạm Phức thân vương trong vòng ba thước, chỉ có nước chết.

“... Ngươi cũng đã nhìn ra, chỉ sợ không tránh được vây thành.” Nàng trầm trọng thở dài.

“Điện hạ, người nhất định đã nói gì đó với Đế mẫu phải không? Bằng không sẽ không bị phạt... thế này.”

Mộ Dung Phức ánh mắt xa xôi, lại thần bí cười.”Đương nhiên là nói không dễ nghe...”

Nàng ánh mắt trở nên sắc bén, “Ta uy hiếp nàng.”

Mộ Dung Phức đột ngột ngẩng cao đầu, “Nàng có thể vượt qua kiếp nạn này, đương nhiên ta sẽ chẳng có kết cục tốt. Vạn nhất nàng chống đỡ không được, không được cầu ta.”

Giọng nói của nàng rất nhẹ rất nhẹ, “Đến lúc đó, Phồn... Ngươi theo ta đi đi.”

“Tốt.” Nhạc Phương nhu thuận gật đầu, “Nhất định theo người đến cùng, điện hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.