Quyện Tầm Phương

Chương 27




Áp lương đến Cấp Huyền, cũng chưa nhìn thấy Lục công chúa và Hà Tiến.

Quan quân nhu ra tiếp đón, vô cùng khách khí, nhưng cũng không làm gì. Vặn hỏi mãi, vị quan quân nhu mới hé lộ ra rằng công chúa điện hạ và tướng quân Hà Tiến đang tranh cãi ầm ĩ, không dám vào thông báo. Lúc trước có mấy người không hiểu chuyện vào thông báo quân tình, đã chết rồi.

Thật là thảm họa.

Nàng nhẫn nhịn ở lại thành Huyền, Lục hoàng muội còn gặp nàng một lần lấy lệ, chỉ nói nàng ta đã có tính toán không cần quan tâm. Hà Tiến căn bản không gặp nàng, lính gác cửa rất không khách khí thuật lại chủ tử của bọn họ nói không gặp nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, dù có là con rồng cháu phượng đi chăng nữa.

Phức thân vương không nổi giận, chỉ cúi đầu tính toán binh lực của bản thân mình. Lương thảo đã giao xong, hộ tống nàng trở về cũng chỉ có hai trăm người để nàng sai phái.

Trong đại chiến, ngay cả bọt nước cũng không khuấy lên nổi.

Nàng tâm sự nặng nề đi qua cầu tạm bắc ngang Hoàng Hà, vừa qua Hoàng Hà nàng liền “ngã bệnh”, tạm thời nghỉ ở khách sạn duy nhất trong Đỗ gia thôn bên bờ sông.

“... Điện hạ, nơi này bất thiện...” Nhạc Phương cực kỳ lo lắng.

“Ta biết.” Mộ Dung Phức thở dài, “Nhưng ta phải tận mắt xem như thế nào... Năm xe dầu vông còn nguyên chứ?”

“...Còn.”

Nàng cười khổ, “Hy vọng không phải dùng đến...”

Dừng chân năm ngày, vốn trong lòng nàng đã hơi an tâm, muốn thôi giả ốm trở lại kinh thành. Nhưng vào buổi sáng ngày thứ sáu, Hà Tiến mang cờ hiệu và một đội quân nhốn nháo, vượt qua Hoàng Hà.

Lịch sử... luôn xác minh những hình ảnh trong giấc mơ của nàng sao?

Nhìn đoàn người rồng rắn qua cầu, binh mã lộn xộn, lúc nào cũng có binh lính bị ngã xuống nước, rơi xuống sông chỉ còn lớp băng mỏng, xem ra không sống được.

Đội ngũ vô cùng hỗn loạn... Một đội quân như vậy có thể đánh giặc thật sao? Đáy lòng nàng thấy rét buốt từng cơn.

Vội vàng tập hợp được một đội quân bốn vạn người, ngoài tám ngàn Vũ lâm quân ở lại Cấp Huyền và một vạn cận vệ kinh thành, Hà Tiến có thể mang đi, hơn phân nửa là quân đồn trú, còn có một số Thục quân vẫn mang lòng oán hận.

Quân đội hai vạn người này, như một con quái thú cồng kềnh, thong thả ngoằn nghoèo trườn qua cầu tạm vừa mới chế tạo chưa phải chịu tổn hại do chiến tranh, đội quân tiến về phía trước còn chậm hơn so với nàng áp lương.

Đội quân ô hợp lại kiêu ngạo này, mới bắt đầu đã thua một nửa.

Qua ba ngày, mới vượt sông hết, cây cầu tạm thật dài giờ chỉ còn trống vắng, gió lạnh rít gào.

Phóng ngựa đến đầu cầu, Hà Tiến thế mà không để lại nửa người trông coi cây cầu tạm. Mộ Dung Phức càng trầm xuống. Nàng lệnh cho quân hộ tống đổ dầu lên cây cầu tạm, vốn viên tiểu tướng chở lương cự tuyệt... Nhưng lúc thanh kiếm của Mộ Dung Phức kề vào cổ hắn, hắn liền rất phối hợp.

Cây cầu tạm tẩm ướt dầu, lại là gỗ dễ bắt lửa. Nàng khẩn khoản cầu nguyện, tình thế đừng xấu hơn nữa.

Nàng cho hai trăm quân sĩ lập tức trở về kinh thành, nhưng tiểu tướng lần này lại không phối hợp, ngay cả kiếm kề trên cổ cũng không chịu.

“Điện hạ ngài không trở về cùng mạt tướng, mạt tướng cũng phải chết!” Viên tiểu tướng mới mười sáu bảy tuổi la hét.

“Ngươi không biết... đi theo ta, mới dễ chết.” Mộ Dung Phức thu kiếm, vẻ mặt càng rầu rĩ, “Ngươi ngẫm xem, nếu hai vạn binh mã cướp lấy cầu tạm... sẽ như thế nào? Nếu Bắc man tử qua cầu... sẽ như thế nào? Khai Phong cách đó không xa ai...”

“Không, không thể nào! Lục công chúa điện hạ xưa nay vũ dũng...” Hắn lắp bắp phản bác.

Nhưng nàng ta chưa từng đánh giặc a! Chẳng lẽ tiêu diệt vài tên sơn tặc nhỏ đã gọi là đánh giặc ư?

Không có cách nào tiểu tướng lại kiên trì muốn hộ vệ Mộ Dung Phức, cùng bất an chờ đợi với nàng. Từng ngày trôi qua, hắn càng ngày càng cảm thấy Phức thân vương chỉ làm ra vẻ thần bí.

Nhưng vào đêm ba hôm sau, bờ bên kia truyền đến tiếng la hét rầm rĩ, xa như thế mà cũng nghe thấy được.

Quân doanh có biến.

Mộ Dung Phức vô cùng chua xót vội vàng mặc chiến giáp vào, Nhạc Phương cũng mặc, cầm theo kiếm. Vội vàng ruổi ngựa chạy tới đầu cầu tạm, có mấy quan quân cưỡi khoái mã điên cuồng hướng về phía cầu tạm.

Hai trăm quân sĩ đuổi tới phía sau chỉ cảm thấy đến trong lòng lạnh run, vị tiểu tướng hoang mang đến mức thậm chí buông tha quyền chỉ huy, nghe theo lệnh Mộ Dung Phức, bắt vài quan quân qua cầu tra hỏi.

Quan quân kích động nóng nảy thật vất vả mới tỉnh táo lại, nói Bắc man tử nửa đêm tập kích Cấp Huyền, Lục công chúa châm lửa đốc chiến, đang đứng la hét trên đầu thành, bị Bắc man tử một tên bắn chết, uy lực còn liên lụy đến phó tướng đứng đằng sau. Quan binh đang ngủ say bị kinh động còn chưa tỉnh táo, nghe thấy “Bắc man tử một tên bắn chết công chúa và phó tướng, đánh vào thành rồi.” Liền hoảng sợ la hét, mở cửa thành chạy trốn.

Không phải chủ tướng chạy thoát... mà chết một cách ngu ngốc. Đêm khuya châm lửa, tự nguyện làm bia ngắm, không bắn ngươi thì bắn ai?

“Lui lại đi.” Mộ Dung Phức cảm thấy thật mệt mỏi, “Lui cả xuống. Nơi này rất nhanh sẽ trở thành chiến trường...” Hơn nữa còn là một trận đại bại.

Dưới ánh trăng ảm đạm, có thể lờ mờ nhận ra ở bờ bên kia ngựa đang tung vó, Bắc man tử chém đầu người như thái rau.

Sợ hãi có sức mạnh ghê gớm, tinh binh vốn bảo vệ kinh kỳ, hiện tại bị khủng hoảng làm sụp đổ, chẳng khác nào lúa mạch để Bắc man tử gặt lấy từng bó sinh mệnh.

Cây cầu tạm chật chội không chịu nổi, bộ binh tuy đi chậm, nhưng dưới bản năng chạy trốn, vẫn rất nhanh đã chen được lên cầu. Không ngừng có người ngã xuống sông, kêu thảm vài tiếng rồi rất nhanh đã bị chìm trong nước lạnh.

Vì mạng sống, ai cũng mang vẻ mặt dữ tợn, xô đẩy đánh đấm lẫn nhau, nhưng không một ai quay đầu đối phó man tử.

Rất nhanh, bọn họ đứng ở bờ bên này, cũng sẽ bị cuốn vào trong đám tàn quân khủng hoảng.

Nhạc Phương vẫn trầm mặc, lúc này hắn rút ra mũi tên tẩm dầm, châm lửa, căng dây cung. Lại bị Mộ Dung Phức ngăn cản.

“Điện hạ, để ta.” Hắn thấp giọng nói.

“Để ta.” Mộ Dung Phức gương mặt trắng bệch, lại vô cùng trấn tĩnh. “Hai vạn mạng người... Hai vạn binh lực, vốn liếng quý giá của Đại Yến... Phải để ta mới được. Ngươi bắn ra ngọn lửa này phải chết không thể nghi ngờ, ta còn có thể giữ mạng.”

“...Ta không sợ chết.” Nhạc Phương đau xót nói.

“Ta sợ.” Nàng nở nụ cười, “Gia đừng bỏ nô.”

Nàng bắn hỏa tiễn vào không trung. Cây cầu nổi tẩm đầy dầu, dẫu bị giẫm đạp vẫn là củi dễ cháy, dần dần bắt lửa, bốc cháy bừng bừng.

Nhìn ánh lửa rừng rực và những tiếng kêu khóc thống khổ từ địa ngục. Mộ Dung Phức cất tiếng khóc lớn, khàn giọng kiệt sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.