Sinh nhật Mộ Dung Phức vào mùng một tháng giêng, cũng chính là năm mới.
Nhưng người khác không nghĩ đến lễ mừng, cũng không tổ chức sinh nhật. Một là bởi vì có quá nhiều nghi lễ hoàng gia rườm rà, hôm nay chính là thời điểm bận rộn nhất. Hai là, khi Dực đế sinh ra nàng, thiếu chút nữa mất mạng, mùng một tháng giêng gặp chuyện sinh đẻ, trên lý thuyết là điềm không lành.
Lúc nhỏ có lẽ cũng mong đợi hay thất vọng, nhưng nàng lớn thế này, mấy năm nay đến Tết còn không để ý, huống chi là sinh nhật nho nhỏ. Chính nàng cũng suýt quên.
Nhưng Nhạc Phương đưa cho nàng một bức tranh tự vẽ, e thẹn nói, “Sinh nhật vui vẻ, điện hạ.”
Đó là một nữ tướng quân tay nắm chặt kiếm, vô cùng oai phong lẫm liệt đứng dưới tán hoa đào. Oai hùng và mềm mại đáng yêu ở cùng một chỗ không mâu thuẫn chút nào mà còn hòa hợp nưa.
Phía trên viết hai hàng chữ: Ngửa mặt lên trời cười to ra cửa, bọn ta há là rau cỏ.
Vẽ khí thế mười phần, chữ viết khác gì rồng cuốn hổ chồm, quét hết kín đáo cùng u oán trước đây của Nhạc Phương, tinh khí thần đều đủ cả.
Mộ Dung Phức liên tục cảm thán, âm thầm đắc ý bản thân mình thật là đánh cược được một gia tài. Tuy có hơi bà thím, tuy có điểm thụ, nhưng chính xác là đầy tài hoa, có thể nói là toàn tài.
“Ai đây?” Nàng tâm tình rất tốt hỏi, “Hoa Mộc Lan?”
Nhạc Phương có chút buồn bực, “... Điện hạ, đó là nàng.”
Mộ Dung Phức kinh ngạc, lại nhìn kỹ nữ tướng quân trong tranh. A, mặt mũi và điệu bộ kia đúng là có điểm vô lại...”Nhưng ta không đẹp như thế a?”
“... Trong cảm nhận của Phồn, điện hạ chính là đẹp như thế.” Nhạc Phương cúi đầu nhu thuận nói.
Nàng không khỏi sung sướng, lại hiếm có cảm thấy ngượng ngùng, “Này, gì chứ... Xảo ngôn lệnh sắc, tiên hĩ nhân1.”
“Vì điện hạ, Phồn làm tiểu nhân, có ngại gì?” Nhạc Phương cười đến vô cùng sáng lạn, hại nàng có điểm choáng váng.
Từ sau khi bộc bạch cõi lòng, Mộ Dung Phức như có mặt trời chiếu sáng rực rỡ lên hết thảy. Cái dằm lớn nhất trong đáy lòng đã được nhổ lên, tiểu mỹ nhân khóc hô muốn theo nàng, cam tâm tình nguyện. Gì chứ... Lính không đánh mà thua, gần người vui, xa người tới2 vân vân...
Tóm lại chính là hai chữ sảng khoái.
Con người, nhất là một nữ nhân, sống được như thế này, thật sự là thành tựu rất lớn, không gì so sánh được.
Về phần Nhạc Phương, biến hóa còn lớn hơn nữa.
Như là ba mươi năm đều ngậm nụ, trông hoa trong sương, trăng trong nước. Đột nhiên tráng niên ở tuổi ba mươi mốt này, hừng hực sức sống, thoáng chốc ảo ảnh gầy yếu trong sương, thành hoa hướng dương dưới trăm dặm trời quang, tựa ngọn lửa vàng óng ánh, khiến gương mặt bắt đầu có thêm mấy nếp nhăn của hắn không thấy già yếu, ngược lại tạo nên một loại phong vận thành thục.
Hắn có vẻ trầm ổn, lộ ra một phong cách tài hoa, quản lý sản nghiệp riêng của Mộ Dung Phức thịnh vượng khác thường. Hắn biết hết khuyết điểm của bản thân, lòng dạ mềm yếu không chuyên tranh lợi, nhưng dùng sức quan sát rất mạnh để dùng người theo sở trường, còn thuận tay sửa sang mấy thôn trang cá nhân của Mộ Dung Phức, cực kỳ gọn gàng.
Vũ đài này quá nhỏ. Mộ Dung Phức thầm nghĩ.
Tốt xấu cũng là quân sư cỡ Từ Thứ, đánh chơi nháo chơi ở vài cửa hàng nhỏ thôn trang nhỏ, quá đáng tiếc a quá đáng tiếc.
Nàng cũng bắt đầu, từ cõi lòng tĩnh mịch, manh nha một tia dục vọng cạnh tranh.
Tranh giành thiên hạ người chết nhiều lắm, ta mềm lòng không thể. Nhưng phong hào của nàng đứng đầu hoàng thất, thân vương chỉ thua Hoàng thái nữ, đáng lẽ sớm phải có đất phong xây phủ, không phải làm thân vương nhàn tản ở kinh thành. Khanh hoàng huynh có đất phong, lại từ chối không đi nhậm chức, bi ai dâng tấu, nói không bỏ được niềm vui quây quần... Thật sự là gặp quỷ, không có tiền đồ.
Nếu nàng mà có đất phong, dù có chạy cũng chạy đến đất phong của mình rời bỏ sự dày vò. Nòng cốt là sơ thảo luật Đại Yến cũ a... Có chỗ thực nghiệm và thử mở rộng. Trời cao hoàng đế ở xa, cuộc sống thư thái hơn... Nàng rất có lòng tin với bản thân mình, địa phương nghèo nàn lạc hậu như thế nào dưới sự trị vì của nàng đều có thể biến thành tiểu kinh thành.
Ít nhất trị an tuyệt đối đứng đầu Đại Yến! Lại nói, không phải nàng còn có Nhạc Phương sao?
Nàng cầm lấy một quyển “Quản Tử”3, tâm tình kích động gần như ngồi không yên.
Dần dần tỉnh táo lại, nàng cũng biết, phải từ từ mưu tính. Đất phong này, nhất định phải vừa xa vừa khổ, không ai thèm, còn có biên giới bị xâm phạm mới có thể khiến Đế mẫu yên tâm thả nàng đi. Nàng rất rõ ràng chính mình chỉ giỏi hình luật, phá án được, những thứ khác mờ mịt tầm thường.
Cho nên nàng cần rất nhiều người mới đến bổ sung chỗ thiếu sót của nàng.
Nàng dần dần hiện thân trước mặt người khác, không hề giống như trước ngại phiền. Chẳng qua nàng luôn mang theo Nhạc Phương xuất môn, việc thi từ ca phú khiến người ta phát mệt giao ngay cho Nhạc Phương làm, nàng chỉ cần mỉm cười, âm thầm quan sát có sĩ tử nào có tài lại thất bại.
Đương nhiên cũng gặp Khanh hoàng huynh vài lần, nhìn hai mắt hắn sắp phun lửa đến nơi, Mộ Dung Phức như trước thái độ bình tĩnh, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo. Nhạc Phương cũng mắt dòm mũi mũi dòm tim, lạnh nhạt cũng không thất lễ.
Chỉ có lần Khanh hoàng huynh thừa dịp ngà ngà say định khinh bạc, Mộ Dung Phức cạch một tiếng, rút kiếm bên trong cây gậy gỗ ra, thiếu chút nữa làm Khanh vương gia sợ tới mức tè ra quần.
“Hoàng huynh, ” Mộ Dung Phức thanh âm rất lạnh, mũi kiếm chỉ cách cổ họng Khanh vương gia một tấc, “Muốn làm gì với nội tổng quản của ta?”
Chủ nhà cố gắng đến hoà giải, Khanh vương gia say trốn, Mộ Dung Phức tùy tay ném kiếm vào trong gậy, điệu cười thản nhiên, giống như Phức thân vương vừa mới bừng bừng tức giận kia chưa từng tồn tại.
Đợi lúc về nhà, ở trong xe ngựa, Mộ Dung Phức uể oải cười hỏi, “Sợ không?”
“Không sợ.” Nhạc Phương trả lời thật kiên định.
“Vạn nhất ta không che chở được, để ngươi bị bắt trở về thì làm thế nào?” Mộ Dung Phức xấu xa trêu chọc hắn.
“Ta chờ điện hạ ba ngày.” Nhạc Phương thực kiên quyết.
“Ngu ngốc!” Mộ Dung Phức biến sắc, “Ba ngày không cứu ra, chẳng lẽ ngươi không sống nữa? Ta ghét nhất cái gì mà trinh tiết liệt nữ, thật là lấy sinh mệnh ra chơi đùa! Ngươi không bao giờ được có những ý niệm kiểu này nữa... Ngốc ngốc ngốc! Một ngày cũng không có!
Ta làm sao có thể để ngươi gặp nguy hiểm gì được...”
Phức thân vương chửi ầm lên, Nhạc Phương lại càng cười càng ngọt, như là vừa mới uống một hũ mật lớn, ngay cả xương cốt cũng tỏa ra vị ngọt.
Mùa đông năm ấy, rét lạnh bất thường.
Mới đầu xuân, phương bắc vận chuyển đến một lượng lớn da lông, giá rất rẻ. Chưởng quầy phường nhuộm hoan hỉ báo cho Nhạc Phương, hắn lại không có vẻ mặt vui mừng gì, ngược lại ngưng trọng hỏi rất nhiều.
Không chỉ thế, hắn còn sai người đi nghe ngóng, trong lòng càng nặng nề, mang theo tin tức tình báo vội vàng hồi phủ tìm Mộ Dung Phức.
“Bắc man tử mùa đông bị thiên tai tuyết lớn... Người và súc vật tử vong vô số, ngay cả quý nhân cũng chết rét chết đói không ít.”
Mộ Dung Phức mặt cũng xanh mét, “... Mùa xuân này biên cảnh nhất định sinh sự.”
“Không thể nhanh như vậy.” Nhạc Phương nghĩ một lát, lắc đầu, “Súc vật đông chết còn có thể giúp chống đỡ một thời gian, lại có da lông có thể bán. Buôn lậu ở biên giới đã thành bình thường, sẽ loạn một thời gian trước... Nhưng hiện tại...”
“Không ổn. Thực không ổn.” Mộ Dung Phức mặt tái nhợt cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát, “Ta muốn tiến cung xin gặp.”
“Điện hạ, đừng!” Nhạc Phương đè lại tay nàng, “Không có chức vị, không mưu chính sự!”
“Chúng ta không biết phạm vi tai hoạ.” Mộ Dung Phức xua tay, “Hãy nhìn số lượng da lông này... Rất không bình thường. Bất kể thế nào cũng phải nhắc Đế mẫu một chút. Triều thần chậm thông tin phản ứng trì độn, nội đấu nhanh nhẹn, ngoại đấu lại khiếp sợ. Chuyện này nhắc nhở càng sớm càng tốt...”
Nàng hất tay Nhạc Phương gọi người thay quần áo, Nhạc Phương lại túm tay áo nàng không buông. “Điện hạ... Để người khác trình lên đi, nàng không cần...”
“Người khác không đủ sức. Nhạc Phương, người khác không hiểu làm hoàng tộc như thế nào, nhưng ta đều biết. Lúc này, không phải thời điểm so đo vinh nhục cá nhân.”
Nàng từng chút một kéo ống tay áo mình về, an ủi Nhạc Phương, “Không phải lo, sẽ không bị chém đầu đâu.” Liền vội vàng thay quần áo, xuất phủ đi.
Nhạc Phương tiễn nàng đến phủ môn, thật lâu sau vẫn dựa vào cổng như cũ, nước mắt tràn bờ mi.
_________________________
Chú thích:
1, Câu của Khổng Tử. Nghĩa là: Ăn ngon nói ngọt khiến người ta vui mừng, không phải là hành động nhân đức. Có người lý giải: Đệ tử của Khổng Tử có người làm quan to, nhưng ông lại ít khi được trọng dụng, do ăn nói thiếu tính xúi giục, không cạnh tranh được với người biết ăn nói. Khổng Tử không cam lòng, thường phê bình những người biết ăn nói hoa mỹ, nói bọn họ chỉ chú ý bề ngoài mà không chú trọng nội tại của bản thân, ít người thật có nhân đức.
2, Diệp Công hỏi Khổng Tử kết quả thi hành biện pháp chính trị, như thế nào mới là tốt. Khổng Tử đáp, nếu như có thể làm (người) ở gần cao hứng, xa tới, dĩ nhiên là mộ danh mà đến. Như vậy, hắn cai trị đã sinh ra hiệu quả nổi tiếng xa gần, chẳng lẽ không tốt sao?
3, Không rõ tác giả. Lấy tên theo chính trị gia, triết học gia thời Xuân Thu Quản Trọng- người đã tiến hành nhiều cải cách kinh tế- chính trị chấn hưng nước Tề (xem thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/Qu%E1%BA%A3n_Tr%E1%BB%8Dng) Sách cũng được cho là thể hiện tư tưởng chủ yếu của Quản Trọng.