Nghe thấy cái tên Victoria, có nhiều người không biết cô là ai, nghi vấn dò hỏi, lại có một số ít tin tức linh thông, tra ra thân phận cô như Bạch Tỉnh Nhiên đều đồng loạt ngồi thẳng lưng, tò mò ngó nghiêng.
Victoria, không biết cô ấy là người phụ nữ thế nào? Lớn tuổi hay nhỏ tuổi? Bằng cách nào leo lên được vị trí tổng giám đốc SA?
Phải biết rằng, ở SA cạnh tranh rất khốc liệt, số lượng nữ giới tài giỏi tồn tại và trụ vững được trong tập đoàn là rất ít, mà cơ hồ không có ai là lãnh đạo cấp cao.
Bây giờ đột nhiên lòi ra một vị tổng giám đốc nữ, bảo sao bọn họ không bất ngờ?
Thế nhưng, Bạch Tỉnh Nhiên và mọi người đợi mãi vẫn không thấy có bóng dáng người phụ nữ nào xuất hiện trên bục, một mình Ngô Vũ Hằng đứng đấy ngửa đầu nhìn lên màn hình trình chiếu, không vội vàng, không hoang mang.
Bỗng nhiên, màn hình trình chiếu to lớn vụt sáng, hình ảnh xuất hiện trên đó là thân hình của một người phụ nữ.
Nói chính xác hơn là từ cổ của cô ấy trở xuống cho tới vùng eo, khuôn mặt thì hoàn toàn bị che khuất bởi giới hạn góc camera.
Người phụ nữ có mái tóc xoăn gợn sóng dài, cổ thiên nga trắng ngần, cao cao, đeo chiếc vòng cổ tinh xảo đắt tiền.
Cô mặc bộ váy cúp ngực màu đen đơn giản, lộ ra bờ vai mảnh khảnh cùng xương quai xanh thanh tú gợi cảm.
Tất cả chỉ vỏn vẹn có vậy, người phụ nữ thậm chí còn không thèm quay dung nhan, cất tiếng nói, thanh âm của cô truyền ra qua dàn loa hội trường vang vọng, rõ ràng rành mạch.
“Xin chào, tôi là Victoria, người phụ trách dự án SA lần này, hân hạnh gặp mặt các vị.”
Ầm!
Cả hội trường đột ngột vỡ òa, ồn ào bàn luận, không ngừng chất vấn Ngô Vũ Hằng.
Thân là người đại diện SA, tại sao cô Victoria kia lại không trực tiếp đến chủ trì buổi đấu thầu mà lại dùng phương thức truyền tin hình ảnh này trao đổi với bọn họ? Đây là SA kiêu ngạo hay coi thường bọn họ?
Hân hạnh gặp mặt? Gặp mặt cái quỷ!
Cô còn không quay mặt mình, dám thản nhiên nói hân hạnh gặp mặt? Coi bọn họ không có mắt nhìn hay sao?
Hơn nữa… nghe giọng Victoria khàn khàn giả tạo, hiển nhiên là đã qua máy biến âm, không phải giọng thật.
Chẳng lẽ đây chính là thành ý của SA ư?
Ngô Vũ Hằng ra hiệu im lặng, tầm mắt anh quét qua khắp ngõ ngách hội trường, nghiêm nghị mở miệng.
“Thành thật xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi thực sự có việc bận nên mới phải dùng hạ sách này.
Các vị nếu có ai không chấp nhận được thì mời ra về, cửa ở bên kia, không tiễn.”
Quả thật không hề nể tình, vả bôm bốp vào mặt các doanh nghiệp lớn mạnh nước X.
SA không thiếu đối tác, bọn họ vốn dĩ có bản lĩnh để mà lên mặt.
Vẻ mặt của Bạch Tỉnh Nhiên khó coi không kém, nhưng anh ta ít nhất cũng biết thu liễm cảm xúc, biết suy nghĩ trước khi phát ngôn.
Bạch Tỉnh Nhiên lễ độ mỉm cười, cảnh cáo liếc mấy công ty nhỏ ầm ĩ phía sau, lớn tiếng.
“Ngô tổng, chúng tôi không có vấn đề gì, xin mời tiếp tục.”
Hạ Mai ngồi ở vị trí xa xa gần với cửa ra vào, bà ta quay đầu thì thầm vài câu vào tai người bên cạnh, có lẽ đang hỏi thân phận của Victoria.
Nhưng câu trả lời bà ta nhận được lại khiến bà ta vô cùng thất vọng, đành tiếp tục theo dõi diễn biến đấu thầu.
Trước đấy không lâu, Du thị đã cố tiếp cận Ngô Vũ Hằng hòng nhấn mạnh sự tồn tại, nhưng Ngô Vũ Hằng đối xử với Du thị còn phũ phàng hơn Bạch thị nhiều.
Dù sao anh cũng biết mối quan hệ giữa Du thị với Tinh Lạc, anh không nổi cáu với Hạ Mai đã là nhượng bộ to lớn.
Mắt thấy Ngô Vũ Hằng khó dây dưa, Hạ Mai đã sớm chùn bước.
Bà ta cần tiếp cận một người khác dễ đối phó hơn anh chàng Ngô Vũ Hằng khó tính.
Nhưng nhân viên SA hiện nay có trong nước không nhiều, Hạ Mai đang đau đầu vì tìm kiếm không được đối tượng.
Chức thấp quá thì không ăn thua, chức cao quá thì khó liên hệ, ví dụ như Ngô Vũ Hằng và Lucas, phũ không thể phũ hơn được nữa.
Hiện giờ, Victoria xuất hiện, đôi mắt Hạ Mai sáng ngời đầy tính toán.
Victoria là phụ nữ, phải chăng sẽ dễ dụ dỗ hơn Ngô Vũ Hằng? Cùng là phụ nữ với nhau, Hạ Mai tin chắc nếu gặp được cô, bà ta có cách để cô quý mến bà ta.
Diễn xuất thôi mà, đó là nghề của bà ta rồi!
Quay lại với chủ đề chính, Victoria đã bắt đầu trình bày chi tiết các hạng mục và quy mô của dự án, từng cái, từng cái đều là cám dỗ trí mạng, làm người khác thèm thuồng chỉ hận không thể xông lên cướp đoạt.
Nhưng đến phần tuyên bố điều kiện của bên A thì sự rạo rực trong họ nhất thời tắt ngúm.
“SA chúng tôi cần 10% cổ phần tập đoàn của quý vị cho dự án này, không ít hơn.
Đương nhiên, lợi nhuận chúng tôi không cần nhiều, chia 50/50 là đủ, SA có quyền làm chủ phần hơn, và cái 10% kia là điều kiện tiên quyết.
Điều kiện tiên quyết mà không đáp ứng được thì đừng nói đến chuyện hợp tác, đó là quyết định cuối cùng của chúng tôi.”
Như sét đánh ngang tai.
Victoria vừa nói xong, cô đã nhận được một cơn mưa phản đối dữ dội.
Bạch Tỉnh Nhiên dẫn đầu các tập đoàn yêu cầu hạ mức điều kiện xuống.
Lợi nhuận và quyền hạn thì không nói làm gì, kể cả phía bọn họ có chịu thiệt cũng không sao hết, cái quan trọng là danh tiếng gắn liền với SA.
Một dự án lớn như vậy, ăn một phần nhỏ lợi nhuận thôi cũng đủ no.
Thế nhưng, 10% cổ phần lại là một vấn đề khác.
Ai chả biết, cổ phần là nòng cốt của một doanh nghiệp, tập đoàn càng lớn mạnh thì cổ phần càng quan trọng.
10% nghe thì ít, nhưng thực tế, trong một doanh nghiệp có bao nhiêu cổ đông, mỗi người sở hữu một ít cổ phần mới giữ vững thế cân bằng.
Không nói đâu xa, như Bạch thị chẳng hạn, mặc dù nói Bạch thị là của Bạch gia, nhưng Bạch gia chỉ sở hữu 60% cổ phần của Bạch thị, không phải là hoàn toàn.
Trong đó, Bạch Cố là 30%, Bạch Lạc Quân là 10%, Bạch Tỉnh Nhiên 10%, Bạch Kỳ ngốc là 10%, 40% còn lại phân bố đều cho những cổ đông khác.
Nói như vậy, có 10% cổ phần trong tay đã được tính là đại cổ đông, có quyền tham dự biểu quyết và quyết định sự việc lớn nhỏ của tập đoàn.
10% cổ phần không phải nói chơi, không ai dám mang con số đó ra để đánh đổi một dự án, bất kể lớn nhỏ.
Như thế không khác nào tập đoàn của mình một phần rơi vào tay người ngoài, nguy hiểm rất cao.
Bạch Tỉnh Nhiên không dám lấy 10% cổ phần đó ra, mà anh ta cũng không có quyền hành ấy.
“Tổng giám đốc Victoria, mong cô suy nghĩ lại, 10% đối với chúng tôi là một con số lớn, đối với SA cũng lớn không kém.
SA có nuốt trôi không?”
Ngón tay của Victoria quấn quấn lấy lọn tóc xoăn rũ xuống ngực, trước sự ẩn ý đe dọa của Bạch Tỉnh Nhiên không bị lung lay, hùng hồn nói.
“Bạch tổng, nếu anh không thỏa mãn được thì mời anh và Bạch thị của anh yên tĩnh.
Tôi nói 10% là 10%, còn về SA nuối nổi hay không, đấy không phải là việc của anh.”
Bạch Tỉnh Nhiên tức giận muốn hộc máu, anh ta hết lần này đến lần khác bị người của SA khinh thường, sắp không nhịn được bạo phát.
“Cô… đừng nói Bạch thị chúng tôi, những tập đoàn khác cũng không ai thỏa mãn được yêu cầu thái quá của mấy người!”
SA nhất quyết không đồng ý xuống nước thì để anh ta xem xem, xem bên nào là người cứng rắn hơn.
Anh ta không tin có doanh nghiệp nào ngu ngốc đến độ chủ động nhả ra 10% cổ phần.
Ở đây là nước X, không phải nước Mỹ, SA muốn phách lối thì phải nhìn lại địa bàn này là của ai.
Nhưng mà… Bạch Tỉnh Nhiên sai lầm rồi.
Victoria đã đi một nước cờ mà anh ta không lường trước được.
Cô hướng mũi nhọn về phía Du thị, dịu dàng lên tiếng.
“Du phu nhân của Du thị, tôi ngưỡng mộ bà đã lâu.”
Hạ Mai đang trong cơn mơ màng ngơ ngác ngẩng đầu, giật mình nhìn trái ngó phải, cuối cùng chỉ vào mũi bản thân, nghi hoặc hỏi.
“Cô nói… tôi?”
Victoria cười khẽ, thoải mái đáp.
“Đúng vậy, là bà.
Du phu nhân, trước kia bà làm diễn viên tôi là fan ruột của bà, mọi tác phẩm của bà tôi đều xem qua, vô cùng đặc sắc.
Không ngờ hôm nay tôi được gặp lại bà, tôi rất vui.
Du thị của bà làm chủ cũng phi thường có tiềm năng, tôi mong đợi biểu hiện của bà và Du thị sau này, hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.”