Quyến Rũ Vợ Yêu: Chồng Ngốc Không Nên Thế!

Chương 33: Bí Mật Của Hạ Mai





Đúng như Tinh Lạc dự đoán, khi cô làm to chuyện thì người đứng đằng sau bắt buộc phải thuận nước đẩy thuyền, nhất thời không rút chân ra được, từ đấy rò rỉ một ít đầu mối.

Chớp thời cơ nắm cái đuôi bị lộ, Tinh Lạc điều tra đến địa chỉ ID của mẹ con Hạ Mai y như tin tức Ngô Vũ Hằng truyền đạt.

Một thời gian lâu từ lúc cô gia nhập làng giải trí, mẹ con Hạ Mai không ra tay chèn ép cô, nói thật Tinh Lạc suýt thì quên mất sự tồn tại của đối thủ một mất một còn.
Thế nhưng cũng giống như Ngô Vũ Hằng, Tinh Lạc không có bằng chứng trong tay, mẹ con Hạ Mai làm việc quá kín kẽ, không để lộ sơ hở nào đáng kể.
Điều tra ra là một chuyện, làm cho những người qua đường tin thành quả điều tra của bọn họ lại là một chuyện khác, cách làm của Tinh Lạc và Ngô Vũ Hằng đều không phải là cách làm quang minh chính đại gì cho cam.
Nhưng mà… không dùng cách này thì ta dùng cách khác.

Không đưa chứng cứ vạch tội hai ả được thì phải làm hai ả tự nhận tội.
Đương nhiên, đâu có ai ngu xuẩn tự mình nhận tội, tự mình đầu thú, trừ phi có thứ gì có lực uy hiếp lớn hơn xuất hiện.

Lúc ấy, đứng giữa cán cân, người ta sẽ đưa ra sự lựa chọn ít tổn hại tới bản thân nhất.

Bản tính con người vốn dĩ là ích kỷ, để xem...!cô có làm cho hai mẹ con Hạ Mai hy sinh lẫn nhau được không.
Tình cảm mẹ con thiêng liêng, đáng giá bao nhiêu?
Tinh Lạc cười quỷ quyệt, thủ phạm đã định là mẹ con Hạ Mai nên cô cũng chẳng cần e dè nữa, chuyển hướng sang hack máy tính riêng của Hạ Mai.
Máy tính Hạ Mai bị Tinh Lạc phá tường lửa, phá mật khẩu dễ dàng như ăn kẹo, bên trong có chứa tài liệu tuyệt mật của công ty cũng như những bản hợp đồng lớn, nhưng cô hiện giờ không thèm đếm xỉa đến chúng, lướt nhanh qua tìm kiếm cái hữu dụng hơn.

Dù là tài liệu công ty hay bản hợp đồng thì cũng liên quan đến lợi ích của công ty Tinh Du, trên danh nghĩa, công ty Tinh Du là tài sản của nhà họ Du, cô không dại lấy đá đập chân mình.
Ý? Thư mục cài mã khóa?
Hai mắt Tinh Lạc tỏa sáng, cô có dự cảm mình đã tìm thấy một thứ vô cùng thú vị.
Cắm dây truyền dữ liệu từ máy tính qua điện thoại, Tinh Lạc bắt đầu khám phá, đào sâu bí mật của người mẹ kế xinh đẹp Hạ Mai.


Càng xem, nụ cười treo trên môi Tinh Lạc càng nồng đậm, đáy mắt lại lạnh lẽo thấu xương, không biết cô vui hay tức giận, chỉ biết một tiếng sau, Tinh Lạc cầm điện thoại bắt xe taxi rời khỏi biệt thự của Ngô Vũ Hằng.
……..
Hạ Mai đang ngồi thưởng trà ngoài ban công cùng dàn hoa tử đằng tím, vị hồng trà thanh mát, ngọt lịm khiến đầu lưỡi bà ta tê dại, thư sướng, lại ăn thêm một miếng bánh ngọt phủ phô mai được mua tại cửa hàng bánh ngọt Pháp nổi tiếng, Hạ Mai cảm khái những ngày tháng sống thoải mái trong nhung lụa giá như kéo dài mãi mãi thì thật tốt biết bao.
Nhà họ Du cho bà ta tất cả những gì bà ta muốn, cớ sao bà ta vẫn không thấy đủ?
Phải rồi, là bà ta chưa dọn dẹp xong vật cản đường, nhà họ Du chưa hoàn toàn thuộc về bà ta.

Đến khi nào thì bà ta mới đổi tên nhà họ Du thành nhà họ Hạ được đây?
“Phu nhân, bà có điện thoại.”
Quản gia nhà họ Du mang cho Hạ Mai điện thoại di động bà ta để quên trong phòng khách, dãy số hiển thị trên điện thoại là một dãy số lạ hoắc.

Hạ Mai vô tư nghe điện thoại, nhưng giọng nói bên kia vừa vang lên, Hạ Mai đã biến sắc.
Bà ta ngước nhìn quản gia cung kính đứng cạnh, lạnh giọng.
“Bà đi làm việc của bà đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Đợi quản gia đi xa rồi, Hạ Mai mới hít sâu, bà ta nhếch môi khinh thường.
“Du Tinh Lạc, mày chỉ đang là một con chó chạy qua đường, thanh danh dơ bẩn, mày có tư cách gì đòi gặp tao?”
Không lẽ Du Tinh Lạc muốn cầu xin bà ta giúp cô phủi sạch tin đồn? Thế đâu có được! Bà ta và con gái đã tỉ mỉ lên kế hoạch hãm hại cô, kế hoạch tiến hành thuận lợi đến không ngờ, Du Tinh Lạc xin tha thứ cũng đã muộn, bà ta còn chuẩn bị ăn mừng chiến thắng đây.
Thế nhưng, Hạ Mai hiển nhiên đã quá tự phụ.

Không biết Tinh Lạc nói gì với Hạ Mai ngay sau đó, bà ta bỗng trở nên im như thóc.

Tinh Lạc ngắt máy, bà ta ngồi ngẩn người, nét mặt hung ác không dễ gì che giấu.


Hạ Mai nghiến răng ken két, bà ta vung tay bẻ gãy cành cây tử đằng, nện cao gót lên lầu thay quần áo, cùng lúc hô to.
“Quản gia, đặt vé máy bay cho tôi!”
Quán cafe nhỏ nơi góc đường vắng vẻ, không gian không quá sang trọng nhưng bù lại yên tĩnh, đồ uống ngon miệng, bản nhạc ballad du dương vang vọng khắp quán.

Tinh Lạc thích thú chọn chỗ ngồi gần cửa kính có thể nhìn được ra ngoài mặt đường tấp nập, cô ăn mặc giản dị, chân đi boot cao đến đầu gối, tóc dài búi gọn, kết hợp với mắt kính màu hồng nhạt, thoạt trông năng động và trẻ trung lạ thường.
Bộ đồ của Tinh Lạc là cô trở về khách sạn lấy đại, tiện thể thêm vài đường trang điểm khác lạ nữa để người qua đường không nhận ra.
Đã qua ba tiếng mười lăm phút, tính toán từ thành phố Z bay đến thành phố H cũng chỉ vỏn vẹn mất hai tiếng, Tinh Lạc thừa thời gian tắm rửa một hồi, lại ăn bữa cơm trưa cùng Bao Tử tại khách sạn, sau cùng mới đến điểm hẹn.
Uống xong một ly Capuchino, người Tinh Lạc cần gặp rốt cuộc lộ mặt.

Hạ Mai đẩy cửa quán cà phê, khuôn mặt mệt mỏi vì đi máy bay dù có tô son điểm phấn, mặc quần áo đắt tiền xa hoa cũng không át đi được.
Hạ Mai ghét bỏ quán cà phê tồi tàn, bà ta rất nhanh nhìn thấy Tinh Lạc, không nói không rằng ngồi phịch xuống đối diện cô, gằn giọng.
“Du Tinh Lạc, mày bày trò đủ chưa? Bắt tao phải bay từ thành phố Z sang đây để nói chuyện với mày, chắc mày vui vẻ lắm.”
Đi ô tô ra sân bay, lại đi máy bay hai tiếng, xuống máy bay lại tiếp tục đi ô tô ba mươi phút, Hạ Mai tưởng chừng như bà ta sắp tụt huyết áp tới nơi.

Nhưng bà ta gắng gượng không bộc phát, bởi vì một câu nói của Tinh Lạc: ‘Máy tính của bà có nhiều thứ hay ho ra phết, thiết nghĩ những thứ đó mà được phát tán, bà sẽ nổi như cồn.”
Hạ Mai là một con người thận trọng, bà ta thà rằng chịu mệt còn hơn để Tinh Lạc tự tung tự tác.

Bà ta không chắc điều Tinh Lạc nói là sự thật, nhưng chỉ là một phần trăm thôi bà ta cũng phải đề phòng.
Tinh Lạc đẩy cốc nước lọc sang cho Hạ Mai đang khát khô cả cổ, cô chống tay lên má, lông mi chớp động.
“Du phu nhân, tôi rất vui vẻ, cảm ơn bà đã làm tôi vui vẻ đến thế! Tôi cực kỳ… cực kỳ hả hê!”
Đúng, Tinh Lạc cố tình làm Hạ Mai khổ cực một phen.
Nói chuyện qua điện thoại không phải là không được, bất quá cô càng thích gặp trực tiếp hơn.


Người đi máy bay hai tiếng là Hạ Mai, người kiệt sức là Hạ Mai, cô lo cái gì? Lo bà ta mệt chết?
Không, không, không, Hạ Mai khỏe như trâu, nếu bà ta không ăn hết tiền nhà họ Du thì bà ta sẽ không cam tâm đi chết đâu.
Hạ Mai khát thì khát thật nhưng không có tâm trạng uống nước, lại cảm thấy Tinh lạc đưa nước lọc cho bà ta là đang sỉ nhục bà ta không có tiền mua thứ đồ uống đắt hơn.

Hạ Mai không vòng vo vào luôn vấn đề chính.
“Mày biết những gì rồi?”
Tinh Lạc cười khả ái, cô chậm rãi đưa điện thoại của mình cho Hạ Mai, ý bảo bà ta xem.

Hạ Mai nửa tin nửa ngờ ngồi xem thứ được Tinh Lạc sao lưu từ máy tính qua, da mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy kịch liệt.
Xem chưa được một nửa bà ta đã vội vàng tắt đi, bà ta nhìn trước ngó sau, bàn tay nắm chặt điện thoại Tinh Lạc, hoảng sợ định nhúng nó vào trong cốc nước trước mặt.

Thế nhưng Tinh Lạc đã kịp thời lên tiếng cứu vớt chiếc điện thoại đáng thương.
“Vô dụng thôi, tôi còn có rất nhiều bản sao.”
Hạ Mai cắn nát môi, bà ta cố gắng trấn an tâm thần kích động, trầm trầm hỏi.
“Sao mày có được cái này? Bằng cách nào?!”
Tinh Lạc cướp lại điện thoại, cô dựa lưng vào thành ghế, làm như bâng quơ nói.
“Bà không cần biết tôi làm bằng cách nào.

Bà chỉ cần biết, tôi đang nắm trong tay điểm yếu của bà.

Bà nghĩ mà xem… nếu để cả giới thượng lưu biết được… đường đường là Du phu nhân nhà họ Du lại lén chồng ngoại tình, ăn nằm với nhiều người đàn ông khác nhau, người ta sẽ có cảm tưởng gì? Mắng bà là tiện phụ?”
Không sai, Tinh Lạc tìm thấy trong máy tính của Hạ Mai một loạt bằng chứng bà ta ngoại tình! Ba cô bị bà ta cắm cho quả sừng dài hàng trăm mét, bà ta ngại ba cô không đủ cao ư?
Hạ Mai, một ả đàn bà lẳng lơ, ti tiện, cô không hiểu sao ba cô lại rơi vào lưới tình với bà ta.
“Mày muốn gì? Mày đáp ứng tao xóa hết những thứ đó đi, mày muốn bao nhiêu tiền tao cũng cho mày!”
Hạ Mai nhíu chặt chân mày, bà ta không tài nào ngờ tới có ngày con ranh Du Tinh Lạc lại nắm được thóp bà ta.


Máy tính bà ta bảo mật kỹ càng, muốn xâm nhập bà ta khó như lên trời.

Làm thế nào Du Tinh Lạc làm được?
Những bằng chứng này không thể tung ra ngoài, tung ra ngoài coi như danh tiếng cả đời bà ta tụt dốc không phanh.

Bà ta còn nhiều tham vọng chưa thực hiện!
Tinh Lạc thở dài, cô ngạo mạn hất cằm.
“Hạ Mai, tôi biết rõ drama của tôi là do bà và con gái bà bày mưu tính kế.

Tôi không cần tiền của bà, cái tôi cần là sự trong sạch.”
Hạ Mai hơi thừ người, không lý giải nổi tại sao Tinh Lạc lại điều tra ra bà ta và Du Điềm Điềm, thế nhưng đồng thời bà ta cũng bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.
“Tao không hiểu mày nói gì.

Nhưng nếu mày muốn tẩy trắng, được thôi, tao sẽ dùng thế lực tìm người đứng ra chịu tội.

Vừa lòng mày chưa?”
Dẫu bà ta tiếc công sức hãm hại Tinh Lạc, thế nhưng bà ta tự nguyện lùi một bước trước, tương lai dài đằng đẵng, bà ta tính kế được cô lần một thì sẽ tính kế được cô lần hai.
Không nghĩ, mục đích của Tinh Lạc lớn lao hơn kìa.

Cô lắc đầu, cười tà ác nói.
“Không, người chịu tội ở đây không phải ai khác, mà chính là con gái bà… Du Điềm Điềm.

Người nào làm, người đó chịu! Bà được chọn lựa giữa bảo vệ bản thân và bảo vệ con gái, chọn đi!”
Xem, cô quá lương thiện, cô quá nhân từ có đúng hay không?
Cô thật cảm động vì tấm lòng Bồ Tát của mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.