Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi

Chương 4: Chương 4





Mặc dù bà Đoàn và Đoàn Minh Phong đều mang họ Đoàn nhưng trên thực tế hai người không có quan hệ huyết thống, vậy nên mẹ của bà Đoàn không để ý đến Đoàn Minh Phong khóc hu hu như vậy thì cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì cũng đâu phải ai cũng có chút lòng trắc ẩn đâu, mẹ nó.
Vương Thủ Trung vừa vào cửa thì giao lại con cho bà Đoàn, sau đó chưa kịp thay giày ra đã vội vàng chạy vào phòng ngủ bế Đoàn Minh Phong, ông là một người thật thà, không giống đang giả vờ.

Thế mà ba tôi vẫn xụ mặt đưa tay ra: "Đưa tôi bế." rồi trực tiếp cướp lấy đứa trẻ lại, vẻ mặt thay đổi thành hòa nhã dễ gần nhanh như nghệ thuật biến diện Tứ Xuyên vậy, mỉm cười nói: "Minh Phong, gọi cậu đi con."
Đoàn Minh Phong bị người đàn ông đến đột xuất làm cho sợ đờ người ra, vừa mới ngừng khóc đây lại bắt đầu nữa rồi, cực kỳ không nể mặt mà uốn éo người về phía của Vương Thủ Trung, Vương Thủ Trung nhìn đứa trẻ không chớp mắt, nói: "Hay là cứ giao cho tôi đi."
Ba tôi rất kiên cường không buông tay, mà Đoàn Minh Phong thì cứ một mực nhìn Vương Thủ Trung gọi ba ơi.
Tình cảnh rất khó xử.

Cuối cùng tôi lấy ra một con thỏ đồ chơi ra thành công chuyển sự chú ý của Đoàn Minh Phong, ánh mắt ba tôi nhìn tôi có một sự hài lòng trước giờ chưa từng có.

Cô của tôi là một mỹ nhân có gương mặt như đóa phù dung chân mày lá liễu, Đoàn Minh Phong giống hệt như bản của bà ấy, con nít da non, vừa khóc là mắt mũi đỏ ửng lên cả, như búp bê sứ, dễ thương cực kỳ.

Lúc đó tôi cảm thấy Đoàn Minh Phong vui hơn tất cả mọi đồ chơi khác, ở nhà của Vương Thủ Trung ba ngày, ngày nào thức dậy tôi cũng chạy đi nhìn Đoàn Minh Phong, xem em ngủ xem em ăn cơm, làm em khóc rồi lại dỗ em cười, thú vị cực.
Ba tôi đề nghị dẫn đứa trẻ về Nam Kinh nuôi, lý do là vì để gầy dựng lại thân phận khó xử của Đoàn Minh Phong trong gia đình, hơn nữa Vương Thủ Trung đã có con gái ruột rồi cũng khó tránh khỏi bên trọng bên khinh, nhưng Vương Thủ Trung vẫn kiên trì không chịu, ông nói: "Tôi sẽ không thiên vị."
Ba tôi do dự ba ngày, ông nội một đời vẻ vang, lớn tuổi rồi trọng mặt mũi, không chịu nhận đứa cháu Đoàn Minh Phong này, bệnh tâm thần của cô tôi thì cứ tái đi tái lại, tự lo mình còn không xong, quan trọng nhất là năm đó Vương Thủ Trung đổ vỏ, mặc dù không phải cha đẻ nhưng nuôi bốn năm rồi cũng có tình cảm, ông không nỡ trả con lại.

Bốn năm nay ông nội thấy áy náy với dượng nên đã nâng đỡ ông nhiều lần cả trong tối lẫn ngoài sáng, chuyện này vốn dĩ là bên nhà họ Triệu đuối lý hơn, giờ lại đi đoạt lại tình cảm của người khác như vậy không khỏi quá đáng.
Mẹ tôi khuyên ba: "Vương Thủ Trung đối với con cái cũng không tệ, sau này mỗi năm chúng ta đều đến thăm, đợi Minh Phong lớn rồi để nó tự chọn vậy."
Ba tôi đứng bên cửa sổ im lặng thật lâu, đồng ý rồi.
Đoàn Minh Phong chơi với tôi ba ngày đã học được cách gọi anh trai, giọng nói non nớt ngoan muốn chết luôn, buổi sáng ngày bốn tháng tư, Vương Thủ Trung lái xe đưa chúng tôi đi ra trạm xe lửa, ba vẫn đi theo, cũng ôm theo con gái, còn tôi thì "giở thói con nít ra" bế Đoàn Minh Phong lên theo dưới sự mớm lời của ba mẹ tôi.


Trước khi vào trạm tôi gỡ khăn choàng cổ xuống đeo lên cổ em, em nhỏ bé, quấn hai vòng là che luôn cả mặt lại rồi, nhất định là có thể ngửi thấy mùi của cô trên đó, em kéo khăn xuống cười khanh khách, xem ra có vẻ rất thích.
Đồ chơi tôi mang đến, bà Đoàn rất không khách sao lấy hết mấy món đi cho con gái của bà ta chơi, tôi sợ ngay cả chiếc khăn này cũng không giữ được.
"Cái này là của em." Tôi cố ý nói thật lớn.
"Đừng có cho người khác, không là anh sẽ giận đấy."
Đoàn Minh Phong ngốc xít, cũng không biết là có nghe vào đầu hay chưa nữa.
Ba mẹ tôi lần lượt bế Đoàn Minh Phong, nói chuyện câu nào cũng ám chỉ sự coi trọng của nhà họ Triệu đối với đứa trẻ, nói cho Vương Thủ Trung và vợ của ông nghe.
Ba tôi canh cánh trong lòng vì không thể dẫn đứa cháu mình về, ông càng nghĩ càng thấy hối hận, trên đường về ngồi trên xe lửa nói: "Một gia đình nếu mẹ tốt cha không tốt thì con cái chưa chắc đã khổ, nhưng mẹ không tốt cha tốt thì được con khỉ gì."
Mẹ tôi bật cười: "Ông cũng rõ quá ha."
Trên đường về, ba gọi điện thoại cho bà nội báo tình hình, bà nội tôi quay đầu thì thầm bên gối với ông nội, mặc dù ông nội tôi vẻ ngoài thì không chào đón Đoàn Minh Phong, nhưng bên trong thì năm lần bảy lượt nhờ quan hệ điều Vương Thủ Trung về lại Nam Kinh.
Mỗi năm ba tôi đi Hồ Nam một lần, chụp vài tấm ảnh mang về, cô tôi thường ngồi trên xích đu cả buổi chiều không động đậy, cứ nhìn ảnh chằm chằm.


Gương mặt bà có lúc thì khẽ cười, có lúc buồn rười rượi, có lúc đau khổ lau nước mắt, cách mấy tháng hình lại bị trôi màu đi thì lại bảo ba tôi lấy ảnh gốc đi rửa lại, sờ cũ rồi cũng không vứt, đều nhét hết cả vào trong áo gối.
Mà tôi thì tính con nít, đang tuổi mê chơi, có bạn mới đồ chơi mới, sự chú ý đối với em họ chớp mắt đã nhạt đi.

Lộ trình xe lửa đến Hồ Nam đường xá xa xôi, tôi lười nên không đi theo nữa.
Lần nữa gặp lại Đoàn Minh Phong thì em đã mười tuổi rồi, Vương Thủ Trung được điều đến Nam Kinh nhậm chức, cả gia đình bốn người đều chuyển đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.