Quyến Luyến - Ôn Sưởng

Chương 10: Sửa được tật xấu không thích nói chuyện rồi à?




Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Không biết mấy giờ, Tống Nhất Viện mơ màng thức giấc, ngoài trời đã sáng choang. Dì Triệu chuẩn bị bữa sáng thanh đạm, thấy cô đi xuống thì lên tiếng: “Đêm hôm qua Tiểu Nghị đột nhiên đi công tác, thấy cháu ngủ say nên không gọi cháu nữa.”

Tống Nhất Viện hỏi lại: “Đi bao lâu ạ?”

“Hơn nửa tháng đấy.” Bà nhìn vẻ mặt của Tống Nhất Viện rồi nói tiếp, “Đi Đức.”

Tống Nhất Viện ngồi xuống ăn cháo, nghe vậy chỉ gật đầu, cũng không nói gì thêm.

“Chuyện làm ăn không có cách nào cả.” Bà thở dài, “Làm hại các cháu không có tuần trăng mật.”

Tống Nhất Viện cười: “Hiện tại cháu có thể ở nhà không cần làm gì, ăn ngon, mặc đẹp, còn không phải dựa vào việc anh ấy bận sao ạ? Vừa muốn một cuộc sống tốt vừa muốn anh ấy ở bên cạnh mỗi ngày, sao có chuyện như vậy được?” Cô thấy dì Triệu vẫn có phần lo âu thì lại bảo, “Cháu không thích ra ngoài, ở nhà là thoải mái nhất. Như vậy ngược lại rất tốt.”

Dì Triệu không nói gì nữa.

Ngày hôm sau lúc Vũ Nghị gọi điện thoại về, Tống Nhất Viện đang nằm trên sofa xem phim Hàn.

“Em thích gì?”

“Hả?” Tống Nhất Viện xem TV đến mê mẩn, không nghe rõ, “Gì ạ?”

“Anh vừa xuống máy bay.” Vũ Nghị đáp: “Bên này có rất nhiều đồ mà con gái các em thích.”

Tống Nhất Viện đã hiểu, nhưng cô không có hứng thú lắm, “Anh xem rồi mua đi. Tùy tiện mua gì cũng được.”

“Ừ.

Anh cúp điện thoại.

Một tuần sau, dì Triệu nhận được rất nhiều thùng hàng. Tống Nhất Viện đi từ trên phòng xuống cũng giật mình.

Dì Triệu nghĩ vẫn còn sợ, vừa thấy tên người gửi đều là “Vũ Nghị”, tên người nhận không ngoại lệ đều là “Tống Nhất Viện”, dì Triệu quở trách: “Kết hôn rồi vẫn tiêu tiền như nước vậy à? Mua quà cũng mua vừa phải thôi chứ!”

Tống Nhất Viện mở một hộp trong đó ra, là son Givenchy phiên bản giới hạn năm nay, tổng cộng mười hai thỏi, mỗi một thỏi đều rất tinh xảo, trong nước đã cháy hàng.

Lại mở một hộp khác thì là bộ váy được dệt từ tơ tằm, màu xanh khói, đẹp đến mức khiến người ta không hít thở nổi. Tống Nhất Viện không biết logo trên hộp, chỉ biết có ba bốn hộp như thế, bên trong mỗi hộp đều là váy, xem phong cách hình như cùng một kiểu.

Trừ những cái đó ra, gi gỉ gì gi cái gì cũng có, từ ăn mặc đến trang trí nhà cửa, có lẽ Vũ Nghị nghĩ gì thì mua luôn cái đó. Tống Nhất Viện thầm tính toán, không kiềm chế được gọi điện thoại qua hỏi: “Anh tốn mất bao nhiêu tiền rồi?”

Vũ Nghị thành thật nói ra một con số.

Tống Nhất Viện cực kỳ bất đắc dĩ: “Em bảo anh tùy tiện mua gì đó, không bảo anh cái gì cũng mua.”

Vũ Nghị đáp: “Anh không biết em thích gì. Chỉ có thể mua như vậy.”

Cùng lúc đó, Tống Nhất Viện nghe được bên kia dường như có tiếng người bán hàng đang xác nhận hàng hóa gì đó, cô không khỏi thắc mắc: “Bây giờ anh đang làm gì thế?”

Vũ Nghị: “Đi dạo trung tâm thương mại.”

Tống Nhất Viện dở khóc dở cười: “Lại mua gì đấy?”

Vũ Nghị: “Trang sức.”

Tống Nhất Viện: “!!!”

“Dừng lại.” Cô vội vàng ngăn cản, “Đừng mua cho em, em không cần.”

Vũ Nghị: “Không phải mua cho em.”

Tống Nhất Viện: “…”

Cuộc điện thoại lúng túng năm giây, Tống Nhất Viện mỉm cười: “À.”

Dường như bên kia đã thanh toán xong, Vũ Nghị hỏi: “Em muốn à?”

Tống Nhất Viện đáp: “Không muốn.”

Vũ Nghị hỏi tiếp: “Em còn muốn gì nữa không?”

Tống Nhất Viện trả lời: “Không muốn gì nữa.”

Vũ Nghị: “Ừ.”

Nửa tháng sau Vũ Nghị về, hoa trong phòng khách đều đã nở. Tống Nhất Viện đã xem đủ phim Hàn, tối hôm nay đang xem một bộ phim truyền hình của Nhật Bản. Lúc Vũ Nghị về thì đúng lúc nam nữ chính hôn môi trong phòng tắm, trên TV hai người gần như trần trụi, miệng lưỡi quấn quýt, không khí tràn ngập mùi vị tình dục. Tống Nhất Viện say mê xem, căn bản không hề chú ý đến Vũ Nghị đang đứng ở cửa, nam nữ chính càng ngày càng cuồng nhiệt, Tống Nhất Viện mặt đỏ tim đập, hoảng hốt cảm thấy như mình đang xem phim cấm, không tự giác lấy tay che mặt, biểu cảm say mê.

Ôi chao, xấu hổ quá, ngại quá!

Ôi, hôn thêm một lúc nữa đi!

Lúc người đàn ông đi đến bên cạnh, Tống Nhất Viện mới im bặt, kinh ngạc hỏi: “Đã về rồi hả?”

Theo sát là một tiếng “ưm” như đè nén, sau đó là tiếng thở thô ráp không khống chế được của nam chính.

Tống Nhất Viện giả vờ bình tĩnh: "Anh ăn chưa?”

Hồi lâu sau Vũ Nghị mới cất giọng khàn khàn: “Chưa ăn.”

Cô quấn thảm lông xù đứng lên, “Em đi làm chút gì cho anh ăn nhé. Anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Tống Nhất Viện đang định cởi thảm thì trên TV bắt đầu chiếu đến nội dung cực kỳ quan trọng, cô giữ chặt tay Vũ Nghị, hai người cùng ngồi xuống, “Xem hết đoạn này trước được không?”

Vũ Nghị khẽ “Ừ” một tiếng.

Tống Nhất Viện nhanh chóng đắm chìm vào mạch phim.

Qua mười phút, tình tiết quan trọng đã hết, cô cảm thấy hài lòng đứng lên: “Em đi làm đồ ăn, anh xem đi, đợi lát nữa kể cho em nội dung nhé.”

Tống Nhất Viện nhanh chóng làm một bát mỳ, phía trên rải rau cải thìa, ở giữa để thịt bò kho giữa trưa còn thừa lại, nghĩ đến sức ăn của Vũ Nghị, cô lại rán hai quả trứng ốp la, rải rau thơm đã thái lên, vội hỏi: “Vừa nãy diễn gì thế?”

Vũ Nghị không nói gì.

Tống Nhất Viện trộn mỳ cho anh xong thì đứng dựa vào bàn trà, lại hỏi lần nữa: “Diễn gì thế anh? Mau nói đi mau nói đi!"

Quai hàm Vũ Nghị giật giật, cuối cùng phun ra hai chữ: “Làm tình.”

Cô không nghe rõ, “Hả? Gì cơ? Làm gì?”

Vũ Nghị nhìn đôi mắt lấp lánh, gương mặt trắng nõn mềm mịn của cô, ánh mắt đảo sang chỗ khác, “Sau khi biết được tin tức, nam chính và nữ chính cực kỳ vui vẻ, hai người mỉm cười với đối phương, sau đó hôn môi và làm tình cả đêm, năm lần.”

Tống Nhất Viện: “…”

Vũ Nghị bắt đầu ăn mì.

Tống Nhất Viện ở bên cạnh mặt nóng lên, ngày thường không thấy anh nói nhiều như thế, phiền quá.

“Thời gian 20 phút chắc không chỉ có một tình tiết này chứ?” Cô thấy nội dung bộ phim hoàn toàn không liên quan gì đến những gì Vũ Nghị nói, nam nữ chính đi bệnh viện làm gì?

Vũ Nghị mím môi, vẻ mặt lạnh lùng: “Biết được kết quả vui vẻ mất năm phút, hôn môi tiếp năm phút, mười phút làm tình, bình quân mỗi lần hai phút, một lần cuối cùng, vì vấn đề tư thế, mô xương xốp của nam chính bị ảnh hưởng, bây giờ bọn họ muốn tới bệnh viện để điều trị.”

Tống Nhất Viện hỏi anh: “Sửa được tật xấu không thích nói chuyện rồi à?”

Vũ Nghị: “…”

Cô nhìn anh: “Còn gì nữa? Lần đầu tiên là tư thế gì? Lần thứ hai tư thế thế nào? Có muốn kể lại luôn không?”

Vũ Nghị: “…” Chân tay người đàn ông bắt đầu luống cuống, ánh mắt nhìn cô rồi đảo về hướng khác, anh ăn thêm một miếng.

Tống Nhất Viện giống như đã hơi hiểu, cố ý nghiêm mặt: “Anh muốn làm gì đấy?”

Vũ Nghị không nói lời nào.

Cô hừ một tiếng: “Đi ngủ đây, anh tự rửa bát đi.”

Tống Nhất Viện bước một chân vào phòng ngủ, sau lưng Vũ Nghị liền đi theo vào, cô lườm anh: “Rửa sạch bát rồi à?”

Vũ Nghị không hé răng.

“Rửa bát đi.”

Người đàn ông cao lớn đi rửa bát.

Tống Nhất Viện nằm trong chăn, không tự giác cười trộm, một lần nữa cảm thấy đối tượng kết hôn rất đáng yêu.

Năm phút sau Vũ Nghị trở lại, không nói lời nào định chui vào chăn. Giọng nói lạnh lùng của Tống Nhất Viện vang lên: “Tắm rồi đấy à?”

Vũ Nghị đi tắm.

Năm phút sau Vũ Nghị mặc áo ngủ đi ra, Tống Nhất Viện không biết ngồi dậy từ khi nào, dựa vào đầu giường nghịch di động. Thấy anh ra thì cắm máy sấy bảo: “Sấy tóc nào.” Tay vỗ vỗ bên cạnh, Vũ Nghị ngồi xuống.

Nhưng anh quá cao, Tống Nhất Viện giống như ngồi cạnh bức tượng, phải vươn tay sấy tóc cho anh.

Không chờ cô nói, Vũ Nghị tự động ngồi xuống đất, đầu vừa vặn đến trước ngực Tống Nhất Viện.

Tiếng máy sấy vang lên ầm ầm, hai người cũng không nói chuyện. Ngón tay cô mềm mại tinh tế, lúc len vào tóc anh khiến người ta thoải mái đến nỗi da đầu tê dại, càng làm người khác run rẩy. Vũ Nghị mím chặt môi, ánh mắt sâu xa.

Đột nhiên một nụ hôn mềm mại đặt lên lỗ tai anh.

Thân thể Vũ Nghị cứng đờ. Nụ hôn quá nhẹ khiến người ta không chắc chắn.

Lại một nụ hôn nữa rơi xuống như một con cá nhỏ nghịch ngợm lướt qua từ phía sau tai anh, lưu lại dấu vết ẩm ướt, lành lạnh, khiến lòng người nóng lên.

Vũ Nghị khẳng định: Tống Nhất Viện đang hôn anh.

Tiếng máy sấy dừng lại, cô thì thầm vào tai anh: “Ngủ thôi.”

Lồng ngực Vũ Nghị phập phồng mạnh lên. Còn ngủ kiểu gì chứ?

Tống Nhất Viện thì giả vờ bình tĩnh như thật, nói xong liền cuộn chăn nằm xuống.

Vũ Nghị im lặng lên giường.

Qua một lúc lâu sau.

“Ngủ thật à?” Tống Nhất Viện không thể tin trở mình.

Hai người đều không hề buồn ngủ, mở to mắt nhìn đối phương.

Tống Nhất Viện hỏi: “Lần đầu tiên là tư thế gì?”

Vũ Nghị: “Tư thế bình thường nhất.”

Tống Nhất Viện: “Vào thẳng?”

Vũ Nghị không nói tiếng nào.

Tống Nhất Viện hỏi: “Lần thứ hai tư thế nào?”

Vũ Nghị cũng không nói gì.

Tống Nhất Viện đá anh: “Anh nói đi chứ.”

Chân bị nắm lại.

Trong phòng yên tĩnh.

Không biết là ai chủ động, hai người hôn nhau kịch liệt. Chăn trên giường đều bị ném xuống đất, trên giường chỉ còn lại hai người hôn nhau khó tách ra, môi lưỡi triền miên, tứ chi quấn quít, gắn bó như trẻ sơ sinh, không thể chia tách bất cứ người nào ra.

Đêm nay, hai người làm năm lần. Lúc trời rạng sáng, hai người mới chìm vào giấc ngủ. Tống Nhất Viện nằm trong lòng Vũ Nghị như đứa trẻ của anh.

Lúc cô dậy đã quá giữa trưa, bên cạnh không có ai. Đối diện phòng ngủ là phòng sách, cửa phòng mở ra, bên trong không có Vũ Nghị. Đi xuống nhà, dì Triệu chủ động báo cáo hành tung của anh: “Đi làm rồi.” Tống Nhất Viện khựng lại: “Đi lúc mấy giờ ạ?”

“Khoảng tám giờ.”

Cô tính thời gian, anh mới ngủ có hai tiếng.

Thế nên anh vội vàng về chỉ để làm chuyện kia sao? Tống Nhất Viện lại nhớ đến tình huống không khác là bao trước khi anh đi công tác, tâm trạng Tống Nhất Viện rất vi diệu, biểu hiện của Vũ Nghị trong chuyện giường chiếu tựa như một đứa bé không thích nói chuyện nhận được món đồ chơi yêu thích, bình thường không có thời gian chơi đùa, nhưng lúc chơi đùa thì sẽ mặc kệ tất cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.