Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 19: Thử





Thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì bên cạnh con đường, xung quanh ủy ban hương Duyên Giang đầy đèn đường, hơn nữa ngày hôm nay lại xảy ra rất nhiều chuyện, toàn bộ đại viện đèn đuốc sáng trưng.

Sắc trời đã dần dần tối đen, Lục Duệ rốt cục biết Âu Văn Hải bị thành phố gọi đi nói chuyện, vừa rồi trở về đã bị gọi đi tham gia hội nghị đảng uỷ.
Tục ngữ nói chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm.

Tin tức Lý Hiếu Đức rơi đài tuy rằng là chuyện của trong khu, nhưng bởi vì quan hệ đến nhiệm kỳ mới, ảnh hưởng đối với khắp hương Duyên Giang là thật lớn.

Chỉ là từ ngày hội nghị đảng uỷ hôm nay do hương trưởng Hà Chí Quốc đề nghị mời dự họp, đã ẩn chứa ý nghĩa phong phú.
Ai cũng không ngu, Hà Chí Quốc mời dự họp đảng uỷ sau khi hậu trường của Điền Mẫn Chính sập xuống, mục tiêu tự nhiên cũng là muốn cấp tốc thành lập thế lực của mình tại hương Duyên Giang, chức vị đối với rất nhiều người mà nói, đều có lực hấp dẫn thật lớn.


Mặc kệ là ai đều có thể nhìn ra được, ngày của Điền Mẫn Chính không còn dài, lúc này, đương nhiên là muốn nghĩ biện pháp thân cận cùng Hà Chí Quốc, cho dù không chen vào được với Hà hương trưởng, tạo quan hệ cùng thành viên đảng uỷ khác cũng tốt.
Bản tính của người là xu lợi tị hại, mặc kệ là quan trường hay chổ khác, đều là như vậy.
"Bốp!"
Lý Chí Cường hung hăng vỗ bàn, thở phì phì ngồi xuống, con mắt đỏ bừng đến dọa người.
Chân mày của Lục Duệ cau lại, hắn đương nhiên có thể đoán được Lý Chí Cường vì sao tức giận, khẳng định có quan hệ cùng hội nghị vừa rồi, dù sao hiện tại trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, người khác đều bận đi ôm đùi lãnh đạo, hoặc thẳng thắn trở về nhà.

Cười nhạt, Lục Duệ mở miệng hỏi nói: "Làm sao vậy, Cường tử?"
Hừ một tiếng, Lý Chí Cường oán hận nói: "Mẹ nó! Hà Chí Quốc lão khốn nạn bỏ đá xuống giếng! Còn chưa có lên đài, mà bắt đầu bài trừ dị kỷ, thật sự là khốn nạn!"
Thì ra, vừa rồi tại hội nghị đảng uỷ, Hà Chí Quốc thái độ khác thường, chủ động đưa ra điều chỉnh nhân sự, liên tiếp đem thân tín của mình đề bạt đến vị trí then chốt.

Thậm chí ngay cả khoa nhân sự vốn dĩ bị Điền Mẫn Chính chặt nắm trong tay cũng xếp vào một người.

Càng quá phận hơn chính là, ông ta dĩ nhiên còn muốn thân tín của mình Mã An Trữ tiếp nhận chức vụ phó bí thư của Âu Văn Hải, cho An Tú Mai lên vị trí phó hương trưởng của Mã An Trữ.
Lục Duệ con ngươi co rụt lại, xem ra An Tú Mai là người của Hà Chí Quốc!
"Đầu gỗ, cậu biết không? Lão già khốn nạn Hà Chí Quốc ấy, tại hội nghị đảng uỷ nói cái gì mà nhân viên phòng tổng hợp không tốt, cần tiến hành chỉnh đốn!" Lý Chí Cường nói: "Mẹ nó không phải là muốn tôi cút đi sao, đem tôi ra khai đao à? Không cần, tôi tự mình đi! Ngày mai tôi từ chức, tôi mặc kệ!"
Lục Duệ không nói gì, chỉ là nhàn nhạt hỏi: "Thấy Âu bí thư không?"
Lý Chí Cường không ngờ rằng hắn lại bình tĩnh như thế, thở dài một hơi nói: "Tôi rõ ràng tâm tư của cậu, thế nhưng nước ở xa không giải được cái khát ở gần, huyện quan không bằng huyện quản, tuy nói Âu bí thư có hậu trường kinh thành, thế nhưng lúc này ông ta bị lãnh đạo áp chế, nghe nói ông ta là đắc tội lãnh đạo cấp trên mới từ vị trí phó hiệu trưởng trường đảng xuống tới đây, hiện tại ngay cả bí thư đều không làm được, cậu còn có suy nghĩ gì sao? Không bằng chúng ta về nhà đi buôn bán, không bị cái này làm tức giận!"
Mỉm cười, Lục Duệ không có biểu hiện ra một chút khổ sở, hắn không thể nói cho Lý Chí Cường biết, hậu trường của cái người mà cậu nói chục năm sau sẽ thành công rực rỡ, còn Âu Văn Hải trước mắt ngay cả bí thư đều làm không được, sẽ trở thành người đứng đầu kinh thành.


Vỗ vỗ vai của Lý Chí Cường, Lục Duệ nói: "Âu bí thư đâu?"
"Hẳn là ở tại phòng làm việc của mình, tôi thấy ông ta họp xong thì về phòng làm việc, phỏng chừng là thu dọn đồ, Hà Chí Quốc bảo ông ta đem phòng làm việc tặng cho Mã An Trữ."
Lục Duệ gật đầu, thở dài một tiếng quả nhiên là người đi trà lạnh, liền đứng dậy đi qua phòng làm việc của Âu Văn Hải.
Đi tới phòng làm việc của Âu Văn Hải, phát hiện cửa mở ra, Âu Văn Hải một mình bận rộn thu dọn đồ, Lục Duệ nhẹ nhàng gõ cửa một chút, cung kính nói: "Âu bí thư."
Âu Văn Hải sửng sốt, ngẩng đầu thấy là Lục Duệ, không khỏi cười ha ha nói: "Sao? Là Hà hương trưởng phái cậu tới hối thúc tôi?"
Lục Duệ trừng to mắt, "Hà hương trưởng? Ông ta không đuổi tôi đi đã là không tồi rồi, hơn nữa, lúc này sợ rằng Hà hương trưởng đang vội vàng tiếp kiến lãnh đạo, làm gì lo lắng tiểu nhân vật này.

Tôi là đến đây đưa đưa ngài, xem có cái gì cần tôi hỗ trợ."
Không ngờ rằng Lục Duệ có thái độ như vậy, ánh mắt Âu Văn Hải nhìn Lục Duệ đã ôn hòa rất nhiều.
Buổi sáng ngày hôm nay tại hội trường, khu trưởng Lý Hiếu Đức bị bắt giữ, mình cũng bị thị ủy gọi đi nói chuyện, tuy rằng nội dung nói chuyện không thể tiết lộ ra, thế nhưng chỉ là mình bị miễn chức vị phó bí thư đảng uỷ hương Duyên Giang cũng đã cho rất nhiều người một tín hiệu.

Những người vốn dĩ thân cận, lúc này cả đám trốn đi thật xa, ngoại trừ Điền Mẫn Chính còn trấn định chào hỏi mình, những người khác đều né tránh mình , còn Hà Chí Quốc, thậm chí bảo mình đem phòng cho Mã An Trữ!
Quan trường … lòng người dễ thay đổi, có thể thấy được.
Vào lúc này, Lục Duệ có thể tới đưa mình, Âu Văn Hải nhất thời cảm thấy ấm áp trong lòng.

Bất quá Âu Văn Hải cẩn thận suy nghĩ, lại nghĩ tới Hàn Định Bang nói, mình và Lục Duệ bất quá chỉ gặp mặt hai lần, ngày hôm nay hắn vì sao đối với mình như thế? Chẳng lẽ là muốn mượn trợ giúp của mình, mưu cầu liên hệ đến Hàn Định Bang?
"Tiểu Lục, trên công tác cậu có cái gì không rõ ràng?" Không có ý tứ trực tiếp hỏi Lục Duệ có phải là có việc cầu mình hỗ trợ hay không, Âu Văn Hải liền cố ý hỏi tình huống công tác của Lục Duệ.
Lục Duệ lúc này không nghĩ nhiều như vậy, thuận miệng nói: "Cảm ơn Âu bí thư quan tâm, tôi có thể có chuyện gì, còn không nhất định ở chỗ này làm bao lâu."
Cái này làm Âu Văn Hải có chút sững sờ, hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, ông phát hiện Lục Duệ thật sự là một chút cũng không có nhắc tới chuyện có liên quan đến Hàn Định Bang, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, và hảo cảm đối với Lục Duệ cũng tăng lên
Bất quá ông suy nghĩ một chút vẫn nói: "Hừ! Dám miễn chức tôi, trở về tôi gọi điện thoại cho ông bạn học cũ, xem chúng ta rốt cuộc là hậu trường của ai cứng!"
Lúc nói ra những lời này, con mắt Âu Văn Hải nhìn chằm chằm mặt của Lục Duệ, sở dĩ ông nói như vậy, vẫn là thử thái độ của Lục Duệ một lần cuối cùng.

Nếu như Lục Duệ thật sự là vì thông qua mình mà tạo quan hệ cùng Hàn Định Bang, thì khẳng định sẽ khuyên mình gọi cú điện thoại này.
Thế nhưng khiến cho Âu Văn Hải bất ngờ chính là, Lục Duệ không chỉ không có giựt giây ông gọi cú điện thoại này, mà biến sắc, do dự một chút mới chậm rãi nói ra một câu khiến cho Âu Văn Hải biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.