Quyển Dưỡng - A Đậu

Chương 4




Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Chờ hắn đóng cửa phòng xong, tôi buông quyển sách trên tay xuống, trầm tư. Hiện tại tuy rằng giữ được hắn bên người. Thế nhưng khi học kỳ này kết thúc tôi sẽ thi vào đại học.

Dựa theo kế hoạch của tôi, tôi chọn khoa Quản lý tài chính chuyên nghiệp của đại học B. Sống lại một đời này, ưu thế lớn nhất của tôi chính là biết trước tình hình kinh tế vài năm nay, có thể kiếm một khoản kha khá nhờ điều này. Mặt khác, tuy tôi tốt nghiệp đại học về Công nghệ thông tin nhưng chưa từng làm công tác kỹ thuật bao giờ, trong phương diện này cũng không có ưu thế gì. Tài chính và quản lý thích hợp với tôi nhất, tuy tôi làm công tác quản lý đã vài chục năm nhưng cũng là mày mò tự học, có thể học tập chính quy một chút vẫn tốt hơn.

Tôi đương nhiên muốn đi Bắc Kinh học, không có khả năng vì người này mà thay đổi kế hoạch. Nhưng người này phải làm sao bây giờ? Dù tôi có mở cửa hàng cho hắn, chỉ sợ cũng bị người tới phá đám. Sau khi tôi đi, một cái cửa hàng nho nhỏ không bảo vệ được hắn, lòng tự trọng của hắn rất cao, khẳng định sẽ không muốn gây phiền phức cho tôi.

Vậy hắn thế nào cũng sẽ đến mức đi làm công nhân ở công xưởng, rất có khả năng vào làm trong xưởng của ba. Tôi không thể để hắn ở lại. Nếu không thể lưu lại, vậy phải mang hắn theo.

Trong khoảng thời gian nửa năm này, tôi có thể làm hắn cam tâm tình nguyện theo tôi lên Bắc Kinh sao? Dù sao không thân cũng chẳng quen, cuộc sống của hắn ở Bắc Kinh cũng chẳng có gì đảm bảo, đi Bắc Kinh chỉ để làm người giúp việc cho tôi sao? Chắc chắc hắn sẽ không chấp nhận một đề nghị hoang đường như thế.

Thế nhưng, hắn phải chấp nhận. Đúng vậy, tôi phải làm hắn chấp nhận.

Tôi cầm lấy quyển sách, tiếp tục xem.

•#¥¥#•#•#•#

Lần thi thử cuối cùng kết thúc, trường tôi cho học sinh nghỉ, để học sinh thả lỏng một ngày, giảm bớt áp lực cho thần kinh.

Buổi trưa về đến nhà, Từ Khiêm nghe được tiếng mở cửa liền chạy đến cửa chờ tôi. Nhận lấy cặp sách tôi đưa, hắn hỏi: “Thi thế nào?”

“Cũng được.”, tôi tùy tiện trả lời, thay dép đi trong nhà.

“Ăn cơm hay tắm trước.”

“Ăn cơm trước đã.”

Hai người an tĩnh mà ăn cơm, “Ngày mai tôi được nghỉ, đêm nay Tiểu Mao qua chơi, anh làm mấy món nhắm rượu nhé.”, Tiểu Mao đã quyết định thi tốt nghiệp xong sẽ không thi đại học, cậu ta vào xưởng sửa xe của ba cậu ta làm việc. Cho nên hoàn toàn không có chút tâm lý căng thẳng.

“Tốt.”, hắn cười cười.

Tôi mướn người nấu cơm, ba tôi đương nhiên biết, nhưng ông chỉ hỏi một lần, không nói thêm gì nữa. Tiểu Mao vì nghe không ít lời đồn nên lúc bắt đầu nhìn Từ Khiêm có chút không vừa mắt, nhưng dần dần cậu ta cũng hiểu hắn là dạng người như thế nào, cũng không vì tính hướng của hắn mà cảm thấy không tự nhiên nữa.

Buổi tối, ba người chúng tôi cùng nhau oẳn tù xì uống rượu, đàn guitar hát, tôi và Tiểu Mao bới móc điểm sai, kể mấy chuyện xấu của nhau ra. Sau đó, ba người đều uống khá nhiều.

Không ngờ Tiểu Mao mở miệng hỏi Từ Khiêm, “Anh cũng là một thằng đàn ông được lắm đó, có bản lĩnh, có sở trường, người cũng trượng nghĩa. Sao lại thích đàn ông thế? Phụ nữ không tốt sao? Cưới một cô vợ rồi sống chung không phải tốt sao.”

Tôi tuy rằng cũng đã uống đến choáng váng nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo, híp mắt nghe hắn trả lời.

“Trời sinh như vậy… tôi cũng hết cách”, hắn uống đến mức gương mặt đỏ bừng, lấy tay chống cằm trả lời.

“Vậy anh dù thế nào cũng làm giáo viên Viện Mỹ học nhiều năm rồi, dù bây giờ không làm nữa cũng đâu đến mức nghèo túng thế này, trước đây chắc cũng để dành tiền chứ? Anh đừng chê tôi nói thẳng, anh là một thằng đàn ông, chẳng lẽ trước giờ sống mà không có kế hoạch gì sao? Dù không kết hôn cũng phải có tiền mua nhà, dành tiền dưỡng già chứ?”

“Tôi đương nhiên có để dành”, Từ Khiêm lầm bầm, “Tôi còn cùng gã ta mua nhà nữa, giờ, căn nhà mà gã với vợ gã ở có phân nửa là tiền của tôi đó.”, hắn thực đã say.

“Vậy anh cứ để gã đó đuổi anh ra ngoài như thế à?”, Tiểu Mao tiếc hận.

“Hết cách rồi, giấy tờ đều để tên hắn, tôi lúc trước đâu để ý việc này.”

“Khi đó anh tin gã vậy sao?”

“Sao không tin? Cậu với Lục Nguyên rất thân phải không, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, như anh như em phải không? Tôi với gã cũng vậy đó, chỉ khác hai cậu một chút, các cậu là bạn bè, anh em, tôi với gã là… Tôi rất thất vọng, đau khổ lắm nghen, lạnh thấu tim rồi… Chúng tôi đều là cô nhi, cùng nhau đi đến bước này, nói thế nào cũng có thể xem như sự nghiệp ổn định rồi. Tôi mơ cũng không ngờ gã là người như vậy…”

Tôi và Tiểu Mao liếc nhìn nhau, Tiểu Mao ở miệng mắng: “Gã là đồ súc sinh.”

Tôi không nói lời nào, tiếp tục khui bia.

Từ Khiêm lại khuyên ngược lại Tiểu Mao, “Cậu cũng đừng giận. Thực ra tôi cũng đã không còn hận nữa rồi. Dùng nửa căn nhà để hiểu rõ một người, đáng lắm. Bây giờ, tôi nhớ lại trước kia mình đã ở bên cạnh một người như vậy đã sợ tới nổi da gà. Sớm biết một chút, cũng tốt.”

Tiểu Mao vỗ vai Từ Khiêm, “Người làm nghệ thuật coi tiền tài như cặn bã, lời này nói rất đúng. Anh em, kính anh.”. Sau đó hai người cụng lon bia, ừng ực uống.

“Đừng nói đến tôi nữa, nói đến hai cậu đi.”

“Nhà tôi thì là thường dân bách tính thôi, có gì đâu mà nói. Ba Nguyên Tử là ông chủ lớn đó nha, nhà nó cũng có tiền nhưng sống chưa chắc vui vẻ bằng tôi. Có nhà mà cũng như không nhà, nó vì học hành nên chỉ có thể dọn ra ngoài ở, chú Lục cũng tội, mỗi ngày phải ra ngoài ăn. Bọn họ có nhà mà không thể về. Ba người chúng tôi, chỉ có số tôi tốt, gia đình tốt đẹp hạnh phúc. Cho nên nó mới một lòng một dạ muốn thi đại học thành phố khác, ra ngoài.”

“Nhà Lục Nguyên sao vậy?”

Tiểu Mao nhìn tôi một chút, tôi yên lặng gật đầu, cậu ta mới nói tiếp: “Anh không biết à? Mẹ Nguyên Tử rất nổi danh đó, mỗi tối ngày nào cũng chơi mạt chược, ban ngày thì ngủ, không làm cơm, mặc kệ gia đình. Mẹ nó lại hay nghi ngờ, không muốn có phụ nữ trẻ giúp việc, chỉ chịu mướn người lớn tuổi, anh nghĩ coi người lớn tuổi thì làm sao chịu được tiếng chơi mạt chược mỗi tối chứ? Thay bao nhiêu người làm rồi, từ đó mẹ nó cũng nổi tiếng luôn. Giờ không ai dám đến nhà nó làm nữa.”

“Mỗi nhà đều có chuyện khó nói của mình, đừng nói mấy chuyện khó chịu này nữa. Chúng ta uống đi, chúc hai người tiền đồ như gấm.” Từ Khiêm giơ lon bia, ba chúng tôi cùng nhau chạm lon.

Tiểu Mao lại mở miệng khuyên hắn, “Dân không cùng quan đấu. Anh ở đây thế nào cũng bị người ta hại. Không bằng đi ra ngoài, trời cao biển rộng.”

“Nói thì dễ lắm. Cậu có kỹ thuật, Lục Nguyên có thành tích tốt, có thể thi trường ngoài thành phố. Tôi ngoại trừ vẽ ra thì không biết gì nữa. Đi ra ngoài làm gì? Hơn nữa, trong hồ sơ tôi giờ bị phê vào một câu “Tác phong có vấn đề”, ở nơi nào cũng không dễ tìm được công việc cả. Tôi thích vẽ, thích đến chết được, cho nên thà rằng buổi tối bán hoành thánh cũng không muốn tìm công việc không liên quan đến vẽ. Cứ cảm thấy, nếu tìm công việc khác thì cả đời này tôi đều không thể vẽ được nữa.”

“Người sống trong đời, không thể không cúi đầu nha.”, Tiểu Mao thở dài an ủi hắn.

“Cậu nói đúng, nếu thực ở không được nữa, tôi cũng phải đi nơi khác thôi.”

Hắn có mấy tháng tiền lương tôi đưa, có thể cầm cự được vài tháng, nói không chừng lại gặp ba tôi. Tôi hiểu ba, tuy rằng khôn khéo có khả năng nhưng vẫn không mất hảo tâm. Ông sẽ cho Từ Khiêm một công việc.

Khuyên bảo hắn đi khỏi thành phố này tìm việc, con đường này, không thể thực hiện được.

Chúng tôi không tiếng động mà cụng lon, lại trước hiện thực bất đắc dĩ mà không thể chúc mừng.

#¥%#¥#2

Từ Khiêm mua vài cuốn sách nấu ăn về nấu cho tôi ăn bổ sung dinh dưỡng để đi thi. Tuy rằng tôi rất tự tin sẽ thi đậu nhưng dù sao chuyện thi cử cũng tiêu hao thể lực, trước khi thi mấy tháng và mấy hôm thi, tôi như bị lột một lớp da.

Thi xong, tôi, ba và Tiểu Mao đều báo cho nhau một tiếng, nói tôi đừng để tâm chuyện gì cả, nghỉ ngơi vài ngày cho tốt, khi nào có kết quả thì tìm họ, sau đó trở về nhà.

Từ Khiêm quan sát thần sắc của tôi: “Thi được không?”

“Ừ.”

“Vậy là tốt rồi.”, hắn có chút thả lỏng, “Cậu thi vào đại học mà tôi còn căng thẳng hơn cậu, mỗi ngày đều căng thẳng thần kinh, chỉ sợ cậu không vui trở về.”, hắn cười nói.

“Buổi tối thả lỏng một chút, chúng ta uống chút rượu đi.”, tôi lấy một chai rượu tiện đường mua ra đưa cho hắn.

“Được. Không cần về nhà một chuyến sao?”

“Không cần. Đã nói với ba rồi.”

Rượu nho càng dễ say, tuy rằng uống không nhiều, gương mặt hắn đã đỏ bừng bừng. Uống xong, tôi lấy đàn guitar ra gảy, Từ Khiêm vừa rửa chén vừa nghe tôi hát.

Sau khi hắn tắm xong, chúc tôi ngủ ngon rồi về phòng. Tôi buông quyển sách trên tay, xây dựng tâm lý một phút đồng hồ rồi đứng dậy đi vào phòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.