(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 2: Cùng quân cộng rớt Hoàng tuyền (nhị)




Trên đường đi Tử Hồ thấy Toàn Cơ không nói một lời, đôi môi mím chặt, thần sắc không mấy vui vẻ, nàng không kìm được liền đến bên cạnh nhẹ nhàng khuyên giải đôi câu: "Toàn Cơ, ngươi yên tâm đi! Tỷ tỷ và sư huynh của ngươi sẽ không có chuyện gì đâu. Có Đình Nô bên cạnh hai người họ mà, bọn họ tuyệt không thể chết được. Đừng lo lắng nữa!"

Toàn Cơ "Ân" một tiếng, vẫn không nói chuyện. Tử Hồ lại nói: "Ngươi cũng đừng tức giận nữa nha. . . Bại hoại chung quy vẫn là bại hoại, nhất định không thể chết tử tế được! Lần này ta nhất định giúp ngươi đập bọn hắn một trận nhừ tử!"

Nàng vẫn như trước "Ân" một tiếng không hơn, Tử Hồ không thể hiểu nàng hiện tại đang suy nghĩ điều gì, nên không thể khuyên bảo hay an ủi gì được đành đứng ngốc bên cạnh lo lắng nhìn nàng.


Tử Hồ nào biết rằng, trong tâm tư Toàn Cơ bây giờ không phải là Ô Đồng, cũng không phải việc nhóm người bị thương. Tâm tưởng của nàng đã chạy ngược thời gian rơi vào khoảng không kí ức thuở thiếu thời, ngày ấy thời tiết thật đẹp, tại linh tuyền của Tiểu Dương phong, đại sư huynh chăm chú ngồi nướng cá, khói bếp mù mịt, vương vít mùi khen khét, vẫn còn đọng lại đây trên đầu lưỡi mùi vị món cá nướng ấy. Hồi ức ngày nào trong nàng vẫn như mới, vẫn in đậm trong từng giác quan của nàng, trong cảm nhận của nàng, sâu sắc đến độ ngỡ như sự việc ấy mới xảy ra ngày hôm qua.

Linh Lung cùng Tư Phượng lúc ấy vì con chim trĩ bị bắn hạ bởi cây ná, mà tranh chấp không ngừng, tiếng hét toáng, tiếng oa oa ăn vạ của Linh Lung, tiếng bực tức lạnh lùng của Tư Phượng tất cả vẫn rõ ràng bên tai nàng. Hôm đó bầu trời thật trong xanh, ánh nắng ôn hòa, chỉ có vài tia nắng rực rỡ lạc bước xuyên qua áng mây bạc mỏng manh, yêu kiều chậm rãi nhảy múa trên thảm thực vật phong phú, diễm lệ của nhân gian. Ánh nắng trong suốt thong dong lướt trên mặt nước tựa như hàng ngàn bụi vàng kim lấp lánh, phủ lên dòng chảy một chiếc áo lộng lẫy. Có người thiếu niên nọ vì giận dỗi mà trốn tránh trong nước không chịu bước ra ngoài, nàng nôn nóng chờ ở bên ngoài thúc thủ vô sách.


Nàng không phải Linh Lung, nàng không biết làm thế nào để biểu lộ sự quan tâm của mình dành cho người khác, thứ nàng am hiểu nhất chính là phát ngốc, vụng về, bo bo giữ bản thân trong vỏ ốc. Cho nên nàng tuyệt đối không bao giờ xuống nước trước, nàng chỉ có thể đứng ngốc ở đó, chờ hắn bước ra, chờ hắn thấy bộ dáng không biết làm gì lại cố chấp của nàng.

Hắn rốt cuộc cũng đi ra, thấy nàng. Trong mắt hắn chỉ có bóng hình người đối diện, chỉ có một mình nàng. Hắn cười dài ném qua phía nàng mấy con phi ngư tươi rói vẫn đang nhảy tưng tưng, bọt nước nghịch ngợm theo đường nét tuấn lãng trên khuôn mặt hắn trượt xuống, hàng lông mi đen dày ước đẫm làm đôi nhãn thần phía dưới phá lệ càng thêm trong trẻo. Hắn lần đầu tiên trước mặt nàng thể hiện nét ôn nhu, ấm áp, gần gũi như vậy. Nhưng ôn nhu kia lại mang theo ba phần giảo hoạt, hai phần không thèm đếm xỉa: tiếp được! Tiểu nha đầu! Sư huynh giúp ngươi mò chút cá nha.


Giây phút ấy tâm nhỏ bé của nàng cho rằng bản thân mình khi đó tiếp được không chỉ là mấy con cá tươi ngon kia, mà. . .còn vài thứ khác nữa. Nàng cứ vậy ngốc nghếch chờ đợi, nhưng vẫn là chờ không được. Nàng cho rằng chờ thêm một chút nữa cũng không sao.

Nhưng là, nàng sai. Nàng thật sự cái gì cũng chờ không được.

Thời điểm hắn sắp chết, máu tươi đầy mặt, nhưng đôi nhãn tình lại sáng tựa vầng thái dương trên cao, ánh mắt hắn dường như chỉ dung nạp một người duy nhất, mà người đó không phải là nàng. Quả thật, hắn lúc ấy dù là một tia nhìn cũng không lưu thoáng qua trên người nàng, cả thể xác và tinh thần, cả hồn phách và trái tim hắn lúc ấy chỉ vì một người mà nồng nhiệt, mà say đắm, chỉ vì người đó mà thiêu đốt.

"Toàn Cơ?" Tử Hồ nhút nhát kêu tên nàng. Nàng lại phảng phất không nghe thấy. Chỉ nghe tiếng từng giọt lệ tí tách từ hai hốc mắt không ngừng rơi xuống.
Thật kì quái, nàng kỳ thật một chút cũng không bi thương, thậm chí còn vì họ mà cao hứng. Hai người họ đều sẽ không việc gì, về sau họ sẽ sống bên nhau, cả cuộc đời tay trong tay mà vượt qua tất thảy, tình nhân sẽ thành thân thuộc, mọi sự đều kết thúc tốt đẹp, thật sự quá tốt. Chính là nàng vẫn không cầm được nước mắt đang thi nhau tràn ra. Khóc không phải vì hắn, nàng vì tiểu nha đầu vụng vệ xưa kia mà rơi lệ.

Ai cũng không biết, có một tiểu cô nương không bao giờ chịu tiến bộ, lúc nào cũng uể oải, lười biếng, lại ngang ngạnh, nàng lặng lẽ đem một bí mật thật lớn giấu xuống thật sâu, thật sâu ở trong đáy lòng, im ắng chờ đợi, im lặng chờ người nào đó nhận ra.

Đóa hoa đào xinh đẹp, e ấp của thời tuổi trẻ chưa kịp sinh trưởng đã không tiếng động héo tàn, có một vài hồi ức nhất định phải chôn vùi xuống dòng chảy không ngừng nghỉ của thời gian, nhưng đó không có nghĩa là đoạn tuyệt, mất đi vài thứ, ta lại có vài thứ khác trong tay, ví như kinh nghiệm, kí ức của một đoạn rung động đẹp đẽ, sẽ sống mãi trong quá khứ,mãi mãi in dấu chân cho thấy sự tồn tại của nó trong cuộc đời nàng. Quan trọng từ những tình cảm đẹp đẽ ấy, giấc mơ trong nàng sẽ ngày một lớn dần hơn, nàng mơ ước một ngày nàng có thể chân chính yêu một người, toàn tâm toàn ý yêu hắn, hắn cũng thương nàng, hai người cùng nhau đồng sanh cộng tử, tay nắm tay đến già .
Nàng bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, Tử Hồ và Đằng Xà cùng dừng theo, kì quái quay lại nhìn nàng. Toàn Cơ cười cười, nói: Chúng ta trước hạ xuống. Ta có chút việc muốn xử lý."

Đằng Xà gấp đến độ kêu lên: "Lão thiên gia a! Ngươi có phải là không có việc gì làm nên muốn vẽ thêm việc hay không!? Không nhanh đi sảng khoái gϊếŧ người đi, còn phiền toái muốn xử lí việc này việc kia nữa!"

Toàn Cơ đạm đạm nói: "Ngươi có thể không cần đi cùng. Ở chỗ này chờ ta. Ta đi chút sẽ trở về."

Đằng Xà làm sao có thể dễ dàng đáp ứng. Vạn nhất nàng lén lút chạy trốn thì xử lý thế nào! "Ta đi, ta đi! Mau chút !" Chính hắn mau lẹ thả mình giáng xuống một đụn mây. Tử Hồ quay qua nàng hỏi: "Là việc rất quan trọng sao?" Toàn Cơ cười, nghĩ nghĩ. Gật đầu nói: "Phải cực kì quan trọng, điều quan trọng nhất trong hồi ức của ta."
Cái gì kêu đoạn hồi ức quan trọng nhất? Tử Hồ nghe không hiểu.

Nơi bọn họ giáng xuống là một mảnh rừng núi sâu ngút thăm thẳm, ngút ngàn một màu xanh, đen trùng điệp, ngàn dặm hoang vu không lấy một bóng dáng con người hay như Đằng Xà miêu tả chính là: địa phương đến cứt chim cũng không có! Toàn Cơ đi đến một ngọn cây hạ, rút băng ngọc bên hông bắt đầu đào đất. Có thể hăm hở dùng thần khí đào hố đại khái cũng chỉ có nàng. Tử Hồ và Đằng Xà đều không biết nàng đang làm cái quỷ gì, chỉ biết đứng ngốc ở phía sau nhìn.

Nàng thoáng cái đã đào được một cái lỗ khá sâu, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một chủy thủ tinh xảo. Cái chủy thủ kia cũng thập phần mới, hiển nhiên đã được chủ nhân bảo toàn hoàn hảo, một lần cũng chưa dùng qua. Bọn Đằng xà đương nhiên không biết vật này, đây là vật Chung Mẫn Ngôn tặng nàng ngày ấy sau khi nàng bị Ô đồng đâm bị thương, các sư huynh đệ đến thăm nom, tặng lễ vật khiến nàng vui vẻ.
Từ đó đến nay nàng vẫn luôn đem chủy thủ này theo người, nhưng lại không dùng đến. Có lẽ trong lòng nàng nó không phải chỉ đơn thuần là một kiện vũ khí, mà là món quà trân quý. Bây giờ đã đến lúc phải buông nó xuống, vùi lấp đi. Toàn Cơ đem chủy thủ nhẹ nhàng bỏ vào trong hố, ngắm nghía một hồi, rồi từ từ đem hố lấp kín, vĩnh viễn đem nó mai táng.

"Hảo, chúng ta đi!" Nàng như tựa thông suốt được điều gì, bỏ xuống được tâm sự gì đó tâm trạng đột nhiên theo đó mà nhẹ nhàng hẳn, quay đầu hì hì cười.

"Làm cái quỷ gì mà..." Đằng Xà nói thầm, tiểu nữ hài mới lớn tâm tình phức tạp, hắn đến nửa điểm cũng chả thể hiểu nổi, chỉ thấy nàng cổ quái hết sức. Tử Hồ lại dường như hiểu ra điều gì, ôn nhu vỗ vỗ bờ vai Toàn Cơ, nói: "Được rồi, những chuyện trong quá khứ hãy để nó lại quá khứ. Về sau hết thảy đều hướng về phía trước mà tiến tới."
Toàn Cơ a a cười lên, trong óc bỗng hiện ra thân ảnh một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, trên cổ tay có một con bạch xà luôn quấn quýt không rời, mắt đen như mực, khóe miệng lúc nào cũng hơi mỉm cười nhìn nàng. Hắn cho nàng thứ cảm giác ấm áp, êm dịu tựa như nước, bên hắn không có nguy hiểm, không có uy hiếp, tất thảy đều hết sức yên bình, hắn cứ như vậy hiền dịu, yên lặng nắm lấy tay nàng, cùng nhau vượt qua mọi sự.

Bất quá có lẽ nàng lại sai lầm rồi. Tư Phượng hắn cũng không ấm áp như gió xuân, êm dịu như thu thủy.

Có lẽ tại bề ngoài ôn hòa của hắn đã tạo ra cho nàng ảo tưởng như vậy, sau vẻ tĩnh lặng, mềm mại, dịu dàng ấy là một thứ tình cảm cuồng nhiệt làm người ta phải sự hãi. Khi hắn đã xác định điều gì, muốn cho đi cái gì, đó là toàn bộ, là tất thảy, cho nên hắn cũng yêu cầu được đối phương đối xử lại như vậy, nếu chỉ là thứ tình cảm hời hợt, thứ tình cảm san sẻ một chút, một chút đều không được.
Tính tình tiềm tàng trong hắn chính là thứ liệt hỏa mãnh liệt, thiêu đốt, nàng cho đến bây giờ mới thật sự thông suốt. Nếu không hắn sẽ không đoạn tuyệt đến vậy, dứt khoát dời đi, một chút cũng không lưu luyến.

Trong mối quan hệ của hai người nàng và hắn, vẫn luôn là hắn chủ động.

Nàng nhởn nhơ tự đắc hưởng thụ sự sủng ái, yêu chiều, bao bọc của hắn, hiện tại mất đi hơi ấm ôn nhu ấy, trong khoảnh khắc đó nàng mới biết thì ra với nàng hắn quan trọng biết bao.

Lúc quay đầu lại, hay khi vung tay lên, thậm chí chỉ xoay người một cái nàng đều không tự chủ được bật lên tiếng gọi "Tư Phượng!", nàng vẫn tưởng rằng hắn đang ở bên nàng, luôn bên nàng, chưa bao giờ rời đi.

Nguyên lai nàng...

Hắn.

Nàng đã vắng vẻ rất nhiều năm, nhiều đến nỗi nàng cũng không nhớ là bao nhiêu lâu rồi, vĩnh viễn chỉ có duy nhất một mình nàng.
Nàng lớn dần lên, lại một mình đối mặt với thiên binh vạn mã, một mình cô tịch dõi mắt thấy phong vân loạn tuôn. Rốt cuộc có một người không biết từ lúc nào đã lặng lẽ tiến vào thế giới cô độc ấy, chiếm một góc trong tâm nàng, bất quá nàng lại hồ đồ không hề phát giác, còn cố chấp đuổi theo thứ ánh sáng chói lọi không thuộc về mình, đến tận lúc mất đi hắn trái tim vỡ nát, thống khổ đến phát điên, nàng mới đột nhiên minh bạch: Kia hết thảy là vì cái gì?

Quá dễ dàng có được tất sẽ không trân trọng. Giờ đây nàng hiểu rõ việc mình cầm và muốn làm. Nàng muốn dùng tất cả tâm lực, khí lực mang hắn trở về bên mình.

Lại một lần nữa. Lại một lần nữa đuổi theo hắn, tìm kiếm hắn, không để cho hắn chạy khỏi nàng lần nữa.

****

Sống.

Chữ này đối với Ô Đồng ý nghĩa rất đơn giản, chính là báo thù.
Hắn đã bao nhiêu lần từ cửa quỷ môn quan chạy về dù chỉ còn một nửa ngụm khí cũng quyết phải sống, chính là vì báo thù.

Chính vì vậy thừa dịp hai vị Đường chủ không có mặt hắn lén lút triệu tập yêu ma, bí mật thao luyện ở Bất Chu Sơn chờ thời điểm thích hợp tấn công Thiếu Dương, chỉ có như thế trong tim hắn mới cảm thấy tột cùng khoái hoạt, thoải mái.

Vậy mà dù đã đạt được mục đích, trong khoảnh khắc cái cảm giác thập phần vui vẻ kia liền biến thành hư không rồi từ từ chết lặng.

Báo thù xong hắn còn lí do gì tiếp tục sống? Sống vì cái gì? Dù hắn có làm cho cả thiên hạ này điên đảo, vì hắn mà sợ hãi, liệu có thể vì thế mà nhớ hắn cả đời? hiện giờ hắn vì thù hận mà có thể đảm lượng tất cả, nhưng sau khi mọi việc đều kết thúc, hắn sẽ ra sao? Chẳng lẽ lại học lũ phàm nhân theo đuổi cái gì gọi là hạnh phúc.
Phó cung chủ từng ở sau lưng hình dung hắn: ác quỷ từ địa ngục trốn tới. hình ảnh này để minh họa cho lòng dạ âm ngoan, hiểm độc, tác phong làm việc lạnh lùng, ngoan tuyệt của hắn.

Hắn còn đắc chí cho rằng như vậy không có gì là không tốt, như vậy chứng minh hắn nửa khắc cũng chưa từng buông xuống cừu hận. Thù hận đã ăn sâu vào tim hắn, không bao giờ có thể gỡ bỏ được.

Chính là hận xong rồi thì thế nào?

Người hắn hận đều đã chết, vậy hắn còn có thể hận cái gì?

Ngọn nguồn sinh mệnh của hắn chính là cừu hận, một khi mất đi, hắn còn có trong tay cái gì?

Hắn đột nhiên nghĩ tới Linh Lung người con gái với dung nhan kiều diễm tuyệt luân đó, nghĩ đến nàng đáy lòng hắn không khỏi nóng lên, có một loại mùi vị đặc biệt theo tâm tư hắn nổi lên, nhức nhối trong lòng.
Kỳ thật hắn có lúc thật vui vẻ đó là thời gian ngắn ngủi dạo trước đem bắt giam nàng tại Bất Chu Sơn, đối với sinh mệnh nhuốm mùi tanh tưởi của thù hận như hắn, nàng như thứ ánh sáng duy nhất rực rỡ mà mê hoặc, sáng ngời trong tâm hắn.

Tuy rằng hắn hận nàng thấu xương, không lấy nửa điểm hảo cảm nhưng là nàng linh động, tươi mát, tràn đầy sức sống tinh thuần đẹp đẽ, cùng với thứ màu sắc ảm đạm bao trùm hắn, hai sắc thái hoàn toàn bất đồng làm hắn vừa yêu, vừa hận.

Nghĩ sẽ hung hăng phá hủy nàng, đập nát thứ ánh sáng trên người nàng, nhưng thủy chung không thể xuống tay, lại sùng bái dõi theo.

Hắn chính là thứ ác quỷ bò ra từ địa ngục, bừa bãi lại độc ác. Một khi li khai địa ngục hắn cái gì cũng không có.

Hắn cũng có suy nghĩ về một số điều, nghĩ chặt chẽ chộp lấy nắm trong lòng bàn tay. Nhưng mà thứ đó, hắn minh bạch rằng vĩnh viễn cũng không bao giờ thuộc về hắn.
Đã không thuộc về mình, vậy thì chỉ cần phá hủy đi !

Trên mặt hắn lộ ra tia cười âm ngoan cay độc. Chân lý sinh tồn của một con ác quỷ chính là : Mình không có được, người khác cũng đừng mơ có được.

Thời điểm này ước tính Thiếu Dương phái đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Linh Lung kiều diễm lại có chút bộ dánh đanh đá, nóng tính, lúc nào cũng mang trên mình ánh sáng rực rỡ như vầng dương kia có lẽ đang hấp hối trong vũng máu, rốt cuộc trút hơi thở cuối cùng, đánh dấu sự kết thúc của một sinh mệnh sáng ngời, vậy mà trong lòng hắn lại không thể đạt được niềm hân hoan cuồng nhiệt mà hắn đã hình dung trước đó.

Những thứ cảm xúc trong hắn lúc này phức tạp lẫn lộn, đan chồng vào nhau Tựa như có chút tuyệt vọng, hoặc lại như cuồng hỉ, có lúc lại dấy lên thứ tìиɦ ɖu͙ƈ bừng bừng đầy kɦoáı ƈảʍ và đê mê tới cực điểm.
Loại cảm giác này làm đôi tay hắn khẽ rung lên, móng tay dài, sắc bén như tiểu đao không cẩn thận rạch lên khóe miệng. Cơn đau đớn thình lình ập đến làm hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào vệt máu đang chậm rãi chảy xuống một hồi, mới dùng tay chậm rãi chùi đi.

Về sau muốn xử lý thế nào?

Rất nhiều kẻ bầy tôi đến trước mặt hắn hỏi câu này nhưng chính hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tiếp đến sẽ làm gì tiếp theo, hắn chỉ muốn tận hưởng hiện tại, tắm trong niềm khoái lạc của việc kế hoạch báo thù thành công.

Bên ngoài truyền tới một trận tiếng gầm rú, tựa như ngâm xướng, còn có tiếng sét đánh xuống dữ dội. Ô Đồng chỉnh sửa lại móng tay, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, bên ngoài lập tức có thuộc hạ vào bẩm báo: "Thần Đô Úc Lũy hiện thân, cửa âm phủ tại bất Chu Sơn chuẩn bị mở cửa."
Hắn cười nói: "Thế nào, còn chưa đến tháng hai, đặng không được đã muốn phóng xuất ác quỷ sao?"

Thuộc hạ kia cung kính đáp: "Nghe nói Thiên đế ra lệnh đặc xá, phàm là âm phủ, địa lao thiên giới dù là ác quỷ hay phạm nhân đều được phóng thích, trả lại tư do. Này...quả là chuyện năm khó gặp."

"Cái gì mà. . ." Ô đồng cười lạnh mấy tiếng, cũng không biết hắn là đang cười thiên đế hay cười đợt đại xá này.

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, không muốn đứng ở cái chính sảnh âm u này nữa, liền nói: "Từ khi đến Bất Chu Sơn đến nay ta chưa lần nào được ngắm nghía qua Thần Đô Úc Lũy mở cửa âm phủ ra sao. Lần này cũng muốn đi xem một chút."

Người kia thấy hắn ngoài cười nhưng trong không cười liền hiểu hôm nay tâm tình hắn không tốt, tốt nhất là ngàn vạn lần không nên nói lời gì làm hắn mất hứng, tránh để cái miệng làm hại cái thân.
Vị Phó đường chủ này dù mới đến đây không được mấy năm nhưng độ âm độc, thủ đoạn tầng tầng, lớp lớp, ngoan tuyệt, lạnh lùng tuyệt không thể khinh thường, trước kia có mấy thuộc hạ không phục để một tên người phàm quản chế, quyết định tạo phản, kết quả nhanh chóng bị phát giác, hắn chẳng tốn chút hơi sức sai người gom cả đám kia lại, ở trước mặt mọi người đem mấy tên thuộc hạ đó đày đọa chí tử, thủ đoạn quyết tuyệt sặc mùi máu tươi, quang cảnh hôm đó, đến hôm nay nghĩ lại vẫn làm tất thảy những kẻ chứng kiến không khỏi rùng mình kinh sợ.

Đều nói yêu ma hung tàn, nhưng phàm nhân có thể quản thúc, chế trụ yêu ma lại càng thâm độc, hung tàn hơn gấp vạn.

Hiển nhiên, Ô Đồng đối với đạo lí này vô cùng minh bạch.

Yêu ma tại Bất Chu Sơn đều bị hắn phái đi tấn công Thiếu Dương phái và Hiên Viên phái, còn một vài yêu ma khác cũng đã theo đại cung chủ đi xử lí mấy việc ở Phù Ngọc đảo. Hiên tại nơi này chỉ còn lác đác vài thị vệ, thấy hắn đi ra ngoài liền nhao nhao đuổi theo bảo vệ.
Xa xa, hai người khổng lồ lực lưỡng mang trên mình kim quang xán lạn từ trên trời đáp xuống Bất Chu Sơn, hung bạo đem ngọn núi hùng vĩ kéo nứt đôi, từ khe nứt lớn dần những âm phong gào khóc theo đó lọt ra, từ bên trong nghìn nghịt từng đoàn ác quỷ chạy ra như điên, mùi hôi nồng nặc bốc lên, cách trăm dặm vẫn ngửi thấy.

Ô Đồng che mũi, mỉa mai nói: "Thực thúi. . .Nơi này quả thực tương xứng với ác quỷ?"

Vừa dứt lời, một thị vệ từ đằng xa vẻ mặt kinh hoàng, thất thố chạy tới, giọng nói vì hoảng hốt mà thé thé cất lên:"Hữu phó Đường chủ! Có địch đột kích!"

"Nga? Địch nhân?" Ô Đồng tư tưởng không tập trung hỏi một câu, hắn cho rằng là lũ ác quỷ nhãi nhép không có mắt chạy loạn đến.

Người kia vội la lên: "Vâng. . . Là tiểu cô nương lần trước tới đây ! Huynh đệ gác ở ngoại vi đều đã bị gϊếŧ sạch!"
Tiểu cô nương?

Ô Đồng nhất thời không phản ứng kịp, bỗng nhiên nghĩ đến Linh Lung.

Có thể hay không là nàng?

Ha ha. . . Hắn cư nhiên nhẫn không được muốn cười, vui sướng cực kỳ.

Nàng không chết, kia thật sự là quá tốt.

Ân, nàng cứ như vậy liều lĩnh xông vào Bất Chu sơn, chẳng lẽ là vì muốn báo thù cho cha mẹ và tình lang?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy vui sướng, đem áo choàng trên vai vung lên, quay người, cười nói: "Cái gì mà đại cô nương với chả tiểu cô nương, đưa ta đến đó xem."

Lần này hắn nhất định đem nàng đoạt lấy, nhốt lại, chết cũng không buông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.