[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 1




16h52′ chiều, một chiếc máy bay tư nhân mang phù hiệu nhà họ An hạ cánh xuống sân bay tư nhân của cảng hàng không quốc tế Hong Kong.

Bóng dáng một người con gái mảnh khảnh dưới sự hộ tống của một người đàn ông to cao mặc đồ đen, ra khỏi khoang máy bay.

“Được rồi, chỉ đến đây thôi.”

“Vâng.”

Gió thổi nhẹ qua mái tóc dài của cô gái, độ xoăn tự nhiên, tỏa ra ánh vàng mờ ảo dưới ánh nắng mặt trời.

Áo sơ mi voan trắng, kết hợp với áo khoác dài màu đen, quần bút chì ôm sát người được cắt may ôm sát vào đôi chân thon của người con gái, để lộ một phần mắt cá chân trắng nõn, dưới cân là đôi giày đế đỏ hiệu Christian Louboutin mà người phụ nữ nào cũng đều mơ ước có được.

Độ cao 15cm khiến cho chiều cao vốn đã nổi bật của cô gái lại càng thêm bắt mắt, cả gương mặt toát lên hơi thở của tuổi trẻ thời thượng.

Đương nhiên, tỷ lệ quay đầu là vô cùng cao.

Trong những lời xì xào bàn tán, người văn minh hơn thì sẽ nói “thật xinh đẹp”, thô tục hơn thì trực tiếp mở mồm là “đẹp vãi~~~~”.

Giữa những ánh mắt đánh giá rực lửa đó, có một người đến từ phòng chờ VIP trên tầng hai.

“Đúng là một cô gái có khí chất, là con gái nhà nào vậy?” Đôi mắt nheo lại, quay sang hỏi một người đứng bên cạnh.

“Cậu hai, tôi cũng không phải bách khoa toàn thư…” Chàng trai bên cạnh suýt khóc.

“Không phải cậu được gọi là Vạn Sự Thông sao?”

“…”

Ôi trời ạ! Ba tôi họ Vạn, mẹ đặt tên tôi là Sự Thông thì tôi đã đụng chạm đến ai cơ chứ?

Thật đau lòng mà….

Hướng Phong vuốt cằm, sáng nay mới cạo râu, giờ lại có vài sợi râu hơi nhú lên, sờ hơi gai tay.

Vạn Sự Thông thấp thỏm liếc mắt nhìn trộm cậu chủ này, do dự một lức lâu–

“Cái đó…. cậu hai, chúng ta có nên lên máy bay không?”

Hướng Phong liếc anh ta một cái, xoay người, đi về phía cửa đăng ký, cuối cùng để lại câu nói: “Cô gái này, nhớ điều tra cẩn thận cho tôi….”

Dạ Cô Tinh không biết rằng, ngày đầu tiên đến Hong Kong, mới vừa xuống máy bay đã bị người khác nhớ thương rồi.

Lúc đó, cố đang đi về phía người mà Tạ Chí Hoa phái đến đón mình.

Đột nhiên, một chiếc xe Rolls Royse sang trọng lướt nhanh đến trước mặt, cuối cùng giảm xuống tốc độ bình thường chạy đến bên người cô ấy.

Kính của cửa sau xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của Lệ Ảnh Huân, kiểu tóc Hàn Quốc càng khiến cho cô ấy trẻ trung bất chấp tuổi tác.

“Nhất Nhất, em đến đón chị đây!” Cô ấy cười vui vẻ nói.

Tài xế xuống xe, mặc một bộ vest chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt vuốt keo bóng loáng, vừa nhìn đã biết là người nhà giàu có rồi.

Nhanh nhẹn nhận lấy hành lý trong tay Dạ Cô Tinh, cùng lúc đó ân cần mở cửa xe cho cô.

“Cảm ơn.”

Bác tài xua tay cười: “Cô Dạ khách sáo rồi.”

“Bác Từ, phải gọi là bà An mới đúng chứ.” Mắt Lệ Ảnh Huân lóe lên tia trêu ghẹo, khiến Dạ Cô Tinh trừng mắt.

“Là tôi suy nghĩ không chu toàn.”

Trong lúc tán gẫu, hành lý đã được sắp xếp ổn thỏa.

Dạ Cô Tinh lên xe, hướng về phía hai người đàn ông vạm vỡ trên chiếc xe Mercedes-Benz màu đen cách đó không xa lắc lắc đầu.

Chiếc Rolls-Royce từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay, đi về hướng vịnh Repulse.

Người đàn ông vạm vỡ dập điếu thuốc, nhanh chóng ngồi vào trong xe.

Móc điện thoại ra, gọi điện, đầu dây bên kia nhận điện thoại rất nhanh.

“Chú Hoa, cậu chủ bị người ta đón đi rồi.”

“Có thấy rõ là xe của ai không?” Giọng nói trầm rắn rỏi của người có tuổi cất lên.

“Nhà họ Lệ.”

“…..Trở về trước rồi nói.”

“Vậy cô ấy…”

“Yên tâm đi, không việc gì.”

Rất nhanh, chiếc xe đã đi đến khu biệt thự vịnh Repulse trên đảo Hong Kong, nhà họ Lệ độc chiếm lô đất từ số 6 đến số 12.

Bao quanh là non xanh nước biếc, lối trang trí mang hơi hướng và phong cách Châu Âu, đặc biệt là hồ bơi và sân vườn rất rộng.

Dạ Cô Tinh xuống xe, cùng Lệ Ảnh Huân đi về phía phòng khách.

“Nhất Nhất, thời gian này chị cứ ở nhà họ Lệ, dưới ga-ra có xe mới, nếu chị muốn ra ngoài thì cứ trực tiếp lấy chìa khóa mà đi nhé.”

“Có phải làm phiền em quá rồi không?”

Lệ Ảnh Huân trừng mắt nhìn Dạ Cô Tinh: “Chị nói lời này nghe như người xa lạ vậy.”

Dạ Cô Tinh cười cười.

“Thập Lục, hình như chị trước giờ vẫn chưa từng hỏi về tình cảnh của em ở nhà họ Lệ.”

Lệ Ảnh Huân cười tươi không đổi: “Ông nội đối với em rất tốt.”

Nhưng vẫn bị Dạ Cô Tinh tinh ý nhận ra sự đau khổ khó nhận ra ẩn sau nụ cười không đổi kia.

Cô ấy con gái nuôi của nhà họ Lệ giàu có bậc nhất đất Hong Kong, vũng nước này, sao có thể không sâu chứ.

Mà lúc này, những người đang chờ ở phòng khách nhà họ Lệ sớm đã mất kiên nhẫn rồi.

“Cha đâu rồi?” Nói chuyện chính là cô Tư nhà họ Lệ- Lệ Thục Viện, đã 32 tuổi, cưới một nghiên cứu sinh ngành tài chính, hiện giờ là chủ tịch ngân hàng HSBC Island Hong Kong.

Cô ta chẳng dễ gì mới được quay về nhà mẹ đẻ, lại còn là dẫn theo chồng cùng về, không ngờ còn chưa ăn được bữa cơm nóng nào, lại còn bị ép ngồi chờ ngốc ở phòng khách.

Từ 11h sáng đến bây giờ là 2h chiều, cô ta đã ngồi đây được 3 tiếng rồi, uống hết từ chén trà này đến chén trà khác.

“Thế nào, cô Tư đây là ngồi không yên rồi sao?” Mạnh Giai Linh chế nhạo, cô ta thậm chí còn ngồi chờ lâu hơn cả Lệ Thục Viện, lại e ngại uy nghiêm của ông cụ, không thể trực tiếp phát tác.

Hiện giờ có cơ hội, tất nhiên là phải cạnh khóe một tí rồi.

“Chị dâu cứ đùa, em chỉ là mãi không thấy cha xuống, nên mới lắm lời hỏi một câu, không ngờ lại khiến người khác không vừa ý rồi… Haizzz, bỏ đi, con gái lấy chồng rồi cũng như bát nước đổ đi, hiện giờ ở trong cái nhà này càng ngày càng chẳng có địa vị gì rồi, ngay cả việc quan tâm ông một chút cũng bị người khác khua môi múa mép.”

Vẻ mặt Mạnh Giai Linh cứng đờ: “Mồm miệng của cô Tư thật là lợi hại, chị đây chẳng qua là quan tâm nên hỏi nhiều một câu, không ngờ lại chọc cô không vui, vẫn là người làm chị dâu đây không hiểu chuyện…..”

“Đừng đừng đừng, em không nhận nổi đâu….” Lệ Thục Viện cười giễu cợt.

Còn muốn mở miệng đáp lại, lại bị chồng ở bên cạnh kéo kéo ống tay áo, lúc này mới thôi.

“Em Tư à, hôm nay khó khăn lắm em mới về nhà, thật là không đúng lúc, đúng lúc cha của chúng ta tiếp khách, nếu không cũng đã không bắt em phải ngồi đây.” Cô ba nhà họ Lệ mở miệng hiền hậu ôn nhu, đúng thật là người cũng như tên, cả người toát lên vè hòa nhã lịch sự.

“Chị ba khách sáo rồi, chị không phải cũng chẳng mấy khi mới về nhà hay sao, chị em chúng ta không nói những cái này, đều là con gái của cha.”

Lệ Thục Huệ cười cười, chỉ là ẩn dưới đáy mắt là tia suy tính thâm sâu không rõ.

Không thấy cô ta đáp lại, Lệ Thục Viện tự thấy không còn hứng, dứt khoát chuyển hướng sang bà chị dâu thứ hai ở một bên không nói câu nào Viên Tuệ Dung.

“Nghe nói Ảnh Huân đi đón người rồi?”

Viên Tuệ Dung cười hiền hòa: “Là một người bạn của con bé.”

Lệ Thục Viện nhất thời nổi trận lôi đình: “Bày trò nửa ngày, thì ra chỉ là bạn của Ảnh Huân?”

Người mẹ nuôi Viên Tuệ Dung sửng sốt: “Ảnh Huân nhà tôi….. thì sao?”

“Bạn của Lệ Ảnh Huân dựa vào đâu mà bắt cả nhà chúng ta ngồi ở đây chờ? Người không biết còn tưởng là người có máu mặt lắm! Thế mà mấy người cũng nghĩ ra….”

“Không phải đâu…..Vị khách đó cũng là…”

“Là cái gì? Ngọc Hoàng, hay là Thái Tuế gia?” Bị Lệ Thục Viện trực tiếp cắt lời, Viên Tuệ Dung cũng đành phải nuốt lời định nói là “khách quý của cha” vào bụng.

“Em nói này chị cả, chị cũng muốn cùng chị hai bày trò như vậy sao? Chị ấy chiều con bé, chị cũng chiều theo sao? Em thấy người nhà họ Lệ nửa đường nhặt về con bé Ảnh Huân này, còn có mặt mũi hơn cả những cô chủ nhà họ Lệ chính thức như chúng ta.”

Chẳng qua chỉ là người bạn, lại còn làm thành cả nhà ở đây đợi chờ, không biết còn tưởng là có nhân vật lớn nào đó tới!

Mạnh Giai Linh nghe vậy, sắc mặt không tốt lắm.

Lệ Minh Thành tổng cộng có bốn người con, hai trai, hai gái.

Con trai cả Lệ Bác Văn, con trai thứ Lệ Bác Khải, cô ba Lệ Thục Huệ, cô tứ Lệ Thục Viện.

Bốn người thì do bốn người vợ khác nhau sinh ra, cho nên tranh đấu giữa anh chị em đều rất gay gắt, không ít chuyện đấu đá lẫn nhau.

Sản nghiệp nhà họ Lệ to lớn như vậy, ai mà không động tâm chứ?

Vốn dĩ, ông cụ Lệ xử lý việc công bằng nên gia đình cũng sống yên ổn không có việc gì, nhưng bắt đầu từ mười mấy năm trước, từ khi nhận nuôi Lệ Ảnh Huân, hơn nữa lại đăng ký làm con gái của vợ chồng người con trai thứ hai vốn không có con, bởi vậy sự cân bằng tụa hồ còn có xu thế lệch sang một bên.

Bởi vì, cô bé Lệ Ảnh Huân này thực sự rất được chiều chuộng!

Thậm chí, còn vượt qua cả con cháu ruột nhà họ Lệ.

Người làm cô như Lệ Thục Viện, tất nhiên là thấy chướng mắt, lại cộng thêm tính cách nóng nảy đanh đá của cô ta, ngày thường cũng không ít lần gây phiền toái cho Lệ Ảnh Huân.

Nhưng cô bé này rất quỷ quái, mấy lần trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hừ, lần này bị cô ta tóm được, kiểu gì cũng phải chèn ép cho bằng được

“Chị hai, em hiểu chị với anh hai không có con đẻ cũng rất đau lòng, cũng hiểu vì sao hai người yêu thương Ảnh Huân, nhưng cũng không thể để con bé làm xằng làm bậy! Cả nhà tụ họp ở đây chỉ để chờ một đứa bạn của nó, cũng không sợ nó chịu không nổi sự long trọng này sao!”

Viên Tuệ Dung bỗng trầm mặt xuống: “Cô Tư, nhà họ Lệ chúng ta cũng xem như là một gia đình giàu có, cô nói lời này quả là không thích hợp! Cái gì mà “con đẻ”? Nếu cha đã nhận, vậy Ảnh Huân chính là người nhà họ Lệ, về sau đừng nói mấy lời như vậy nữa, nếu chư để cha biết, tự cô đi mà giải quyết!”

Lệ Thục Viện bĩu môi, mặc dù ánh mắt coi thường, nhưng rốt cuộc vẫn không cãi được câu nào.

Ông cụ Lệ đối xử với Lệ Ảnh Huân tốt đến không thể nào diễn tả được! Nếu như ông ấy biết mình nói ra những lời này, nhất định sẽ bị mắng thậm tệ.

Hiện giờ đang là thời buổi rối loạn, tình trạng sức khỏe của ông cụ cũng không quá tốt, thời điểm mấu chốt này tuyệt đối không thế để hình tượng của bản thân bị tổn hại…..

Mạnh Giai Linh lại cười nói: “Nói đến thái độ của cha đối với Ảnh Huân, thật đúng là tốt đến không còn lời nào để nói, những người không biết gì ngoài kia, còn tưởng là nhà chúng ta có thêm bà vợ lẽ!”

Viên Tuệ Dung bối rối.

Lệ Thục Viện lại cười ha ha.

Chỉ có cô ba Lệ Thục Huệ, từ đầu tới cuối không tham gia vào cuộc chiến, chỉ im lặng mà ngồi đó.

“Đây là nói cái gì vậy? Vợ thằng cả, cô càng ngày càng không quản được miệng của mình à?” Giọng nói già nua uy nghiêm từ trên đỉnh đầu truyền xuống, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ngước mắt nhìn, Lệ Minh Thành đứng ở cầu thang dẫn đến phòng làm việc trên tầng hai với vẻ mặt già nua ảm đạm, con trưởng con thứ nhà họ Lệ đứng lùi về sau một bước, phân biệt đứng ở hai bên trái phải.

“Cái đồ đàn bà nông cạn kia, nói bậy bạ cái gì đấy?” Con trưởng Lệ Bác Văn quát lớn, ánh mắt nham hiểm hung ác.

Mạnh Giai Linh mặt tái mét.

“Lần sau còn dám nói lời bậy bạ như vậy thì cút khỏi nhà họ Lệ cho tôi!”

Ông cụ chống gậy, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

“Cha, sau này con sẽ chú ý….”

Sắc mặt Viên Tuệ Dung lúc này mới tốt hơn chút.

Lệ Minh Thành bước xuống: “Lão Từ bên kia nói thế nào?”

Lệ Bác Khải vội vàng đáp lại: “Đã đón được người.” Lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Hẳn là không đến 3 phút nữa.”

Ông cụ gật gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.

Đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, Lệ Bác Văn như thường lệ ngồi vào vị trí bên sườn bên tay phải.

Lệ Minh Thành giơ tay, chỉ về một vị trí khác xa hơn: “Sang chỗ đó ngồi đi.”

Sắc mặt Lệ Bác Văn cứng đờ, không dám phản bác.

Mọi người thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, ông cụ giữ chỗ đó để làm gì?

Lại còn là một vị trí…. nhạy cảm như vậy…..

Sắc mặt Mạnh Giai Linh dần tái nhợt, không tự nhiên mà nhìn xuống vạt áo, thấp thỏm mà nhìn cha chồng, rồi lại liếc mắt nhìn chồng mình, hận không thể tự vả chính mình một cái.

Quả nhiên, không đến 3 phút, tiếng cười của Lệ Ảnh Huân đã vọng tới.

Sắc mặt lạnh lùng của ông cụ lúc này mới tốt hơn chút, vẻ mặt có vài phần từ ái hiếm thấy.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, thậm chí còn đứng dậy đón chào.

Dạ Cô Tinh và Lệ Ảnh Huân cùng nhau bước vào phòng khách, đã thấy ông cụ chống gậy bước nhanh tới.

“Nửa năm không gặp, sức khỏe của ông vẫn tốt chứ?”

Lệ Minh Thành cười nhăn cả khuôn mặt già nua: “Khỏe! Khỏe lắm! Mau vào đây…..”

Lệ Ảnh Huân đi theo sau, dặn người giúp việc mang hành lý vào phòng dành cho khách.

Ông cụ đứng dậy, đám người cũng không thể ngồi tiếp được, đều lần lượt đứng lên.

Lệ Thục Viện nhìn thấy người được gọi là “khách” kia chẳng qua chỉ là một cô gái trẻ tuổi có khí chất tốt, đột nhiên cảm thấy khinh thường.

“Hóa ra, vị này chính là vị khách quý bắt cả nhà phải đợi suốt 3 tiếng đồng hồ à?”

Giọng điệu cố ý kéo dài, hơn nữa còn nhấn mạnh ở hai chữ “khách quý”, quả là một sự mỉa mai khó tả.

Dạ Cô Tinh vờ như không nghe thấy, cười chào hỏi Viên Tuệ Dung.

Thì ra, đây là mẹ nuôi của Tiểu Thập Lục….

Vầng trán rộng, dung mạo tươi sáng, lại thêm dáng dấp đầy đặn, xem ra là một người thông minh lại có phúc khí.

Dạ Cô Tinh thầm gật đầu.

Ông cụ Lệ trừng mắt uy nghiêm nhìn về phía đứa con gái không có tiền đồ của mình, ánh mắt lộ rõ tia thất vọng.

Lúc này, cô ba Lệ Thục Huệ tiến lên, vươn tay: “Chào mừng đến chơi nhà họ Lệ, thật vinh hạnh.”

Cô ta không biết người đến là ai, nhưng nhìn thấy khí chất cao quý thanh lịch từ phong cách đi đứng, còn thân thiết với ông cụ và nhà anh hai như vậy, chắc chắn không giàu sang cũng phải phú quý!

Trong tình huống này, gây thù hằn mới là điều ngu xuẩn nhất!

Dạ Cô Tinh chìa tay ra bắt tay, cười nhẹ mở lời: “Hân hạnh.”

Quả nhiên.

So sánh hai người, ông cụ rõ ràng vừa lòng với cô con gái thứ ba này hơn.

Lệ Thục Viện cắn môi dưới, ánh mắt tỏ vẻ không cam lòng.

Chỉ đối mặt vài phút ngắn ngủi, Dạ Cô Tinh đã có thể nhìn rõ ràng cơn sóng ngầm mãnh liệt ẩn dưới sự yên bình trước mắt này.

Xem ra, nhà họ Lệ cũng không phải là nơi có thể ở lại lâu được.

Tốt nhất là nên tìm thời điểm thích hợp rồi dọn ra ngoài.

“Nếu đã đến rồi, hay là chúng ta ăn cơm trước đã?”

Cậu hai Lệ Bác Khải đề nghị.

“Được! Nhóc Dạ, chúng ta ăn cơm trước đã__”

Dạ Cô Tinh gật đầu, theo Lệ Ảnh Huân đi vào phòng ăn.

Ăn cơm xong, không lạnh không nhạt mà chào hỏi, không bất lịch sự, không tỏ ra quá xa cách, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Ông cụ buông đũa: “No rồi.”

Lệ Bác Văn và Lệ Bác Khải cũng lần lượt rời đi.

Bàn ăn không có đàn ông, bầu không khí bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.

Lệ Ảnh Huân ăn cũng khá no rồi, lấy khăn lau miệng, chuẩn bị rời bàn.

“Ảnh Huân, cô Dạ này rốt cuộc là ai?” Lệ Thục Viện giả dạng như tùy tiện mở lời.

“À, một người bạn của cháu.”

“Nhưng cô nhìn thấy ông nội cháu có vẻ như…. rất coi trọng cô ấy?”

“Vâng, chị ấy là khách của ông nội.”

Tất cả mọi người đều im lặng.

Mạnh Giai Linh vừa định nói, đã bị Lệ Ảnh Huân chặn họng.

“Con biết mọi người đều rất nghi hoặc, đêm nay sẽ có một bữa tiệc nhỏ tổ chức tại biệt thự, đến khi đó, ông nội sẽ trịnh trọng công bố thân thế của chị ấy.”

Nói xong, xoay người lên tầng.

Điều đầu tiên khi Dạ Cô Tinh bước vài phòng cho khách chính là kiểm tra độ an toàn.

Đề phòng trường hợp có khả năng bị người gắn camera theo dõi, lại kiểm tra tín hiệu liên lạc vô tuyến phía trên biệt thự, thấy tất cả đều an toàn, lúc này mới cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Dội qua cơ thể mệt lử, kéo rèm lại, nằm lên giường ngủ thiếp đi.

Không hổ danh là khu vực của người giàu nổi tiếng đất Hong Kong, tuy rằng quan hệ gia đình có hơi phức tạp, nhưng môi trường không tệ, điều kiện cũng tốt, ít nhất là thoải mái hơn ở khách sạn.

Trước khi ngủ, Dạ Cô Tinh đã nghĩ như vậy.

“Nhất Nhất? Nhất Nhất?!”

“Hử?” Dạ Cô Tinh mở mắt ra, thoáng qua một tia cảnh giác: “Chuyện gì?”

“Là em đây.”

“Tiểu Thập Lục?”

“Vâng! Em tới gọi chị dậy.”

“Mấy giờ rồi?”

“Còn chưa đến 8 giờ.”

“Có việc gì sao?”

Lệ Ảnh Huân le lưỡi: “Ông nội làm bữa tiệc tối chào đón chị, đã đến lúc rồi.”

Dạ Cô Tinh bất lực: “Ông cụ khách sáo quá rồi.”

Nói thật, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc đến sáng, căn bản chẳng có tâm tình để ý tới tiệc chào mừng gì cả.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của tiểu Thập Lục, cô cũng không nỡ phật lòng Lệ Minh Thành, không đành lòng mà rời chăn ấm đệm êm đứng lên.

Đợi cô tắm rửa sạch sẽ xong, từ phòng tắm đi ra, trong phòng không biết từ lúc nào lại có thêm hai hàng dài lễ phục được sắp xếp ở hai bên trái phải căn phòng, ở giữa xếp đầy những đôi giày cao gót với đủ kiểu dáng, màu sắc, nhãn hiệu gì cũng có, đủ các loại.

Tiến lên phía trước, cô dùng ngón tay nâng cằm của Lệ Ảnh Huân: “Cô em à, có cần nghiêm túc như vậy không?”

“Chị là khách quý của ông nội, nhất định phải như vậy.”

“Tùy ý chọn một bộ?”

Đối phương lắc đầu, má lúm đồng tiền như hoa nở: “Chọn cái mà chị thích đi.”

Dạ Cô Tinh lượn qua lượn lại, rất nhanh đã chỉ vào một bộ váy cúp ngực dài màu đen, điểm xuyết những bông hoa hồng làm từ tơ lụa có màu đen ở chính giữa, trông rất huyền bí, bên trong vẻ huyền bí ảo diệu ấy lại tràn đầy sự quyến rũ.

“Cái này đi.”

Lệ Ảnh Huân vươn tay, lấy ra bộ váy Dạ Cô Tinh chọn, nháy mắt cười: “Chiêc váy đen này là mẫu thiết kế cao cấp của Two, chị hai nói chị nhất định sẽ thích.”

Dạ Cô Tinh nhăn mày: “Ồ, đây là đang thử chị đấy à?”

“Vẽ chuyện cho vui ý mà.”

Dạ Cô Tinh đành nhún vai bất lực.

“Chọn một đôi giày nào.”

Dạ Cô Tinh cầm lấy chiếc váy đi vào phòng tắm: “Nhiệm vụ này giao cho em đó.”

20h25′, nhân vật chính của buổi tiệc chiêu đãi cùng Lệ Ảnh Huân đi xuống, khoan thai nhẹ nhàng.

Mặc một chiếc váy dài cúp ngực màu đen, dây vai cài một bông hoa hồng nở đỏ rực đầy mê hoặc, tóc được búi cao, để lộ chiếc cổ dài và mảnh mai như thiên nga.

Từng bước bước đi, dáng dấp lay động lòng người.

Ba đời nhà họ Lệ đều có mặt tham dự, cháu trai trưởng Lệ Trạch Khải, con gái cô ba Tề Uất Nhiên, cùng với con trai của cô tư Lý Đình Phong, đều là khách được mời đến.

Lệ Minh Thành ngồi ngay ngắn ở ghế đầu, sắp xếp vị trí của Dạ Cô Tinh ở ngay bên phải của mình, giống như trong phòng khách trước đó không lâu, Lệ Bác Văn bị sắp xếp ngồi ở một vị trí xa hơn, đó là vì vị trí này để dành cho Dạ Cô Tinh.

Đèn pha lê chiếu xuống tia sáng rực rỡ, chiếu sáng cả đại sảnh nguy nga tráng lệ.

Một chiếc bàn dài hình bầu dục, có thể ngồi được mười mấy, hai mươi người.

Chào hỏi vài câu, Dạ Cô Tinh ngồi vào chỗ.

Lệ Bác Khải đứng dậy, nâng ly: “Hôm nay cô An đến đây, nhà họ Lệ có chuẩn bị chút rượu nhạt tiếp đón, thể hiện sự kính trọng.”

Dạ Cô Tinh đáp lại: “Chú Lệ khách sáo rồi.”

Ngửa đầu uống cạn.

Ông ấy là cha nuôi của tiểu Thập Lục, đáng nhận được ly rượu này của cô.

Người tiếp theo kính rượu, Dạ Cô Tinh chỉ tỏ ra thờ ơ, nhấp nhẹ một chút chiếu lệ rồi thôi, thậm chí đối với những người không được coi là người nhà họ Lệ như Tề Uất Nhiên, Lý Đình Phong, cô còn lười nâng ly.

Thái độ kiêu ngạo khiến cho tất cả mọi người phải sửng sốt.

Nhưng ông cụ lại cứ làm ra vẻ theo lẽ thường phải như thế vậy, dường như vẻ kiêu căng ngạo mạn của đối phương đối với ông mà nói là đạo lý hiển nhiên.

Mọi người càng cảm thấy thật khó hiểu.

“Cha, chúng con đến tận bây giờ vẫn chưa biết vị này rốt cuộc là ai, cha không định giới thiệu cho chúng con biết sao?” Cô ba Lệ Thục Huệ khẽ giọng nói.

Dạ Cô Tinh liếc nhìn cô ta, ánh mắt nghiêm nghị, so với lúc đeo kính dâm chiều nay, càng khiến người khác khó để nhìn gần.

Lệ Minh Thành ho nhẹ hai tiếng, đang muốn mở lời, lại bị Lệ Bác Văn ngắt lời.

“Cha, con có việc muốn nói.” Vẻ mặt thận trọng.

Ông cụ hơi không vui: “Ăn không nói ngủ không nói, có chuyện gì, ăn cơm xong rồi nói.”

“Là lô nhu yếu phẩm mà nhà họ Lệ chúng ta xuất khẩu đến Mỹ…….”

Vẻ mặt Lệ Minh Thành cứng lại: “Xảy ra chuyện gì?”

“Số hàng đó bị tắc ở cảng Long Beach của Los Angeles, vào không được…..Theo điều tra, cửa cảng kia là phạm vi thế lực của nhà họ An….” Vẻ mặt Lệ Bác Văn căng thẳng, ảnh hưởng của nhà họ An ở Bắc Mỹ khiến cho người khác phải kiêng nể, chỉ là nhà họ Lệ từ lúc nào chọc phải vị tôn đại phật này…

“Có chắc là thế lực nhà họ An không?”

“Chắc chắn.”

“Vậy chắc chắn là bên chúng ta đã làm ra chuyện gì đắc tội với nhà họ An!” Vẻ mặt già nua của Lệ Minh Thành trầm xuống, nhưng lại không tự chủ mà liếc nhìn về phía Dạ Cô Tinh.

Thấy cô vẫn ăn uống ngon lành không động tĩnh gì, chỉ có thể thở dài.

Cô nhóc này cũng không phải dễ bị dụ…..

“Con…”

“Anh rốt cuộc làm cái gì rồi? Còn không nói nhanh.” Ông cụ lạnh lùng nhíu mày, trong nháy mắt tức giận!

Đứa con cả này, dã tâm có thừa, nhưng khổ nỗi là năng lực không đủ, vốn là một chuyện tất tốt, lại thường bị đứa con trai này phá đám.

“Con bảo người xếp hàng ở dưới đáy thuyền….. nhưng mà, đối phương không thể nào phát hiện ra được! Con đã dùng thanh nẹp để tách chúng ra rồi….”

“Ngu xuẩn! Cậu coi người nhà họ An là ăn không ngồi rồi sao?! Mày đúng là, chỉ vì chút tiền, lại nghĩ ra loại thủ đoạn hạ đẳng này! Đúng là làm mất mặt nhà họ Lệ.”

Sắc mặt Lệ Bác Văn tái mét: “Cha, con……”

“Được rồi! Không cần ngụy biện nữa!”

“…Vậy giải quyết như thế nào bây giờ?”

Lệ Minh Thành cười nhìn về phía Dạ Cô Tinh: “Nhóc ạ, cháu nói chuyện này…..”

Cô nhìn vào canh trong bát mình, không hề sợ ánh mắt mọi người đang nhìn về phía mình, thong thả húp hết bát canh rồi đứng lên.

“Khụ khụ…..”

Lệ Minh Thành bị làm ơ, khuôn mặt già nua có hơi nhăn nheo hơn.

Vẫn là Lệ Ảnh Huân đỡ ông ngồi xuống, nhìn Dạ Cô Tinh với ánh mắt trìu mến: “Nhất Nhất….”

Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ nói: “Gọi chị làm gì?”

Tiểu Thập Lục cười đến động lòng người: “Bác cả đã biết sai rồi, chị giơ cao đánh khẽ đi…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.