[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 19: Vở kịch của hội chị em, khiến lão yêu bà tức hộc máu




Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, các vị quan khách từ khắp mọi nơi cũng lần lượt ra về, sau một phen náo nhiệt mọi thứ lại trở về như thường ngày, nhưng cuối cùng vẫn có một vài thứ đã thay đổi.

Bây giờ những gia đình quyền quý trong giới đều biết gia chủ nhà họ An đã cưới vợ, ngay cả người thừa kế cũng được định sẵn, lời đồn An Tuyển Hoàng không gần nữ sắc tự biến mất. Nghe nói An phu nhân không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn có khí chất phi phàm, đến cả Mộc jão cũng tự tay viết tặng một bức thư pháp, trên đề dòng chữ: Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!

Đương nhiên một người phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ được gả vào gia đình quyền thế, nếu như cô ta chỉ có mỗi vẻ bề ngoài xinh đẹp mà không có chỗ dựa, thì cũng chỉ như hoa quỳnh sớm nở tối tàn mà thôi, không thể dài lâu được, các cụ thời xưa có câu nói rất hay, môn đăng hộ đối, mặc dù lối suy nghĩ này có hơi cổ hủ một chút nhưng lại rất có lý. Thử nghĩ mà xem, nếu như cô thật sự chỉ là một đứa trẻ mồ côi không có chỗ dựa, cho dù An Tuyển Hoàng có yêu thương cô như thế nào đi chăng nữa, cho dù cô có sinh cho nhà họ An hai đứa con, không nói đến những người khác, chỉ riêng mười lăm trưởng lão kia thôi, liệu họ có dễ dàng bỏ qua như vậy hay không?

Từ điều đó có thể thấy, Dạ Cô Tinh không thể không nể phục sự gian xảo của An Bính Lương. Đầu tiên ông ta đồng ý tham dự bữa tiệc đầy tháng, nhưng lại không hề đả động gì đến chuyện gia phả, đợi khi Tần Tư Thần gây chuyện trong bữa tiệc, mấy người Tiểu Tứ, Tiểu Bát lộ thân phận ra mặt giúp cô, còn chuẩn bị một món quà lớn cho hai đứa trẻ, lúc ấy bọn họ mới nhảy ra nói cái gì mà gia phả đã được chuẩn bị sẵn từ lâu.

Dạ Cô Tinh là người sống thực tế, vì vậy cô nhìn người cũng ở góc độ thực tế, đám lão già nhà họ An rõ ràng là thấy sau lưng cô có thế lực lớn mạnh không dễ chọc vào nên mới bỏ qua, nếu như cô thật sự không có chỗ dựa, chỉ đơn thuần là một ngôi sao nhỏ bé, vậy thì họ nhất định sẽ dốc hết sức dồn cô vào con đường cùng, thậm chí cũng có thể sẽ chơi trò ám sát với cô.

Vậy nên sự kiên trì của Dạ Cô Tinh là hoàn toàn đúng, chỉ có cách khiến bản thân trở nên lớn mạnh, khiến người khác phải sợ hãi, mới có đủ tư cách kề vai sát cánh cùng An Tuyển Hoàng! Cho dù các anh chị em của cô không tới, thì Dạ Cô Tinh cũng có cách khiến mọi người phải kiêng dè mình, giờ đây Dạ Xã thống lĩnh phương Nam chính là con át chủ bài mà cô đã nắm chắc trong tay!

Mặc dù thân phận của ‘cậu Dạ’ là bí mật, tạm thời không thể công khai, nhưng để Dạ Cô Tinh có quan hệ thân thích với Cậu Dạ cũng không có vấn đề gì, ví dụ như quan hệ anh em? Nếu vậy cô có thể xứng với An Tuyển Hoàng! Đồng thời cũng có thể áp đảo được đám trưởng lão kia!

Nhưng trước mắt như vậy khiến cô tiết kiệm được rất nhiều công sức, vừa khiến mọi người phải dè chừng, không dám manh động, bên cạnh đó thân phận của cậu Dạ tạm thời sẽ không bị bại lộ, dù sao đối với những người lăn lộn trong giới xã hội đen, thần bí chính là vũ khí tốt nhất! Nếu cậu Dạ đột nhiên lại xuất hiện thêm đứa em gái, sợ là sự thần bí này không duy trì được lâu, hơn nữa trong mắt người ngoài, họ sẽ nghĩ rằng xã hội đen của phía Nam liên minh với xã hội đen phía Bắc, nếu vậy e là sẽ có kẻ cầm đầu đứng ngồi không yên, lúc đó vừa thêm phiền phức, lại không được ích lợi gì.

Cho dù thế nào đi nữa, qua bữa tiệc đầy tháng lần này, Dạ Cô Tinh không còn là con chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng trong miệng người đời nữa, mà cô thật sự là thiên kim tiểu thư chính hiệu! Không thấy cô gọi người quản lý Chiến Phủ là anh trai sao? Không thấy cô và ông chủ của Dạ Lang có mối quan hệ thân thích hay sao? Không nghe thấy cô gọi Mộc Lão là ông nội sao?

Tóm lại Dạ Cô Tinh sánh đôi cùng An Tuyển Hoàng hoàn toàn không phải là trèo cao, ngược lại, nhà họ An có thể cưới được một người con dâu như vậy, chẳng khác nào rước được mỏ vàng về nhà, ngay cả nằm mơ cũng cười thành tiếng chứ đừng nói gì đến ghét bỏ!

Lúc này bệnh của Kỷ Tình vừa mới đỡ, mấy người phụ nữ trong nhà bèn đến thăm, ai nấy đều mang theo quà cáp, thím Bình cũng không tiện chặn họ bên ngoài, dù bà ta có được Kỷ Tình xem trọng như thế nào thì cũng chỉ là người hầu mà thôi, ở trước mặt của các vị phu nhân thân phận cao quý này căn bản không dám hỗn láo, với lại những người phụ nữ này cũng không dễ chọc vào chút nào!

Kỷ Tình mệt mỏi dựa vào đầu giường, vẻ mặt ủ rủ, từ hôm nhận được cái đầu thối rữa của thím Vinh bà ta cứ như bị ma ám vậy, lúc nào cũng trong trạng thái mê man, liên tục nằm mơ, bà ta mơ thấy mấy cô vợ bé năm xưa chết trong tay mình, rồi cả người hầu bị bà ta trừng phạt mà chết thảm thương, còn cả thím Vinh nữa, họ đều biến thành ma, miệng đầy vết máu muốn lấy mạng bà ta, bà ta bị doạ sợ tới mức trán đẫm mồ hôi, giật mình tỉnh giấc, nhưng chưa đầy một phút lại mê man chìm vào giấc ngủ, rơi vào cơn ác mộng hết sức kì quái, nó như một vòng quay cứ lặp đi lặp lại như vậy, mãi đến hôm nay sau khi truyền dịch mới đỡ hơn chút. Nhưng cả người vẫn không có sức lực, muốn nói gì đó nhưng lại lười mở miệng, nhìn vô cùng mệt mỏi.

Đương nhiên tất cả những thứ này không thể không kể đến công lao của Dạ Cô Tinh, cô chẳng qua chỉ để Tịch Cẩn bỏ thêm chút gì đó lên chiếc đầu lâu thối rữa kia mà thôi.

Nói ra chuyện này cũng may nhờ những bình lọ trong nhà tù tử thần số 7, lúc đầu sau khi Tịch Cẩn chôn xong bom mới nhét những thứ đó vào hộp đựng dụng cụ y tế luôn mang theo bên người, mỗi liều đều nhỏ vào một giọt nhỏ, sau đó từ từ nghiên cứu. Anh ta và Minh Triệt ở lì trong phòng khám một thời gian dài đã đào ra được không ít thứ hay ho.

Thứ khiến Kỷ Tình ngày ngày rơi vào ác mộng là một trong số đó, Tịch Cẩn đặt cho nó một cái tên là chất xúc tác ảo giác.

Đúng như tên gọi của nó, chất xúc tác này một khi tiếp xúc với cơ thể người sẽ có tác dụng ngay lập tức, người sẽ cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, không ngừng nằm mơ thấy ác mộng, thậm chí dùng thiết bị hiện đại nhất cũng không kiểm tra ra được, chỉ cần thức được 5 ngày thì sẽ tự khỏi, nhưng phải chịu sự giày vò về tinh thần trong 5 ngày liên tiếp, cho dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi, huống hồ là người đã quen sống trong nhung lụa như Kỷ Tình.

Thím Bình dẫn những phu nhân kia vào, mặc dù tuổi tác đã ngoài 50, nhưng cuộc sống nhàn hạ khiến những người phụ nữ này nhìn không quá 30 tuổi, ai ai cũng xinh đẹp, cũng chú trọng hình thức bề ngoài.

Nhìn kĩ Kỷ Tình – một người phụ nữ 50 tuổi, lúc bà ta không cười căn bản không thể nhìn thấy nếp nhăn trên khuôn mặt, bà ta có một làn da trắng, dáng người đẹp, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài ai có thể đoán được đây là người phụ nữ đã đến tuổi trung niên cơ chứ?

Nói thẳng ra đây chính là một bầy chim hoàng yến được đám đàn ông nuôi trong lồng kim cương, sung sướng không khác chốn hậu cung thời xưa là mấy, mọi người đều nói cứ ba người phụ nữ thì sẽ thành gánh hát, bây giờ nhiều người phụ nữ tụ lại một chỗ như vậy, muốn diễn cả chục vở kịch cũng được, cứ bên này hát xong thì bên kia hoá trang lên sân khấu, bên nào bên nấy dốc sức trổ hết tài năng của mình!

Từ trước đến nay mấy chị em dâu đều không bao giờ hoà thuận được với nhau, nhà họ An cũng vậy. Bình thường Kỷ Tình nắm giữ mọi quyền hành quản lý chuyện trong nhà, tất cả họ đều phải cúi đầu khép nép, nịnh nọt lấy lòng người chị dâu này, trong khi đó Kỷ Tình chỉ việc ngồi trên cao chỉ tay năm ngón, cái dáng vẻ làm bà chủ ấy khiến mấy chị em đã không ưa bà ta từ lâu!

Vừa moi được chút tin tức từ chồng của mình, lúc này không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng thì còn đợi chờ gì nữa?

Bọn họ vô cùng nóng lòng muốn xem người chị dâu quyền cao chức trọng này có biểu cảm ra sao, dù sao thì quyền lực bị cướp mất, địa vị bị lung lay, giống như chú hổ bị nhổ mất răng, cắt mất móng vuốt vậy, bọn họ đương nhiên muốn đến xem bà ta giãy chết như thế nào!

“Ôi! Chị dâu bị sao vậy? Quầng mắt thâm quá, cứ như là già đi 3 tuổi ấy! Xem ra phải bảo chuyên gia làm đẹp để tâm hơn một chút, dù sao thì làn da đang dần lão hoá này mà không chăm sóc cẩn thận thì rất dễ bị tàn phai.”

“Thím sáu, thím nói như thế không được hay cho lắm!”

“Chị ba, không phải là chị không biết, trong mấy chị em dâu chúng ta em là người ăn nói vụng về nhất, chị phải nhắc nhở em thường xuyên hơn mới được!”

Bà ta che miệng cười, “Theo em chắc là chị dâu nghỉ ngơi không đầy đủ, dù sao xảy ra chuyện như vậy ai cũng sẽ cảm thấy buồn bực cả thôi!”

Kỷ Tình biết những người phụ nữ này không có lòng tốt gì, nếu như là thường ngày, chỉ cần bà ta hơi to tiếng nổi giận đã đủ khiến họ nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt từng chút một, nhưng bây giờ bà ta vừa mới khỏi bệnh, cả người mệt mỏi không có sức lực, ngay cả việc cử động một ngón tay thôi cũng thấy mệt, đám người này lại hệt như đàn vịt cứ kêu inh ỏi bên tai, thật khiến người khác phiền chết đi được.

Ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng lạ thường, “Tôi không được khoẻ nên không thể tán gẫu với mọi người được, thím Bình, thím thay tôi tiễn mọi người về đi.” Lời nói vốn dĩ phải cực kì uy nghiêm được thốt ra từ miệng bà ta lại có phần yếu ớt, sự uy nghiêm đương nhiên cũng giảm đi đáng kể.

“Chị muốn đuổi chúng em đi sao? Chắc là chị đã nhận được tin tức, chúng em đều biết trong lòng chị không dễ chịu gì, chi bằng chị cứ nói ra đi, ít nhất cũng có thể giải quyết được phiền muộn trong lòng, tránh suy nghĩ nhiều mà sinh bệnh!”

“Đúng vậy! Chị dâu, chúng em biết chị ấm ức trong lòng, vậy nên chúng em mới đến để an ủi chị đây.” Nói nghe cứ như là tốt lắm vậy, nhưng cái giọng điệu vui mừng khi người khác gặp họa ấy có giấu thế nào cũng không thể giấu nổi!

Kỷ Tình nhíu mày, dùng ánh mắt đầy nghi hoặc quét qua đám đông, đưa tay day day huyệt ấn đường, lúc này bà ta mới hít một hơi thật sâu rồi nói: “Rốt cuộc mọi người đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu gì hết?”

Ai nấy đều ngẩn người ra.

“Chị dâu, chị thật sự không biết gì hết sao?”

“Biết, biết cái gì chứ?” Thấy biểu cảm trên khuôn mặt từng người, trong lòng Kỷ Tình đoán chắc là có chuyện gì đó, chứ nếu không bọn họ chắc chắn sẽ không dám hỗn láo như vậy.

“Gia chủ đã chọn được con dâu cho chị rồi, ngay cả người thừa kế cũng quyết định xong xuôi cả! Người làm mẹ như chị lại không biết gì hay sao?”

Ánh mắt Kỷ Tình sắc bén, lạnh giọng quát mắng: “Thím tám, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói thì không thể nói bừa được!”

Thím tám nhìn bà ta bằng ánh mắt thương hại, “Chị dâu, chị đừng tự lừa mình dối người nữa. Thương thay cho người làm mẹ là chị, con trai lấy vợ không báo với chị một tiếng, nay cháu nội làm tiệc đầy tháng cũng không mời chị đến dự, thật là tội nghiệp cho tấm lòng của cha mẹ…” Bà ta đặc biệt nhấn mạnh hai từ “tội nghiệp”, trong đó mang ý ám chỉ rõ rệt.

“Câm miệng!” Kỷ Tình ôm ngực thở dốc, “Thím hai, trước giờ thím là người công minh nhất, thím nói xem chuyện này rốt cuộc là thế nào!”

Một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt dịu hiền bước ra khỏi đám đông, bà ta là vợ của An Bính Lương, vốn dĩ không có ý định xen vào chuyện này, nhưng trong lòng thấy bứt rứt khó chịu nên cũng đứng ra nói, mặc dù Kỷ Tình rất hà khắc với mọi người, nhưng cũng không đến mức khiến người khác chán ghét, hơn nữa trước giờ bà ta luôn tránh xa những chuyện thị phi, vậy nên cũng được coi là người chung sống hoà thuận nhất với Kỷ Tình trong số những chị em dâu trong nhà.

Ánh mắt bà ta thoáng qua một chút không đành lòng, cắn răng lựa chọn nói ra sự thật, “Chị dâu, hôm nay Bính Lương và 14 anh em vừa từ tiệc đầy tháng trở về…”

Đã nói đến thế nếu Kỷ Tình vẫn không hiểu vậy thì quá ngu ngốc rồi!

“Thím, thím nói họ đi dự tiệc đầy tháng sao?” Đến đó đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận thân phận của người phụ nữ kia, và hai đứa con hoang không danh phận cũng được nhà họ An thừa nhận.

Toàn thân Kỷ Tình run rẩy, vẻ mặt nổi giận khó coi, không ngờ bà ta vừa đổ bệnh, mấy lão già chết tiệt này lại tự đưa ra quyết định, giấu bà ta tới tham dự tiệc đầy tháng!

Nếu An Bính Lương biết suy nghĩ của Kỷ Tình lúc này, chắc chắn sẽ cảm thấy rất nực cười và dùng ánh mắt khinh thường nhìn bà, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ sau bếp không lên nổi bàn tiệc, giấu bà ư? Có cần thiết không? Thật sự nghĩ mình tài giỏi lắm chắc!

“Không chỉ vậy, hai đứa trẻ đều đã chính thức được ghi vào gia phả, đứa con trai chính là người thừa kế tiếp theo của nhà họ An! À, đúng rồi, nghe nói mẹ bọn trẻ cũng là người có lai lịch, nguồn gốc rõ ràng, các vị quan khách không ngớt lời khen ngợi cô ta, họ đều nói nhà họ An chúng ta sao lại cưới được cô con dâu xuất sắc mọi mặt như vậy!”

“Nghe nói Hoàng Nhi xem cô ta như báu vật nâng trên tay sợ bể, ngậm trong miệng sợ tan, không nỡ nói nặng lời với cô ta bao giờ, bị mọi người phản đối như vậy, nhưng không ngờ Hoàng Nhi vẫn không thay đổi ý định!” Lời nói thâm thúy, chua ngoa, người nói là vợ của trưởng lão chi thứ chín.

Hôm nay chồng bà ta vừa về đến nhà đã lớn tiếng với bà ta, chắc chắn là chịu ấm ức ở bên ngoài, về nhà coi bà ta là bao cát để trút giận! Rất lâu sau đó bà ta vẫn thấy tức tối trong lòng, nhưng khi thấy bộ dạng kinh hồn bạt vía, phải chịu một cú sốc lớn của Kỷ Tình, cục tức trong lòng đã tan thành mây khói.

Bà chị dâu này của bà ta trước nay không ai trị nổi! Giờ đây mọi việc đã hết cách cứu vãn, tất nhiên là có oan kêu oan, có thù báo thù! Bình thường bà ta không ít lần bị bà chị dâu này đè đầu cưỡi cổ…

“Nói đến đứa cháu dâu này quả thực là quá xuất sắc! Cô ta không chỉ có gương mặt trời ban xinh đẹp như hoa, mà đằng sau còn có vài thế lực chống lưng! Nghe nói một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Mộc cũng có quan hệ tốt với cô ta, ngay cả cái bụng cũng không chịu thua kém, sinh liền lúc hai đứa, một trai một gái vô cùng xinh xắn. Xem ra chúng ta đều già cả rồi, bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi, không biết vị phu nhân mới này khi nào mới lên đảo, khiến những người làm thím như chúng ta đây nóng lòng chờ mong…”

“Ra ngoài! Cút hết ra ngoài cho tôi!” Kỷ Tình bỗng hét lên, đầu ngón tay run rẩy chỉ ra ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt, trên trán đẫm mồ hôi, hội chị em thấy thế trong mắt vụt qua ý cười. Người ta đều nói phượng hoàng rụng lông thì không cả bằng gà, An Tuyển hoàng đã cưới vợ, Kỷ Tình sớm muộn gì cũng phải giao ra quyền quản lý nhà cửa mà thôi, ngày tháng còn dài, họ còn nhiều cơ hội xem truyện cười của bà ta, không cần gấp gáp làm gì, chẳng may lỡ làm bà ta tức chết, vậy thì lại mất vui!

Hội chị em tươi cười nói lời tạm biệt, khuôn mặt ai nấy đều là sự chế giễu.

Kỷ Tình ôm ngực thở gấp dữ dội, đột nhiên những ngón tay siết chặt lại, thậm chí cách lớp quần áo mà còn cào sứt da sứt thịt.

“Không! Tôi tuyệt đối không để các người đắc ý đâu! Quyền lực của tôi đừng hòng ai cướp được!” Bà ta giận dữ nói xong chỉ thấy ầm một phát lăn đùng ra sau.

Thím Bình tiễn đám người kia đi, nghe thấy tiếng động vội chạy vào phòng, thấy thế thất thanh kêu lớn: “Cô chủ, cô chủ làm sao vậy? Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.