[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 454: + 455




Edit by Thanh tỷ

Chương 454: Biệt nữu

(*người có lời nói và hành động đi ngược nhau; nói một đằng làm một nẻo)

Mặc dù người qua lại trên đường bị Lục Nguyên Thịnh xua đuổi đi, nhưng sau khi mọi người thấy Lục Nguyên Thịnh không còn ở đây lại nhao nhao tràn ra, đường phố một lần nữa náo nhiệt trở lại.

"Chợ bán thức ăn ở đâu?"

Tần Hàn Mạt che ô cho Tần Nhất, chỉ vào phía bên trong cùng: "Ở chỗ đó. Nhất Nhất, em thích ăn gì, lát nữa chọn nhiều một chút, trở về để cha làm cho em, tay nghề của cha rất tốt."

Tài nghệ nấu nướng của Tần Miễn quả thật không tệ. Ông yêu vợ mình, cả ông và Tôn Chỉ Lan đều không thích mời bảo mẫu, mà ông cũng không muốn để cho Tôn Chỉ Lan mệt nhọc, cuối cùng tự bản thân học nấu ăn, cho dù công việc có bao nhiêu bận bịu, mỗi ngày ông đều sẽ đúng giờ về nhà.

Lời của Tần Hàn Mạt không khỏi khiến Tần Nhất nhớ tới chuyện lúc trước, khi đó, cô đặc biệt vì Tần Miễn học nấu ăn, thế nhưng cô lại bị ông không chút lưu tình ghét bỏ ra mặt. Đến nay, cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt vô tình lạnh băng của Tần Miễn.

Khí lạnh trên người Tần Nhất bỗng nhiên đậm lên, khuôn mặt nhỏ cũng lạnh đi, bầu không khí hoà hoãn vừa rồi trở lại tình trạng sượng sùng trước đó.

"Không cần, tôi không muốn ăn."

Ngữ khí lạnh như băng khiến Tần Hàn Mạt có chút không hiểu, bầu không khí đang tốt, tại sao đột nhiên lại trầm xuống rồi?

Chợ bán thức ăn cũng khá náo nhiệt, hiện tại có rất nhiều thú biến dị và thực vật biến dị có thể ăn, đồ để mọi người lựa chọn cũng nhiều hơn không ít.

Tần Hàn Mạt mặc dù không biết Tần Nhất tức giận chuyện gì, nhưng anh vẫn tri kỷ che chở cho Tần Nhất. Dù biết thực lực của Tần Nhất ở trên anh, nhưng từ tận đáy lòng, mặc kệ Tần Nhất mạnh bao nhiêu, cô đều là cô em gái nhỏ anh muốn bảo vệ cả đời.

Tần Hàn Mạt nửa ôm Tần Nhất trong ngực, tránh cho cô bị người đi đường va phải. Tần Nhất có chút không được tự nhiên, ngoại trừ Vân Hoán, cô chưa từng thân thiết với người đàn ông khác như vậy, mặc dù người này là anh hai ruột của cô.

Nhưng đáy lòng Tần Nhất vẫn không thể ức chế được nổi lên từng tia ấm áp, khí lạnh trên người vừa mới tụ lại đã tiêu tán đi không ít.

Tần Hàn Mạt có chút mờ mịt, tâm trạng của con gái dễ dàng thay đổi như vậy ư?

Tần Hàn Mạt không hiểu, nhưng nếu như đổi lại là Vân Hoán, nhất định anh có thể nhìn ra, Tần Nhất đây là đang giận dỗi.

Tần Nhất nhìn thanh lãnh cao quý, thực chất bên trong lại có chút biệt nữu. Đương nhiên, ở trong mắt Đế thiếu của chúng ta, chút điểm ấy lại đáng yêu đến không thể đáng yêu hơn

Tần Hàn Mạt không biết Tần Nhất thích ăn gì, đành chọn lấy những thứ sở trường của Tần Miễn, hai người mua xong vật tư liền rời khỏi chợ bán đồ ăn.

Mới bước vào khu biệt thự cao cấp, một đám người không biết ở đâu ra tiến đến ngăn cản đường đi của hai người.

Cầm đầu là một thiếu nữ có vẻ ngoài rất xinh đẹp, mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt ẩn tình, làn da trắng nõn, trên người mặc một bộ váy ngắn cúp ngực màu đỏ. Thiếu nữ xinh đẹp lại gọn gàng sạch sẽ ở tận thế rất khó thấy được, điều này cho thấy phía sau có người chống lưng.

"Này, đồ xấu xí, tại sao không nói cho tao biết anh Hàn Vũ đã trở về?" Thiếu nữ rất đẹp, nhưng tính tình quá được nuông chiều, sự ngang ngược hằn sâu giữa hai đầu lông mày ngược lại đã làm hỏng đi vài phần nét đẹp.

"Hạ Thiên Vũ, cô cách anh trai tôi xa một chút." Tần Hàn Mạt làm mặt lạnh.

Người trước mặt là cháu gái nhỏ của Hạ gia, cô ta nhìn trúng Tần Hàn Vũ, một lòng muốn gả cho Tần Hàn Vũ.

Thế nhưng Tần gia nào giống như Hạ gia bám vào kẻ quyền quý để trèo lên cao, nếu không phải nể mặt Căn cứ trưởng Lục, anh ta đã sớm hạ thủ, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Tần gia bọn họ cũng không phải loại người để ý gia thế, bắt buộc phải môn đăng hộ đối mới được. Nếu như Tần Hàn Vũ thật sự thích Hạ Thiên Vũ, Tần Miễn lập tức sẽ đồng ý.

Nhưng mấu chốt là Tần Hàn Vũ đã từ chối Hạ Thiên Vũ, thế nhưng cô ta giống như đầu óc có bệnh, ngang ngạnh cuốn lấy. Cho rằng Tần gia bọn anh căn bản không dám động đến Hạ gia bọn họ, càng ngày càng phách lối.

Chương 455: Hạ Thiên Vũ

Khóe miệng Tần Nhất hơi cong, nhưng đều là ý cười trào phúng. Hạ Thiên Vũ có phải đứa ngốc không? Một mặt mơ ước Tần Hàn Vũ, nhưng mặt khác lại châm chọc chê cười em trai người ta, đây không phải đầu óc có bệnh thì là gì.

"Đồ xấu xí, nơi này không đến lượt mày nói chuyện." Hàng lông mày của Hạ Thiên Vũ nhíu lại, trên mặt tràn đầy sự ngang ngược.

"Tần Hàn Vũ nhất định là của tao, đợi sau này tao và anh ấy ở bên nhau, tao nhất định sẽ bảo anh ấy đuổi cổ mày ra ngoài." Hạ Thiên Vũ vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tần Hàn Mạt.

Cô ta luôn cảm thấy Tần Hàn Mạt là vết nhơ cả đời của Tần Hàn Vũ. Nam thần đẹp trai như vậy, tại sao lại có thể có đứa em trai xấu như thế cơ chứ.

Tần Nhất liếc mắt nhìn Hạ Thiên Vũ một vòng, sau đó trong lòng lặng lẽ đưa ra đánh giá, người này là một tên não tàn.

Tần Hàn Mạt không thèm để ý đến cô ta, anh hoàn toàn không muốn nói chuyện với người đầu óc có bệnh. Dù ngươi nói bất cứ chuyện gì, cô ta đều sẽ nghe không lọt, khăng khăng cho rằng tất cả mọi việc mình làm đều đúng.

Tần Hàn Mạt bơ Hạ Thiên Vũ, dắt Tần Nhất vòng qua đám người Hạ Thiên Vũ.

"Mày, mày đứng lại đó cho tao! Đồ xấu xí kia, tao ra lệnh cho mày dẫn tao đi gặp anh Hàn Vũ."

Hai tay Hạ Thiên Vũ chống nạnh, nổi giận đùng đùng quát lên. Tần Hàn Mạt xấu xí đáng chết, lại dám không để ý tới cô ta, cô ta nhất định phải bảo anh Hàn Vũ đánh cho tên này một trận.

Tần Hàn Mạt không dừng lại, nhưng Tần Nhất lại đứng lại.

Trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp tràn đầy lãnh ý, cô, rất không thích cái từ "đồ xấu xí" này, nhất là nó còn xuất ra từ trong miệng Hạ Thiên Vũ.

Người Tần gia bao che khuyết điểm, Tần Nhất cũng không ngoại lệ. Mặc dù quan hệ hiện tại giữa cô và người Tần gia khá vi diệu, nhưng nói cho cùng thì huyết mạch trong người cô vẫn là của Tần gia. Bản thân cô có thể làm khó dễ họ, nhưng những người khác thì không thể.

"Nè, đồ xấu xí nói người nào?" Khí lạnh trong mắt phượng gợn sóng lăn tăn, người quen cô đều biết cô hiện giờ đang rất tức giận.

"Đồ xấu xí nói mày." Hạ Thiên Vũ không chút nghĩ ngợi mở miệng ra nói, cô ta vừa rồi không chú ý tới Tần Nhất, lúc này trông thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô, ghen ghét dưới đáy mắt làm thế nào cũng không thể che đậy.

Khóe mắt Tần Nhất hơi cong: "Hóa ra cô cũng biết à."

Tần Hàn Mạt "phốc" một tiếng bật cười, khuôn mặt tuấn tú trở nên sinh động hơn, mặt mũi tinh xảo, ngược lại làm cho người ta nhất thời quên đi vết sẹo trên mặt anh.

Trong mắt Tần Hàn Mạt đong đầy sự cưng chiều, em gái của anh thật đáng yêu.

Hạ Thiên Vũ sững sờ, lập tức kịp phản ứng lại, trên mặt đau rát, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Tần Nhất: "Tiểu tiện nhân, mày nói người nào hả? Mày mới là đồ xấu xí, cả nhà mày đều là đồ xấu xí."

Con gái làm gì có ai không để ý tới dung mạo của mình, Hạ Thiên Vũ càng để tâm hơn. Cô ta vẫn luôn biết khuôn mặt là tất cả vốn liếng của mình, không có gương mặt này, Tần Hàn Vũ làm sao có thể chú ý tới cô ta.

Nhưng bây giờ cô ta lại có cảm giác nguy cơ, mặc dù trong lòng cô ta không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, thiếu nữ trước mắt so với cô ta còn xinh đẹp hơn.

Tần Nhất cười khẽ, môi đỏ khẽ mở, dung nhan thanh lãnh bỗng nhiên có chút mị hoặc chúng sinh: "A, cô nói cả nhà tôi đều là đồ xấu xí, thế nhưng anh Hàn Vũ cô yêu nhất cũng nằm trong phạm vi đó đấy."

"Mày nói bậy, mày với anh Hàn Vũ có quan hệ gì?" Hạ Thiên Vũ đột nhiên có chút hoảng, vẻ ngoài của Tần Nhất là vẻ đẹp lưỡng tính siêu việt, ngay cả cô ta là con gái nhìn cũng si mê không thôi.

Nếu như anh Hàn Vũ thật sự nhìn thấy tiểu tiện nhân này, vậy cô ta...vậy cô ta còn có cơ hội sao?

"Có quan hệ gì à?" Tần Nhất chớp chớp mắt, lông mi thật dài giống như hồ điệp xinh đẹp đang vỗ cánh, mắt phượng lóng lánh trong suốt, khiến tâm người nhìn khẽ run.

"Quan hệ ở chung một chỗ chứ sao."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.