Một người phụ nữ, một người phụ nữ rất đoan trang tinh tế, giờ phút này đang đứng trước mặt Dạ Cô Tinh, mái tóc ngắn cá tính, trang điểm tinh tế, mặc bộ vest màu trắng, trong mắt ẩn ẩn có ánh sáng lóe lên.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, nhất cử nhất động của người phụ nữ, một cái nhíu mày, một nụ cười, dường như đều được trau chuốt tỉ mỉ, trang nhã đến không thể bắt bẻ được, hoàn mỹ đến khó mà phục chế lại.
Chỉ thấy khóe môi của người đang đi đến chậm rãi cong lên, ngay cả nụ cười cũng chuẩn mực như vậy: “Xin hỏi, là cô muốn thuê tôi sao? Vậy thì trước tiên chúng ta hãy nói về giá cả…”
Không đợi cô ấy nói hết lời, Dạ Cô Tinh đã bất chấp mà lao tới, lao vào vòng tay của người phụ nữ: “Chị Hinh Đình… “
Người phụ nữ đoan trang ngây ra, khóe môi chậm rãi mang theo cảm giác dịu dàng, nhàn nhạt nhưng tràn ngập sự ấm áp không nói nên lời: “Này! Chúng ta còn chưa thương lượng xong giá cả đâu đấy! Ôm một cái hai trăm.”
Dạ Cô Tinh sụt sịt: “Vậy nếu em muốn bao nuôi thì sao?”
“Giá trên trời!”
“Giá trên trời thì cũng phải có cái giá nhất định mà.”
“Ờm… vậy thì lấy toàn bộ tài sản của người đàn ông của em đi.”
“Thập Nhị, chị vẫn thích tiền như vậy!”
“Đương nhiên rồi! Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì tất cả cùng bằng không!”
“Em là người phe mình, chị không thể giảm giá xíu được hả?” Dạ Cô Tinh nắm tay cô ấy làm nũng, nhưng Lưu Hinh Đình vẫn không hề động đậy, bày ra dáng vẻ “có tiền thì cái gì cũng dễ nói”.
“Thập Nhị, em nhớ chị nhiều lắm!” Dạ Cô Tinh lắc lắc cánh tay của người kia, giọng nói càng thêm ngọt ngào.
Người nào đó cau mày, không nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Dạ Cô Tinh tiếp tục làm nũng, “Thập Nhị tốt bụng ơi, Hinh Đình xinh đẹp à…” Mỗi chữ đều ngọt đến phát ngán, nếu An Tuyển Hoàng mà nhìn thấy cô như thế này, thì không biết sẽ phát điên đến cỡ nào!
“Ồ! Thật sự chịu thua em rồi!” Lưu Hinh Đình đưa tay gõ nhẹ mũi Dạ Cô Tinh, trong mắt như tràn ra từng tia dịu dàng ấm áp.
“Vẫn là Thập Nhị tốt nhất!”
Lưu Hinh Đình đưa tay ra.
Dạ Cô Tinh sững sờ: “Cái gì?”
“Sổ tiết kiệm, thẻ tín dụng, sổ đỏ, tất cả bất động sản đều giao ra đây đi!”
Dạ Cô Tinh suy sụp: “Thập Nhị, hoá ra chị vẫn muốn làm thịt em à?”
Lưu Hinh Đình vung tay gõ đầu cô: “Con bé ngốc! Còn nói chị là nô lệ đồng tiền à, không phải chính em cũng là một đứa tham tiền hay sao? Hoá ra là sợ chị nhớ nhung tới mấy thứ kia của em à? Bỏ đi, không trêu em nữa, không lấy đồ ra, làm sao chị có thể ước tính giá trị, làm thế nào đầu tư được? Ngốc–”
Dạ Cô Tinh xoa trán, cười vô cùng ấm áp.
Đột nhiên, ánh mắt ngưng đọng, lúc này mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng!
“Á à! Mấy người rõ ràng là thông đồng với nhau trêu đùa em?” Dạ Cô Tinh trừng mắt, lần trước vừa mới bị Chử Vưu chơi xỏ xong, không ngờ bây giờ lại nhảy vào trong hố mà bọn họ đào sẵn!
Ngày hôm qua, khi cô hỏi, mấy người đó còn mặt mày ủ rủ, lo lắng, không ngờ tời hôm nay Thập Nhị lại lù lù xuất hiện ở trước mặt cô, nhớ lại cuộc điện thoại đầy ẩn ý của Diệp Nhĩ, Dạ Cô Tinh đã đoán được bảy tám phần sự thật rồi!
“Bọn chị muốn cho em sự bất ngờ.” Lưu Hinh Đình cười rất vô tội.
Dạ Cô Tinh bĩu môi: “Em thấy là kinh sợ thì đúng hơn!”
“Hiện tại em là phụ nữ có thai, bọn chị làm sao dám hù dọa em?” Lưu Hinh Đình nhìn cái bụng căng phồng của Dạ Cô Tinh, trong mắt dâng lên một tia dịu dàng, như có trăm mối hỗn tạp.
Dạ Cô Tinh vuốt ve bụng, ngại ngùng cười, tựa hồ có chút chột dạ: “Chị… đều biết cả rồi?”
Lưu Hinh Đình đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha: “Cái miệng kia của Diệp Nhĩ, chị có thể không biết được à?” Cô ấy thở dài một tiếng, ánh mắt lấp lánh: “Thật không ngờ, trong tất cả mọi người, em lại là người đầu tiên có con….”
Dạ Cô Tinh sửng sốt trong chốc lát, nhìn vẻ mặt Lưu Hinh Đình, đã thấy trong đôi mắt kia của cô ấy như có muôn vàn sự thẫn thờ, bất đắc dĩ, lại mơ hồ lộ ra sự tang thương không hợp với tuổi tác.
Dạ Thập Nhị, cũng chính là Lưu Hinh Đình đang ở trước mặt, cô ấy cùng tuổi với Diệp Tử, năm nay cô ấy cũng chỉ mới hai mươi chín, là cái tuổi đẹp nhất của phụ nữ, Dạ Cô Tinh vậy mà lại nhìn ra ở trên người cô ấy sự thê lương như có như không?
Hy vọng rằng, mọi thứ chỉ là ảo giác.
“Hinh Đình, mười năm này… chị sống có tốt không?”
Nụ cười của người phụ nữ, không chê vào đâu được, hoàn mỹ đến khiến người ta cảm thấy không chân thật, đây là một người phụ nữ tinh tế, bề bộn công việc mà vẫn biết cách để tận hưởng cuộc sống.
Thông minh, giỏi giang, xinh đẹp, hào phóng, và còn một điều quan trọng nhất đó là, có tiền!
Túi xách Hermes Birkin, giày cao gót màu nude, mặc dù hoa tai không phải là hàng hiệu, cũng không có logo mang tính biểu tượng gì, nhưng lại thắng bởi kiểu dáng độc đáo, vừa nhìn là biết ngay đây là hàng thủ công tinh xảo có một không hai.
Một thân từ trên xuống dưới này, ít nhất cũng phải tầm mấy trăm nghìn tệ, nhưng lại khác với mấy người nhà giàu mới nổi toàn thân dát hàng hiệu trông vẫn quê kia, cô ấy có vẻ giản dị hào phóng, trông rất ra dáng một nữ cường nhân.
Ít nhất, ngoài mặt Lưu Hinh Đình có vẻ sống rất tốt, sẽ không thiếu ăn thiếu mặc, có công việc, có mục tiêu, cả ngoại hình lẫn hình thể đều thuộc hàng đầu.
Và chính cô ấy cũng nhún vai, tỏ ra mình khá thoải mái: “Cũng khá tốt, nhưng có hơi bận một chút.”
Lưu Hinh Đình nhìn ra cửa sổ cao từ trần đến sàn, biển cả mênh mông rộng lớn, “Lúc trước sư phụ đưa chị qua Mỹ, chị cũng cắm rễ ở lại Mỹ phát triển, không ngờ ông ấy….”
Cô ấy đã nghe Diệp Nhĩ và Dạ Tứ kể về tình hình của sư phụ, trong mắt mơ hồ xuất hiện ánh nước.
Dạ Cô Tinh khẽ thở dài, Dạ Tổ có mười sáu thành viên, nếu hỏi ai là người biết ơn Dạ Cơ Sơn nhất, thì chắc chắn chính là Thập Nhị!
Bởi vì hoàn cảnh của cô ấy khác với mọi người——
Bọn họ đều được ông ấy nhận nuôi từ cô nhi viện, còn Lưu Hinh Đình là tự mình tìm đến cửa!
Cha cô ấy là một tay nghiện cờ bạc, vay nặng lãi một số tiền rất lớn, ông ta muốn bắt vợ và con gái mình đi làm nghề buôn da bán thể xác để lấy tiền trả nợ.
Mẹ cô ấy không muốn, nên đã uống một chai thuốc trừ sâu, tự kết liễu đời mình, nhưng lại để lại cô con gái một thân một mình đối mặt với người cha tàn bạo.
Vào thời điểm đó, Dạ Cơ Sơn đang sống ở vùng nông thôn với một đám trẻ nhỏ, vừa hay ở ngay đối diện với nhà họ Lưu. Có một buổi tối, Lưu Hình Đình gõ cửa nhà ông với đôi tay đầy máu tươi.
Lúc Diệp Tử vừa mở cửa, chỉ nhìn thấy một cô gái trạc tuổi mình, tay bê bết máu, miệng lẩm bẩm: “Tôi giết người rồi… Tôi giết người rồi…”
Thế nhưng đôi mắt đó lại cực kì lạnh lùng, tàn nhẫn, Diệp Tử có thể nhìn ra được, cô ấy đã giết người, nhưng cô ấy không có một chút nào buồn bã và hối hận, như thể làm như vậy, là chuyện hợp tình hợp lý, cô ấy chỉ là hơi sợ hãi, cần người giúp đỡ mà thôi.
Đôi mắt bé gái chết lặng, đôi môi run rẩy không ngừng, nhưng giọng nói lại vô cùng trầm tĩnh, như thể linh hồn của cô ấy đã bị chia làm đôi, một nửa không sợ hãi, một nửa sợ hãi.
Cô ấy nói: “Bạn có thể giúp tôi một việc được không?”
Diệp Tử nhíu mày: “Giúp việc gì?”
“Giúp tôi chuyển ít đồ.” Sau đó đột nhiên khóe môi cong lên, cô ấy vẫn nở nụ cười như thế: “Tôi cho bạn biết, ông ta rất nặng!”
“Thứ gì?” Khi đó Diệp Tử mới mười tuổi, do trời sinh nhạy cảm, cô vô thức cảnh giác.
“Cha tôi.”
Ngày hôm sau, có người gọi điện báo cảnh sát rằng tên nghiện cờ bạc họ Lưu kia bị rơi xuống cầu vào lúc nửa đêm, đó là thời điểm thủy triều xuống, dưới cầu đất đá lởm chởm, cắm vào thắt lưng và bụng của ông ta, khi cảnh sát đến, ông ta đã sớm tắt thở rồi.
Cùng lúc đó, ông Dạ, một bác sĩ nổi tiếng trong làng cũng lặng lẽ đem theo một đám cháu trai cháu gái chuyển nhà đi.
Dân làng chất phác thấy bé Lưu mới mười tuổi, mẹ mất, cha mất, lẻ loi hiu quạnh, rất là đáng thương, nên đã tổ chức họp mặt gây quỹ, nhà nào cũng giúp một ít, gom góp 5000 tệ, rồi giao cho cô bé.
Ai ngờ, sau khi nhận được tiền, cô bé lại biến mất một cách kỳ lạ.
Nửa tháng sau, Dạ Cơ Sơn đưa bọn họ đến định cư ở một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh, nửa đêm, tiếng gõ cửa vang lên, vẫn là Diệp Tử ra mở cửa.
Đôi mắt của cô bé rất sáng, điều khác biệt so với đêm hôm đó là không có vết máu trên tay, nhưng bàn chân của cô có những vết rộp rất lớn đã rướm máu, một số bị vỡ ra, máu mủ loãng chảy ra.
Cô ấy nói: “Bạn có thể giúp tôi một việc được không?”
Diệp Tử lại ma xui quỷ khiến thế nào mà gật đầu.
Một giây tiếp theo, cô ấy chen vào nhà như một con cá linh hoạt và quỳ gối trước mặt Dạ Cơ Sơn: “Ông ơi, ông hãy thu nhận con đi….”
Sau đó, cô ấy trở thành thành viên của Dạ Tổ, xếp hàng thứ mười hai.
Tuy nhiên, cô ấy không thích mọi người gọi mình là Thập Nhị, cô ấy luôn nói rằng cô ấy có tên – tên cô ấy là Lưu Hinh Đình!
Diệp Tử lúc đó rất khó hiểu, tại sao cô ấy lại vẫn giữ họ Lưu trong khi cô ấy đã giết cha mình.
Mãi cho đến khi các cô dần dần lớn lên và Lưu Hinh Đình cũng dần dần thoát khỏi bóng ma của tuổi thơ, Dạ Tử mới hiểu rằng, người mẹ đã khuất của cô ấy cũng họ Lưu!
Vì vậy, trong mắt Diệp Tử, Lưu Hinh Đình là người rất giỏi che giấu cảm xúc, cô ấy có thể dùng vẻ ngoài bình tĩnh để tô son trát phấn cho nội tâm sợ hãi cùng oán hận của mình, chỉ cần cô ấy muốn, thì có thể ngụy trang đến không chút sơ hở!
“Nhất Nhất? Nhất Nhất?”
Dạ Cô Tinh đột nhiên tỉnh táo lại, ký ức bị gián đoạn.
“Em đang làm gì vậy? Cô bé ngốc——”
Dạ Cô Tinh đỡ eo, vươn tay với cốc nước ở trên chiếc bàn trước mặt, Lưu Hinh Đình đưa cốc nước cho cô.
“Cảm ơn.”
Lưu Hinh Đình nhìn cái bụng căng phồng của Dạ Cô Tinh, trong mắt chảy ra một tia ấm áp: “Mấy tháng rồi?”
“Đã hơn bảy tháng.”
“Ngày dự sinh là khi nào?”
“Khoảng cuối tháng năm.”
Lưu Hinh Đình vỗ vỗ ngực: “Bé con à, đến lúc đó, dì sẽ cho các con thẻ kim cương để mua sữa bột!”
Dạ Cô Tinh mặt đầy hắc tuyến, thầm nghĩ, loại sữa bột này đắt cỡ nào chứ.
“Đừng, tụi nó tay nhỏ chân nhỏ, làm sao có thể cầm được thẻ kim cương.”
“Con bé ngốc! Cho tiền mà còn không muốn à?”
“Em có tiền mà!”
Lại là một cái gõ đầu nữa, “Trên đời này còn có người chê tiền nhiều à?”
Dạ Cô Tinh bó tay rồi, thích giày vò, thì cứ giày vò đi!
Nhắc đến cũng lạ, rõ ràng Lưu Hinh Đình mang một thân khí chất thần tiên, nhưng sở thích lại khá là trần tục, cũng không gì, chỉ là yêu tiền!
Phương châm của cô ấy— có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, không có tiền thì cha ruột cũng trở thành hàng hoá!
Đoán chừng là do hồi đó người cha cờ bạc của cô ấy đã làm cô ấy sợ hãi, khiến cô ấy cũng sợ hãi cái nghèo!
Mẹ của cô ấy phải chết, tất cả đều bởi vì tiền, khi còn nhỏ, ước mơ của Lưu Hinh Đình là kiếm được thật nhiều tiền, vì vậy, Dạ Cô Tinh không ngạc nhiên khi hiện tại cô ấy đang làm việc trong ngành tài chính!
“Nhất Nhất, em cứ yên tâm mà dưỡng thai, tiền dư thì cứ giao cho chị, dù là mua cổ phiếu hay đầu tư quỹ cũng sẽ không bao giờ lỗ! Đến lúc đó, tiền sữa bột của hai đứa nhóc cũng không cần phải lo lắng nữa rồi!” Lưu Hinh Đình vuốt vuốt cái bụng phồng lên của Dạ Cô Tinh, động tác dịu dàng, tươi cười rạng rỡ.
Cô cũng không phải là mèo khen mèo dài đuôi, cái tên Tina Lưu dù đặt ở bất kỳ nơi đâu của phố Wall, thì vẫn nổi tiếng như thường!
“Đúng rồi, tiểu phú bà, chị có tin tức gì của những người khác không?” Dạ Cô Tinh hỏi một câu đã quẩn quanh rất lâu ở đáy lòng, theo lý mà nói, trong một khoảng thời gian dài như vậy, không thể nào mà một chút tin tức cũng không có.
Mấy người Dạ Ngũ bị giam cầm, không thể liên lạc được với bên ngoài, đó là tình huống đặc biệt nên không nói nữa, nhưng những người khác cũng không nên…
Có lẽ tiếng gọi “phú bà” của Dạ Cô Tinh đã làm cô vui vẻ, Lưu Hinh Đình cười híp mắt, hãy tha thứ cho cô ấy, cô ấy chỉ thích tiền- thứ thô tục này mà thôi, ngay cả những người mang theo từ “phú bà”: “đại gia” đến cũng sẽ không từ chối.
Gật đầu nói: “Đừng lo lắng, bọn họ đều đã nhận được tin tức, nhất định sẽ tới trước khi bọn nhóc chào đời!”
“Thật sao?” Dạ Cô Tinh bị kích động, đột ngột đứng lên, cô vui mừng đến mức quên mất việc mình có một cái bụng lớn, suýt nữa là lảo đảo ngã xuống, may mắn thay, Lưu Hinh Đình nhanh nhẹn đỡ lấy cô!
“Chị nói này, em không thể yên tĩnh một chút à?”
Dạ Cô Tinh lè lưỡi: “Là do em quá vui mừng!” Đôi mắt của cô sáng lên, sáng đến độ có thể so sánh với khi mà Lưu Hinh Đình thấy được đô la: “Lần này không thể làm tập kích bất ngờ gì nữa, đừng nói là kinh hỉ, em nghĩ là hữu kinh vô hỉ thì có! Chị mau nói, bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
Hiện tại, vẫn còn Tiểu Lục, Tiểu Bát, Tiểu Cửu, Tiểu Thập, Thập Tam và Thập Lục vẫn chưa tìm được.
“Em đừng có vội!” Lưu Hinh Đình vội ôm lấy người, sợ Dạ Cô Tinh sẽ tiếp tục làm ra hành động nguy hiểm. “Tiểu Lục là nhà ngoại giao người Anh thường trú ở Brazil, hiện đang ở Rio de Janeiro, Tiểu Bát đang chăn dê nuôi bò ở Australia, Tiểu Cửu đang ở tại Trung Quốc, có điều nghe nói cô ấy đang tu luyện với yêu quái trong núi thẳm rừng sâu rồi, Tiểu Thập ở Hàn, Thập Tam ở Nhật, Tiểu Thập Lục ở Hong Kong. “
“Chị biết hết hả?”
“Tất cả đều đã liên lạc với nhau qua điện thoại, đương nhiên là biết rồi!” Lưu Hinh Đình khoanh tay trước ngực, thoải mái nhàn nhã.
Dạ Cô Tinh đột nhiên xù lông, “Mọi người thật là xấu quá đi! Cùng hùa nhau để một mình em mơ mơ màng màng, mọi người thật là— thật là giỏi lắm! Bắt nạt phụ nữ có thai! Nói, chuyện này là chủ ý của ai?”
Người nào đó nghiến răng ken két, hận không thể mang người nghĩ ra kế này đi lột da rốt gân!
“Này! Đừng gấp như vậy mà! Chị biết, em nóng lòng muốn gặp mọi người, nhưng bọn họ đều nói muốn chuẩn bị quà cho hai đứa nhóc, cho nên không có thời gian trở về.”
“Quà cáp khỉ gì chứ! Em không cần!” Dạ Cô Tinh hét lên, mắt đỏ hoe, những thứ lấp lánh trong mắt dường như sắp rơi xuống, cô sụt sịt: “Mọi người quay về là tốt rồi mà… còn chuẩn bị quà cáp gì chứ?… Toàn là viện cớ! Em biết mọi người không muốn gặp em, nên mới cố tình trốn em! Nếu như, hôm nay không phải là do em chủ động hỏi đến, mọi người còn muốn giấu em bao lâu nữa!”
Dạ Cô Tinh càng nghĩ càng ấm ức, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng nước mắt rơi lã chã.
Thật ra, cô cũng không biết mình bị làm sao, dù sao, chính là rất tức giận! Cô rõ ràng không muốn khóc, nhưng mà không nhịn được, cô cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Lưu Hinh Đình ngơ luôn, chợt nhận ra, lần này đùa hơi lố rồi!
Nhìn dáng vẻ đau lòng của Nhất Nhất, cô ấy tê cả da đầu, nghĩ đến người đàn ông khủng khiếp của nhà họ An, Lưu Hinh Đình hơi co rụt cổ lại, vội vàng tiến lên dỗ dành cô.
Đang lúc luống cuống tay chân, bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát giận dữ của người đàn ông: “Xảy ra chuyện gì?”
Hai chân Lưu Hinh Đình run lên, trong lòng thầm nghĩ —– Toang rồi!