Diệp Cô Tinh mơ một giấc mơ, mơ cô thấy mình đang đi về phía trước một cách vô thức trong một đêm mưa sấm chớp và tay cầm một chiếc máy tính, bên cạnh sấm chớp đùng đùng nhưng cô vẫn chỉ đi thẳng về phía trước, giống như rằng miềm tin tiến về phía trước đã ăn sâu vào xương cốt! Không ngừng đi thẳng về phía trước!
Cô tỉnh dậy, không có mồ hôi nhễ nhại như vừa mới bị đánh thức từ cơn ác mộng, Diệp Cô Tinh rất bình tĩnh, cô mở mắt một lúc nhìn ra cửa sổ tờ mờ sáng, cô dựa vào bên cạnh một cách vô thức, nhưng lại không tìm thấy cơ thể ấm của người đàn ông như mọi khi.
Đột nhiên kinh ngạc, quay đầu lại, không thấy có ai!
Thậm chí ngay cả dép cô cũng không kịp mang, mở cửa phòng ngủ ra rồi lao thẳng ra ngoài –
“An Tuyển Hoàng? An Tuyển Hoàng?”
Tiếng gọi vang vọng khắp căn biệt thự, nhưng không ai trả lời.
Một linh cảm xấu chợt xuất hiện, cô vội vàng chạy đến phòng dành cho khách, quả nhiên đã không thấy bóng dáng của Dạ Thất, Chử Vưu, Tịch Cẩn, và Diệp Nhĩ, bốn người họ và vali chuẩn bị xong cũng đã biến mất.
Cô thầm mắng một câu và ngay lập tức cầm chiếc điện thoại gọi vào số điện thoại của An Tuyển Hoàng, nhưng anh tắt máy.
Số điện thoại của Dạ Thất và những người khác đều không liên lạc được!
Cô giận dữ quẳng chiếc điện thoại đi, Dạ Cô Tinh lấy hai tay ôm lấy bụng rồi ngồi bệt xuống ghế sô pha, dù cô có ngốc đến đâu thì cũng nên hiểu rồi!
An Tuyển Hoàng giấu diếm cô, âm thầm tham gia cuộc chiến giải cứu, đồng thời câu kết với Dạ Thất và những người khác lừa cô!
Chẳng trách… hôm qua An Tuyển Hoàng lại bình tĩnh đến thế, giống như trở về bộ dạng lạnh như băng trước đây, khi cô cùng Dạ Thất và những người khác bàn bạc về phương án hành động, Minh Chiêu và Minh Triệt cũng ở đó, còn An Tuyển Hoàng thì im lặng ngồi bên cạnh, chỉ im lặng ngồi yên một chỗ!
Cô lẽ ra phải nhìn ra từ lâu mới đúng!
Đúng lúc này, màn hình LCD lớn đột nhiên bật sáng, trên đó xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, Dạ Cô Tinh ngước mắt lên nhìn đồng hồ.
“Bây giờ là 5:30 sáng, bắt đầu hành động! Dự kiến sẽ đến núi Phượng Minh trong 30 phút nữa.”
Diệp Cô Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình, trong giây tiếp theo, ánh mắt của người đàn ông nhìn ở phía xa xa vào máy quay, vào lúc đó đôi mắt của người đàn ông như xuyên qua màn hình và nhìn thấy cô.
“Tinh, anh biết rằng em rất tức giận.”
Đây là lần đầu tiên An Tuyển Hoàng gọi tên cô như thế, giọng nói như cây đàn cello đang vọng lại một cách chậm rãi, trước đây anh toàn gọi ‘cô gái của anh’, giống như một ông chủ tuyên bố quyền sở hữu vậy, cô không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ anh thật là trẻ trâu.
“Em nói, đó là người thân, và anh biết em cũng muốn đi, với tư cách là một người chồng, anh thay em đi cũng giống vậy.”
Đôi mắt của Dạ Cô Tinh sớm đã đỏ hoe, và nước mắt không ngừng chảy, rồi ôm chặt lấy cái bụng to tròn của mình, như thể điều này sẽ tiếp thêm sự dũng cảm và sức mạnh cho mình.
“Em nguyện vì anh mà sinh con dưỡng cái, và đây là phần thưởng.” Mỏ vàng sẽ dùng tất cả của mình để đền đáp cho người thợ mỏ vất vả và nỗ lực: “Hãy đợi bọn anh trở về.”
Màn hình tối sầm lại, khuôn mặt của người đàn ông ẩn hiện trong một mảng đen lạnh lẽo.
Dạ Cô Tinh đột nhiên sửng sốt, giơ cổ tay lên xem, giờ đã là 5 giờ 50 phút!
Dự khiến sẽ đến núi Phượng Minh trong nửa tiếng nữa…chỉ còn 30 phút…
“Lạc Lạc! Nguyệt Vô Tình! Mọi người mau ra đây” – Diệp Cô Tinh gần như gào thét lên, hét lớn!
“Hả? Mau chuẩn bị đi… bắt đầu rồi!” Anh Tử Lạc mặc bộ đồ ngủ in hình doraemon, giẫm lên một đôi bông lau đầu mèo, đôi mắt ngái ngủ lăn ra cầu thang.
“Tôi đây.” Nguyệt Vô Tình mặc bộ đồ màu đỏ, tóc đen như thác nước, từ ngoài cửa bước vào.
“Lạc Lạc, con lên lầu và dẫn cáp dữ liệu liên lạc đến phòng khách, Nguyệt hộ pháp, ba máy tính mà tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”
Nguyệt Vô Tình gật đầu: “Lúc Minh Chiêu đi đã đưa đồ cho tôi rồi.”
“Được, bây giờ tôi cần sự giúp đỡ của mọi người…”
Mọi thứ đã sẵn sàng, ba máy tính xách tay cấu hình cao, ba người ngồi cạnh nhau, mỗi người một máy.
“Cổng biệt thự đã đóng chắc chưa?”
Nguyệt Vô Tình chậm rãi lên tiếng, mặt mày nghiêm túc: “Yên tâm đi, có chú An ở đó rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, sau đó quay sang nhìn Anh Tử Lạc: “Lạc Lạc, con xử lý bên đó xong chưa?”
Anh Tử Lạc gật đầu: “Dì nhỏ yên tâm, thiết bị chống theo dõi đã được kích hoạt theo phương án của dì rồi, hơn nữa hệ số tường lửa cao tới 100%, loại bỏ khả năng có người tìm thấy mọi người ở đây.”
“Ok.” Dạ Cô Tinh không nói gì thêm nữa, mười ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, trên màn hình máy tính xuất hiện một loạt mã số, cuối cùng bấm phím Enter vang lên cạch một cái, màn hình đột nhiên đen xì, sau đó là một bản vẽ vệ tinh màu trắng xanh xuất hiện.
“Nếu đột nhập thành công, lập tức liên lạc với bọn họ.”
Nguyệt Vô Tình di chuyển một cách nhanh chóng, và chỉ chốc lát đã có giọng nói vang lên trong ba chiếc tai nghe.
Chậm rãi thở một hơi: “Chị Hai? Thất Thất? Tam Tam? Thập Nhất? Mọi người nghe thấy không, hãy trả lời đi, mau trả lời đi!”
“Diệp Nhĩ.”
“Dạ Thất.”
“Dạ Tam.”
“Dạ Thập Nhất.”
“Nghe rõ. Bây giờ mọi người hãy bật thiết bị định vị lên, tôi muốn biết vị trí cụ thể của mọi người.” Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh rất nghiêm túc, cô ra lệnh.
Nguyệt Vô Tâm nhìn thấy toàn cảnh mọi thứ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sự hợp tác ngầm như vậy giống như lính đặc công được quân đội huấn luyện và thực thi nhiệm vụ với nhau cả ngàn lần rồi vậy!
Không, còn chuẩn xác hơn cả một người lính đặc chủng, cái sự tin tưởng, tín nhiệm và phục tùng ấy, là phẩm chất vô cùng khó khăn để rèn luyện được, mà hiện tại lại đều có thể nhìn thấy trên người họ!
“…Bây giờ, cách núi Phượng Minh còn khoảng 10 phút nữa, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài ra, tôi còn có một chuyện muốn tuyên bố.”
Bốn người trong đêm mín thở nhìn chằm chằm và chờ đợi lời nói.
“Hành động lần này, do… An Tuyển Hoàng chỉ huy, phối hợp với anh ấy để hoàn thành kế hoạch giải cứu, đây là lần đầu tiên mọi người phối hợp với nhau, hi vọng… sẽ không rảy ra vấn đề gì.”
Bốn người liếc mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng, mọi người đều đáp: “Rõ!”
“Ok. Bây giờ mọi người đã tiến vào địa phận của núi Phượng Minh, hãy chú ý ẩn nấp.”
Dạ Cô Tinh rút tai nghe ra và quay sang Nguyệt Vô Tình: “Để tôi nói với anh ấy vài câu.”
Nguyệt Vô Tình suy nghĩ một hồi, thở dài rồi đưa tai nghe cho Dạ Cô Tinh.
Cô đưa tay ra nhận lấy, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
An Tuyển Hoàng dường như đã nhận ra và trầm lắng mở lời: “Cô gái của anh, đợi anh trở về.”
“…”
“Lúc đó, anh sẽ nhận bất kỳ hình phạt nào của em.”
“Anh… nhớ cẩn thận.”
“Yên tâm, mỏ vàng vững chắc lắm, không đổ được đâu.”
“…Ừm, em với con đợi anh trở về.”
Bốn người Dạ Tổ và thêm An Tuyển Hoàng, Minh Chiêu, Minh Triệt, tổng cộng một nhóm bảy người, bỏ xe và đi bộ trong bụi rậm cách núi Phượng Minh khoảng 1km.
Cuối cùng, vào khoảng 7:25, mọi người đã đặt chân đến núi Phượng Minh, An Tuyển Hoàng ra hiệu, tất cả mọi người ẩn ấp.
Nửa phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác nâu, đầu đội khăn trắng từ sườn núi đi ra, trên lưng mang theo một cái sọt lớn, nhìn thoáng qua giống như một nông dân bình thường trên đường phố. An Tuyển Hoàng nháy mắt với Minh Chiêu, Minh Chiêu hiểu ý, lách mình ra ngoài, tay cầm con dao giơ lên rồi hạ xuống, người đàn ông kia lập tức ngã xuống đất.
Dạ Thất và những người khác nhìn nhau, trong lòng thầm khen gợi anh ta, đúng là võ công cao cường!
“Người này đã xuống núi, vậy chắc cổng nhà tù… cũng khóa rồi nhỉ?” Diệp Nhĩ nói ra suy đoán trong lòng.
An Tuyển Hoàng lấy bản đồ phòng thủ từ trong túi ngực ra, nhìn lướt qua, hơi nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên: “Không phải, đây mới là người đầu tiên.”
“Làm sao anh biết?” Dạ Thất cau mày hỏi.
Minh Triệt chỉ vào chiếc sọt tre trên lưng của người đàn ông đang nằm dưới đất, anh ta nói: “Trên này đánh số 1.”
Bốn người nghi hoặc nhìn nhau: “Làm gì có…”
Minh Triệt bĩu môi, lấy ra một lọ thuốc màu trắng, mở nắp lọ ra thì có khí trắng bốc lên, miệng bình bị vặn xuống, chưa đầy mười giây, khí trắng đã tràn đầy cái sọt tre, Minh Triệt cất lọ thuốc, chờ cho đến khi khí trắng tan hết, trên sọt tre xuất hiện số “1” và bên dưới là chữ phổn thể màu đỏ – nhà tù tử thần số 7!
Cả bốn người đều ngạc nhiên nhìn vào lọ thuốc trên tay của Minh Triệt.
Minh Triệt xua tay: “Đó chỉ là một phản ứng hóa học đơn giản thôi.”
“Bây giờ, lên núi! Mọi người có thời gian là 3 phút, nhất định phải nhanh chóng trước khi người thứ hai xuất hiện, sẵn sàng tập kích bất ngờ!” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Cô Tinh phát ra từ tai nghe.
An Tuyển Hoàng đang im lặng chờ đợi, đột nhiên giương mắt vẫy vẫy bàn tay to: “Minh Triệt ở lại, còn những người khác thì nhanh chóng cùng tôi lên núi.”
“Rõ.”
Sau ba phút, khi cánh cổng nhà tủ mở ra, Minh Chiêu và Dạ Thất cùng nhau hành động, một người bịt miệng, một người thì bẻ cổ, động tác rất liền mạnh và nhanh gọn.
Đạp người đó xuống núi, giao cho Minh Triệt xử lý, một nhóm sáu người bước vào, dựa theo kế hoạch mà Dạ Cô Tinh nói tối qua, nín thở và đi thẳng, đến cửa hang số hai rẽ trái sau đó là cứ vậy rẽ trái.
Lúc này, trong phòng giám sát vệ tinh quân sự, theo lệnh của Kỷ Tu Thần đã dọn sạch hiện trường.
Kỷ Tu Thần kéo ghế ra, một chiếc máy tính trước mắt anh ta hiện thị rõ sự bất thường của thiết bị cảnh báo vệ tinh trên núi Phượng Minh.
Đột nhiên bả vai nặng trịch, Kỷ Tu Thần ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm: “Bỏ tay ra.”
Người đàn ông đó rút tay lại: “Lão đại, sáng sớm anh đã lôi em ra khỏi giường chỉ để em đứng nhìn cảnh lấy việc công làm việc tư này sao?”
Sắc mặt của Kỷ Tu Thần vẫn không thay đổi, và ánh mắt anh ta lại hướng về màn hình đang hiện thị.
Người đàn ông đó lắc đầu như một ông già rồi thở dài, sau đó kéo một cái ghế tới ngồi bên cạnh Kỷ Tu Thần, vẻ mặt bối rối: “Không phải chứ… lão đại, rốt cuộc là anh muốn làm gì vậy? Dù sao cũng nên nói một tiếng với em chứ, để em còn biết sau này cũng không lỡ miệng để lộ cái gì!”
Sau một hồi trầm ngâm, ánh mắt Kỷ Tu Thần sâu thẳm: “Khải Tử, cậu còn nhớ lần trước vệ tinh bị xâm nhập không? Chúng ta chậm chí đã sử dụng những chuyên gia giỏi nhất trong nước để tuy tìm tung tích của người đó.”
“Đương nhiên,” Tiết Khải vỗ đùi: “Cái mặt quỷ đó, cho đến ngày hôm nay em vẫn chưa hết tức! Lần trước anh gọi cũng nhắc đến chuyện này, sao, có tin tức gì à?”
Kỷ Tu Thần liếc mắt nhìn sang màn hình đang hiện thị.
Tiết Khải nuốt nước bọt, trợn tròn mắt không dám tin: “Ý anh là… ở đây sao?”
Kỷ Tu Thần gật đầu.
“Được lắm! cuối cùng tôi cũng bắt được rồi, để xem hôm nay anh đây sẽ xử lý tên trộm này thế nào! Anh cứ để đó, hôm nay em nhất định phải quyết một trận sống chết với tên này, dám làm mặt quỷ với anh đây à! Chú em nhất định sẽ phải ăn cơm tù vài năm!”
Kỷ Tu Thần vẫn ngồi yên, ánh mắt sâu xa.
Tiết Khải sửng sốt một hồi sau đó bình tĩnh lại, chạm vào điếu thuốc, đầu ngón tay run rẩy, trầm giọng nói: “Lão đại, ý của ngài là gì?”
Đây rõ ràng là trộm cắp, nếu Kỷ Tu Thần đã biết thân phận của đối phương, nhưng bây giờ anh ta lại do dự không hành động gì, nếu bị phát hiện ra chắc chắc sẽ chịu hình phạt, không chừng còn bị đưa ra toàn án quân sự xử lý như gián điệp nữa!
Kỷ Tu Thần sắc mặt lạnh lùng: “Tiết Khải, cậu là nhân viên kỹ thuật của quân đội, cậu là người có tiếng nói trong phòng giám sát vệ tinh, chuyện ngày hôm nay tôi cũng không định giấu giếm cậu, đương nhiên cũng không thể giấu được cậu. Nếu cậu muốn báo cáo, tôi cũng không có gì để cãi, cũng chẳng trách cậu, tuy nhiên việc này đang rất cấp bách, cậu có thể giúp tôi chú ý đến đối phương, nếu có sơ hở gì, cậu có thể giúp bổ sung vào, nhiệm vụ là nhất định phải để bọn họ vào được nhà tù tử thần một cách an toàn.”
“Lý do.” Tiết Khải hít một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào Kỷ Tu Thần: “Lão đại, anh cho em một lý do, em là do một tay anh đề bạt lên, hãy tin em.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, sắc mặt của Kỷ Tu Thần thay đổi lập tức, anh ta khẽ thở dài một hơi: “MI6 đã đè đầu cưỡi cổ chúng ta nhiều năm như vậy, lần này tôi muốn nhổ tận gốc!”
“Được, em sẽ cùng anh làm, em cũng ngứa mắt bọn họ bao lâu nay rồi! Tiếp theo anh có kế hoạch gì?”
Kỷ Tu Thần một lần nữa liếc mắt nhìn màn hình đang hiện thị màu xanh trắng: “Tôi nói thì không tính, còn phải xem khả năng của bên kia…”
Đầu ngón tay của Dạ Cô Tinh không ngừng lướt trên bàn phím, cô cảm thấy rõ ràng khả năng phòng thủ vệ tinh của đối phương đã giảm mạnh, cứ như thể nó đang lên dốc vậy, đột nhiên tình hình đường xá thay đổi, và một con đường nằm ngoài dự đoán đang ở trước mắt.
Cô chậm rãi nhếch mép, Dạ Cô Tinh khẽ thở dài một hơi, xem ra cô đã đánh giá thấp năng lực của Kỷ Tu Thần.
Nhưng điều khiến cô thực sự ngạc niên chính là dã tâm tiềm ẩn dưới vẻ ngoài lãnh đạm của Kỷ Tu Thần!
Để hạ gục MI6, anh ta đã ngầm hành động, cố ý nhường cô, không ngần ngại dùng tương lai, thậm chí là tính mạng của mình để đánh cược, đây mới là người có thực lực mạnh nhất nhà họ Kỷ!
Vào khoảng khắc đó, Dạ Cô Tinh chỉ nghĩ đến hai từ – con bạc!
Thắng làm vua, thua làm giặc, nếu anh ta đã đặt cược tất cả mọi thứ? Đặt toàn bộ chip mình có lên người cô, thực sự là… không muốn sống nữa mà!
Tuy nhiên, đây chỉ là một ván cờ chỉ có thắng chứ không có thua, vì vậy Kỷ Tu Thần thực sự rất thông minh!
Ánh mắt nghiêm nghị, đã sắp hết thời gian, Dạ Cô Tinh nhanh chóng bật tai nghe lên: “Tình hình thế nào rồi?”
“Bọn, bọn chị đến rồi.” Giọng Diệp Nhĩ run run.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, trong lòng hồi hộp: “Chị hai, chị… chị nhìn thấy cái gì?”