[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 71: Cởi áo nới dây lưng, tình yêu của cậu chủ




“Cô chủ, là tôi.” Âm thanh cố gắng đè thấp của Vu Sâm từ ngoài cửa vọng vào.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Cô Tinh nhanh chóng phủ thêm áo khoác, sắc mặt hơi lạnh lẽo, nếu không có chuyện quan trọng, Vu Sâm sẽ không quấy rối mình vào lúc này.

“Cô Bạch muốn gặp cô.”

Trầm ngâm trong nháy mắt: “Dẫn cô ta đến phòng tiếp khách, tôi sẽ đến ngay.”

“Vâng.”

Bạch Minh Hàm đứng trong phòng tiếp khách lớn, trước đây đều là theo ông nội tham gia một số trường hợp quan trọng, hoặc là gặp một vài trưởng bối đức cao vọng trọng, mới có thể bước vào nơi như thế này, không ngờ hôm nay cô lại một mình đi tới, một mình đối mặt với tất cả.

Thiếu vắng sự che chở của ông nội, không còn Bang Thất Tinh bảo vệ, thực ra, ngay cả người bình thường cô cũng không bằng!

Người bình thường còn có cuộc sống bình thường, an toàn, mà cô, mong mà không được, nhưng lại không thể không đối mặt với khó khăn trước mắt, gánh vác những thứ cô không muốn gánh vác.

Cho dù không muốn, cũng không thể không gánh vác!

Ông nội còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu, cánh tay trúng đạn, đụng tới động mạch, bệnh tim tái phát, thế giới của cô, đã ầm ầm sụp đổ!

Đêm mùa đông, đều vô cùng dài, rõ ràng đã bảy giờ sáng, nhưng ngoài cửa sổ vẫn mờ mịt, không nhìn thấy bình minh, cũng không có những tia nắng ban mai, ngoài kia giống như rừng sâu tràn đầy sương mù, mặc cho cô đi loanh quanh, vẫn không tìm được phương hướng chính xác.

“Cô Bạch, đã để cô đợi lâu rồi.” Âm thanh trầm thấp vang lên, nặng nề từ tính.

Bạch Minh Hàm nghe tiếng quay đầu lại, chàng trai tuyệt mỹ như yêu nghiệt chậm rãi đi vào, khuôn mặt vô cùng khéo léo ở dưới ánh đèn màu cam, giống như phủ kín một tầng lụa mỏng, thần bí mê hoặc, khó lòng phân biệt.

Đúng rồi, người đàn ông này chính là nhánh cỏ cứu mạng duy nhất mà cô có thể nắm lấy.

Khẽ nở nụ cười, người phụ nữ dịu dàng như nước, thướt tha: “Anh khách sáo quá.”

Đôi mắt xẹt qua một tia hứng thú, Dạ Cô Tinh đi lên trên, ngồi xuống xuống chiếc ghế màu đen bằng da thật, lấy ra hai ly uống trà, rót đầy, hơi nóng trên tách trà uốn lượn, sau đó giống như làn khói nhẹ tiêu tan, cho đến khi không thấy được nữa.

“Ngồi đi.” Chàng trai khẽ nhếch môi, áo khoác dạ đen mặc ở trên người, toát ra vẻ kiêu ngạo cương quyết, tùy tiện liều lĩnh.

Cô gái vẫn chưa động đậy, khẽ cắn bờ môi anh đào, vẫn cứ cố chấp đứng ở trước mặt chàng trai, bàn tay khẽ nắm chặt, như đang giùng giằng cái gì, sương mù trong mắt dâng lên, bàng hoàng, hoảng sợ, hoang mang cùng hiện lên.

“Anh, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt….. với Bang Thất Tinh sao?” Cho dù rất sợ hãi, nhưng cô vẫn ép buộc mình hỏi ra vấn đề này.

Không hổ là người của nhà họ Bạch, Dạ Cô Tinh mặt trầm như nước, tâm tình khó phân biệt, nhưng trong lòng lại nảy sinh mấy phần tán thưởng với cô gái trước mắt, Bạch Đào kiêu hùng nửa cuộc đời, quát tháo hắc đạo, cháu gái ông ta dạy dỗ ra, sao chỉ có thể là một con tôm chân mềm? Chỉ dựa vào việc cô dám một thân một mình đi tới đây, Dạ Cô Tinh cũng đã nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.

Nhếch môi nở nụ cười, Dạ Cô Tinh thưởng thức tách trà trong tay: “Cô Bạch, e là đã hiểu lầm, Dạ mỗ chưa bao giờ có ý nghĩ đuổi tận giết tuyệt, ngay cả Thương Hiệt xã, tôi còn có thể lưu lại, huống chi Bang Thất Tinh không thù không oán?”

“Nhưng mà cô phải mang Bang Thất Tinh quy thuận Dạ Xã!”

Ánh mắt sắc bén: “Hắc đạo phương Nam thống nhất, bắt buộc phải làm, kẻ chặn đường, giết.”

Bạch Minh Hàm mạnh mẽ chấn động, e rằng đây mới là bộ mặt thật của người đàn ông trước mắt, dịu dàng văn tĩnh, cẩn thận săn sóc, trầm tĩnh như nước đều là ngụy trang, bá đạo, cuồng ngạo, dã tâm bừng bừng, tranh giành thiên hạ, đây mới đúng là anh ta!

Người đàn ông bí ẩn như một câu đố, khiến người ta phải tìm tòi nghiên cứu này, rốt cuộc có bao nhiêu khuôn mặt?

Trong giây phút hoảng hốt, Bạch Minh Hàm dường như nhớ tới hôm tuyết rơi ấy, chàng trai tuyệt mĩ mặc áo đen đạp tuyết đi tới, nụ cười lạnh nhạt không chạm tới khóe mắt, lạnh lùng cô độc.

Anh ta nói, nước mắt của con gái, nên chảy trước mặt người yêu, như vậy mới có giá trị.

Bây giờ, anh lại nói, kẻ chặn đường, giết.

Người đàn ông như vậy, hận thấu xương, nhưng yêu không có được.

“Tôi xin anh, đừng cướp đi Bang Thất Tinh……” Người con gái kiêu ngạo cúi đầu xuống, dáng vẻ khúm núm, giống như hạt gạo rơi xuống vùng lầy, tự giẫm đạp sự kiêu ngạo của bản thân dưới chân.

Bạch Minh Hàm chỉ biết là, không thể đánh mất Bang Thất Tinh, ông nội ngạo khí cả đời, Bang Thất Tinh chính là mạng của ông, làm sao có thể chấp nhận bị một người ngoài cướp đi.

Dạ Cô Tinh híp hai mắt lại, ghé sát vào người con gái đang uốn gối trên mặt đất, tia sáng nguy hiểm trong mắt lóe lên.

Bạch Minh Hàm chỉ cảm nhận được một mùi hương thanh đạm vấn vít, nhàn nhạt đến mức khó có thể bắt giữ, đúng rồi, trên thân thể người đàn ông này có một mùi hương trí mạng như có như không, vô cùng đặc biệt không cách nào bào chế, tỏa ra mê hoặc tâm thần người khác.

Đột nhiên, hàm dưới đau xót, cô hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên hoàn hồn.

“Cô, dựa, vào, cái, gì, mà, cầu xin, tôi?” Người đàn ông gằn từng chữ từng chữ, ánh mắt lạnh lẽo.

Bạch Minh Hàm lại đột nhiên vung bàn tay cứng rắn như kìm sắt của đối phương ra, nhanh chóng đứng dậy, lui lại ba bước.

Dạ Cô Tinh sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt chợt lóe lên vẻ chán ghét, cô không thích nhìn thấy phụ nũ thấp như bùn đất, dáng vẻ ủy khuất cầu xin, càng không thích nhìn thấy người phụ nữ phải cố nuốt giận vào bụng.

Không đáng giá một đồng!

Một giây sau, người con gái gầy yếu như dây tơ hồng, giống như nữ vương cao bằng ngạo, ưỡn thẳng lưng, đứng trước mặt cô.

Dưới ánh mặt ngạc nhiên của Dạ Cô Tinh, Bạch Minh Hàm đưa tay cởi từng món quần áo, trên mặt không có giận dữ và xấu hổ, nhát gan, chỉ còn sót lại vẻ kiên quyết cứng cỏi.

Như một nữ vương cao ngạo, như không phải đang cởi áo nới dây lưng trước mặt một người đàn ông xa lạ, mà là đang tiếp thu sự kính ngưỡng của vạn dân, không có thẹn thùng xấu hổ, chỉ có quang vinh.

Có chút thú vị!

Chậm rãi nhếch môi, khuôn mặt thanh tú của cô gái toát lên một tia mê hoặc: “Nếu anh không thích phương thức này, vậy chúng ta, không ngại làm một vụ giao dịch.”

“Giao dịch?” Ngón tay trỏ gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt lướt qua thân thể trắng như tuyết của cô gái, Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, che giấu lúng túng, trầm giọng mở miệng: “Nói nghe thử.”

“Cưới tôi. Xuất giá tòng phu, từ nay về sau, Bang Thất Tinh cũng quy về dưới cờ Dạ Xã.”

Dạ Cô Tinh ánh mắt khẽ đọng lại: “Tôi muốn biết, cô làm vậy mục đích là gì.”

Hàng mi dài run rẩy, người con gái khẽ cụp hai mắt, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ông nội tôi, không thể chấp nhận được việc bị mất thể diện.”

Cho đến lúc này, Dạ Cô Tinh vừa mới hiểu.

Ông già Bạch Đào kia, không chỉ tính khí vừa thối vừa cứng đầu, còn sĩ diện hão, muốn để ông ta cúi đầu xưng thần còn khó hơn lên trời, càng không nói đến để ông ta chắp tay nhường Bang Thất Tinh khổ tâm gầy dựng nhiều năm cho người khác?

Bạch Minh Hàm cũng chẳng yêu thích Bang Thất Tinh bao nhiêu, thứ cô ta quan tâm, chỉ là Bạch Đào! Vì tìm một lý do đường hoàng cho Bang Thất Tinh quy thuận Dạ Xã, thậm chí không tiếc dùng hôn nhân của mình để trao đổi, đối với một người phụ nữ mà nói, hôn nhân chính là hạnh phúc cả đời.

Vì một chút hư danh, vì mặt mũi, dùng cuộc sống của chính mình để đổi lấy, đáng giá sao?

Dạ Cô Tinh đột nhiên phát hiện dường như có chút không hiểu cô gái trước mắt, làm như vậy, dưới cái nhìn của cô, thật sự quá ngu xuẩn!

“Chúng ta kết hôn, cho dù là hôn nhân trên danh nghĩa cũng tốt, đến lúc đó, tất cả mọi chuyện của Bang Thất Tinh, nhà họ Bạch tuyệt không nhúng tay.”

“Cô nên biết, cho dù cự tuyệt lời đề nghị của cô, tôi cũng có thể nắm Bang Thất Tinh trong tay.”

Đúng vậy, nhìn tình hinh trước mắt, Phương Nam thống nhất, Dạ Xã độc đại cũng là việc như ván đã đóng thuyền, Nhưng mà hắc đạo làm việc, từ trước đến giờ chú ý tốc chiến tốc thắng, tuy rằng vận mệnh Bang Thất Tinh đã định, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, muốn giãy dụa một trận trước khi chết, không phải là việc khó. Tôi biết, Dạ Xã có năng lực trấn áp, nhưng thời buổi rối loạn, loạn thế e rằng sẽ sinh biến, hi vọng anh cân nhắc!”

Hai mắt nguy hiểm nheo lại, Dạ Cô Tinh cười gằn hai tiếng: “Cô, đang uy hiếp tôi?”

“Không phải uy hiếp, mà là lời khuyên.” Bạch Minh Hàm thản nhiên nhìn thẳng, không hề sợ hãi.

Dạ Cô Tinh ánh mắt thâm sâu. Cô ta nói không sai, hắc đạo làm việc, tốc chiến tốc thắng, Bang Thất Tinh lại như quả bom hẹn giờ, uy lực chỉ thông thường, nhưng ở thời khắc mấu chốt mà nổ thì cũng khá phiền phức! Hắc đạo phương Nam từ trước đến giờ lấy bang Tam Hợp có tổ chức có kỷ luật làm đầu, nhưng bang Tam Hợp đã lui về Hongkong, từ trước đến nay luôn xem thường hắc đạo phương Nam rối tung, long xà hỗn tạp, tư thái tự cho mình là nhất.

Nhưng mà, dù bọn họ không thèm nhìn, cũng không muốn chia sẻ với người ngoài, bỏ mặc cho nó tự phát triển, nước chảy bèo trôi, cũng không thể khoan dung lực lượng Dạ Xã mới xuất hiện, với người đầu lĩnh này!

Cô đã để Bang Cự Phong, Vĩnh An hội liên thủ phong tỏa tin tức, nhưng cũng không phải kế lâu dài, muộn nhất một tuần, tin tức sẽ truyền tới bang Tam Hợp, bị một Dạ Xã nho nhỏ đoạt đồ ăn trước miệng hổ, còn chưa biết bang Tam Hợp sẽ phản công như thế nào.

Vì thế, việc cấp bách bây giờ, chính là ổn định bên trong!

Chỉ có mau chóng ổn định bên trong, các bang thống nhất một lòng, đến lúc đó mới có sức lực ứng phó bang Tam Hợp!

Không thể không nói, lời này của Bạch Minh Hàm, câu nào cũng trúng trọng điểm, bây giờ, thu phục Bang Thất Tinh đứng mũi chịu sào, nếu nhà họ Bạch cố ý làm khó dễ, đường của cô, không dễ đi.

“Tôi chỉ muốn cái danh phận mà thôi, cũng không phải muốn dùng phương pháp này ràng buộc anh cái gì, chờ thế cuộc ổn định lại, bệnh của ông nội hòa hoãn, chúng ta tuyên bố ly hôn, sau này nam cưới nữ gả, hai bên không liên quan gì, như thế, anh có thể tiếp nhận Bang Thất Tinh dễ như ăn bánh, mặc kệ tính thế nào, là một vụ buôn bán chỉ kiếm lời không thiệt thòi.”

Dạ Cô Tinh nhíu mày cân nhắc suy nghĩ, ánh mắt lướt qua than thể trắng nõn không chút tì vết của người con gái, ánh mắt tán thưởng, không mang theo một chút dâm tà, phảng phất đang nhìn một bình sứ.

Than nhẹ một tiếng, nhặt quần áo trên đất lên, tự tay phủ lên cho cô: “Trời lạnh, cẩn thận cảm mạo.”

“Anh……” Bạch Minh Hàm trong mắt nhanh chóng tích tụ lên một tầng sương mù, nước mắt oan ức, đây mới là người đàn ông trong hôm trời đổ tuyết, mỉm cười đưa cho cô tờ khăn giấy!

Xé rách ngụy trang kiên cường, bởi vì một hành động nhỏ mang theo dịu dàng của chàng trai, cô vô lực che giấu vẻ yếu đuối của chính mình, nước mắt lách tách chảy xuống.

“Vì một hư danh, mà đánh đổi cuộc sống của chính mình, đáng giá không?”

Bạch Minh Hàm mạnh mẽ gật đầu, không có một tia do dự: “Đáng giá.”

“Nguyên nhân.”

“…… Ông nội là người thân duy nhất trên đời của tôi.” Vì thế, đáng giá, đáng giá dùng tất cả để đổi lấy.

Trước đây, là ông nội bảo vệ cô, bây giờ, đến lượt cô bảo vệ ông nội, gánh vác trách nhiệm.

Mỗi người, đều có chấp nhất riêng của mình, vì phần chấp nhất này, thậm chí có thể dùng sinh mệnh đi đổi, chỉ là, mỗi người khác nhau, sở cầu không giống, đối tượng chấp nhất không giống nhau, nhưng, không phân cao thấp.

“Được, tôi đồng ý với cô.”

Bạch Minh Hàm hai mắt bỗng dưng sáng ngời.

“Thế nhưng.” Chuyển đề tài: “Trước khi đồng ý với cô, tôi cần cho cô biết được một sự thật.”

Dạ Cô Tinh nắm tay của cô gái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Minh Hàm, chậm rãi chạm tới ngực mình……

Buổi sáng chín giờ, trời sáng choang, tất cả đại lão trong các bang hội được cậu Dạ ra lệnh một tiếng, tụ hội trong phòng hội nghị, một tin tức nặng ký, khiến cho tất cả mọi người choáng váng ——

Cậu Dạ và Bạch Minh Hàm của nhà họ Bạch sớm đã quen biết, đã âm thầm yêu đương nhiều năm, hiện nay công khai, tiến hành đính hôn!

Trong một đêm, Bạch Đào và cậu Dạ tan rã trong không vui trở thành ông nội và cháu rể, Bang Thất Tinh và Dạ Xã thủy hỏa không hợp trở thành thông gia, hôm qua là kẻ thù, hôm nay minh hữu, một màn kịch như vậy khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Sau khi ngạc nhiên qua đi, cũng không thể không thừa nhận, thủ đoạn và tâm cơ của cậu Dạ.

Đầu tiên là giết Nguyên Hùng và Nguyên Dực, lại lấy thủ đoạn sắc bén bắt được Thương Hiệt xã, coi đây là thẻ đánh bạc, lại như kỳ tích khiến cho hai bang phái lớn Bang Cự Phong, Vĩnh An hội thành tâm quy thuận, bây giờ lại làm thông gia với Bang Thất Tinh!

Từ nay về sau, hắc đạo phương Nam, đã không còn “Tứ bá chủ”, chỉ còn Dạ Xã một nhà độc lĩnh, ngạo mạn trong hắc đạo phương Nam!

Làm một đôi giai nhân sánh bước cùng nhau, người đàn ông yêu nghiệt tuấn dật, người phụ nữ dịu dàng điềm tĩnh, thật một bức tranh tuyệt mĩ khiến người khác hâm mộ!

Bạch Minh Hàm như chim nhỏ nép vào người đàn ông bên cạnh, khóe môi nhếch lên, nụ cười ngọt ngào, toát lên hình ảnh cô gái nhỏ yêu kiều chìm đắm trong tình yêu.

Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, dư quang không chút biến sắc rơi xuống người con gái đang tựa sát trên vai, sắc mặt hơi quẫn bách, lúc này coi như bản thân đã chọc một cái phiền toái lớn.

Đều nói phụ nữ là khó chơi nhất, cô từ trước khịt mũi coi thường, mà bây giờ…… rất tán thành.

Âm thanh trầm xuống, cô nói: “Như mọi người nhìn thấy, tôi và Minh Hàm đã yêu mến nhau nhiều năm, vừa vặn mượn cơ hội này công khai với mọi người, từ nay về sau, Bang Thất Tinh quy phục dưới cờ Dạ Xã! Phương Nam mới định, hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, phấn đấu vì là lợi ích chung của cộng đồng.”

Một câu nói cuối cùng này mới là trọng điểm! Lợi ích chung của cộng đồng, người người đều có phần, cũng là trách nhiệm của mọi người! Tất cả mọi người đều hưng phấn như được bơm máu gà ——

“Chúc xã trưởng và cô Bạch tương thân tương ái, trăm năm hạnh phúc, nguyện đi theo xã trưởng làm tùy tùng, chết không chối từ!”

Dạ Cô Tinh nâng ly, mọi người đáp lễ, cùng nâng ly, trong chén không phải rượu không phải trà, chỉ là một ly nước suối, bên trong đỏ rực, là máu gà sáng nay nhỏ vào.

Lấy tâm ý “uống máu ăn thề”, hắc đạo không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng không phải là không hiểu lễ.

Cùng nhau uống xong, lại bái Quan công.

“Đại cục mới định, sự vụ trong bang tôi sẽ giao cho Đường Nghiêu, Sầm Liệt, Đàm Hào, Dạ Thất cùng nhau xử lý, để mau chóng sáp nhập các thế lực. Thống nhất, gộp lại làm một, sau này mọi người đều là người một nhà, tuy hai mà một! Không được phép kết bè kết đảng, không được phép đấu đá lẫn nhau, không được phép cạnh tranh ác ý!”

Đến đây, nguyên tắc “ba không” lần đầu tạo thành khuôn khổ, trở thành bang quy bên trong Dạ Xã, quy tắc sắt thép đầu tiên trong giới hắc đạo phương Nam!

Mà một đoạn giai thoại hắc đạo kỳ duyên của cậu Dạ và Bạch Minh Hàm cũng một truyền mười, mười truyền trăm, nhất thời trở thành giai thoại trên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.