Thoả thuận xong, Dạ Cô Tinh không nán lại thêm nữa, liề chào tạm biệt Tôn Nghị, rồi lái xe rời đi.
Dạ Cô Tinh biết rằng, Tôn Nghị miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng vẫn do dự, cho nên hai người hẹn gặp vào giữ trưa ngày mai tại nghĩa trang ngoại ô phía tây, cô sẽ trao cho họ thứ họ cần.
Đối với cuộc hẹn tại nghĩa trang, Tôn Nghị có vẻ nghi hoặc nhưng cũng không nói gì.
Lái xe trở lại biệt thự ven biển thì trời cũng gần sáng, ngọn đèn tường màu vàng chói lọi dường như chỉ dành riêng cho cô, tả ra ánh sáng ấm áp nhàn nhạt. Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô-pha, bóng đêm dày đặc bao phủ lấy anh tầng tầng lớp lớp, giống như một con sói ương ngạnh đơn độc dưới ánh trăng, mang theo sự lạnh lẽo, đầy vẻ hung ác.
Dạ Cô Tinh biết rằng người đàn ông này đang tức giận.
Cô sờ sờ mũi, tự giác mà nép vào vòng tay ấm áp của anh ta, vươn tay ôm lấy cổ anh, dụi dụi vào ngực anh, dịu dàng như chú mèo lười.
Dường như anh rất hài lòng với sự chủ động thân mật của cô, vẻ lạnh lùng của An Tuyển Hoàng tan đi không ít, nhưng đôi môi mỏng vẫn mím chặt, đôi mắt sâu thẳm, đen láy.
“Anh đang giận sao?” Giọng nói yếu ớt đầy vẻ mỏi mệt, nhưng trong vòng tay anh lại có cảm giác an toàn khó tả, dường như vòng tay này sẽ che mưa chắn gió cho cô suốt cuộc đời.
“Không.” An Tuyển Hoàng thở dài, anh chỉ là đang lo cho cô mà thôi.
Khoé môi khẽ cong lên, Dạ Cô Tinh đang hưởng thụ khoảng khắc ấm áp yên tĩnh này, khẽ “ừm” một tiếng.
“Em đói không?”
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, nhưng đến giờ này thì thím Vinh cũng đã đi nghỉ, còn cô bây giờ quả thật không muốn nhấc người lên, có đói thì cũng ráng nhịn.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống giữa trán cô, An Tuyển Hoàng đặt cô lên sô-pha, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Dạ Cô Tinh, anh đứng dậy đi vào bếp.
Chốc lát sau, một tô cháo loãng nóng hổi và một dĩa đậu đũa muối chua được đặt trước mặt cô.
An Tuyển Hoàng lại ôm cô vào lòng, một tay cầm cháo tay kia cầm muỗng, đút cho cô từng muỗng như cho em bé ăn.
Nhìn bên trong chiếc muỗng có vài hạt cháo trắng trắng, vài miếng đậu đũa chua nho nhỏ, bên tai là tiếng thở đều đặn của anh, bỗng mũi cô cay cay, sau một ngày bôn ba lao lực, có người chong đèn, ngồi ở sô-pha chậm rãi chờ cô về nhà, hỏi han ân cần, quan tâm ấm áp, tất cả những điều này, Diệp Tử kiếp trước chỉ có thể cầu mà không được, từ sau khi sư phụ mất tích, không còn ai quan tâm, yêu chiều cô như thế.
Một giây trước khi nước mắt rơi, cô đột nhiên xoay đầu khẽ hôn lên đôi môi có vẻ có chút thờ ơ của anh, đưa đầu lưỡi thăm dò, tinh tế tỉ mĩ cảm nhận đường nét môi anh.
An Tuyển Hoàng toàn thân cứng đờ, giữ nguyên tư thế tay cầm bát tay cầm muỗng, sâu trong đôi mắt anh lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác mang tên “ngỡ ngàng.”
Nụ hôn của cô mang theo làn hơi ấm áp, mùi thơm của hoa sơn trà phả vào mặt anh, đáp lại hành động đó, anh liề tiện tay đặt muỗng và bát cháo xuống, một tay đỡ sau đầu cô, một tay vòng qua siết chặt lấy eo cô.
Môi lưỡi chạm vào nhau, anh như hoá thân thành sói, và cô trong vòng tay anh như một miếng mồi ngon.
Một nụ hôn kéo dài, đến khi hai người tách ra, dường như đã qua một thế kỷ, qua bể dâu dài dằng dặc.
Chiếc áo khoác màu đen của Dạ Cô Tinh sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ còn chiếc áo dây nhỏ màu đen, tôn lên cơ thể trắng mịn của cô, nhìn càng thêm trắng muốt long lanh, mờ mờ ảo ảo như sứ. Một phen dây dưa, dây áo tuột xuống nửa vai, bờ vai trắng nõn, xương quai xanh như mảnh ngọc điêu khắc, và bầu ngực trắng nõn mịn màng, phút chốc lộ ra rõ ràng, mắt anh càng đắm chìm.
Dạ Cô Tinh thở hổn hển, trong đôi mắt thanh mát đó được che bởi màng sương mỏng, hai má ửng hồng, đôi môi được hôn đến đổ hồng, có chút sưng sưng, thấy ánh mắt anh không đúng, cô vội vàng lùi hai bước rồi ngồi xổm xuống bàn trước mặt rồi húp từng ngụm cháo nhỏ, cái bộ dạng vô tội đó càng khiến lòng anh ngứa ngáy.
Ánh mắt lướt qua bụng dưới của cô, cảm xúc dâng trào dường như đột nhiên bị giội gáo nước lạnh, khẽ thở dài một cái, ánh mắt cam chịu bất lực.
Còn bảy tháng... đợi bảy tháng sau...
Sáng hôm sau tỉnh lại, bầu trời có nhiều mây đen, xem ra chắc sắp có trận mưa to, vươn vai lười biếng, đột nhiên chạm phải lồng ngực ấm áp, Dạ Cô tinh lập tức được anh ôm vào lòng từ đằng sau.
Những nụ hôn nhẹ nhàng liên tục nơi cổ, sau lưng, và không có ý định dừng lại, cô muốn nhanh chóng thoát ra, nhưng không ngờ, hai tay thì bị tay anh khóa lại, hai chân thì bị quấn bởi đôi chân thon dài của anh, hai người như trẻ sinh đôi, quấn quýt kết chặt không thể tách rời.
Cảm nhận có sự thay đổi ở nơi đó trên người anh, Dạ Cô Tinh khẽ run lên, “Anh...”
“Ngoan, đừng động đậy.” Hơi thở của An Tuyển Hoàng nặng nề và nóng rực “Cứ nằm vậy, để anh ôm một lát...”
Dạ Cô Tinh nghe xong không dám cử động loạn xạ nữa, sợ lại làm cho anh hoá sói. Qua một hồi lâu, hơi thở anh không những không ổn định lại, ngược lại càng nồng nhiệt hơn, hơi thở nóng bỏng phà vào tai Dạ Cô Tinh, tiếng thở dốc trầm đục trì trệ làm cô thầm giật mình.
“Anh, anh sao rồi... chân em tê...”
Anh không nói gì, Dạ Cô Tinh xoay người giãy dụa, cố thử thoát ra, nhưng không ngờ hành động đó khiến chút lý trí còn sót lại của anh cũng bị đánh tan!
An Tuyển Hoàng xoay người ngồi dậy, đặt cô dưới thân, khuôn mặt anh tuấn xoắn quýt quấn lấy cô, sau cùng cúi người cọ nhẹ vào cổ cô, giọng ồm ồm “Khó chịu...”
Dạ Cô Tinh bỗng sững sờ, lẽ... lẽ nào anh đang... làm nũng với cô sao??!!
Đột nhiên cô thấy có chút buồn cười, nhưng lại càng đau lòng hơn, An Tuyển Hoàng có thể vì cô mà nhịn đến nước này thật là không dễ gì, dù gì ở cái tuổi khí huyết dâng trào, lại mới bắt đầu nếm thử sự đời, sau khi được nếm thử món ngon rồi, khó tránh không kiềm chế nỗi...
Đảo mắt một vòng, Dạ Cô Tinh khẽ mím môi, xích lại gần bên tai anh, hơi thở như hoa lan, “Cm giúp anh..”
Có sự phấn khích trong đôi mắt anh, ánh mắt sâu thẳm.
Ăn xong bữa trưa ở biệt thự, Dạ Cô Tinh lái xe đến điểm hẹn hôm qua với Tôn Nghị - Nghĩa trang ngoại ô phía Tây.
Khi Dạ Cô Tinh tới, thì đã có ba người đợi ở đó, ngoài Tôn Nghị, còn có người đàn ông mình trần vạm vỡ, đã xuất hiện ở con hẻm phía sau hộp đêm tối qua, người còn lại thì cao lớn, thân thể rắn chắc, nhìn trông có vẻ sức lực dồi dào cường tráng, nhưng qua đôi mắt tinh tường, thì họ không chỉ là những kẻ tứ chi phát triển.
Ba người đợi hồi lâu, cảm thấy việc hẹn tại nghĩa trang thật kì lạ, nhưng Tôn Nghị đã lên tiếng, nên tạm thời bọn họ tới xem như thế nào, chứ không mang hy vọng gì cả...
Chỉ thấy một chiếc lamborghini màu xanh sapphire lạnh lùng đậu phía trước không xa, xe mang kiểu dáng thời thượng, phong cách nổi bật, xe vừa mở cửa, bước xuống là cô gái có thân hình nóng bỏng, kính râm che mặt, quần jogger, áo croptop màu xanh quân đội, mái tóc rối xoăn dài xoã sau lưng, toát lên khí chất phong độ không sao tả xiết.
Đàn ông, nhất là những người nam tính mạnh mẽ, điều họ đam mê không ngoài ba thứ: súng, xe và phụ nữ.
Bây giờ, xe sang, người đẹp trước mắt, Vũ Cường và La Đào bất giác cùng huýt sáo, ngay cả Tôn Nghị cũng không thể rời mắt.
Nhưng điều càng khó hiểu hơn là, một người đẹp lại lái chiếc xe thể thao đời mới tới nơi ngoại ô hoang vu, núi rừng hoang vắng thế này, không sợ xảy ra chuyện gì hay sao.
Ngay lúc Vũ Cường và La Đào ngạc nhiên, Tôn Nghị còn bối rối, thì người đẹp kia đang từng bước tiến tới chỗ bọn họ.
Dạ Cô Tinh tháo kính râm, cười với Tôn Nghị nói: “Anh Tôn, để anh đợi lâu rồi.”
Tôn Nghị bỗng sững sờ: “Cô là?” Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, cười: “Không phải hôm qua chúng ta mới gặp rồi sao?”
Đã quyết định nhận Tôn Nghị và những người đi theo anh ta làm người của mình, Dạ Cô Tinh cũng không ngại thể hiện thành ý trước, việc công khai danh tính chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Tôn Nghị vô cùng kinh ngạc, đôi mắt tựa như mắt hổ trừng to hết mức “Cô, cô, cô...”
“Dạ Cô Tinh.” Cô đưa tay ra.
Tôn Nghị không thể ngờ rằng, người hôm qua đàm phán với mình lại là một cô gái.
Nhưng anh ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giới thiệu với Dạ Cô Tinh: “Đây là hai người anh em của tôi, Vũ Cường và La Đào.”
Cùng hai người họ bắt tay riêng, sắc mặt Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, khiến Vũ Cường với La Đào trong lần đầu gặp cô cứ lao nhao liếc nhìn, đừng nói đến con gái, ngay cả những tên đàn ông cao to thô kệch gặp họ mà còn bị doạ đến chân run rẩy, nhưng cô gái trước mắt này cứ mặc nhiên không có gì, hai người cảm nhận được sự uy hiếp mơ hồ toả ra từ người con gái đó, lập tức bỏ đi ý nghĩ khinh thường trong lòng.
“Cô Dạ.”
Ba người họ không phải là kẻ ngốc, dù có nghi ngờ năng lực của người con gái này, nhưng họ cũng biết, Dạ Cô Tinh đã dám đến điểm hẹn, như vậy là sẽ không chỉ nói suông mà thôi.
Mảnh đất nghĩa trang này nghe nói là một bãi tha ma thời nhà Thanh, là địa điểm chôn xác của một gia tộc lớn sau khi trừng phạt những người hầu, sau này theo sự sụp đổ của chính quyền nhà Thanh, gia tộc đó cũng suy tàn, đến thời kì dân quốc, mảnh đất này được chính phủ mua lại và xây dựng thành nghĩa trang, về sau chiến tranh khắp nơi, nghĩa trang bị tàn phá theo thời gian, và trở thành bộ dạng đổ nát như bây giờ.
Bởi vì âm khí quá nặng, lại nằm ở ngoại ô phía Tây xa xôi, nên mảnh đất này không được ai quan tâm đến, trở thành khu đất hoang.
Dạ Cô Tinh dẫn ba người bọn họ đi loanh quanh giữa nghĩa trang không mục đích, trong tư thái nhàn rỗi ung dung, với dáng vẻ bình chân như vại, lãnh đạm điềm tĩnh như có sự sắp xếp, tính toán kỹ càng trước.
Sớm đã dặn dò Vu Sâm, trong lúc điều tra bang Dã Lang, thuận tiện điều tra rõ những thế lực đối chọi bang Dã Lang, trong đó mối đe doạ lớn nhất là bang Nghiêm.
Bang Nghiêm nổi lên cách đây ba năm, cũng như bang Dã Lang, đám người đó cũng trông coi địa bàn, thu phí bảo kê để kiếm sống, thuộc tầng lớp hạ lưu của thủ đô, so với Ám Dạ thì căn bản không đáng để tâm, càng không thể so với Xích Viêm, Huyền Vũ, Thanh Long ba thế lực lớn nhất thủ đô.
Cho nên trong mắt Dạ Cô Tinh, đám người Tôn Nghị chỉ là chút rắc rối nhỏ mà thôi.
Gần đây, sau lưng bang Nghiêm có người âm thầm giật dây, đã mua vào một lượng thuốc súng và súng ống với giá rẻ từ biên giới Việt Nam, xem ra đang muốn làm một vố lớn, mà mảnh nghĩa địa này là nơi mà bang Nghiêm giấu vũ khí.
Nhìn lớp đất dưới chân rất mới, rõ ràng là vết tích được đào bới, Dạ Cô Tinh nhếch môi cười, trở lại xe lấy ra mấy cái xẻng, ném cho ba người Tôn Nghị: “Đào.”
Bọn người Tôn Nghị mặc dù không hiểu lí do, nhưng vẫn nghe theo lời cô đào đất, lúc này họ đang rất cần một cơ hội để chuyển mình, mà cô gái trước mắt này là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà họ có thể nắm!
Tối qua, khi Tôn Nghị nghe cuộc nói chuyện giữa Vũ Cường và đàn em, anh ta đã thức trắng đêm, suy nghĩ thật lâu, phát hiện ra rằng, mấy năm nay các anh em đi theo anh ta phải chịu nhiều tủi nhục khó khăn, chưa có một ngày sống tốt, còn phải nín nhịn khắp nơi, bị người khinh ghét.
Trong đầu không ngừng vang lên những lời mà Dạ Cô Tinh nói, mới giật mình hiểu ra, vì những cố chấp và nguyên tắc buồn cười đó, mà những người anh em theo mình phải hy sinh vì cái gì??!!!
Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, sau khi đã chịu nhiều thiệt thòi lại còn mềm lòng dùng đức để giải quyết ân oán. Kẻ hèn hạ sẽ không vì lòng tốt của mình mà trở nên tốt hơn, bọn chúng sẽ được đằng chân lân đằng đầu, được nước làm tới.
Nếu không có Dạ Cô Tinh thức tỉnh anh ta, chắc có lẽ anh ta sẽ vẫn ngu ngốc hết cả đời này, tự mình làm khổ mình không sao, lại còn liên luỵ đám anh em bao năm qua hết mực trung thành.
“Cô Dạ, chúng ta đang đào cái gì vậy?” Vũ Cường lau mồ hôi, chỗ này đào tới đào lui, toàn đất là đất!
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta, và cười đầy ẩn ý: “Đồ tốt”
Nửa giờ sau, nhìn hố vũ khí, ba người kinh ngạc đến há to miệng.
“Đây, đây là...” Vũ Cường run rẩy, La Đào mắt sáng lên vì phấn khích.
“Hàng tốt của bang Nghiêm.”
Vũ Cường sững sờ: “Lẽ nào... đây là lô hàng mà bang Nghiêm mua từ Việt Nam?”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
“Cô Dạ, làm… làm sao cô biết địa điểm chôn vũ khí?” La Đào lúng ta lúng túng hỏi, trong ánh mắt lộ rõ sự kính nể.
Dạ Cô Tinh cười với ba người bọn họ, nói: “Đây chỉ là chút lợi nhỏ, đêm nay có muốn làm một vố lớn không?!”
Vũ Cường, La Đào lập tức hai mắt sáng rực, nhưng lại im lặng, thu lại vẻ hứng khởi, cẩn thận liếc nhìn Tôn Nghị đang đứng bên cạnh, anh Nghị đã từng ra lệnh cấm, không cho bọn họ chạm tay vào súng ống....
Tôn Nghị thấy biểu cảm của hai người họ, càng cảm thấy áy náy, bao năm qua chắc hẳn họ đã kiềm nén bực dọc, chỉ là vì ngại anh nên mới....
Khẽ thở dài một tiếng, Tôn Nghị bước tới vỗ vào vai hai người họ, nghiêm nghị nói: “Từ nay về sau, bang Dã Lang sẽ nghe theo lời cô Dạ, tôi cũng sẽ không ép buộc mọi người nữa, cứ việc buông tay mà làm đi!”
Vũ Cường, La Đào như không tin vào tai mình: “Anh Nghị...!”
Tôn Nghị khẽ cắn môi: “Theo cô Dạ làm việc cho thật tốt!”
“Anh Nghị, chúng ta là anh em tốt, vào sinh ra tử biết bao năm nay, muốn đi cùng đi muốn ở cùng ở, sao bây giờ anh bỏ mặc bọn em!” Vũ Cường tỏ ra tức giận, mặt nặng nề không tả nổi.
Lúc đầu bọn họ theo anh Nghị từ quân ngũ ra, trải qua gian khổ lập ra bang Dã Lang, hiện tại lại muốn đổi chủ, dù là để họ có những ngày tháng tốt hơn, nhưng việc anh Nghị rời đi, khiến bọn họ không cách nào chấp nhận được!
“Ý của anh Nghị đã quyết, thì La Đào tôi không phí lời nữa, anh em cùng trải qua bao năm mưa gió, tự nhiên sẽ cùng tiến cùng lui!”
Dạ Cô Tinh nghe qua lời của ba người bọn họ thì biết họ muốn gì, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Muốn một bang như bang Dã Lang, đối với Bang Ám Dạ mà nói là việc dễ như trở bàn tay, đối với tôi không khó gì!”
Cả ba đều kinh ngạc: “Bang Ám Dạ?!”
Mặc dù Bang Ám Dạ không thể so với ba bang lớn là Xích Viêm, Huyền Vũ, Thanh Long, nhưng thế lực trong giới thượng đẳng của thủ đô, thì cũng thuộc hạng nhất nhì, một bang như bang Dã Lang thực sự không phải là đối thủ, có thể nói, nếu Bang Ám Dạ muốn tấn công bang Dã Lang thì chỉ cần một câu nói.
Nhưng điều thật sự làm ba người họ kinh ngạc chính là, Dạ Cô Tinh là người của Bang Ám Dạ, hơn nữa nhìn khí chất toát ra từ người cô, không thể nghi ngờ gì nữa cô chắc hẳn có vị trí cao, nói không chừng có thể là người đó….
Từ sau khi Bang Hải Long tan rã, Bang Ám Dạ gây dựng lại, trên giang hồ vẫn truyền tai nhau, người đứng đầu Bang Ám Dạ không phải là Vu Sâm, mà là một người khác!
Bây giờ xem ra, bọn họ đã mơ hồ đoán ra được gì đó…
Ba người liếc nhìn nhau, có thể nhìn ra được sợ hãi và kinh ngạc trong mắt của đối phương.
Dạ Cô Tinh không sợ bọn họ biết được mối quan hệ của cô và Bang Ám Dạ, đây là thành ý và sự tôn trọng của cô dành cho ba người họ, cũng thật sự muốn coi họ như anh em.
Đã là anh em thì không cần phải giấu diếm, né tránh lại càng không nên!
Ba người họ cũng không phải người ngốc, thành ý của Dạ Cô Tinh bọn họ đều cảm nhận được, và cảm động trước cách cư xử thẳng thắn của cô.
“Cô Dạ…” Vũ Cường có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, nhưng cũng không quên dự tính ban đầu, “Anh Nghị….”
Dạ Cô Tinh giơ tay ngắt ngang lời, “Trước hết nghe tôi nói hết đã, nói tôi muốn bang Dã Lang, chi bằng nói tôi muốn ba người các anh.”
La Đào lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ba người… chúng tôi?!”
Dạ Cô Tinh sớm nhìn ra, Tôn Nghị là thủ lĩnh, Vũ Cường có chút bốc đồng, nhưng La Đào lại là người nhanh nhạy nhất trong ba người.
“Đúng vậy! Cái tôi coi trọng chính là nhân tài, không phải là bang hội. Nói một cách đơn giản, tôi muốn ba người làm việc cho tôi, về bang Dã Lang, tôi có thể để cho Tôn Nghị toàn quyền xử lí, nhưng sau này bất cứ chuyện lớn gì của bang đều phải thông qua ý kiến của tôi, các anh đã hiểu rõ chưa?!”
Cả ba người ngẩng đầu không thể tin vào tai mình, từ xưa đến nay, mỗi khi quyền lực đổi ngôi, kéo theo đó là việc thay quyền đổi chủ. Tôn Nghị từ lúc chấp nhận lời đề nghị của Dạ Cô Tinh, đã chuẩn bị tốt tâm lí rời khỏi bang, nhưng bây giờ lại nói với bọn họ là bang hội sẽ không có gì thay đổi, mà mục đích thật sự của cô ấy là ba người bọn họ, điều này khiến cho ba người bọn họ cảm thấy được tín nhiệm, coi trọng.
Không phải vì bang hội, mà là vì bọn họ!
“Vì sao lại tin tưởng tôi đến như vậy?!” Tôn Nghị nhíu mày, trong ánh mắt người đàn ông cao to lộ ra vẻ khó hiểu.
Dạ Cô Tinh cười từ tốn: “Tôi đã nói rồi, bởi vì anh Nghị đây là một trang nam tử hán thực sự.”
Hoặc có lẽ vì cơ duyên của sư phụ, cô rất quý trọng những người chính trực! Cho dù là nam hay là nữ!
Cho dù ở kiếp trước cô bị đồng đội phản bội, nhưng ở kiếp này cô vẫn chọn tin tưởng, tin vào những người cô cho là đáng tin cậy.
“Ôi... khẩu Đại bàng sa mạc, anh Nghị!” Vũ Cường tiện tay cầm lên một cây súng từ trong hố, khi nhìn rõ nó, anh ta kinh ngạc thốt lên!
La Đào cũng bị loá mắt bởi dàn súng chói lọi trong hố, dùng chân đá văng nắp rương làm bằng gỗ, mười mấy khẩu AK47 chế tác tinh xảo hiện ra trước mắt.
Tôn Nghị cũng thầm sửng sốt, đối với người từng là quân đặc chủng tinh nhuệ, tiếp xúc lâu dài với súng ống mà nói, anh đương nhiên biết số lượng súng ống và đạn dược này có ý nghĩa gì, nó có thể sánh với một kho quân dụng cỡ nhỏ.
Nếu bang Nghiêm thật sự dùng những thứ này để đối phó với bang Dã Lang, thì hậu quả…
Lần đầu tiên, một nỗi sợ hãi sâu sắc trỗi dậy trong lòng Tôn Nghị…
Nhìn sự kinh ngạc của ba người bọn họ, Dạ Cô Tinh có chút buồn cười, khó mà tưởng tượng khi bọn họ nhìn thấy toàn bộ kho quân dụng của Bang Ám Dạ thì sẽ có phản ứng như thế nào, bên trong có rất nhiều đồ đều dựa theo bản vẽ của Tề Dục, trải qua quá trình cải tiến đã trở thành những tinh phẩm.
“Tôi thấy việc cấp bách nhất bây giờ chính là làm sao để chuyển đồ đi, dù sao đây cũng không phải là đồ của chúng ta.” Nếu như bang Nghiêm phát hiện, mặc dù một bang nhỏ như bang Nghiêm không có gì đáng sợ, nhưng phiền phức không nhỏ, đập ruồi cũng phải tốn sức, chết rồi cũng sẽ khiến bản thân buồn nôn, lợi bất cập hại.
“Đúng, đúng, đúng, Cường, Đào, nhanh lên!” Tôn Nghị vỗ trán, vội vàng hối hai người họ mau chuyển đồ lên xe.
Mấy thùng gỗ to được đặt đầy ắp cả trong cóp và sau xe, nhóm Tôn Nghị ba người, mỗi người lái một chiếc xe địa hình đời mới, không gian chứa khổng lồ, cộng thêm chiếc xe thể thao đời mới của Dạ Cô Tinh vừa hay có thể chứa đủ tất cả.
Bốn người vội vã lái xe rời đi, trong khu nghĩa địa hoang vắng nổi lên đám bụi mịt mù, rồi mất hút ở phía đường lộ đằng xa.
Dạ Cô Tinh ra lệnh bốn người tách ra đi, rồi gặp mặt tại phòng trọ của Tôn Nghị, tiện thể chạy mấy vòng, để lỡ bang Nghiêm có phát hiện đồ đã mất, cũng không thể tra ra là ai làm.
Ba người lại một lần nữa bị sự nhạy bén và tỉ mỉ của Dạ Cô Tinh thuyết phục mà nghe theo.
Rẽ trái lượn phải, cuối cùng bốn người đã lần lượt tụ họp trong phòng trọ của Tôn Nghị.
Thật khó mà tưởng tượng, đường đường là bang chủ của một bang mà chỗ ở giản dị đến vậy, thậm chí có thể gọi là đơn sơ.
Một cái bàn dài to, vài cái ghế đẩu, một cái tivi cũ kỹ, một cái giường nhỏ, chăn bông trên giường được gấp vuông vắn, mơ hồ nhìn ra được tác phong quân nhân, một tủ quần áo đã ngã màu sơn, tầm mắt nhìn thấy chỉ có nhiêu đó thôi.
Hai gian phòng, Tôn Nghị một gian, Vũ Cường và La Đào một gian, ba người đàn ông độc thân, sơ sài lại thô kệch.
Quả là hoàn cảnh “một người no, cả nhà không đói.”
Ba người cùng nhau chuyển đồ lên tầng, rồi dùng giấy báo dày che lại, đến khi chuyển xong, thì cả ba cũng thở không ra hơi.
Thấy vậy, Dạ Cô Tinh mở quạt, một làn gió mát lạnh thổi tới, mấy người bọn họ mới phát hiện ra để tiện vác đồ nên đã cởi áo khoát ra, lúc này trên người chỉ có mỗi áo lót, vai để trần.
“Khụ khụ...”
“Khụ khụ..”
Ba người đàn ông trên mặt hiện lên nét ngượng ngùng, thế nhưng Dạ Cô Tinh lại không để ý gì mấy.
Trước đây đã từng tham gia nhóm huấn luyện dã chiến ban đêm, có lúc nam nữ phải cùng nhau tắm rửa trên sông, nên chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ba người thở phào nhẹ nhõm, khi thấy Dạ Cô Tinh vẫn như bình thường, không có vẻ gì là ngượng ngùng xấu hổ.
Thật sự mà nói, làm việc với phụ nữ, họ rất chăm chút, bình thường cẩu thả đã quen, thường xuyên nói tục chửi thề, thật sợ những cô gái yểu điệu dịu dàng sẽ không quen, nhưng có vẻ bọn họ đã quá lo xa.
Cô Dạ xem ra không phải là cô gái bình thường!
Bốn người ngồi xuống bàn dài, Tôn Nghị dùng chén sạch rót nước cho mọi người, khuôn mặt thoáng lộ vẻ ngượng ngùng: “Nước đun sôi để nguội, mọi người dùng tạm...”
Dạ Cô Tinh ngao ngán trong lòng, đại ca của một băng đảng mà cuộc sống thường ngày như thế, nói ra thật không ai tin!
“Bước tiếp theo chúng ta sẽ bàn về việc phát triển bang Dã Lang!” Dạ Cô Tinh ngồi thẳng người, ánh mắt trở nên trịnh trọng.
“Phát triển!”
“Là ý gì?”
Nói thẳng ra, ba người bọn họ quen biết nhau trong quân đội, đăng ký đi lính vì con đường học vấn không mấy thuận lợi, nên cùng bọn họ bàn về kế hoạch phát triển, có chút sâu xa khó hiểu.
Duy chỉ có La Đào hiểu sơ về ý của Dạ Cô Tinh, nói cho cùng, trong ba người thì La Đào đã học xong cấp ba, mà thành tích cũng khá cao, nếu trong nhà không xảy ra chuyện, có thể bây giờ cũng đã tốt nghiệp trường đại học loại ưu nào đó, kiếm được công việc nhàn hạ, ổn định, không phải lang bạt hắc đạo, liếm máu trên lưỡi đao mà sống.
“Ý của tôi là, hiện nay kinh phí duy trì bang Dã Lang là dựa vào việc trông coi địa bàn, thu phí bảo kê, đó không phải là giải pháp lâu dài!”
Ba người Tôn Nghị im lặng, bọn họ đương nhiên biết việc bảo kê không những tiền công thấp, mà còn nguy hiểm đến tính mạng, một là, những nơi thuê bọn họ toàn là nơi ăn chơi như hộp đêm, vũ trường, mà những người tới đó không quyền cao chức trọng thì cũng đại gia bạc tỷ, hay dân anh chị khét tiếng, bất kể là ai, cũng không phải dạng tầm thường mà bang Dã Lang có thể chọc vào.
Hai là, lúc anh em trong bang đi bảo kê, thường cũng hay gặp những chuyện phát sinh, tai bay vạ gió là chuyện thường, bình quân một tháng hơn mười người bị thương phải nhập viện, mà tiền thu từ việc bảo kê sau khi trừ đi tiền thuốc men thì cũng không dư lại bao nhiêu.
Nhiều năm qua, không phải họ không thấy cái thiệt từ việc làm bảo kê, mà vì không còn cách nào để kiếm tiền, nên đành cắn răng mà làm đến bây giờ.
“Cô Dạ có cách giải quyết đúng không?!” Quả là chỉ có La Đào phản ứng nhanh, biết Dạ Cô Tinh chủ động nhắc tới vấn đề này, thì chắc chắn đã có hướng giải quyết!
“Mọi người có từng nghĩ qua sẽ phát huy ưu thế của việc từng là lính đặc chủng hay không?”
Tôn Nghị cau mày, “Nghĩa là sao?” Thật ra, cho tới bây giờ anh ta vẫn luôn tránh nhắc về quá khứ, dù sao đó cũng là vết nhơ và việc xấu hổ của cuộc đời anh, và đó cũng là sự thật anh không muốn đối mặt.
“Thực tế, theo quy định của pháp luật Trung Quốc về mặt nghĩa vụ quân sự, các quân nhân nói chung sẽ ngừng phục vụ sau khi hết thời hạn phục vụ dự bị. Nếu sĩ quan tại ngũ đã đến tuổi tối đa phục vụ hoặc bị tàn tật không thể phục vụ, có thể trực tiếp dưungf phục vụ tại ngũ. Điều này có nghĩa sau khi hết thời hạn phục vụ dự bị, hầu hết mọi người sẽ được nhận lệnh phục hồi, thường được gọi là chuyển công tác, trong đó có thể hưởng chính sách do quốc gia cấp rất ít, rất nhiều binh sĩ giải ngũ phải tự tìm đường đi!”
La Đào đột nhiên giật mình: “Cô Dạ, cô muốn..!”
Hai mắt Dạ Cô Tinh sáng lên, gật đầu tán thưởng nhìn La Đào, không ngờ anh ta có thể hiểu được ý cô nhanh như vậy, “Đúng vậy! Tôi muốn thành lập một công ty bảo vệ, chuyên thu nhận quân nhân giải ngũ, sau đó cung cấp dịch vụ bảo vệ cho xã hội.”
Công ty bảo vệ, bọn họ đã từng nghe qua, kiểu như cho thuê bảo vệ, vệ sĩ chẳng hạn.
Tôn Nghị vỗ đùi: “Đúng vậy, theo cách này, không những có cách kiếm tiền mới, mà còn tận dụng cơ hội phát triển bang theo hướng xã đoàn, làm như vậy, cho dù chúng ta làm công việc của xã hội đen, đó cũng không gọi là xã hội đen, giống như nhóm gì ở Nhật Bản ấy nhỉ...!”
“Yamaguchi Gumi!” Vũ Cường nhanh nhẩu tiếp lời, mắt sáng rực. “Thế nhưng... tuyển dụng quân nhân giải ngũ, liệu nhà nước có cho phép không?!” La Đào hỏi điểm mấu chốt.
“Cho nên chúng ta cần phải làm một cách lặng lẽ, không nên rêu rao kẻo lại rước hoạ vào thân!” Dạ Cô Tinh nghiêm mặt, biểu lộ sự nghiêm túc không thể nghi ngờ “Dù sao, cũng lấy danh nghĩa là lính tư nhân, lại còn là giành người với quốc gia, nhưng chỉ cần chào hỏi tốt với mấy cơ quan liên quan, tất cả làm theo đúng trình tự, quy trình, thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Xã hội bây giờ cũng không ít công ty bảo vệ, những công ty như chúng ta nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.”
La Đào gật đầu: “Vậy vốn đầu tư ban đầu...” Để thành lập công ty thì vốn đầu tư ban đầu không phải là con số nhỏ.
Dạ Cô Tinh xua tay: “Chuyện tiền nong không cần phải lo, cứ để tôi.” Dựa vào kho vàng mà Long Vương để lại, tài lực mà Dạ Cô Tinh có vô cùng khổng lồ!
“Cô Dạ, vậy chúng ta nên làm gì?” Vũ Cường luôn miệng không ngừng hỏi, tuy không thông minh nhanh nhạy như La Đào, nhưng nhận lệnh làm việc thì anh ta vẫn có thể.
“Việc tuyển dụng sẽ do La Đào phụ trách, nhớ kỹ, trước khi tuyển dụng vào công ty, phải điều tra kỹ càng lý lịch, bối cảnh gia đình, dù sao khi gia nhập vào công ty cũng đã trở thành một phần của xã đoàn, là người một nhà, mà người một nhà thì kỹ năng là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là - AN TÂM!”
La Đào gật đầu: “Điểm này thì tôi hiểu!”
“Công việc đào tạo sẽ giao cho anh Cường, anh có thể tìm vài người đáng tin cậy có năng lực trong bang phụ anh, cùng giúp anh đào tạo, công việc huấn luyện này một người không thể đảm đương được!”
“Được!” Vũ Cường trả lời mạnh mẽ.
Tôn Nghị mở to đôi mắt. Nhìn Dạ Cô Tinh hứng khởi, đợi chờ được giao việc. “E hèm... còn về anh Tôn, chịu trách nhiệm chung, định hướng phát triển tổng thể của công ty.”
“Chịu trách nhiệm chung? Cái đó là làm gì...?!” Tôn Nghị không hiểu phần công việc của mình nên tỏ ra không hài lòng.
Dạ Cô Tinh cười giải thích: “Anh Nghị, anh đừng tưởng công việc của anh là dễ dàng, là tổng giám đốc công ty, anh vừa coi sóc việc tuyển dụng của anh Đào, vừa phải quan tâm phần huấn luyện bên anh Cường, không những thế anh còn là đại diện phát ngôn của công ty, ví dụ như những lúc tham gia các sự kiện công khai, anh sẽ thay mặt công ty phát biểu, có quyền điều chuyển nhân sự, giám sát! Anh phụ trách điều hoà quan hệ của công ty cùng các bên đối tác.”
“Tổng giám đốc?!” Tôn Nghị kinh ngạc: “Cô Dạ, còn cô?”
“Tôi là chủ tịch đứng đằng sau, việc phát triển kinh doanh hàng ngày hoàn toàn phụ thuộc vào các anh, tôi chỉ phụ trách hướng đi chung! Tôi đã phân chia quyền hạn và công việc cho mọi người, hy vọng các anh sẽ tận dụng tốt cơ hội này, sớm ngày đưa các anh em đến cuộc sống tốt hơn.!
“Được! Cô Dạ yên tâm! Chúng tôi sẽ làm hết sức!” Ba người đồng thanh.
“Vậy đặt tên công ty là gì?”
“Thì... công ty bảo vệ Hoành Dạ. Anh Tôn là người điều hành công ty, nhận chức tổng giám đốc.”
“Còn bọn tôi?” Vũ Cường phấn khích hỏi.
“Cái này để tổng giám đốc quyết định!”
Tôn Nghị cười ha ha, vỗ vai hai người bọn họ: “Hai người sẽ là phó giám đốc. Cô Dạ, cô thấy sao?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Những chuyện này, sau này anh cứ tự quyết định!”
Tôn Nghị biết, đây là Dạ Cô Tinh đang giao quyền cho anh ta, anh ta thầm thề sẽ không phụ sự tin tưởng của cô!
“Bang Dã Lang hiện tại có bao nhiêu anh em?”
Tôn Nghị trầm ngâm một chút, xác định: “Ngoại trừ ba anh em chúng tôi, còn một trăm sáu mươi người.”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Vậy có bao nhiêu người lúc trước cùng xuất ngũ với anh?”
“Cùng một đội với tôi, có Cường và Đào, có vài người sau khi xuất ngũ tìm tôi, gia nhập bang hội!”
“Khoảng bao nhiêu người?”
“Cỡ 50 người.”
“Tin tưởng được không?”
Tôn Nghị trịnh trọng gật đầu: “Đều là anh em vào sinh ra tử.” Những người đó mặc dù không thân cận như Cường và Đào, nhưng đều là tình nghĩa cùng trải qua mưa gió, thăng trầm cuộc đời! Anh ta dám cam đoan tuyệt đối không vấn đề gì.
“Vậy những người còn lại...?”
“Đó là mấy đứa đàn em vòng ngoài, bình thường phụ trách thu phí bảo kê, không thuộc lực lượng nòng cốt.”
“Chọn ra những anh em đáng tin cậy, bắt tay vào huấn luyện ngay, còn những người kia giữ lại nhưng cần cảnh cáo, chỉnh đốn lại...”
Dạ Cô Tinh do dự một lúc, nhưng vẫn kể lại chuyện ở hầm đậu xe bữa trước cho Tôn Nghị, nhằm nhắc nhở anh, dù sao cũng không ít kẻ đục nước béo cò, cũng không thể vơ đũa cả nắm, vì vài người mà làm bẩn danh cả xã đoàn!
“Chết tiệt! Đứa khỉ gió nào! Dám mượn danh của ông đây làm mưa làm gió!” Tôn Nghị vỗ bàn, mắt lộ rõ sự tức giận, anh ta ghét nhất loại cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Không ngờ có kẻ dám động thổ trên đầu thái tuế!
“Mọi người có biết người tên là... anh Ngũ không?”
“Anh Ngũ?” Vũ Cường lắc đầu.
“Chưa nghe.” La Đào khẳng định.
“Có đặc điểm nhận dạng gì không?”
Dạ Cô Tinh ngẫm lại, rồi chậm rãi nói: Mập mạp, mặt đầy mụn, mồm thối, hôi nách..” Nhớ tới vẻ mặt kinh tởm của Lăng Tuyết, Dạ Cô Tinh có chút ớn lạnh. Nếu thật sự bị đưa lên giường của kẻ đó, điều đầu tiên cô muốn làm sau khi trọng sinh đó là – mổ heo.
“À! Tôi nhớ ra rồi, gã đó hình như là đàn em của thằng Tang” La Đào nhíu mày, cố nhớ lại.
“Tang?!” Dạ Cô Tinh nhíu chặt lông mày.
Tôn Nghị giải thích: “Sau khi Tang xuất ngũ thì gia nhập vào bang hội, đang em dưới tay gã vô cùng kiêu ngạo...”
Quả thật, anh ta đã có nói qua với gã này nhiều lần, nhưng tính cách Tang kiêu ngạo, hết lần này đến lần khác mặc cho đàn em làm xằng làm bậy, không thèm quan tâm.
Dạ Cô Tinh quan sát sắc trời, khoé miệng chậm rãi cong lên: “Chuyện này tạm thời gác sang một bên, qua đêm nay, tôi sẽ đích thân coi thử tên Tang này, còn có... ‘anh Ngũ’ kia nữa chứ!”
“Qua đêm nay?!” Vũ Cường bồn chồn.
La Đào dường như chợt nhớ ra điều gì, mắt sáng lên: “Lúc nãy cô Dạ có nói tối nay sẽ dẫn anh em chúng ta đi... làm vố lớn!”
“Làm vố lớn?! Là làm gì?!”
“Dùng súng ống của bang Nghiêm xử lí bang Nghiêm, như thế nào?!” Dạ Cô Tinh nhìn qua ba người với đôi mắt đen trong veo.
Cả ba người đột nhiên giật mình, sâu trong mắt hiện lên sự kinh ngạc! Lửa đỏ rực cháy!
....
Đêm khuya gió lạnh, càng về khuya gió càng mạnh, gió bấc thổi vô tình, dường như sắp nghênh đón một trận tuyết dày.
Tổng bộ bang Nghiêm, trong phòng họp, Nghiêm Minh Đường bang chủ bang Nghiêm sắc mặt tối sầm, mắt đầy tức giận, dường như có thể nộ khí xung thiên bất cứ lúc nào.
Đập mạnh mấy cái lên bàn, Nghiêm Minh Đường hét to: “Vô dụng! Toàn một lũ vô dụng! 10 triệu tiền súng ống đạn dược mà nói bỏ là bỏ sao? Tao nuôi tụi mày để làm gì? Nuôi để đớp shit sao???! HẢAAAAAAA???”
Mấy tên đang ngồi thất kinh sợ hãi, mặt mày xám xịt, trên trán mồ hôi lấm tấm rơi.
“Bọn khốn kiếp! Ngày nào chưa tìm ra súng, thì ngày đó đừng có xuất hiện trước mặt tao! Cút...!”
Bọn họ chưa kịp phản ứng, thì một tiếng nổ vang trời rung chuyển cả góc nhà, theo đó là ánh chớp lập loè, gió tuyết nổi lên, tất cả bọn họ rung người.
Đây, tiếng sấm này... thật kỳ lạ!
“Bang chủ! Bang chủ! Không xong rồi! Không xong rồi!”
“Mẹ nó! Ông đây mới mất lô súng ống, lũ chúng mày đã đến chọc gáy tao! Tao khinh- Chúng mày không xong với tao!” Nghiêm Minh Đường mới hạ cơn giận, giờ lại từ từ tăng vọt.
“Bang chủ! Không xong thật rồi!”
Thấy tên đàn em báo tin ôm cánh tay, máu từ giữa các ngón chảy ra, Nghiêm Minh Đường bỗng nhíu mày, giận run quát: “Nói, đã xảy ra chuyện gì?”
“Có, có người tấn công... còn có súng và thuốc nổ..”
“Cái gì?! Súng và thuốc nổ?!”
Đám người trong phòng họp như chim sợ cành cong, kinh hãi tột độ, xì xào bàn tán, bầu không khí kinh sợ tràn ngập phòng họp: “Chuyện, chuyện này sao có thể... làm sao có thể tấn công vào đây?!”
“Trời ạ! Còn có súng và thuốc nổ..”
“Chắc chắn là kẻ thù tìm tới cửa...! Chạy... Chạy ngay thôi...!”
“Trốn.”
Trong phút chốc, cả hội trường đều hoảng hốt rối nháo nhào, tháo chạy ra cửa, ngay cả Nghiêm Minh Đường cũng không ngoại lệ, lại không ngờ mình đã rơi vào cái lưới mà Dạ Cô Tinh đã giăng sẵn.
Không thể trốn đi đâu được, tránh cũng không tránh được!
Cá trong chậu, cua trong lỗ.
Bang Nghiêm chính là địa bàn đầu tiên mà Dạ Cô Tinh dẫn dắt bang Dã Lang đi chinh phục.