[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 39




Buổi sáng bước vào trường, tôi vừa vặn nhìn thấy Khải Tâm mang theo một khuôn mặt hý hửng đi từ trên lầu một đi xuống. Và chúng tôi chạm mặt ngay tại cửa lớp.

Khải Tâm vẫn dán dính bộ mặt tươi như hoa kia mà nhìn tôi:

" Hi."

Tôi cũng nhìn nó, các ngón tay nhất thời bấu chặt vào quai cặp. Dạo gần đây khi gặp Khải Tâm, hay đơn giản là nhìn thấy nó từ xa thôi là tâm tình của tôi không chút yên ả.

Sóng nhỏ sóng lớn thay nhau lăn tăn ở trong lòng. Những con bướm đủ màu có lẽ cũng đang khuấy đảo cả cái bao tử của tôi luôn rồi.

Ngẩn ra một hồi, tôi mới có thể định thần lại mà cười nhếch mép.

" Ừm."

Sau đó thì hướng đến bàn học mà đi thẳng đến. Khải Tâm đương nhiên đi theo phía sau. Vào đến nơi, nó cùng quay xuống nói với mấy đứa ở trong tổ:

" Sáng ngày mai chúng ta lên trường tập kịch đi. Mọi người chuẩn bị trang phục hết chưa?"

Tôi để cặp vào hộc bàn, chậm rãi lôi ra cuốn sách với cuốn vở, vài cây bút. Cứ đặt lên bàn như thế giống như đang bán hàng nhưng hai tai thì vẫn vểnh lên nghe ngóng tình hình bên dưới.

Sáng ngày mai là thứ năm. Như vậy buổi sáng tôi lên trường tập kịch, buổi trưa tiếp tục đi học cho đến chiều, sau đó buổi tối lại ở nhà Vu Tư làm việc.

Hể, bóc lột sức lao động quá đi mất!

Tôi trừng mắt nhìn xuống cuốn vở, trong đầu mãi sắp xếp lịch làm việc thì nghe thấy Khải Tâm giục gọi.

" Nè Phi, Phi!"

Tôi ngẩng mặt nhìn nó.

" Sáng mai được đúng không?"

Nhìn Khải Tâm vài giây rồi tôi nhìn sang mọi người, có vẻ ai cũng đồng tình cho nên tôi cũng không kháng nghị gì cả. Đương nhiên là phải theo số đông rồi, mặc dù tôi sẽ rất mệt vào ngày mai.

" Trang phục bọn này cũng làm xong rồi." Hồng Hạnh lên tiếng.

Khải Tâm nghe xong liền gật đầu rồi quay sang nhìn tôi:

" Đồ của cậu có thể ngày mốt là xong."

Ngày mốt?

Sao nhanh vậy?

Tôi còn chưa có đưa số đo gì cho Khải Tâm nữa mà.

Trong lòng có chút thắc mắc nhưng tôi cũng không tiện nói ra ngoài miệng, cứ như vậy gật một cái coi như đã nghe.

Khi thấy Khải Tâm đặc biệt quan tâm tôi như thế, bọn bạn trong tổ lại lia mắt qua phía tôi, chăm chú nhìn.

Trong số đó có đứa cứ như bị gai chích mông, ngứa ngáy không nhịn được nên đã hỏi:

" Ủa sao trang phục của thằng Phi mà mày phải chuẩn bị?"

Nhờ câu nói đó mà bọn khác lại hùa theo rất nhiệt tình.

" Mày định may váy thật đấy à?"

" Chẳng biết người nào đó bận váy lên thì trông như thế nào nữa. Hơi sai sai."

Nghe những lời bình luận tích cực náo nhiệt đó, tôi cũng không có ngồi yên được mà quay xuống ném cho mỗi đứa một ánh mắt khác nhau. Bọn nó cũng nhìn tôi, sau đó thì đồng loạt trao đổi ánh mắt với nhau rồi cười nhếch môi.

" Nếu không có công sức chuẩn bị cho tôi thì đừng ngồi đó bàn luận như đã bỏ quá nhiều công sức như vậy. Mọi thứ tôi đều tự làm được. Mấy cậu không biết thì cũng đừng mở miệng nói quá nhiều, người ta lại khinh mà không biết."

Tôi lần đầu tiên dùng một phong thái bình bình mà nói ra suy nghĩ của bản thân. Nói xong cũng chẳng cần biết tụi nó có nghe hay không, có hiểu hay không, cứ thế quay lưng lên, mở sách ra xem trước bài.

Khải Tâm vẫn còn đứng bên cạnh, có lẽ cũng đang nhìn tôi đăm đăm vì kinh ngạc.

" Được rồi, thế cứ quyết định như vậy đi. Sáng mai chín giờ lên đây nha."

Nói rồi Khải Tâm ngồi xuống, lôi ra một tờ giấy nháp, bắt đầu cái trò ghi thư trẻ con của nó. Như tôi đoán, nó đẩy đẩy tờ giấy kia qua phía tôi.

Liếc mắt nhìn qua một cái.

| Hôm nay không vui à? Khi nãy căng thế?|

Tôi khẽ thở dài, chấm bút ghi vài chữ.

| Thế nào là căng? Có nghe tụi nó nói gì hay không?|

| Nghe, và rất tức đây|

| Cũng có liên quan gì đến Tâm đâu mà tức?|

| Bọn nó cợt nhã cậu, làm sao tôi không tức?|

Miết nhẹ góc giấy, tôi chần chừ mãi cũng không biết nên ghi cái gì tiếp theo. Hạ mi mắt nhìn xuống từng con chữ màu xanh kia, khóe môi tôi bất giác cong lên.

Tại sao chỉ một vài con chữ thôi mà có thể khiến tôi vui vẻ như vậy?

Rất lâu, rất lâu tôi mới chịu viết xuống rồi trả tờ giấy cho Khải Tâm.

| Vậy sau này cậu bảo vệ tôi đi. Người nào cợt nhã khinh rẻ tôi, cậu phải cho tụi nó no đòn.|

Khải Tâm đọc xong liền cười một tiếng. Tôi ngẩng mặt, quay qua lườm một cái. Ngay tức khắc, Khải Tâm ghé sát tai tôi nói:

" Được. Đứa nào dám khinh cậu, tôi sẽ đánh chúng nó."

Tôi không trả lời gì cả, chỉ ghi ba con số đo của ba vòng rồi đưa cho Khải Tâm.

Cô giáo vào lớp, Khải Tâm lại ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình.

Còn tôi thì lại tựa cằm và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ khi tôi phá quy tắc của bản thân để tin tưởng tuyệt đối vào một người bạn tên là Như thì hình như niềm tin của tôi càng lúc càng dễ dãi.

Bao nhiêu phần trăm là câu nói của Khải Tâm sẽ là thật nhỉ?

Cũng chẳng rõ tôi vừa mỉm cười là vì tôi hạnh phúc khi nghe câu đó, hay vì tôi đang chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận sự thật phũ phàng hơn.

Giờ ra chơi, tôi sắp xếp đồ đạc lại, định sẽ lên lớp của Như. Hôm nay tiếng trống vừa vang lên, Khải Tâm đã như một cái tên lửa, dọn dẹp nhanh chóng và phóng ra khỏi lớp với tốc độ ánh sáng.

Tôi cũng không muốn nghĩ đến lý do khiến nó khẩn trương như thế.

Sắp xếp xong xuôi, tôi bước ra ngoài lớp, đi lên lầu một.

Đứng trước cửa lớp của Như, tôi hơi nhoài đầu vào bên trong nhìn nhưng không thấy bóng dáng của Như đâu cả. Nhìn một lúc rồi tôi lại lui ra, dựa người vào lan can.

Đưa mắt ngơ ngẩn nhìn xuống bên dưới, học sinh trông bé tí mà còn đông nữa. Từng lớp từng lớp lướt qua nhau, tạo nên một luồn sóng màu trắng hòa lẫn màu xanh dương sẫm.

" Ê!"

Còn đang nghĩ xem Như đi đâu thì ở phía sau có tiếng gọi giật lại. Tôi quay đầu thì thấy Vu Tư đang bỏ hai tay vào túi quần, vẻ mặt vẫn còn hờn thế giới.

" Vu Tư." Tôi mỉm cười.

Vu Tư bước lại gần, nhíu mày nhìn tôi một lượt.

" Đợi Như à?"

Trước đây tôi luôn nghĩ Vu Tư với Như không thể nào mà hòa hợp để làm bạn bè được, ngay cả bạn xã giao cũng khó rồi vì nhìn hai người như hai thái cực vậy đó.

Nhưng mấy hôm trước tôi thấy Như bảo Vu Tư trong lớp rất tích cực học tập và không quá lỗ mảng.

Xem ra Như có ấn tượng rất tốt với Vu Tư.

" Ừm, đúng rồi. Nhưng mà hình như Như không có trong lớp."

Vu Tư lia mắt nhìn qua phía bên phải một chút rồi mới nói:

" Khi nãy thấy Như đi với bạn rồi."

" Bạn sao?"

Tôi nhất thời hỏi hơi lớn tiếng, ngay sau đó thì im bặt. Cúi mặt, trong lòng tôi có chút khó chịu, rất là không vui.

" Thì người ta cũng phải có bạn này bạn kia chứ. Mày nghĩ con nhỏ phải dính với mày suốt ngày à?"

Ừ nhỉ...

Tôi khẽ thở ra, biết bản thân lúc nãy đã quá ích kỷ rồi nên có chút xấu hổ. Lắc nhẹ đầu, tôi ngước mắt nhìn Vu Tư:

" Cảm ơn cậu nha. Vậy tớ về lớp đây."

Nói xong tôi xoay người bỏ đi trước. Nhưng Vu Tư ở phía sau vẫn cố gắng bắt chuyện. Hôm nay anh đại nói nhiều hơn mọi ngày.

" Khoan đã, có phải mày thân với cái thằng điên kia không?"

Bước chân tôi hơi khựng lại một chút. Trong đầu thì đang suy nghĩ thằng điên mà Vu Tư nói là ai.

Xung quanh tôi không có quá nhiều bạn bè, có khi hoàn toàn không có đến năm người. Trừ Như này, ừm...Khải Tâm này thì còn Vu Tư nữa.

Nhưng Vu Tư không thể nào tự nói mình là thằng điên được, Như lại càng không thể là thằng.

Quay lưng lại, tôi nhíu mày:

" Ý cậu là Khải Tâm á?"

Vu Tư vẻ mặt lạnh lùng, " Ờ thằng đấy đấy."

Khụ.

Nếu Khải Tâm mà nghe được những lời này thì sao đây nhỉ? Ây da...

Nhưng sao hai người này hỏi hai câu y hệt nhau luôn vậy? Ai cũng hỏi mình có thân với người còn lại không?

Haiz!

" Ừa, có thân."

Thân lắm mà, đúng không?

Vu Tư trầm mặc nhìn tôi không nói lời nào, giống như đang suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc. Một hồi sau thì Vu Tư bước ngang qua tôi, tiện thể nắm lấy tay tôi lôi đi.

" Nè đi đâu vậy?"

" Đi chơi."

"..."

Vu Tư bảo tôi đứng đợi cậu ấy ở hành lang lộng gió này. Tôi tựa hai tay lên mặt đá lạnh lẽo, gương mặt hơi ngước lên hứng gió mát rượi.

Tóc tôi theo cơn gió bay tán loạn một hồi lâu.

" Thằng biến thái!!! Ê thằng biến thái!! Đứng hóng gió à?"

Tôi bị giọng nói oanh tạc kia làm cho giật mình, quay qua quay lại nhìn thì chỉ có một mình tôi đứng đây thôi. Xoay lưng lại, tôi nhận ra đó là cái lũ nói không bao giờ biết hiểu.

Giống như tai tụi nó treo lên để trưng ấy.

Tôi nhìn tụi nó một giây rồi liền quay người, không quan tâm.

Cứ nghĩ rằng tụi nó sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, nhưng không ngờ tôi đã phán đoán sai tình thế lúc này.

Cảm giác bầu không khí im lặng kỳ quái, tôi mới liếc mắt nhìn ra phía sau, thình lình thấy Vu Tư đang cầm một ly nước với mấy cái bánh, ánh mắt thật sắc bén liếc tụi kia.

Miệng phun ra đúng một chữ, " Cút!"

A, hình ảnh chạy cong đít lại tái diễn.

Tôi vui sướng đến mức gập người cười rộ lên. Quả nhiên kẻ hèn thì luôn lớn họng.

Vu Tư vẫn mặt lạnh đi tới, đặt ly nước ngọt với bánh lên mặt đá. Tôi đã có thể ngừng cười được rồi nhưng trong lòng vẫn có tí hả dạ.

" Mày nên đi học võ đi."

Tôi bình thản đem cái bánh lột vỏ, bỏ vào miệng cắn một miếng to.

" Tớ không có tiêu chí dùng tay chân xử lý, chỉ thích dùng võ mồm thôi."

Vu Tư liếc nhìn tôi một cách khinh bỉ:

" Mịa, thế thì bị đánh là đúng rồi."

" Bọn nó cũng chưa đánh được tớ mà."

" Chỉ bị lột quần thôi."

Phụt.

Tôi phun cả ngụm nước ngọt mát lạnh ngon lành ra ngoài không khí. Tức giận, mặt đỏ phừng phừng, tôi quay qua ấn cả miếng bánh vào miệng Vu Tư.

" Cậu sao lại nói thế hả? Tôi sẽ giết cậu! Nhồi cậu ăn đến béo ị không đi được nữa!"

Vu Tư bị nhồi bánh bất ngờ liền ngậm miệng lại, không ngờ lại cắn phải ngón tay của tôi. Tôi a một tiếng đầy đau đớn, muốn rút tay lại thì Vu Tư còn mạnh bạo cắn chặt hơn.

Mắt rơm rớm, " Nè, sao chặt vậy? Đau!!"

Mũi khịt khịt, " Thả lõng ra cái coi!! Đau quá huhu. Tớ xin lỗi..."

Vu Tư cuối cùng cũng chịu buông tha ngón trỏ của tôi. Nhìn ngón trỏ đỏ tấy, tôi ấm ức liếc cậu ta một cái.

" Ơ mà, sao cậu biết lũ đó nó...ờ nó...làm cái kia với tôi?"

" Lột quần mày đó hả?"

"..." Tôi ăn bánh, ăn bánh, ăn ăn bánh.

Vu Tư lúc này khẽ cười một tiếng, tay chống cằm, " Thì tao thấy."

Thấy sao?

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, hồi lâu thì ngộ ra được một việc.

" Giám thị là do cậu báo đúng chứ? Cậu đã báo giám thị đến cứu tớ á?"

Vu Tư im lặng, chẳng nói gì mà cầm nước ngọt uống.

Nhìn thấy thế, tôi cười gian:

" Khi nãy phun nước ra lỡ phun vào đó rồi."

Phụt.

Chọc Vu Tư thành công, hehe.

" Ăn bánh nữa đi." Tôi đưa miếng bánh to tướng qua cho Vu Tư nhưng cậu ta chỉ lắc đầu không ăn.

Tôi lại đem bánh về, tự mình ăn.

" Cậu đang giảm cân hả?"

Mặt ai đó đen như đít nồi.

Tôi biết thân biết phận im miệng.

Một hồi sau, tôi lại lên cơn mà cổ vũ:

" Cậu nghĩ nhiều làm gì! Béo mới dễ thương, béo mới có nhiều người yêu."

" Ai lại yêu thằng béo?"

" Béo nhưng cậu lại mạnh. Béo mà học giỏi. Béo mà có tiền."

"..."

Ho khụ một tiếng, tôi nghiêng đầu nhìn Vu Tư, cười tít mắt:

" Thật ra thì tớ thấy mấy người béo ôm rất sướng, rất êm. Ai lại như tớ, gầy tong, ôm thì có nước bị xương đâm vào."

" Vậy hả?"

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, chuyện tôi không ngờ lại xảy đến.

Vu Tư thản nhiên kéo tôi ôm vào người. Cả người cậu ta đều bao lấy tôi.

" Đâm đếch đâu?"

"...Cậu không biết phép nói quá là gì à?"

" Khá êm đấy chứ."

"...Tớ lại thấy cậu thật là êm."

" Vậy sau này mày chỉ cần ôm tao thôi."

Hai mắt tôi trừng trừng mở to nhìn cái gì cũng không biết nữa. Cả cơ thể vẫn bị Vu Tư chiếm lấy ôm gọn lỏn.

Một hồi sau cũng chưa thay đổi gì cả, nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Hai tay chậm rãi ôm lấy Vu Tư, chúng tôi giống như hai người bạn lâu năm gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.