(Quyển 1) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 20: Trâm hoa đại hội (nhất)




"Chỉ thấy sư phụ tay áo bào rung lên —— các ngươi nói sao? Thì ra người phóng xuất con Hồng Loan kia! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hồng Loan tựa như một đạo tia chớp màu đỏ, vèo một tiếng liền xông về phía con cổ điêu kia! Ba vòng rồi lại hai vòng, hồng quang đầy trời, chỉ thấy lông vũ của con quạ kia rơi xuống. . . "

Chung Mẫn Ngôn nói đến nước miếng tung bay, quả thực giống như đang thuyết thư. Hắn tài ăn nói luôn luôn tốt, không chỉ Linh Lung nghe mất hồn mất vía, ngay cả Đỗ Mẫn Hành cũng nghe say sưa. Toàn Cơ càng là liên tục gật đầu, giống như nàng thực thấy một màn như vậy.

Chỉ có Vũ Tư Phượng ở bên cạnh không nóng không lạnh cho hắn bát nước lạnh: "Lông Hồng Loan, rớt xuống, càng nhiều hơn, hơn nữa, nó sau lại, bị thiên cẩu, tấn công đến, bị thương."

"Ta đang muốn nói đó chứ!" Chung Mẫn Ngôn trừng mắt liếc hắn một cái, rất không vui vì hành vi kéo cẳng của hắn, "Sau lại. . . Hồng Loan rốt cục tu hành không đủ, bị thiên cẩu cắn. Bất quá sư phụ cùng sư thúc lập tức hành động! Chỉ thấy thiên vạn đạo kiếm quang chợt hiện, thật giống như thiên vạn điều ngân long, nhất tề hướng về phía yếu hại của con quạ mà cắn. . . . . ."




"Là thiên cẩu, hơn nữa, không phải kiếm quang, là bình dấm chua." Vũ Tư Phượng tâm địa tốt nhắc nhở hắn.

Chung Mẫn Ngôn tiếp tục trừng hắn, "Là bình dấm chua! Thiên vạn bình dấm chua hướng lên đầu thiên cẩu mà đánh tới!"

"Hai mà thôi."

Chung Mẫn Ngôn nhảy dựng lên, "Này, ngươi có ý tứ gì! Cản trở người ta kể chuyện!"

Vũ Tư Phượng lãnh đạm nói : "Ta bất quá, chỉ nói thật."

"Ngươi. . ." Chung Mẫn Ngôn muốn đánh người a.

"Ai nha, được rồi được rồi!" Linh Lung chờ vội muốn chết, liên tục xua tay, "Tư Phượng bớt tranh cãi! Để cho tiểu Lục tử nói thôi! Ta muốn biết phụ thân bọn họ sau lại như thế nào chế phục con cổ điêu kia nha? Không thấy bọn họ mang về a!"

Chung Mẫn Ngôn chống nạnh cười to: "Ha ha ha! Cái này coi như ngươi hỏi đúng người! Bọn họ cũng chưa nhìn thấy, chỉ có ta thấy được!"


"Vậy nói mau nha!"

Chung Mẫn Ngôn thanh thanh cổ họng, uống một ngụm trà, mới nói: "Con cổ điêu kia bị sư phụ bọn họ đả thương nặng, trốn vào sơn động. Ai nha, cái này được kêu là một cái nguy hiểm a! Ngươi nói vì sao? Bởi vì bọn chúng ta đều ở trong sơn động a! Mắt thấy con quạ kia bay vào, ta lập tức chộp Toàn Cơ cõng lên lưng, dẫn Tư Phượng quay đầu chạy vào bên trong!"

"Là ta, cõng Toàn Cơ. Ngươi đang phát ngốc."

Không để ý tới hắn, không để ý tới hắn!

Hắn nói tiếp: "Ai ngờ dù chúng ta có chạy như thế nào cũng chạy không lại con quạ kia. Mắt thấy thiết trảo của nó muốn mổ xuống, ta lúc này đem Toàn Cơ bỏ vào trong ngã rẽ, quay trở lại sử chiêu Kim bằng triển sí, một kiếm chặt đứt thiết trảo của con quạ kia. . ."

"Người, chặt đứt, móng vuốt, là ta. Ngươi thiếu chút nữa, bị nó gϊếŧ chết."


. . . 

"Móng vuốt của con quạ kia cứ gọi là cứng như đá, móng vuốt bị chặt đứt, kiếm của ta cũng gãy. Mất đi vũ khí, ta xem tình hình không tốt, lập tức mang theo Tư Phượng bị thương trốn vào trong ngã rẽ. Toàn Cơ nha đầu kia vô dụng nhất, thời điểm mấu chốt bắt đầu sinh bệnh phát sốt, đem chúng ta hù chết! May mắn sau lại. . . !"

Hắn bỗng nhiên ngừng lại, nói đến phần phấn khích thì ngưng.

"Sau lại làm sao? Ngươi nói đi!" Linh Lung gấp đến độ đều nhanh bốc hỏa rồi, thấy Chung Mẫn Ngôn còn đang ngẩn người, không khỏi hỏi Vũ Tư Phượng, "Sau lại rốt cuộc thế nào?"

Vũ Tư Phượng lắc lắc đầu: "Ta không biết, ta, ngất đi rồi."

Hắn nhìn về phía Chung Mẫn Ngôn, cũng rất muốn biết rốt cuộc về sau chuyện gì xảy ra, vì sao cổ điêu biến mất, bọn họ lại bình yên vô sự.
Chung Mẫn Ngôn cắn môi, ngây người nửa ngày, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Toàn Cơ, nàng không hay biết gì, cũng đang hưng phấn mà chờ đợi đáp án.

Trong lòng hắn run lên, phải nói như thế nào đây, là nàng gϊếŧ cổ điêu. . . . . . Không, là ăn nó! Cho nên nàng mới khỏe nhanh như vậy, ngủ nhiều ngày như vậy. . . . . Hắn vĩnh viễn cũng không quên được nụ cười thỏa mãn của nàng lúc ấy, quả thật so với một vạn cơn ác mộng cộng lại còn muốn đáng sợ hơn.

"Sau lại. . .  Sau lại ta cũng hôn mê." Hắn lắp ba lắp bắp nói, "Cho nên ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hẳn là sư phụ tới rồi trừ bỏ nó đi. .  . Lúc ta tỉnh lại, người đã ở khách điếm."

"Xì ——"

Mọi người phát ra một trận mất hứng.

Chung Mẫn Ngôn vội la lên: "Này, không thấy được không phải lỗi a! Ta nếu có bản lĩnh của sư phụ, đương nhiên có thể chứng kiến phần sau!"
Linh Lung đối với hắn ra sức dè bỉu: "Không biết xấu hổ! Nói ngươi ba hoa quả không sai! Không thấy thì nói không thấy đi!"

"Ta. . . !" Hắn vốn định tranh cãi, bỗng rụt trở về, mím môi rốt cuộc không nói chữ nào.

Mọi người lại tán gẫu thêm một hồi nữa, mắt thấy sắc trời đã tối, Đỗ Mẫn Hành nói: "Đã đến giờ ăn tối rồi, cùng đi ra Mai đình viện phía sau núi đi, sư nương mới vừa nói buổi tối cùng nhau ở chỗ đó dùng bữa."

Nói xong hắn nhìn nhìn Vũ Tư Phượng, vừa cười: "Tư Phượng cũng cùng đi đi. Ly Trạch cung còn chưa phái người tới đây, chắc hẳn ngày mai mới có thể đến."

Vũ Tư Phượng ngẩn ngơ, thì ra sư phụ bọn họ còn chưa tới! Hắn lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu.

Linh Lung nắm lấy tóc Chung Mẫn Ngôn, ra sức ồn ào: "Tiểu Lục tử, ngươi đoán nương tối nay bảo trù phòng làm món gì ngon khao thưởng các ngươi nha?"
Chung Mẫn Ngôn tâm tình không tốt, nhưng lại không đành lòng làm cho Linh Lung thất vọng, liền miễn cưỡng cười đoán: "Là bát bảo áp tử? Hay là phỉ thúy ngư thuyền? A, không phải là ngũ thải ngư liễu chứ?"

Linh Lung thổi mạnh vào mặt hắn, cười khanh khách, lắc đầu liên tục, muốn hắn lại đoán.



Toàn Cơ linh cơ vừa động, "Có phải đào nhân sơn kê đinh không?"

Nàng nhớ rõ trước kia lúc cùng nhau dùng bữa mình và Chung Mẫn Ngôn đều thích ăn món này, thường thường một hai ngụm liền ăn sạch bách. Nương biết khẩu vị của bọn hắn, nhất định sẽ bảo trù phòng làm.

Linh Lung tóm lấy bím tóc nàng, "Ngươi thật sự là quỷ quái, làm sao lại để ngươi đoán được! Bất quá hôm nay đồ ăn là do mẫu thân đích thân xuống bếp a, hừ hừ, nếu có một chút còn thừa lại , các ngươi biết rõ. . ."
Nàng trừng Vũ Tư Phượng, tổng cảm thấy người nói tiếng Trung Nguyên không tốt này thích làm ngược lại người khác.

Vũ Tư Phượng đành phải lại cúi đầu sờ sờ cái mũi, tự nói với mình hảo nam bất hòa nữ đấu.( ý nói không thèm chấp nữ nhi)

Lập tức mọi người khởi hành đi đến Mai đình phía sau núi, trên đường còn gặp các sư huynh đệ khác, cùng nhau cưởi cười nói nói chuyện bắt yêu, người người đều hâm mộ Chung Mẫn Ngôn có thể có loại đãi ngộ này.

Như vậy nói nói cười cười, Chung Mẫn Ngôn tâm tình rốt cuộc tốt hơn một chút, thích thú trỗi dậy, lại bắt đầu thuyết thư.

Một đường nói đến Mai đình viện, Toàn Cơ tối khẩn cấp, đẩy cửa chạy vào, quả nhiên thấy Hà Đan Bình ngồi trên ghế vẻ mặt sốt ruột chờ bọn hắn.

Nàng quát to một tiếng: "Nương!"

Tiếp theo liền nhào vào trong lòng nàng, thật lâu cũng không chịu buông tay.
Vẫn là ở nhà tốt.

Nàng thầm than.

Hà Đan Bình vừa thấy ái nữ không việc gì, vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt, ôm nàng vào lòng cẩn thận xem xét tay chân, một mặt ôn nhu nói: "Buổi sáng còn nói với cha con sao chưa thấy trở về. Buổi tối rốt cục cũng về nhà. Nghe nói con sinh bệnh một trận, nay khỏe chưa?"

Toàn Cơ ra sức gật đầu: "Đã sớm khỏe rồi. Hồng cô cô nói con ngủ ba ngày rồi, bất quá con một chút cảm giác đều không có."

Hà Đan Bình sờ sờ đầu nàng, than nhỏ: "Ngươi đứa nhỏ này, tổng khiến người ta quan tâm."

"Con đây không phải vô sự đó sao." Nàng cười dài, chợt nhớ tới chuyện gì, vội vàng xoay người đem Chung Mẫn Ngôn cùng Vũ Tư Phượng kéo qua.



"Nương, trên đường may nhờ Lục sư huynh cùng Tư Phượng chiếu cố con. Tư Phượng là người Ly Trạch cung, biết rất nhiều chuyện a, con rất bội phục hắn."
Nàng khen Vũ Tư Phượng mặt đều nhanh đỏ bừng, đành phải xấu hổ ngượng ngùng hành lễ với Hà Đan Bình: "Ra mắt, phu nhân, chưởng môn nhân."

Hà Đan Bình hiền lành đánh giá hắn, ôn nhu nói: "Đừng khách khí, cám ơn ngươi dọc đường đi chiếu cố Toàn Cơ. Nào, cùng ngồi xuống đi. Tư Phượng, cứ xem như đang ở nhà mình, không cần câu thúc."

Chung Mẫn Ngôn bĩu môi: "Hắn mới không cần câu thúc, chuyên môn làm ngược lại người khác."



Vũ Tư Phượng trừng mắt liếc hắn một cái.





Hà Đan Bình mỉm cười nhìn Chung Mẫn Ngôn, nói nhỏ: "Mẫn Ngôn cũng lớn hơn rất nhiều, không còn là mao đầu tiểu tử trước kia nữa. Xem ra lần này bắt yêu thật là một kinh nghiệm tốt, người trẻ tuổi vẫn là nên xuất môn học hỏi nhiều mới tốt."

Nàng còn ở bên này cùng đệ tử thao thao bất tuyệt, bên kia Linh Lung đợi đã không kịp, liên thanh ồn ào: "Nương người đừng nói nhiều như vậy nữa! Nhanh mang thức ăn lên! Chúng con đều đói bụng muốn chết rồi nè!"
Hôm nay ái nữ vô sự trở về, Hà Đan Bình tâm tình vô cùng tốt xuống bếp làm vài món xào, mọi người ăn nhanh tới nỗi suýt cắn nhầm lưỡi.



Mà lúc trước bị Linh Lung hoài nghi sẽ làm ngược lại Vũ Tư Phượng, ăn so với mọi người còn nhiều hơn, ăn đến no muốn chết a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.