Quỷ Y Thập Tam

Chương 43: Mưu Đồ Bí Mật





"...Khi nào trong mắt của muội mới có thể chứa được ta đây?" Mộc Hương chậm rãi tới gần nhìn sâu vào mắt Sở Phi.

"Sư tỷ!" Giọng nói của Thanh Đại từ ngoài cửa truyền tới.

Mộc Hương cả kinh, có chút xấu hổ, giống như yêu đương vụng trộm bị người khác phát hiện, miễn cưỡng trấn định ngẩng đầu lên: "Thanh Đại, sao ngươi đến đây sớm như vậy?"
"Không phải hôm nay hẹn sẽ dẫn chưởng môn đi tìm hiểu để quen thuộc hoàn cảnh trong môn sao?" Thanh Đại xem như không có việc gì đi đến.

Mộc Hương không rõ vừa rồi Thanh Đại có thấy hay không, nhưng lần trước Thanh Đại tức giận đã nói qua, không quan tâm chuyện riêng của nàng, nếu vậy coi như thấy, cũng sẽ không nói.

Mộc Hương luôn có chút sợ Thanh Đại, cũng không biết là vì sao mình có cảm giác thua thiệt nàng.

Đành phải theo lời nói của Thanh Đại: "Thiếu chút nữa ta quên, Thập Tam, muội mau sửa soạn đi, ta và Thanh Đại dẫn muội đi thăm một vòng trong Quỷ Y môn này, thuận tiện nói với muội hiên trạng bây giờ của Quỷ Y môn."
"Nha." Sở Phi từ trên giường đứng lên, vốn hôm nay nàng dậy sớm, nên chỉ cần sửa sang khuôn mặt lại một chút là có thể xuất môn.

Nhà để trống trong Quỷ Y môn cũng có chừng trăm căn, Sở Phi đi hơn nửa ngày mới đại khái đi hết.

Trong lòng dâng lên một nghi hoặc: "Sư tỷ, sư phụ từng nói với ta, đệ tử bên trong Quỷ Y môn tự do tự tại không hạn chế, đa số đều thích một mình hành tẩu giang hồ, cuộc sống mộc mạc.

Thế nhưng vì sao Quỷ Y môn lại xây nhiều nhà trống như vậy, thoạt nhìn quá mức xa xỉ, xem nhà này chắc là mới xây, vì sao lại như vậy?"
"Chưởng môn hẳn nên thận trọng đối với bọn người trước mắt, đó cũng là nguyên nhân vì sao chúng ta vội vã muốn ngươi trở về đây.

Các sư thúc bá không biết bị người nào mê hoặc, bắt đầu vứt bỏ phương thức sinh tồn lâu nay của Quỷ Y môn chúng ta, chẳng những tham tài, còn rất tham quyền thế.

Thật ra chuyện này xảy ra đã lâu rồi, sư phụ thì luôn hành tẩu giang hồ, không có phát hiện, đến lúc phát hiện được, bọn hắn đã làm rất nhiều chuyện sau lưng, còn có thế lực riêng của mình.

Muốn diệt trừ cũng không phải dễ dàng như vậy, thêm vào đó, trùng hợp sư phụ lại tính ra đại nạn của người...!May mắn tìm được ngươi thừa kế, cũng không thể không đem đám hỗn độn này chuyển giao cho ngươi." Thanh Đại đáp.

"Tiền xây nhà là ở đâu có được? Còn nữa, sư bá hắn đến tột cùng dựa vào người có thế lực thế nào?" Sở Phi buông Tiểu Bạch ra, khiến nó tự đi theo cước bộ của các nàng, nâng cằm lên tự hỏi, có tiền như vậy, hình như cùng bang phái giang hồ không quan hệ.

"Chuyện này chúng ta cũng đã tra, nhưng một chút đầu mối cũng không có.

Tháng trước sư tỷ có phát hiện một chút, hình như có quan hệ với người trong triều.


Cũng bởi vì vậy, sư tỷ mới gặp được ôn dịch, vào thôn giúp thôn dân trị liệu, sau đó gặp được ngươi." Thanh Đại giải thích.

"Ân" Mộc Hương gật đầu.

"Trong triều?" Sở Phi căng thẳng, chẳng lẽ có quan hệ với hoàng đế? Nàng biết hoàng đế rất kiêng kị Minh Phượng cung, luôn luôn muốn loại bỏ, nếu vậy thì bồi dưỡng thế lực bên ngoài để đối phó Minh Phượng cung cũng không phải không có khả năng.

"Thập Tam, muội đang suy nghĩ gì?" Mộc Hương thấy sắc mặt Sở Phi biến thành rất khó coi nên kỳ quái hỏi.

"Sư tỷ, những nhà trước mắt này có phải đều để trống phải không?" Sở Phi đột nhiên hỏi.

"Trừ bỏ vài vị sư thúc sư bá, còn có vài tên đệ tử cư trú bên trong, đều là trống không.

Hai câu đối bên ngoài cánh cửa Quỷ Y môn luôn luôn bí ẩn, cho nên không thích có người ngoài, nơi này cũng sẽ không xảy ra chuyện phát hiện tạp nhân bên ngoài đi vào.

Ta cũng không hiểu xây nhiều nhà trống như vậy làm cái gì." Mộc Hương giải thích nói.

"Chính là..." Sở Phi đã đáp ứng Dương Tĩnh không đem chuyện gặp hắn nói ra, cũng chỉ đáp ứng đêm đó không nói.

Sáng nay gặp, Dương Tĩnh cũng không nhắc lại với nàng.

Nhãn châu Sở Phi xoay động, vẫn là có thể nói, dù sao việc này rất trọng đại, "Sư tỷ, ở Quỷ Y môn ta phát hiện một người không phải môn hạ đệ tử của Quỷ Y môn."
"Cái gì?" Mộc Hương cùng Thanh Đại cả kinh nói.

"Là thật, hắn nói với ta, hắn là Dương Tĩnh, còn nói với ta không được nói cho người khác biết ta đã thấy hắn." Sở Phi khai báo.

"Thập Tam, muội lại giấu không nói cho chúng ta biết sao?" Mộc Hương nâng cái trán, "Muội cũng quá dễ nói chuyện, rất dễ dàng bị lừa."
"Vậy các tỷ biết Dương Tĩnh là người phương nào sao?" Sở Phi hỏi.

"Không biết." Thanh Đại lắc đầu, "Cho tới bây giờ ta cũng chưa nghe nói đến người này, bộ dạng hắn như thế nào?"
"Nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, mặc trường bào màu xanh, bộ dạng tuấn tú, rất có khí độ (khí chất vương giả), cùng mọi người thường ngày ta gặp bất đồng." Sở Phi cẩn thận suy nghĩ, hồi đáp.


"Ngay cả muội cũng thấy khí độ bất phàm?" Thanh Đại nhìn Mộc Hương một cái.

Ngày thường Sở Phi không tiếp xúc với nhiều người, nhưng đều không phải người thường, mượn Lăng Giáng Hồng, Thương Trưng Vũ mà nói, người nào không phải là nhân vật có phong độ chứ? "Còn hơn Lăng Giáng Hồng và Thương Trưng Vũ sao?"
"Không thể so sánh...!Giáng Hồng là nữ tử, hắn là nam tử, bất quá nếu nhất định phải so sánh, bản thân ta cảm thấy Dương Tĩnh hơn một chút, thật dí dỏm, thật hài hước, lại không mất phong độ, rất tao nhã." Sở Phi nhớ lại một chút rồi nói.

Đây là lần đầu tiên Mộc Hương thấy Sở Phi thổi phồng một người như vậy, có chút khó hiểu: "Thập Tam thật thích hắn sao?"
"Không nói tới thích, gặp hai lần, hắn rất có hứng thú với Tiểu Bạch.

Lúc mới vừa đưa Giáng Hồng trở về, ta cũng thấy hắn." Sở Phi lắc đầu, vì sao phải thích Dương Tĩnh chứ? Nàng không hiểu gì cả.

Trong lòng Mộc Hương thầm nghĩ, chỉ sợ Dương Tĩnh không phải có hứng thú với Tiểu Bạch, mà có hứng thú với Sở Phi.

Người này rốt cuộc là ai? Những người các nàng quen biết, căn bản không có ai là Dương Tĩnh.

Dựa theo miêu tả của Sở Phi, các nàng thật lo lắng Dương Tĩnh có thể chính là người trong triều.

Loại khí độ này, ít nhất cũng là vương gia thế tử mới có.

Như vậy cho thấy thật sự chính là hoàng tộc cố ý rót thế lực vào Quỷ Y môn.

"Chưởng môn..." Bỗng nhiên có một tiểu thuốc đồng chạy tới, cắt đứt cuộc nói chuyện của ba người, "Sư bá nói tìm chưởng môn có việc thương lượng."
"Đã biết, ta một hồi liền sẽ qua." Sở Phi nhìn tiểu thuốc đồng cười trả lời.

Tiểu thuốc đồng mặt đỏ lên, cúi đầu chạy ra, làm Mộc Hương càng đau đầu.

Thoạt nhìn, không mấy người có thể địch nổi tuyệt sắc của Sở Phi.

Chính nàng ấy cũng không ý thức được việc này, cũng không nghĩ tới chuyện như vậy, bằng không, nếu Sở Phi vận dụng mỹ mạo của mình, sợ là có thể phá vỡ cả vương triều, nói vậy cũng không thấy khoa trương.

Người như vậy, sẽ chỉ thuộc về mình sao? Trong lòng Mộc Hương tự giễu nói.


Rất có thể Thanh Đại nói rất đúng, nàng đối với Sở Phi, vẫn là chỉ làm sư tỷ thì hơn.

Chẳng qua muốn nàng buông, cũng cần một ít thời gian.

Đoạn cảm tình này căn bản không có bắt đầu, thế nên cũng lặng lẽ khiến nó chấm dứt trong lòng mình đi.

"Sư tỷ?" Thanh Đại quơ quơ tay trước mắt Mộc Hương, "Đang suy nghĩ gì mà mất hồn như thế?"
"Không có việc gì." Mộc Hương lắc đầu, "Thập Tam, muội đi qua đi, nhớ rõ cẩn thận ứng phó."
"Ân." Sở Phi đem Tiểu Bạch giao cho Thanh Đại.

Cho tới bây giờ, Tiểu Bạch giống như chưa từng hung dữ với Thanh Đại, vậy nên giao cho Thanh Đại tốt hơn rất nhiều so với giao cho Mộc Hương, "Ta đi đây."
Một năm sau.

Sau khi Lăng Giáng Hồng rời khỏi Quỷ Y môn, đi theo đường thủy, rất nhanh trở về Tiên Giang.

Trong gần một năm này, nàng cùng bọn người Tào Khôn đấu vài hiệp, ngoại trừ thủ đoạn âm thầm người khác không nhận ra, cũng có nhiều trận đấu chính diện lớn nhỏ.

Lăng Giáng Hồng bỗng nhiên mất tích một đoạn thời gian, lại hiện ra vào lúc thích hợp nhất, chính là làm cho người ta thấy rõ ràng rằng Minh Phượng cung có Lăng Giáng Hồng nàng, ngoại nhân đều mắt thèm không được.

Coi như Minh Phượng cung vẫn là đống thịt béo, cũng không tới phiên bọn hắn đến ăn.

Nghĩ rằng vận số Minh Phượng cung đã hết, sẽ thật là ăn buồn mệt, bị Lăng Giáng Hồng dập tắt ý nghĩ ảo tưởng.

"Thiếu cung chủ, lời đồn người muốn chúng ta lan truyền, chúng ta đều đã rắc ra ngoài rồi." Dịch Dung từ bên ngoài vội vàng trở về.

Lăng Giáng Hồng đang ngồi ở tiền điện cùng thuộc hạ thương nghị chuyện quan trọng.

Thấy Dịch Dung đã trở lại, phân phó người bên cạnh đi xuống, mới nói: "Lưu Anh Đường có phản ứng gì?"
"Tạm thời không có." Dịch Dung đáp.

"Thật đúng là bảo trì bình thản...!bất quá hắn nhất định đã phái người chung quanh điều tra đi, ngươi lan truyền nhanh một chút.

Ta đoán qua thời điểm này, Phi nhi nhất định cũng tới Tiên Giang." Lăng Giáng Hồng lấy nắp trà đậy kín tách trà trong tay, "Theo ta đi ra ngoài đi một chút đi."
"Dạ." Dịch Dung gật gật đầu, đi theo sau Lăng Giáng Hồng.

"Ngươi không có gì muốn hỏi sao?" Lăng Giáng Hồng đi vài bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Dịch Dung, thấy biểu tình muốn nói lại thôi của nàng.


"Thuộc hạ không dám." Dịch Dung cúi đầu.

"Aizz...!Sau ngày hôm đó, ngươi luôn tránh ta, có chuyện cũng không nói với ta, là oán ta đối với Phi nhi như vậy sao?" Lăng Giáng Hồng thở dài.

"..." Dịch Dung trầm mặc không nói.

"Xem ra vẫn là oán ta...!Dịch Dung, trong bốn người, ngươi lớn tuổi nhất, cũng thấu tình đạt lý nhất, vì vậy trong bốn người, mẫu thân vẫn là an bài ngươi đi theo ta, ngươi cũng đã biết vì sao? Không phải bởi vì công phu của ngươi có bao nhiêu lợi hại, mà là ngươi lý trí, hiểu được lấy đại cục làm trọng.

Ba người các nàng đều xử trí theo cảm tính." Lăng Giáng Hồng ngẩng đầu nhìn sắc trời, mây đen dầy đặc, tựa hồ trời muốn mưa, nàng vòng vo tìm một phương hướng, hướng hành lang bên kia đi tới, "Tình cảm của Phi nhi cùng mọi người rất tốt, nhưng mà hôm nay Phi nhi đã không phải là Phi nhi trước kia chúng ta nhận thức, vì Minh Phượng cung, có một số việc, ta không thể không làm."
"Kỳ thật thuộc hạ hiểu được, chẳng qua trên mặt cảm tình, chúng ta làm như vậy, Phi nhi có thể sẽ oán chúng ta hay không?" Dịch Dung ngẩng đầu, nhìn Lăng Giáng Hồng một cái, lại cúi thấp đầu.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy.

Quỷ Y môn luôn luôn làm việc kín đáo, không màn chuyện khác, muốn đến được tai bọn hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Phi nhi là cháu ngoại Lưu Anh Đường, chúng ta đem tin tức này lan truyền ra ngoài, một mặt, người trên giang hồ sẽ chú ý đến Quỷ Y môn, dù ít hay nhiều cũng sẽ tra ra một ít thế lực che chở mà Quỷ Y môn dấu không muốn người biết, vì tự bảo vệ mình, nhất định sẽ có người đuổi tà ma ra cửa.

Một mặt khác, tứ đại bang phái sẽ nổ ra nội chiến, ngoài miệng không nói nhưng đám người Tào Khôn kia trời sanh có tính đa nghi, nhất định sẽ thầm đề phòng Lưu Anh Đường.

Dù sao nếu Bạch Hổ Bang cùng Quỷ Y môn liên hợp thế lực lại, tứ đại bang phái sẽ phải nhường vị trí cao nhất cho Bạch Hổ Bang, vị trí lão đại của Tào Khôn sẽ không ổn."
"Thiếu cung chủ anh minh." Dịch Dung ngây ra một lúc, nàng không nghĩ tới Lăng Giáng Hồng băn khoăn suy nghĩ nhiều như vậy, tâm tư sâu như vậy.

"Phi nhi ở Quỷ Y môn cũng đã một đoạn thời gian, ít nhiều cũng có ảnh hưởng nhất định với Quỷ Y môn.

Nghe được tin tức này, lấy tính tình của nàng nhất định sẽ tự mình đến tìm ta lên tiếng hỏi rõ, đến lúc đó chúng ta cần tận lực an bài để nàng và Lưu Anh Đường quen biết nhau.

Nếu ta phỏng chừng không sai, chỉ cần gặp được mặt Sở Phi, không cần bất cứ chứng cớ gì, Lưu Anh Đường sẽ khẳng định, Phi nhi là cháu ngoại của hắn.

Điều duy nhất để lo lắng chính là, phải như thế nào thì Lưu Anh Đường mới có thể tín nhiệm Phi nhi..." Lăng Giáng Hồng nhìn mặt đất bên ngoài hành lang, tốp năm tốp ba giọt mưa rơi xuống đất, "Trở về phòng đi, trời mưa, chúng ta cũng không nên đứng đây."
Trong nháy mắt, Tiên Giang lại đến mùa mưa, mưa dầm liên miên, ngay cả tâm tình của con người cũng tối tăm theo bầu trời mưa.

"Vâng..." Dịch Dung cẩn thận đi theo sau Lăng Giáng Hồng.

"Thiếu cung chủ, gần đây Phi nhi vẫn khỏe chứ?" Đã lâu Dịch Dung không gặp Sở Phi, thật rất nhớ nhung, hoài niệm...!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: một năm sau, Phi nhi 16 tuổi....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.