Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 30: Tự giải quyết cho tốt




.

Trong không gian u ám, một dưới giường, một trên giường, hai người đối diện nhau, Vân Nhiễm nhíu cao mày, không khách khí hừ lạnh: “Tần Dục Thành, ngươi nửa đêm không ngủ, chạy đến chỗ ta làm gì?”

Nàng nghĩ ban ngày tính kế Yến Kỳ, hắn tất nhiên sẽ tìm nàng tính sổ.

Không ngờ người tới không phải là Yến Kỳ mà lại là Tần Dục Thành, tên hỗn đản này, sắc mặt Vân Nhiễm cực kỳ khó coi: “Ngươi sẽ không phải nửa đem muốn đánh lén ta đi, đồ ngụy quân tử, có tin ta lột da của ngươi đem dan lên từng thành.”

Vân Nhiễm cả giận nói, Tần Dục Thành vừa nghe thấy lời của nàng, theo bản năng lui lại từng bước liền phát hiện nội lực của mình bị rút sạch, sắc mặt thay đổi nhìn vào Vân Nhiễm: “Trong phòng ngươi có độc.”

Vân Nhiễm nhướng mày cười duyên như châu tròn ngọc sáng, tuy rằng trong bóng đêm nhưng vẫn thập phần rạng rỡ, thiêu đốt trái tim Tần Dục Thành. Sở dĩ hắn tới là vì nhớ tới bộ dáng Vân Nhiễm lúc mắng người, làm cho hăn ngủ không yên, chạy một tới đay, muốn nhìn nàng một chút rốt cuộc nàng có ma pháp gì khiến cho hắn nhớ nàng không quên, không ngờ tới trong phòng nàng có độc.

Trên thực tế Vân Nhiễm không biết Tần Dục Thành sẽ đến, nàng hạ độc là vi chờ Yến Kỳ, buổi sáng nàng cho hắn ăn quả đắng như vậy tin tưởng hắn nhất định sẽ tới tìm nàng, vì thế nên nàng mới hạ dược trong phòng, không ngờ Tần Dục Thành lại phát điên nửa đêm chạy tới đây.

Tần Dục Thành trừng mắt nhìn Vân Nhiễm: “Thuốc giải, đem thuốc giải giao cho ta.”

“Trước tiên có phải ngươi nên giải thích vì cái gì nửa đêm chạy loạn đến đây.”

Vân Nhiễm mở miệng, trong bóng đêm sắc mặt Tần Dục Thành cứng đờ, hai má ửng đỏ, ánh mắt có chút bối rối, hắn căm tức mở miệng: “Ta tới chính là muốn tìm cơ hội để tính kế ngươi thôi.”

“Tính kế ta, hiện tại ngươi đã trúng độc, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi thuốc giải sao?”

Vân Nhiễm tức giận mở miệng, từ trên giường nhảy xuống từng bước ép sát Tần Dục Thành, Tần Dục Thành nhanh chóng mở miệng: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Nàng muốn đem hắn đá văng ra ngoài, làm cho Long Nhất đem hắn treo tại cửa thành, để xem lần sau hắn còn dám nửa đêm xông đến phòng nàng.

Có điều, phủ Vân vương phòng vệ cũng thật tắc trách, để cho người ta có thể ra vào dễ dàng. Vân Nhiễm không biết Tần Dục Thành trước đây vân luôn tìm cơ hội trả thù nàng, cho nên đối với địa hình phủ Vân vương thập phần quen thuộc.

Trong phòng, Tần Dục Thành nhìn Vân Nhiễm tiến lại gần sắc mặt không khỏi u ám, hắn nhớ tới bộ dáng nàng lúc tức giận mắng người, lại nhìn thấy ánh mắt sáng rạng rỡ của nàng, không khỏi kinh hãi, một người tiến, mộ ngươi lui, rất nhanh đã bị ép đến góc tường. Vân Nhiễm vươn tay muốn đá Tần Dục Thanh ra khỏi phòng, không ngờ nàng vừa động, liền nghe thấy trong bóng đêm yên tĩnh, vang lên một đạo âm thanh êm ái.

“Quận chúa Trường Bình thực sự là cao hứng nha, nửa đêm cùng ngườ hẹn hò?”

Một đạo thân ảnh như sen trắng quỷ dị xuất hiện ở trong phòng, vô thanh vô thức, tốc độ cực nhanh, cũng có thể thấy người này võ công lợi hại có teher đi vô tung về vô ảnh. Vân Nhiễm cùng Tần Dục Thành nhanh cóng nhìn qua thấy trên ghế một nam tử ôn nhuận như ngọc, khóe môi là nụ cười châm chọc, khuôn mặt tinh xảo, thản nhiên nhìn hai người trong phòng.

Tần Dục Thành cả kinh muốn giải thích: “Ta”

Vân Nhiễm nhanh hơn một bước, lấy tay bịt miệng hắn lại, vẻ mặt cười cười, đối diện với ánh mắt sâu xa của Yến Kỳ.

Vân Nhiễm lên tiếng: “Ha ha, chẳng lẽ Yến quận vương nghĩ, ngươi từ hôn, ta liền không gả được sao? Đại Tuyên này vẫn có người muốn cưới ta đấy?”

Vừa dứt lời ánh mắt quyến rũ, phong tình vạn chủng hướng về phía Tần Dục Thành: “Thành Thành, ngươi nói có phải không?”

Thanh âm mềm mại đáng yêu đến cực điểm, ánh mắt lại tràn đầy ý tứu cảnh cáo, Tần Dục Thành chỉ thấy tóc gáy dựng cả lên, đêm nay xem như hắn đen đủi, bất quá nhìn ánh mắt nàng rạng rỡ, Tần Dục Thành thở dài, xem ra hắn thự sự thích nữ ma đầu này, nên gật đầu phụ họa.

Vân Nhiễm từ từ buông tay ra quay lại nhìn Yến Kỳ chi lan ngọc thụ, “Quận chú Trường Bình thật là không giống người thường, buổi tối ở trong phòng dạ độc cùng người khác hẹn hò, thật sự là độc đáo.”

Vân Nhiễm cười yếu ớt: “Bản quận chúa thích độc đáo, Thành Thành ngời thấy ta nói có đúng hay không?”

Nàng nói xong còn cười mềm mại đáng yêu, dựa vào người Tần Dục Thành, thanh âm mềm nhẹ: “Muốn thuốc giải liền bắt lấy người này cho ta.”

Nàng vừa dứt lời, ngân châm trong tay đã hướng về huyệt đạo nào đó trên người Tần Dục Thành, tạm thời ngăn chặn độc tính trong cơ thể hắn, hắn cũng vón nhìn Yến Kỳ không vừa mắt, vừa nghe thấy lời nàng, liền lắc mình đánh về phía Yến Kỳ, Yến Kỳ mặt không đổi sắc nhẹ nhàng đánh ra một ra, Tần Dục Thành lập tức nổi lên một ngụm máu, bất quá hắn cũng không lùi lại, chuyện này liên quan đến tính mạng, hắn tuyệt không nghi ngờ nếu hắn không đánh Yến Kỳ, Vân Nhiễm sẽ không đưa thuốc giải cho hắn.

Phía sau Vân Nhiễm vỗ tay cười khẽ: “Thành Thành, đánh hắn, đánh cho hắn hoa rơi nước chảy, bản quận chúa gả cho ngươi, hắn dám cản trở chúng ta hẹn hò”

Tần Dục Thành cứng lại, một ngụm máu lại nổi lên, thiếu chút nữa là ngất đi, nữ nhân này tuyệt đối là sát tinh, hắn đánh thắng được Yến Kỳ sao, còn có bonjhoj là hẹn hò sao, vậy mà nàng cũng dám nói.

Tần Dục Thành tuy có oán khí, nhưng lực đạo cũng không có dừng, hơn nữu hắn cũng không phải chỉ có hư danh, tuy rằng Yến Kỳ lợi hại, hắn cũng không kém. Cho nên hai người rất nhanh đã giao thủ qua trăm chiêu, Vân Nhiễm vừa thấy khóe môi nở nụ cười thâm trầm, thân hình chợt động tay cầm cây trâm tập kích về hướng Yến Kỳ, ánh sáng vừa lóe lên liền biết trâm này có độc, Yến Kỳ u ám, khóe môi nhếch lên, nữ nhân này đủ tàn nhẫn, chẳng những trong phòng có độc, đến trâm cài đầu cũng tẩm độc, xem ra nàng cực hận hắn, bất quá nêu muốn đả thương hắn chỉ sợ là nằm mơ. Yến Kỳ tay áo vừa nhấc ngón tay bạch ngọc đánh thẳng đến cây trâm, nội lực đánh vào tay Vân Nhiễm cầm trâm, một bên khác ần Dục Thành lắc mình đánh tới một trưởng vào sau lưng Yến Kỳ, tay còn lịa Yên Kỳ vung lên ầm, một đạo tiếng nổ mạnh vang lên.

Rầm rầm, không ít đồ đạc trong phòng đều bị phá hủy, Vân Nhiễm lắc mình tới bên Tần Dục Thành nhét một viên thuốc vào trong tay hắn: “Máu cút đi, lúc này không đi định chờ chết sao?”

Tần Dục Thành biết trong tay là thuốc giải, nhanh chóng ăn vào, lắc mình liền rời đi.

Đúng lúc này, bên ngoài phủ Vân vương vang lên tiếng rồng: “Người đâu, có thích khách, có thích khách xông vào viện Như Hương, mau bắt thích khách.”

Trong phòng ánh mắt Yến Kỳ lạnh lẽo như đầm băng, khóe môi cũng cười u lãnh: “Ngươi là muốn làm cho thuộc hạ bắt lấy bản quận vương sao?”

Dải tay áo vung lên, thân mình đã tiến lại gần Vân Nhiễm, âm thanh trơn bóng thanh u lại vang lên: “quận chúa Trường Bình, sở dĩ đêm nay bản quận vương tới đây, là vì ban ngày ngươi hạ dược ta, tạm thời bản quận vương tha cho ngươi, ngươi tự lo liệu cho tốt, tiếp theo bản quận vương nhất định không nương tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.