Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 225: Kiếp nạn của Tần gia




“Có hai tiểu bảo bối sao?” Yến Kỳ hông thể tin nổi, bụng nho nhỏ như vậy lại có hai tiểu tử, tức là ngay lập tức hắn sẽ có hai đứa con, Yến hoàng đế ôm lấy Vân Nhiễm.

“Nhiễm Nhi của ta thật lợi hại hơn người, nàng thật trâu, từ giờ trở đi, không cần phải làm gì, muốn ăn gì uống gì để ta chuẩn bị cho nàng.”

Yến Hoàng đế cực kỳ cao hứng coi trọng vị nào đấy mang song thai.

Vân Nhiễm cười rộ lên, nhưng cũng không quên dặn dò hoàng đế: “Từ giờ trở đi, ta phải ăn nhiều một chút, thêm một chút đồ dinh dưỡng để bồi bổ. Bởi vì hai bào thai hấp tu không giống nhau, nếu thiếu dinh dưỡng, bọn chúng sẽ tranh nhau.”

“Được, nàng muốn ăn gì, trẫm lập tức sai người chuẩn bị.”

“Chờ ta thèm ăn sẽ nói cho chàng biết, bây giờ ta chỉ muốn ngủ.” Vân Nhiễm lười biếng nhìn Yến Kỳ: “Tiểu Yến Tử, hầu hạ bản hoàng hậu ngủ.”

“Ân!” Yến Kỳ đỡ Vân Nhiễm để nàng thoải mái nằm xuống giường, chỉ cần nghĩ tới cảnh trong bụng nàng có hai đứa nhỏ, hắn liền không thể kiềm chế được sung sướng, đây là chuyện vui nhất trong đời hắn.

....

Đại Tuyên, chùa Hộ Quốc có mấy trăm năm lịch sử, hương khói cực thịnh, gần đây vì đại sư Nghiễm Nguyên Tử ở trong chùa, danh vọng lại càng cao hơn.

Sau khi hoàng hậu mắc bệnh đậu mùa tạ thế, tất cả đều bị thiêu hủy, thái hoàng thái hậu ra lệnh chuẩn bị một linh cữu đưa tới chùa Hộ Quốc.

Hoàng thượng đánh bại Tiêu Chiến ở Đồng Quan, diệt ba mươi vạn binh sĩ, sau khi biết hoàng hậu mắc đậu mùa qua đời, ngay cả cửa cung còn chưa vào, tới chùa Hộ Quốc bồi hoàng hậu, đã rất lâu còn chưa định về cung.

Trong triều hoảng loạn, có khi nào hoàng thượng vì cái chết của hoàng hậu mà xuất gia làm hòa thượng không?

Vì vậy, chúng triều thần đi tới cung Đan Dương mời thái hoàng thái hậu ra mặt khuyên hoàng thượng về cung nắm quyền cai trị.

Thái hoàng thái hậu dẫn người tới chùa Hộ Quốc mời hoàng thượng về, nhưng hắn không để ý tới bả, hạ chỉ, không gặp bất cứ ai, hắn chỉ muốn ở cùng hoàng hậu.

Thái hoàng thái hậu đành phải về cung, nhưng tới ba lần bảy lượt đều không gặp được hoàng thượng. Bà ta bắt đầu nghi nờ, hoàng thượng thật sự ở trong chùa sao?

Vừa nghĩ tới điều này, bà ta đã kinh hồn táng đảm, cuối cùng tập hợp triều thần, tới cửa chùa, nếu không gặp được hoàng thượng, tất cả cũng dần mất niềm tin.

Thời tiết tháng sáu nóng nực, trước cửa chùa tướng quốc đông nghìn nghịt người quỳ. Ngay cả thái hoàng thái hậu cũng quỳ, ai cũng toát mồ hôi, thái hoàng thái hậu lớn luổi, căn bản không chịu nổi, chỉ một lát sau đã hôn mê, cung nữ nhanh chóng đỡ bà, lo lắng hỏi: “Thái hoàng thái hậu, chúng ta vẫn nên về cung thôi.”

Thái hoàng thái hậu kiềm chế cảm giác choáng váng, hôm nay bà nhất định phải nhìn thấy hoàng thượng. Nghĩ vậy, bà trầm giọng lên tiếng: “Hoàng thượng, xin hãy lấy giang sơn xã tắc làm trọng, hoàng thượng với hoàng hậu tình thâm, nhưng phận làm phu thê mỏng, xin hoàng thượng nén bi thương vì lê dân bách tính Đại Tuyên mà giữ gìn long thể. Ai gia dẫn văn võ bá quan tới cung nghênh hoàng thượng về cung nắm quyền cai trị.”

Thái hoàng thái hậu vừa nói xong, đám người phía sau trăm miệng một lời: “Chúng thần cung nghênh hoàng thượng về cung nắm quyền cai trị.”

Nhưng trong chùa Hộ Quốc vẫn im lặng, ai cũng toát mồ hôi, cắn răng chịu đựng, cả người ướt như tắm, có người đã sắp ngất.

Mắt thấy mọi người sắp chịu không nổi, lão đại phủ Tần quốc công Tần Mộc đột nhiên lên tiếng: “Có khi nào hoàng thượng không có trong chùa, nên mới không có động tĩnh, tất cả chúng ta đều không nhìn thấy người.”

Tần Mộc vừa nói xong, Yến Khang với Trầm Thụy lập tức lạnh giọng: “Hoàng thượng cùng chúng ta khải hoàn về kinh liền tới chùa Hộ Quốc, sao có thể không ở trong chùa, Tần đại nhân nghĩ cũng thật hay.”

“Vậy vì sao hoàng thượng không chịu gặp chúng ta.”

Tần Mộc lại đáp trả, Trầm Thụy liếc hắn một cái, ngươi lại tự chê mình chết chưa đủ nhanh.

Thái hoàng thái hậu không để ý tới ai, tiếp tục nói: “Nếu hoàng thượng không xuất hiện, ai gia sẽ dẫn văn võ bá quan quỳ mãi ở đây, hoàng thượng!”

Lần này chưa được bao lâu, đã nghe thấy bên trong vang lên một thanh âm châm chọc lạnh buốt như băng: “Thái hoàng thái hậu định làm loạn chùa Hộ Quốc sao, ngay cả ý chỉ của trẫm cũng không có tác dụng?”

Một bóng người mặc hoàng bào, từ trong cửa chùa đi ra.

Thái hoàng thái hậu run lên, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, thấy một bong người cao ngạo như tùng bách, mặc hoàng bào, tiêu sái đi ra, bên cạnh hắn là các vị đại sư trong chùa Hộ Quốc, ai cũng khom tay làm dấu chữ thập, thâm trầm đi theo hoàng đế.

Yến Kỳ nhướng hàng mi hẹp dài, ánh mắt thâm thúy, nồng đậm sát khí, hắn đi tới trước mặt thái hoàng thái hậu, nhìn từ trên cai xuống, hơi thở lạnh như băng toát ra từ địa ngục bao trùm lấy bà. Thái hoàng thái hậu kinh hãi, nhanh chóng nghĩ, chuyện gì đây, lẽ nào Yến Kỳ đã biết gì đó, không đúng, nếu như đã biết, hẳn nên lập tức về cung tính sổ với bà, nhưng bây giờ hắn đang ở trong chùa thương tiếc hoàng hậu, nhất định là bà nghĩ nhiều.

Thái hoàng thái hậu cố gắng trấn tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời: “Hoàng thượng, ai gia thân làm tổ mẫu, gánh vác trách nhiệm giám sát hoàng đế, tuy rằng hàng thượng có tình cảm sâu đậm với hoàng hậu, nhưng vẫn nên lấy đại cục làm trọng, không thể trầm mê nữ nhân tư tình, xin hoàng thượng theo ai gia về cung, lâm triều, quản lý triều chính.”

Thái hậu vừa dứt lời, đám người phía dưới trầm ổn lên tiếng: “Chúng thần xin hoàng thượng về cung.”

Yến Kỳ quét mắt nhìn đám triều thần, lạnh lùng lên tiếng: “Câm miệng! Đây là lần đầu tiên, nếu có lần tiếp theo trẫm không ngại, biếm cả đám đuổi ra khỏi kinh thành, tới già không cho phép vào kinh.”

Lời vừa thốt ra, cả đám người kinh hãi, không ai dám lên tiếng.

Hoàng thượng đánh bại Tiêu Chiến ở Đồng Quan, diệt ba mươi vạn quân Tây Tuyết, thủ đoạn sấm sét, không phải ai cũng có, tạm thời không ai dám khiêu khích quyền uy của hoàng đế.

Yến Kỳ quét mắt nhìn qua đám người Tần gia, ánh mắt u ám lạnh như băng, thị huyết như rắn rết độc, khiến bọn họ kinh hãi, chẳng lẽ hoàng thượng đã biết chuyện gì đó, nhưng bất kể thế nào, hoàng hậu chưa chết là sự thật, chỉ cần nàng trở về, Tần gia phải chết không cần nghi ngờ.

Tần Mộc cùng Tần Phong cảm thấy lạnh cả người, mồ hôi toát ra như tắm.

Ánh mắt Yến Kỳ lại dừng lại trên người thái hoàng thái hậu, chậm rã lên tiếng: “Thái hoàng thái hậu đừng quên trước đó đã nói với trẫm, nữ tử hậu cung không được tham gia vào chính sự, chẳng lẽ thái hoàng thái hậu không phải nữ nhân sau. Còn muốn giám sát hoàng thượng, trẫm muốn hỏi thái hoàng thái hậu, ai cho người quyền đó, hoàng hậu thân là hoa vương Đại Tuyên, có roi đánh vương của thánh tổ hoàng đế, cũng không thể lâm triều nghị sự, người cũng chỉ là nữ nhân lại có thể giám sát hoàng đế, hay là người muốn thay đổi quy củ của tổ tông.”

Yến Kỳ khí thế bức người, như núi áp đỉnh đầu thái hoàng thái hậu, khiến bà không thở nổi, hoàng thượng làm sao vậy?

Bà chưa từng nghĩ muốn can thiệp vào chuyện của hắn, dù sao bà cũng là hoàng tổ mẫu, cho nên mới khuyên bảo, ngược lại hắn khiến bà bẽ mặt trước mặt triều thần.

Thái hoàng thái hậu cảm thấy không biết dấu bản mặt già nua vào đâu.

Yến Kỳ lại lạnh lùng lên tiếng: “Khởi giá về cung.”

Phương Trầm An lập tức nói: “Hoàng thượng khởi giá về cung, chúng triều thần tùy giá.”

Yến Kỳ dẫn theo Phương Trầm An đi trước, đám người thái hoàng thái hậu chậm rãi đứng dậy đi theo, đa phần họ đều quan văn chưa từng chịu mệt mỏi như vậy, nhất thời rất nhiều người đều mềm chân, cả người ướt sũng như tắm, nhưng không dám trì hoãn, cố gắng đi theo hoàng thượng xuống núi về cung.

Về phần Vân Nhiễm, lúc này đang được Nghiễm Nguyên Tử ân cần chiêu đại trong phòng dành cho khách quý. Từ đầu chí cuối ông vẫn không tin hoàng hậu đã chết, lúc mới nhận được tin, ông lập tức quan sát thiên tượng, thấy phượng tinh tuy rằng hơi mờ, nhưng chưa biến mất, chứng tỏ hoàng hậu chưa chết, chỉ là gặp chút phiền phức.

Vân Nhiễm ngồi vị trí chính giữa, Nghiễm Nguyên Tử ngồi bên cạnh, nàng vừa uống trà vừa hỏi ông: “Phải rồi, ngươi ở lại chùa Hộ Quốc, vậy Tú Nương làm thế nào?”

Nghiễm Nguyên Tử nhàn nhạt siêu trần thoát tục, ông ngày càng giống một hòa thượng, khuôn mặt nhân từ, phúc hậu.

“Bẩm nương nương, Tú Nương đã rời khỏi chùa, nàng nói lão nạp càng thích hợp làm một hòa thượng hơn làm một trượng phu, cho nên một mình xuống núi, sau này mỗi người một chân trời.”

Nhắc tới Tú Nương, Nghiễm Nguyên Tử vẫn hơi nhói lòng, nhưng từ khi hai người gặp lại, ông vẫn một lòng hướng phật, dù ở chung với nàng vẫn tương kính như tân, tâm bình như nước, nhiều năm qua, ông một lòng tu đạo, đã sớm hòa mình với phật, vô tình với tình duyên nam nữ. Tú Nương cũng nhận ra điểm này, cho rằng cuối cùng ông sẽ trở thành một cao tăng đắc đạo, vĩnh viễn không thể làm một người chồng tốt.

Về phần con của hai người, từ khi Tống Tuyển chết, bọn họ đã quyết định không tiếp tục tìm nữa, mọi chuyện tùy duyên đi.

Vân Nhiễm thở dài không ngờ cuối cùng Tú Nương lại đi, tạo hóa trêu ngươi, nếu không phải kẻ đứng sau Nghiễm Nguyên Tử bắt con của bọn họ, bọn họ vẫn hạnh phúc sống với nhau, bây giờ vợ con ly tán, cũng là mệnh của bọn họ.

“Được rồi! Ngươi ở chùa Hộ Quốc thế nào, đã quen chưa, có muốn ta nói với hoàng thượng hạ chỉ, để cho ngươi làm đại pháp sư chùa Hộ Quốc, sau này tĩnh tâm tu đạo.”

Nghiễm Nguyên Tử lập tức đứng dậy, cung kính nói: “Lão nạp tạ hoàng hậu ưu ái, nhưng lão nạp như vậy cũng tốt lắm rồi.”

Vân Nhiễm còn muốn nói thêm, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn qua thấy vài bóng người, An Nhạc dẫn theo theo công chúa Chiêu Dương, quận chúa Duyên Khánh, Lệ Chi, Sơn Trà, Dữu Tử, vẻ mặt bọn họ không thể tin nổi, khóc thét lên.

Nhất thời trong phòng vang vọng tiếng khóc bi ai, Nghiễm Nguyên Tử liếc mắt nhìn làm dấu chữ thập nhìn Vân Nhiễm: “Nương nương, lão nạp cáo từ.”

“Đi đi.”

Chờ Nghiễm Nguyên Tử đi rồi, Vân Nhiễm nhìn đám người đang khóc tê tâm liệt phế: “Bản cung đã trở lại, các ngươi không vui mừng sao, thế nào lại khóc thành như vậy.”

Vân Nhiễm trông thấy ai cũng gầy, ngay cả công chúa Chiêu Dương mặt mày cũng tái nhợt.

Vân Nhiễm đau lòng, mắc lão yêu bà kia thêm một chút.

Vân Nhiễm vừa lên tiếng, tất cả mọi người ngừng khóc, Lệ Chi, Sơn Trà cùng Dữu Tử tiến lên sờ Vân Nhiễm, bởi các nàng vẫn không thể tin nổi, nương nương là thật sao.

Vân Nhiễm vuốt ve tay họ: “Bản cung không sao, các ngươi đừng ngạc nhiên.”

Cuối cùng, bọn họ cũng nín khóc, reo hò, vui mừng.

“Thật sự quá tốt rồi, nương nương không sao, nương nương còn sống.”

Ba nha đầu reo mừng, An Nhạc đã dẫn hai tiểu nha đầu đi tới, cả người tiều tụy, mấy ngày nay, nàng vừa trông hai đứa nhỏ, vừa thủ linh cữu, nhất thời không gắng gượng được, nhưng lúc này thấy Vân Nhiễm còn khỏe mạnh, nàng cũng đỏ mắt, dẫn hai đứa nhỏ đi tới.

“Vân Nhiễm, tẩu thật sự không sao.”

“Hoàng thẩm thẩm, người dọa chết Chiêu Dương.”

Tiểu quận chúa Duyên Khánh cũng khe khẽ gọi: “Hoàng thẩm thẩm.”

Vân Nhiễm kéo An Nhạc ngồi xuống bên cạnh mình, lại kéo Chiêu Dương với Duyên Khánh tới: “Ta không sao, chuyện này một lời khó nói hết, tóm lại là ta không chết, nữ nhân mắc bệnh đậu mùa kia là hoàng hậu giả, ta tới Đồng Quan tìm hoàng thượng, sau đó cùng nhau trở về.”

“Vậy người thủ linh vị của hoàng hậu không phải là hoàng huynh sao?”

An Nhạc có chút mờ mịt, không hiểu được, rốt cuộc chuyện thế nào.

“Người thủ lĩnh cữu trong chùa Hộ Quốc cũng là giả, hắn là do Phá Nguyệt cải trang.”

Phá Nguyệt là thuộc hạ của hoàng đế, hắn đóng giả rất giống, nếu không để ý, sẽ không ai phát hiện ra.

An Nhạc không thể hiểu được, cũng không tìm tòi, nàng kéo tay Vân Nhiễm, cao hứng nói: “Tóm lại, tẩu không sao là chuyện vui nhất rồi.”

Vân Nhiễm quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên người quận chúa Duyên Khánh, nàng nhớ tiểu nha đầu hẳn nên do trưởng công chúa chăm sóc, hơn nữa nàng đã chết, trưởng công chúa là người đau lòng nhất, sao lại không xuất hiện.

Vân Nhiễm nhìn An Nhạc lo lắng hỏi: “Bác đâu, sao không nhìn thấy bà, bà ở trong cung sao?”

Nhắc tới trưởng công chúa, An Nhạc lại buồn rầu, khẽ nói: “Bác vì nghe tin tẩu qua đời, không chịu nổi kích thích, đã phát điên rồi.”

“Điên rồi!” Vân Nhiễm đau lòng, không ngờ bác vì mình mà phát điên, nàng nhất định sẽ chữa khỏi cho người.

Vân Nhiễm âm thầm thề, An Nhạc lôi kéo tay nàng nói: “Tẩu đã không có chuyện gì, sao còn không thông báo đình chỉ việc siêu độ, hơn nữa cả Lương Thành, cả thiên hạ đều cho rằng hoàng hậu đã chết.”

Vân Nhiễm ngăn cản An Nhạc: “Không! Bây giờ chuyện còn chưa kết thúc, chờ mọi chuyện xong mới đình chỉ nghi thức siêu độ.”

Nàng chờ thu thập lão yêu bà kia cùng Tần gia, sau đó mới công bố tội danh của thái hoàng thái hậu, tới lúc đó có thể dừng mọi nghi thức siêu độ.

An Nhạc hơi giật mình, nhưng Vân Nhiễm làm thế nào cũng được, nàng chỉ cần biết Vân Nhiễm chưa chết, tin tưởng sẽ có rất nhiều vui mừng khi biết tin này.

Vân Nhiễm nhớ tới phụ vương mình, hỏi An Nhạc: “Phụ vương ta có về kinh không.”

Lúc nàng gặp chuyện không may, Vân Tử Khiếu còn đang ở Tây Bắc thu thập bộ tộc du mục, nhưng nàng tin tức nàng chết chắc đã truyền tới, như vậy phụ vương sẽ rất đau lòng.

“Tẩu đừng nữa, Vân vương gia sau khi biết tẩu qua đời, đã ra roi thúc ngựa trở về chạy thảng tới chùa Hộ Quốc, không ăn không uống nhiều ngày, thiếu chút nữa mất mạng, sau đó không biết đại sư Nghiễm Nguyên Tử nói gì với ông, cuối cùng ông cũng chịu ăn cơm, sau đó về phủ, có điều, sau đó mỗi ngày ông đều tới chùa một lần.”

Vân Nhiễm thở ra, nàng biết chắc Nghiễm Nguyên Tử đã nói với phụ vương nàng còn sống, nên ông mới không gây chuyện im lặng ăn cơm.

Nghĩ tới những người đau lòng vì minh, Vân Nhiễm hận thái hoàng thái hậu không thôi, lão yêu bà, nàng sẽ không tha cho bà ta.

Sau đó vài người ngồi nói chuyện với nhau, không khí vui vẻ náo nhiệt.

...

Trong cung Đan Dương, vài người đang ngồi sắc mặt rất khó coi, phía trên là thái hoàng thái hậu, phía dưới là vài nhân vật quan trọng của Tần gia, Tần Mộc, Tần Phong, Tần Dục Thành, Tần Phó Dịch, ai cũng không dám hé răng, thái độ vừa rồi của hoàng thượng, rõ ràng đã biết chút gì, khiến bọn họ đứng ngồi không yên sợ hãi không thôi.

Tần lão quốc công, là ca ca của thái thái hoàng thái hậu, đã ốm liệt giường, chỉ còn lại hơi tàn.

Ông chỉ cần nghĩ tới những chuyện thái hoàng thái hậu đã làm, đã ngày đêm bất an, sống không bằng chết, cuối cùng ốm liệt giường.

Bây giờ tất cả mọi người đều hối hận, nhưng chuyện đã rồi, trên đời làm gì có thuốc hối hận.

Thái hoàng thái hậu quét mắt nhìn Tần gia, trầm ổn lên tiếng: “Các ngươi đừng ủ rũ, Tần gia còn chưa vong đâu, các ngươi bày sắc mặt cho ai xem.”

Đám người ngày xưa kính trọng thái hoàng thái hậu, giờ khắc này lại thấy tuyệt vọng, không ai để ý tới bà, cố gắng an ủi chính mình.

Thái hoàng thái hậu tức giận thở dồn dập, nhìn Tần Mộc cùng Tần Phong: “Có lẽ hoàng thượng đã đoán ra chút manh mối, nhưng đừng quên, hắn không có bằng chứng, chỉ cần chúng ta giết chết hoàng hậu, hắn sẽ không thể đối chứng, dù muốn trị tội Tần gia cũng phải có một câu trả lời cho thiên hạ, Tần gia chúng đã làm gì khiến hắn xử trọng tội, cho nên các ngươi đừng tự dọa mình.”

Tần Mộc không nhịn được lên tiếng: “Thái hoàng thái hậu, có khi nào hoàng hậu đã gặp hoàng thượng, ngài đã biết tất cả mọi chuyện.”

Thái hoàng thái hậu run rẩy, có chút lạnh lẽo, nhưng lúc này bà không thể hoảng loạn, nên kiên định lắc đầu: “Tuyệt đối không có khả năng, nếu như hoàng hậu đã gặp hoàng thượng, hắn sẽ không ở bên ngoài cung lâu như vậy, vì sao không tìm Tần gia báo thù?”

Tần Phong tiếp lời: “Nhưng vì sao ta luôn có cảm giác bất an, giống như hoàng thượng đã biết tất cả.”

Ánh mắt thái hoàng thái hậu rơi xuống người Tần Dục Thành, phẫn nộ chỉ vào hắn: “Đều do nghiệt tử này gây ra, nếu như hắn giết hoàng hậu, sao còn nhiều phiền phức như vậy.”

Tần Mộc cùng Tần Phong tức giận hung hăng lườm Tần Dục Thành, nghiệt tử này, thích ai không thích lại cố chấp thích hoàng hậu, vì thế ra tay cứu nàng.

Cho nên mới nói, tất cả đều là nghiệt.

Tần Dục Thành như nghe thấy chuyện cười nhìn chằm chằm thái hoàng thái hậu: “Ta không hiểu vì sao mình thành tội nhân thiên cổ, người đó hắn phải là thái hoàng thái hậu mới đúng, nếu như người không muốn diệt trừ hoàng hậu, Tần gia trăm năm sao có thể bị hủy, là ngươi hại cả nhà Tần gia.”

Tần Dục Thành không khách sáo tiếp thêm một câu: “Ta có lỗi với Tần gia, nếu Tần gia bị diệt, ta là người đầu tiên tự sát tạ tội với liệt tổ, liệt tông.”

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, không thèm quan tâm tới đám người phía sau.

Thái hoàng thái hậu giận trắng mặt, thiếu chút nữa ngất đi, nhưng cố gắng nói: “Các ngươi vẫn chưa tìm được hoàng hậu sao?”

Tần Mộc cùng Tần Phong lắc đầu: “Vẫn chưa!”

Sắc mặt thái hoàng thái hậu càng khó coi, cả người mệt mỏi tiều tụy, phất tay, ý bảo đám người Tần Mộc lui ra ngoài.

Chờ bọn họ đi rồi, cung nữ hầu hạ bà đi vào khẽ nói: “Thái hoàng thái hậu, nô tỳ đỡ người đi nghỉ.”

Tâm trạng thái hoàng thái hậu nặng nề gật đầu: “Umh!”

Lòng bà căng như dây đàn, lần này từ chùa Hộ Quốc trở về, hoàng thượng rõ ràng có địch ý, hận ý với bà. Khiến bà cảm thấy bất an, dường như hắn đã biết những chuyện bà làm với hoàng hậu. Nhưng nếu đã biết vì sao hắn không có hành động, chẳng lẽ chỉ do bà nghi thần nghi quỷ.

....

Ban đêm, mây đen giăng kín trời, gió cuốn vù vù gào thét điên cuồng, giống như một con thú nổi giận.

Một đêm như vậy, nhất định không yên bình, liệu bao nhiêu người có thể an giấc.

Trong tẩm cung Đan Dương, thái hoàng thái hậu đang dựa vào giường lớn, nghe gió dữ gào thét bên ngoài, lòng như có một khối đá đè nặng không thở nổi, càng về khuya lòng bà càng thêm bất an, linh cảm tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Bà ngủ không yên, cuối cùng xuống giường, cung nữ gác đêm giật mình tỉnh lại, quan tâm hỏi: “Thái hoàng thái hậu, người cần gì xin nói với nô tỳ.”

Thái hoàng thái hậu lắc đầu: “Không có chuyện gì, mất ngủ thôi.”

Bà vừa nói xong, đột nhiên gió lớn đập vào cửa tẩm cung, bật tung cửa sổ, sương mù tràn vào, khiến các cung nữ hoảng sợ, từ khi hoàng hậu mắc bệnh qua đời, rất nhiều người sợ hãi, sợ hoàng hậu sẽ trở về. Nghe nói tình cảm của đế hậu rất sâu đậm, lẽ nào là thật.

Hai cung nữ run rẩy, đột nhiên nhìn thấy một nư nhân áo trắng từ cửa sổ nhảy vảo, đúng là hoàng hậu.

Hai cung nữ không chịu nổi đã kích, ngất ngay tại chỗ.

Thái hoàng thái hậu kinh hãi nhìn nữ tử vừa bước vào, đúng là Vân Nhiễm, lòng bà trầm xuống, theo phản xạ sợ hãi, nhưng rất nhanh bà nhớ tới một chuyện. Hoàng hậu chưa chết, sao có thể là ma, rõ ràng có người giả thần giả quỷ.

Thái hoàng thái hậu lạnh lùng quát: “Kèo nào! Dám cả gan chạy tới tẩm cung của ai gia giả thần giả quỷ.”

Vân Nhiễm vốn định dọa lão yêu bà này một trận, ai ngờ người ta không sợ, nàng cười châm chọc, nhướng hàng mi dài, ánh mắt thâm trầm nói: “Thái hoàng thái hậu, có phải tuổi đã cao, ngay cả bản cung cũng quên, không phải ngươi ra lệnh giết hại ta trong tẩm cung này sao, bản cung đã trở lại, tiếp theo có người gặp xui xẻo rồi.”

Vân Nhiễm vừa lên tiếng, sương mù nhanh chóng tan đi, nàng lạnh lùng đứng một góc nhìn thái hoàng thái hậu.

Cả người bà trầm xuông, cái lạnh buốt từ chân lan ra toàn thân, hoàng hậu, chẳng những không chết mà còn trở về rồi. Cho nên trước đó hoàng thượng nhằm vào bà, là vi biết chuyện bà ám sát hoàng hậu trong cung Đan Dương, cho nên bây giờ tới lượt bà gặp xui xẻo, tới lượt Tần gia gặp nạn?

Thái hoàng thái hậu xiết chặt chân mày, cả người vô lực, trong lòng bừng lên một ngọn lửa giận. Tất cả đều tại tiểu tử Tần Dục Thành làm hỏng chuyện tốt của bà. Nếu không có hắn cứu, nữ nhân này sao có thể còn sống trở về báo thù.

“Hoàng hậu muốn trừng trị ai gia, ta không có lời nào để nói, nhưng tất cả đều do một mình ai gia gây ra, xin hòng hậu đừng trút lên người Tần gia, bọn họ bị ta cưỡng ép.”

Vân Nhiễm khẽ cười, trên mặt lộ ra vẻ biến hóa kì lạ.

“Thái hoàng thái hậu, ngũ thành binh binh mã đã vây phủ Tần quốc công chật như nêm cối. Sở dĩ bản cung tới đây là báo cho bà biết sắp có trò hay, mà nguyên nhân do bà tạo thành.”

“Ngươi! Ngươi muốn làm gì?”

Thái hoàng thái hậu tái mặt, nhanh chóng lùi lại, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Lần này nàng im lặng, bên ngoài tẩm cung có vài người đi vào, dẫn đầu là một người tràn ngập sát khí, lạnh lùng, vừa bước vào đã thanh âm đã vnag như sấm: “Tần gia dám đại nghịch bất đạo, giết hại hoàng hậu đương triều, mưu hại hai vị hoàng tử, luận tội phải tru di cửu tộc.”

Một câu khiến thái hoàng thái hậu mềm nhũn người, toát mồ hôi lạnh, gắng gượng nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.

“Tất cả đều do một mình ai gia làm, ai gia chịu phạt các ngươi tha cho Tần gia đi.”

Yến Kỳ cười thị huyết: “Buông tha, thái hoàng thái hậu nghĩ thật hau, ta muốn Tần gia vì bà vĩnh viễn không thể xoay người, gia tộc trăm năm hủy hoại trong khoảnh khắc, đây là báo ứng, nhưng còn chưa xong đâu.”

Nói xong Yến Kỳ nhìn Phương Trầm An: “Dẫn thái hoàng thái hậu tới phủ Tần gia.”

Phương Trầm An vung tay lên, có hai thái giám tiến vào kéo thái hoàng thái hậu ra ngoài tẩm cung. Cả đời vinh sủng, đã bao giờ bị người bắt đi, bà ta tức giận hét ầm lên: “Các ngươi buông ai gia ra, ta tự biết đường.”

Nhưng không ai để ý tới bà, thuộc hạ của Phương Trầm An đều là người của giám sát ti, khác với thái giám bình thường, chỉ nghe lệnh của hoàng thượng.

Yến Kỳ bế Vân Nhiễm lên, nhẹ nhàng hỏi: “Nhiễm Nhi, nàng có muốn về tẩm cung nghỉ ngơi không, chuyện tiếp theo giao cho ta được rồi, nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai.”

Vân Nhiễm nhướng mày lắc đầu, nàng muốn nhìn tận mắt cảnh lão yêu bà sống không bằng chết.

“Đi!”

Đột nhiên sét đánh ngang trời, mưa to, một đám người xuyên màn mưa dày đặc tới phủ quốc công..

Yến Kỳ ôm lấy Vân Nhiễm, dùng áo che kín người nàng, nhanh chóng tới phủ Tần quốc công.

Thái hoàng thái hậu bị Phương Trầm An sai thuộc hạ áp giải theo sát đế hậu, nhờ ánh sáng của tia chớp, bà nhìn thấy xung quanh phủ Tần quốc công có tầng tầng lớp lớp hắc y nhân đang bao vât, ngay cả một con ruồi cũng bay không lọt.

Thái hoàng thái hậu tối mắt, thiếu chút nữa ngất đi, bà sợ hãi, bọn họ muốn làm gì, diệt cả phủ Tần quốc công sao? Nhưng lại không giống, nếu giết tất cả mọi người có thể bắt vào đại lao.

Phòng khách phủ Tần quốc công, lúc này đang tranh cãi ầm ĩ, tất cả mọi người đều tập trung ở đây, ai cũng biết bên ngoài bị bao vây, nên xôn xao bàn tán, không ít người khóc thét lên.

Chuyện gì vậy, sao ngũ thành binh mã lại bao vây phủ Tần quốc công.

Đúng vậy, bọn họ muốn làm gì.

Mọi người còn đang tranh cãi, đột nhiên ngoài phòng khách vang lên tiếng thái giám: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm.”

Tất cả đều sững sờ.

Hoàng thượng, hoàng hậu.

Hoàng thượng tới làm gì, còn hoàng hậu không phải đã chết rồi sao?

Tần Mộc, Tần Phong, Tần Dục Thành lại hiểu vì sao ngũ thành binh mã vây phủ, bởi vì chuyện bọn họ giết hoàng hậu đã bị lộ.

Những người khác không biết chuyện, nhanh chóng quỳ xuống kêu gào: “Gặp qua hoàng thượng, gặp qua hoàng hậu.”

Yến Kỳ bế Vân Nhiễm vào, dù mưa rất to, nhưng người không dính một giọt nước, hắn khẽ thả nàng xuống, hai người dắt tay nhau lướt qua đám người đang quỳ ngồi xuống chính giữa phòng khách. Phương Trầm An vung tay lên mười mấy tên hắc y nhân xông vào bao vây toàn bộ phòng khách.

Có vài ba tiểu thái giám dẫn thái hoàng thái hậu vào, đứng bất động bên cạnh hoàng thượng, hoàng hậu.

Thái hoàng thái hậu quen phong cảnh vô hạn, lúc này lại chật vật, đầu tóc rối bời, quần áo lộn xộn, bà cười khổ, thái hoàng thái hậu một nước cũng có ngày hôm nay.

Cả nhà Tần gia sững sờ, chuyện gì đây.

Yến Kỳ lạnh băng, thị huyết lên tiếng: “Thái hoàng thái hậu cùng Tần gia, bí mật mưu sát hoàng hậu, luận tội tru di cửu tộc.”

Yến Kỳ vừa nói xong, cả phòng yên tĩnh như tờ, ai cũng hóa đá, ngoại trù vài người đã biết chuyện, nhưng người còn lại đưa mắt nhìn nhau, tới khi bừng tình, lại sợ hãi khóc lên, không ngừng dập đầu.

“Hoàng thượng tha mạng, hoàng hậu tha mạng.”

“Chúng ta không muốn chết, chúng ta không muốn chết.”

Có người muốn trốn ra ngoài, nhưng khắp phòng đều có hắc y nhân canh phòng, vừa thấy ai có hành động đã nhanh chóng đá bay trở lại.

Thái hoàng thái hậu nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, bọn họ như hung thần ác sát, sẽ không tha cho bà, cũng không tha cho Tần gia. Ngực bà đau dồn dập, sáng nay phơi nắng, tối lại dầm mưa, cả người đã mơ màng, tuyệt vọng, sớm biết vậy bà sẽ không nổi sát khí. Bà mắc tội gì, bị quỷ mê hoặc, thái hoàng thái hậu dập đầu bùm bụp.

“Hoàng thượng, người tha cho Tần gia đi, tất cả đều là do ai gia gây ra, ai gia cam lòng chịu chết.”

Yến Kỳ nhìn lão bà đang khóc tê tâm tiệt phế, như một nữ nhân thảm hại, đáng tiếc Yến Kỳ không có nửa điểm thương hại. Bà không những sai người giết Nhiễm Nhi, còn từng hạ độc mẫu thân hắn, bà là kẻ thù giết mẫu thângười, hắn vốn đã có hận ý, không ngờ bà không biết tu tâm làm người, cố tình giơ nanh vuốt.

Yến Kỳ lạnh lùng như băng: “Bà thân làm thái hoàng thái hậu lại mưu sát hoàng hậu trong cung Đan Đương, nàng cùng với huyết mạch hoàng thất thiếu chút nữa mất mạng. Bây giờ chỉ dựa vào một câu nói bâng quơ muốn xóa bỏ lỗi lầm sao, Tần gia có thể không chết sao? Không! Chẳng những bọn họ phải chết, trẫm còn muốn bà nhìn thấy bọn họ chết, nhìn trăm năm danh vọng của Tần gia bị hủy.”

Yến Kỳ vừa nói xong, mọi người như phát điên, mắng thái hoàng thái hậu: “Vì sao ngươi lại làm như vậy, vì sao muốn giết hoàng hậu, hại chúng ta?”

“Sao ngươi không chết đi, báo hại chúng ta.”

Có người phát điên lao vào xào xé thái hoàng thái hậu.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng lao tới chửi mắng: “Yêu tinh hại người, sao ngươi không chết sớm đi, ngươi chết sớm, chúng ta không gặp họa.”

Nhất thời thái hoàng thái hậu bị cào xé, không khác gì một bà điên, đau đớn nhìn đám người Tần gia đang chửi mắng mình. Bà là thái hoàng thái hậu của một nước, bà không muốn như vậy, bà gào thét: “Cút! Cút hết cho ta.”

Đáng tiếc không ai để ý tới bà, không những vậy, có người còn giựt tóc, xé quần áo của bà, vừa cào vừa cắn.

Người sắp chết, lửa giận trong lòng rất lớn, sức lực cũng cường đại, chỉ một lát, thái hoàng thái hậu đã bị cào rớm máu.

Đám người Tần Mộc cùng Tần Phong không nhìn được, suy cho cùng bà vẫn là cô của bọn họ, là thái hoàng thái hậu của một nước, từng đem tới vô số vinh quang cho gia tộc.

“Dừng tay.”

Tần Mộc hét lên, vô số người dừng tay, Tần Mộc cùng Tần Phong quỳ xuống, trầm ổn nói: “Hoàng thượng, xin hãy ban cái chết cho Tần gia, đừng tra tấn chúng thần như vậy.”

Yến Kỳ cười âm trầm nhìn bọn họ, bọn họ cũng có phần giết hại Nhiễm Nhi, hắn muốn tất cả sống không bằng chết.

“Ngươi cho rằng, các ngươi chết trẫm sẽ vui sao? Vậy trẫm đành phải nói, ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Nói xong, Yến Kỳ quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng lên tiếng: “Bây giờ trẫm cho các ngươi một cơ hội sống sót, các ngươi có muốn không.”

“Chỉ cần giết chết mười người ở đây, trẫm có thể miễn chết.”

Tất cả mọi người sững sờ, nhìn hoàng đế, có chút mơ hồ, Yến Kỳ nhìn Phương Trầm An, hắn đứng ra giải thích: “Hoàng thượng muốn chơi một trò cơi, mỗi người có một cơ hội sống, nhưng phải giết chết mười người có mặt ở đây để đổi lấy.”

Phương Trầm An vừa nói xong, cả sảnh lại lặng ngắt.

Thái hoàng thái hậu cùng đám người Tần Mộc đỏ con mắt, hoàng thượng muốn người Tần gia tự giết lấy nhau.

Quả nhiên hắn muốn bọn họ chết không được tử tế, thái hoàng thái hậu giãy dụa: “Hoàng thượng, xin người, hạ chỉ xử tử cả Tần gia đi, đừng để bọn họ tự giết lẫn nhau, có chết để cho tất cả cùng chết đi.”

Thái hoàng thái hậu vừa nói xong, đột nhiên xông tới đập đầu vào vách tường, bà không dám nhìn, bà sợ mình sẽ phát điên.

Nhưng Yến Kỳ lại vung tay phóng ra nội lực cản bà lại, Yến Kỳ âm trầm lên tiếng: “Thái hoàng thái hậu, muốn chết đâu dễ như vậy, hôm nay trẫm mời bà tới xem trò hay, bà xem, chỉ cần bọn họ giết chết mười người, có thể được sống, không phải rất công bằng sao? Hơn nữa Tần gia sẽ không bị diệt vong.”

Thái hoàng thái hậu tái mặt, gắng gượng nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng, ai gia sai rồi, ai gia sai rồi.”

Bà khóc thét lên, biết vậy chẳng làm, sao bà có thể hồ đồ như vậy.

Yến Kỳ quét mắt nhìn mọi người, không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng: “Các ngươi cũng muốn bị bắt tới đại lao bộ hình chờ chết sao? Hay là muốn sống?”

Yến Kỳ vừa nói xong, có người liền ra tay động tác dứt khoát, xông tới người gần mình nhất, hung hắng bóp cổ. Một người khác lại nhanh chóng rút trâm cài đầu đâm mạnh vào người bên cạnh, nam nhân rút kiếm ra đâm đâm chém chém.

Tần gia loạn thành một đoàn, thái hoàng thái hậu nhìn bọn họ chém giết trước mặt mình, ai cũng liều chết mong được sống, cả sảnh máu chảy thành sông, chân tay đứt gãy khắp nơi, tất cả đều do bà tạo nghiệt. Thái hoàng thái hậu cắn nát môi, máu trong lồng ngực trào lên phun ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.