Chiêu Dương cung.
Liễu Băng Liên dâng lên cây trâm mà nàng vừa lấy được, trên mặt không hề giấu vẻ đắc ý: “Xem đi, đây chính là thứ mà muội đã lấy được của ngốc hậu, nàng ta chẳng những không nổi điên mà cũng không có đánh người”. Những lời của nàng còn mang theo vẻ chế giễu, ngụ ý là chẳng qua Đức phi và Lan quý nhân chỉ là gạt người thôi.
Những người khác nghe vậy đều nhìn về phía Dạ Tố Tuyết. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, lạnh lùng nhìn Diệp Ngọc Vân. Vốn là nàng muốn giáo huấn nữ nhân này nhưng hiện tại lại để cho nàng ta được lợi, thật sự là đáng giận mà, ngay cả phản ứng lại nàng cũng không làm được.
Diệp Ngọc Vân không nghĩ sẽ buông tha cho Đức phi dễ dàng như vậy, liền che miệng cười, “Chỉ là một ngốc tử mà thôi, không hiểu vì sao nó đối với tỷ tỷ khác với bọn muội như vậy, lại còn dùng nắm đấm để tiếp đón nữa nha”.
Nói xong nàng ta đứng lên, chuẩn bị rời đi. Lúc này, từ bên ngoài một thái giám kích động chạy vào Chiêu Dương cung, “Nương nương, không xong rồi. Thái hậuđang nổi trận lôi đình, lệnh thái giám tuyên triệu toàn bộ phi tần đến Trường Tín cung ngay lập tức.”
Tiểu thái giám vừa dứt lời, Dạ Tố Tuyết vốn còn đang tức giận bỗng nở nụ cười, mà lúc này sắc mặt Diệp Ngọc Vân và Liễu Băng Liên lại vô cùng khó coi, nhất là Liễu Băng Liên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi. Tại sao thái hậu lại tức giận chứ? Chẳng lẽ do nàng vừa lấy cây trâm của Hoàng hậu sao?
“Tỷ tỷ?”. Nàng ta bất an nhìn Diệp Ngọc Vân.
Diệp Ngọc Vân vỗ nhẹ tay của nàng: “Đừng có khẩn trương, không có việc gì đâu.” Nói xong, liền lấy cây trâm trên tay Liễu Băng Liên, giao cho Tiểu Phàm đang đứng bên cạnh: “Lập tức đem trả lại Kim Hoa cung.”
“Dạ, nương nương”. Tiểu Phàm lĩnh mệnh, nhanh chóng đi khỏi. Tất cả nữ nhân trong Chiêu Dương cung đã sớm sợ run hết cả người. Tuy sự việc lần này không có quan hệ gì đến các nàng nhưng mà bọn họ lại ở nơi này xem náo nhiệt như vậy. Nếu như thái hậu muốn giận chó đánh mèo, chỉ sợ rằng chẳng có ai có kết cục tốt đâu.
Diệp Ngọc Vân nhìn Dạ Tố Tuyết lúc này đang thản nhiên nằm trên giường, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi đi, muội cùng các tỷ muội khác đến Trường Tín cung một chuyến.”
“Đi đi, đừng để mẫu hậu tức giận”. Thanh âm của Dạ Tố Tuyết vô cùng êm tai, so với sự lạnh lùng mới vừa rồi, có thể thấy được tâm tình của nàng vô cùng tốt.
Diệp Ngọc Vân cắn môi một cái, nàng biết, ván cược ngày hôm nay nàng đã thất bại nhưng có điều ai thắng ai thua vẫn còn chưa rõ đâu.
“Đi thôi.”
Tất cả các phi tần đều đi theo Hiền phi đến Trường Tín cung, về phần Đức phi, bởi vì thân thể còn đang bệnh nên không cần phải đến.
__________
Trường Tín cung.
Một nhóm nữ nhân quỳ phía dưới điện, bên trong đại điện không khí lạnh lẽo tiêu điều, tất cả đều chờ lão phật gia ngồi trên kia lên tiếng.
Nét mặt Thái Hậu không giấu vẻ âm lãnh, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, một lúc sau mới lạnh lùng mở miệng, “Xem ra các ngươi không hề đem lời của ai gia để vào tai thì phải.”
Đám nữ nhân bên dưới đều ngẩn ra, ai cũng sợ hãi. Ngay cả Diệp Ngọc Vân cũng cảm thấy bất an vô cùng, nàng mơ hồ cảm giác được, lần này Thái hậu muốn giết gà dọa khỉ, chỉ sợ Liễu Băng Liên phải nhận lãnh hết rồi.
Sắc mặt Liễu Băng Liên đã trắng bệch, cả người mềm nhũn quỳ trên mặt đất, ngay cả thở cũng không còn sức.
Lúc này, Thái hậu đột nhiên quát: “Là ai đến Kim Hoa cung lấy đồ của Hoàng hậu?”
Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Liễu Băng Liên. Nàng ta run rẩy lết ra, liên tục dập đầu: “Thái Hậu nương nương tha mạng, thần thiếp biết tội rồi, sau này thần thiếp không dám làm vậy nữa.”
Mặc cho nàng ta sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, có vẻ như sắp ngất đi nhưng đáng tiếc là Thái hậu không hề có chút thương xót nào, bà chỉ cảm thấy thật sự tức giận, nữ nhân này không có việc gì làm lại mang phiền toái đến cho bà ta.
“Liễu chiêu viện, ngươi thật là to gan, cả gan không xem ý chỉ của ai gia ra gì. Người đâu, lập tức đuổi ả ra khỏi cung.”
Thái hậu vừa dứt lời, hai thái giám bên ngoài chạy vào kéo Liễu Băng Liên xuống. Toàn bộ nữ nhân trong đại điện sắc mặt đều trắng bệch, không ngờ Thái hậu lại trực tiếp đuổi người, trừng trị không hề nương tay một chút nào. Thân là một phi tử bị trục xuất, nàng ta chỉ còn một con đường là chờ chết già mà thôi, ai dám dung nạp nàng ta chứ.
Liễu Băng Liên bị đả kích đến ngất đi. Diệp Ngọc Vân chứng kiến tình hình hiện tại, nếu nàng không làm gì thì về sau làm sao có thể khiến người ta phục tùng đây? Rõ ràng là Liễu Băng Liên đang thay nàng chịu tội, sao để cho nàng ta bị đuổi ra khỏi hoàng cung được?
Diệp Ngọc Vân lập tức quỳ xuống, cung kính nói: “Mẫu hậu, cầu xin người bỏ qua cho muội muội một lần. Việc này vốn không liên quan đến nàng ấy, là do thần thiếp đánh cược với Đức phi tỷ tỷ, Băng Liên muội muội chỉ là thay thần thiếp chịu tội thôi, thần thiếp tự nguyện chịu phạt.”
Hành động này của Hiền phi, khiến cho phi tần trong hậu cung đối với nàng ta kính nể thêm vài phần, nhất là những nữ nhân ở Tiêu Phòng cung, tất cả họ cảm thấy mình không có nhìn nhầm người, mọi người bất động thanh sắc quan sát tình thế trước mắt sẽ diễn biến như thế nào.
Lâu nay Hiền phi vẫn luôn được Thái Hậu sủng ái, chắc hẳn Thái Hậu sẽ tha cho nàng ta thôi, nói không chừng Liễu chiêu viện cũng không bị đuổi. Thái Hậu lạnh lùng nhìn Diệp Ngọc Vân đang quỳ gối trước mặt, trong mắt hiện lên tia sáng, thần sắc cũng dịu đi vài phần, chầm chậm mở miệng, “Nếu như Hiền phi đã lên tiếng cầu xin, vậy thì miễn cho nàng ta không bị trục xuất, có điều phạt thì vẫn phải phạt. Người đâu, kéo nàng ta xuống, đánh hai mươi đại bản cho ta!".
Thái hậu vừa buônglời, bọn thái giám liền nhanh chóng đi đến kéo Liễu Băng Liên xuống. Trong đại điện, những phi tần khác thở phào nhẹ nhõm, cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa, đủ loại tâm tình, có điều cũng không có ai dám biểu hiện ra mặt.
Thái Hậu quét mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng lên tiếng: “Lần sau nếu lại xảy ra chuyện như thế này, đừng có ai nghĩ rằng có thể thoát tội, cầu xin cũng vô dụng”.
Lời này chính là để cảnh cáo Diệp Ngọc Vân, lần này đã cho nàng ta mặt mũi, đừng tưởng rằng cứ mỗi lần chỉ cần cầu xin như thế là được. Diệp Ngọc Vân làm sao lại không hiểu, lần này Thái hậu cũng đã cho nàng một đường lui, sao nàng còn dám hành động gì nữa.
“Thần thiếp cẩn tuân lời dạy của Thái hậu.”
“Tất cả lui hết đi.” Thái Hậu phất phất tay, một tay đỡ trán, dường như thật là mệt mỏi, cũng không thèm để ý đến đám nữ nhân còn quỳ phía dưới. Phi tần trong điện cũng nhanh chóng cáo lui, rời khỏi Trường Tín cung.
Mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua, xem ra bên trong hậu cung này, thật sự là cẩn thận lại càng thêm cẩn thận, mọi người đều nhanh chóng quay về cung…
Kim Hoa cung.
Thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười hưng phấn, “Nương nương, Thái hậu đã trừng phạt Liễu chiêu viện thật nặng, cuối cùng nương nương cũng có thể trút giận được rồi.”
Phía trên nhuyễn tháp, Vân Tiếu khẽ nâng đôi mắt đẹp lên, vẻ mặt như cười như không, cũng không hề nhìn Tú Tú đang vui sướng đến khoa chân múa tay, nhàn nhạt mở miệng, “Có gì mà cao hứng chứ, Thái hậu sử dụng thủ đoạn như vậy, chứng minh lòng dạ bà ta chẳng tốt lành gì đâu. Hiện tại còn kiêng kị ta, chỉ sợ sau này đối với ta nhẫn tâm gấp mấy lần .”
Nàng cũng không có hứng thú gì đối với chuyện vừa qua, ngược lại càng cảm giác có nhiều nguy hiểm hơn. Theo lý Thái hậu vốn là một nữ nhân chuyên quyền độc đoán, tại sao lại cam tâm vì một ngốc tử mà đi trừng phạt hậu phi chứ? Đơn giản là còn cố kỵ Nhiếp Chính vương, có điều trong mắt người của hoàng thất thì Nhiếp Chính vương chính là một cái gai, sớm muộn gì cũng sẽ bị trừ bỏ. Khi đó, chỉ sợ là nàng sẽ chết càng thảm hơn, cho nên nhất định nàng phải xuất cung…