Nhìn từ bên ngoài, nó không phải trứng gà hay trứng chim bình thường, bởi vì trứng bình
thường không thể có vẻ ngoài và kích cỡ như vậy. Nó càng không giống
trứng thú. Hoa văn màu tím giăng khắp nơi trên vỏ trứng, quy luật không
giống nhau, nhưng bên trong loại tản ra một nguồn lực hấp dẫn.
Tử Diễm không mở miệng, chắc là đã ngủ.
Liễu Hồ Nguyệt cũng không định quấy rầy hắn.
Phượng Dật Hiên nhìn vỏ mặt vô cùng tò mò của nàng, nhất thời ngốc nghếch cười rộ lên, nói: “Đây là trứng chim phụ hoàng ta lấy, từ trên cây đào rớt
xuống, có phải rất lớn không?” Dứt lời, hắn liền chớp mắt với nàng, dáng vẻ lấy lòng. Vẻ mặt này nếu đặt trên gương mặt nam nhân tuấn mĩ nào đó
thì không thể dùng đáng yêu để hình dung, hắn là cực phẩm trong yêu
nghiệt. Chỉ tiếc, hắn lại là ngốc tử!
”Làm sao ngươi biết nó là trứng chim?” Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày, chỉ vào quả trứng trong tay hắn.
Phượng Dật Hiên giải thích trứng rớt xuống từ cây đào là trứng chim, lấy từ
trên đất là trứng gà. “Bởi vì nó rơi xuống từ trên cây.” Vẻ mặt Phượng
Dật Hiên đắc ý.
Quả nhiên không thể tính toán với ngốc tử.
Chỉ nghe: “Rộp --”
Vỏ trứng nứt ra, ánh sáng trắng phát ra từ khe nứt nhỏ, nhẹ nhàng mà ấm áp, mang theo dấu hiệu nghênh đón sinh mệnh mới ra đời.
Phượng Dật Hiên vừa thấy, chạy nhanh đến kéo vạt áo Liễu Hồ Nguyệt, tay dùng
lực liền kéo tuột áo ngoài và trung y của nàng ra, sau đó nhanh tay lẹ
mắt đưa quả trứng vỡ nhét vào trong ngực mềm mại của nàng, lại dùng áo
của nàng bao chặt quả trứng.
Chuyện này... vẫn chưa xong.
Hắn nhân cơ hội ôm Liễu Hồ Nguyệt, lời như ý nghĩa: cùng nhau ấp trứng.
Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt co giật: “Ngươi... làm gì đó?”
”Ấp trứng! Phụ hoàng nói, phải dùng nhiệt độ cơ thể để ấp trứng, nó mới có
thể nhận chủ. Hơn nữa phải là người đầu tiên ấp trứng cho nó.” Phượng
Dật Hiên thỏa mãn cọ vai nàng.
Liễu Hồ Nguyệt mất bình tĩnh: “Làm sao ngươi biết sau khi nó mở to mắt nhìn thấy người đầu tiên là ta?”
Tuy nàng rất hiếu kỳ quả trứng này là gì, nhưng cũng phải hỏi cho rõ ràng.
”Bởi vì ta muốn tặng nó cho nàng. Đây chính là ta vất vả trộm từ phụ hoàng
đó.” Phượng Dật Hiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng. Nếu ngươi quên mất hắn là "ngốc tử", tuyệt đối ngươi sẽ cho rằng nam nhân trước mắt là
người bình thường, nhưng lời hắn nói tuyệt đối có thể đánh người chết.
Hắn đang nói gì? Trứng này là do hắn trộm của Hoàng thượng mà không phải Hoàng thượng ban cho hắn?
Đã được Hoàng thượng coi trọng, như vậy quả trứng này tất nhiên là vật bất phàm. Nàng nên nhận hay không nên nhận?
Trong đầu nàng đang xoay sở nên xử lí quả trứng này như thế nào, nhưng ngay
khi nàng mơ tưởng hão huyền thì vỏ trứng trước ngực nàng đã vỡ ra, một
tiểu sinh mệnh đang từ từ chui từ trong lòng nàng ra.
Liễu Hồ
Nguyệt chỉ cảm thấy ngứa ngực. Cảm giác ngứa chậm rãi lan đến cổ, nàng
hoảng hồn phục hồi tinh thần, cúi đầu chỉ thấy... một vật nhỏ lông trắng mập mập tròn tròn đang dùng con ngươi màu lục chớp chớp mắt nhìn Liễu
Hồ Nguyệt. Mà đôi tay nó nắm chặt bím tóc của nàng để che khuất bộ lông
của nó. Móng vuốt nó vươn ra, chỉ cảm thấy nó mềm mại giống một con nhục cầu.