Quỷ Vương Lữ Bố Tại Dị Giới

Chương 50: Ân ái triền miên




Cúi đầu nhìn thân thể động lòng người bên dưới, tâm tình Vương Ngụy Thần kích động không thôi, hai tay vuốt ve nhẹ nhàng cánh tay mảnh khảnh trong suốt, dần dần kéo lên vai, sau đó liền an vị trên hai cặp nhũ vĩ đại.

Nuốt ực một ngụm nước bọt, Vương Ngụy Thần thầm thề đây là nữ nhân đầu tiên mà hắn từng tiếp xúc qua có bộ ngực lớn đến vậy, nói nàng là bò sữa cũng không quá đáng, không biết có phải do cách ăn mặc ở thế giới của nàng hay không mà khi nàng mặc quần áo vào thì lại nhìn không lớn thái quá đến như vậy, chắc hẳn là có sử dụng loại nịt ngực nào đó cố định lại, bằng không lúc chiến đấu sẽ rất vướng víu khó chịu.

- Thật lớn nha... bất quá ta thích!!

Như một đầu mãnh hổ đói khát, Vương Ngụy Thần tham lam vân vê nắn bóp cặp vú đồ sộ trước mặt, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay khẽ khẩy hai hạt anh đào làm chúng sưng to cương cứng lên, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu. Vương Ngụy Thần không kềm chế được xung động, há miệng ngoạm lấy một bên ngực, thỏa thích liếm mút như ý mình muốn.

Hành động bất ngờ cùng thuần thục của hắn khiến Tiếu Mễ Mễ nhanh chóng trầm mê, miệng xinh hé mở liên tục rên rỉ, hai tay không biết làm gì đành vịn chặt vào đầu Vương Ngụy Thần, bất tri bất giác còn dí đầu hắn vào ngực mình sâu hơn, xém chút làm hắn ngộp thở chết.

Làn da trắng như bạch ngọc nổi lên từng tầng mây hồng nhạt quyến rũ, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên gối.

Vương Ngụy Thần trêu đùa đôi ngọc thố một lúc lâu, phát hiện mỹ nữ đã tiết thân, hắn cười thầm trong lòng, miệng dần hôn xuống dưới, liếm nhẹ tại vùng bụng phẳng lỳ xinh đẹp, một chút lại một chút hôn lên từng tấc da thịt của Tiếu Mễ Mễ, để cho nàng cảm thụ được yêu thương trân trọng vô tận, khoái cảm như sóng xô không ngừng ập tới.

- Ưm... a... Đừng... chỗ đó dơ...

Nghe thấy tiếng rên yêu kiều, Vương Ngụy Thần không những không ngừng lại mà còn thêm kích động, miệng tại vùng thảo nguyên tươi tốt tuần tra liên tục, chẳng mấy chốc bên dưới của mỹ nhân đã ướt thành một mảng.

- Xem ra thân thể của em thành thật hơn a.

Cười hắc hắc hai tiếng, Vương Ngụy Thần sớm không nhịn nổi, lập tức xách trường thương ra trận, mặc dù kích thích nàng xuất thủy liên tục nhưng thời điểm tiến vào tiên động hắn vẫn có cảm giác hơi khó khăn như cũ, trong lòng đối với Tiếu Mễ Mễ càng yêu thương nhiều hơn.

Sợ nàng vẫn còn đau đớn sau khi phá thân, Vương Ngụy Thần cúi người ôm trọn thân hình nhỏ nhắn quyến rũ vào lòng, ôn tồn hỏi.

- Còn đau không? Nếu còn đau thì anh sẽ không làm nữa...

Thấy Vương Ngụy Thần vẫn còn quan tâm tới mình như vậy, tâm hồn thiếu nữ không khỏi run rẩy một trận, lại nhìn vẻ mặt kìm nén khó chịu vì không được phát tiết của hắn, trong lòng Tiếu Mễ Mễ chợt mềm nhũn, thầm nghĩ có hơi đau chút chút nhưng nếu làm tiếp không phải là không được...

Nghĩ tới đây, nàng chăm chú nhìn hắn gật đầu, khuôn mặt mũm mĩm bởi vì thẹn thùng mà đỏ bừng.

Vương Ngụy Thần mừng như điên, hắn cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, đầu lưỡi nhanh nhẹn tiến vào miệng ẩm ướt thơm tho mà làm loạn, trong khi đó bên dưới đã động thân đâm sâu vào, một phát tiến thẳng hoa tâm ở tận cùng.

Thân hình Tiếu Mễ Mễ run rẩy, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rĩ mê người, nhưng do đang điên cuồng quấn quít với miệng nam nhân nên chỉ vang lên vài tiếng ư ư nhỏ nhẹ.

Do lo sợ nàng đau nên Vương Ngụy Thần làm rất chậm, thong thả ra ra vào vào, từ từ khơi dậy toàn bộ dục vọng của Tiếu Mễ Mễ, đến lúc đó mới chân chính là đại chiến thật sự.

Chẳng mấy chốc hai người đã hoàn toàn buông thả, cùng nhau lên đỉnh vu sơn, du ngoạn dưới những tầng mây xinh đẹp.

Tiếu Mễ Mễ bỗng phát hiện, chính mình không ngờ lại cùng thân thể Vương Ngụy Thần hòa hợp tới vậy, giống như cả hai sinh ra là dành cho nhau, mỗi một lần hắn tiến vào nàng đều cảm nhận được khoái cảm đánh sâu vào trí óc, sung sướng không nói nên lời. Mấy vạn lỗ chân lông trên người đều phát ra tiếng hân hoan vui vẻ.

Mây tạnh mưa tan, Vương Ngụy Thần đặt cơ thể mềm mại của Tiếu Mễ Mễ lên người mình, vừa vặn hai điểm mẫn cảm trước ngực nàng cùng với hắn tiếp xúc, cảm giác tê dại khiến hai người thoải mái, trên miệng đều là nụ cười ngọt ngào hưởng thụ.

Chậm rãi vuốt ve da thịt trơn bóng, Vương Ngụy Thần hôn nhẹ lên mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói.

- Đến nước này rồi em không được từ chối anh nữa đâu đấy, mọi bí mật anh đều cho em biết rồi, còn về con người anh như thế nào sau này chúng ta sẽ chậm rãi tìm hiểu... có được không?

Tiếu Mễ Mễ dường như vẫn còn chìm đắm trong ngọt ngào hoan ái, mơ mơ hồ hồ gật đầu đáp ứng.

Thật ra sâu trong lòng nàng cũng đã chấp nhận Vương Ngụy Thần, thứ nhất là bị tình cảm của hắn đánh động, đồng thời cảm thấy cơ thể mình không có cách nào rời xa hắn được nữa, thứ hai nàng cũng không muốn tìm một nam nhân nào khác, trong cuộc đời của nàng chỉ cần xuất hiện một hình bóng là đủ, không cần thêm bất kỳ ai khác tiến vào trái tim nàng nữa.

Cho dù hiện tại tình cảm chưa phải là sâu đậm, nhưng Tiếu Mễ Mễ có một loại dự cảm nam nhân này chính là định mệnh của mình, hơn nữa giống như lời hắn nói, hai người về sau còn có rất nhiều thời gian tìm hiểu lẫn nhau.

Nhận được sự đồng ý của Tiếu Mễ Mễ, tảng đá trong lòng Vương Ngụy Thần nhất thời được buông xuống, hắn yêu thương hôn liền lên mặt nàng vài cái, vòng tay cũng siết chặt hơn.

Hai người ngọt ngào ôm nhau ngủ thiếp đi.

Đến lúc tỉnh dậy, cả hai lại bất chấp sáng trưa chiều tối, cứ thế lao vào nhau trao cho nhau tất cả thuộc về mình, vì đối phương mà dâng hiến hết thảy. Hai người rất rõ ràng sự hấp dẫn trí mạng của mình đối với người kia, cho nên quyết định dùng phương thức nguyên thủy nhất để gia tăng tình cảm, gia tăng mức độ khăng khít thân mật với nhau.

Hai ngày trôi qua, ngoại trừ ăn uống và ngủ để giữ sức thì Vương Ngụy Thần cùng Tiếu Mễ Mễ đều giành hết thời gian để lăn lộn trên giường, phòng tắm, bàn ăn, đại sảnh,... khắp nơi trong cung điện hầu như đều lưu lại dấu vết hoan ái của hai người họ. So với cặp đôi tân hôn tình cảm cuồng nhiệt còn điên cuồng hơn gấp nhiều lần, hoàn toàn không để ý tới ngoại giới.

Buổi sáng ngày thứ ba, Tiếu Mễ Mễ ngồi trước ban công nhìn ra bên ngoài, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, tuy nhiên rất nhanh đã bị khoái cảm từ hạ thân đánh tới làm quên đi những gì vừa nghĩ ra được.

- Ư... đừng mà anh... để... để em nghỉ chút đã.

Nói vậy nhưng phần hông của nàng vẫn uốn éo theo nhịp điệu của Vương Ngụy Thần, hai bầu ngực sữa trước ngực không lo động tác kịch liệt làm nảy lên đau đớn, bởi vì gần như mọi lúc chúng đều nằm trong tay Vương Ngụy Thần, bị hắn mặc sức chơi đùa vuốt ve, thậm chí qua hai ngày kích thước của chúng còn lớn hơn một chút. Tiếu Mễ Mễ có hỏi.

- Sao anh cứ chơi với ngực em hoài vậy?

Vương Ngụy Thần liền bày ra vẻ mặt mê đắm, vô sỉ cười nói.

- Vì chúng rất lớn a, lại còn mềm nữa, sờ vào rất sướng tay, quả thật là không nỡ buông ra a...

Tiếu Mễ Mễ đỏ mặt, lí nhí đáp.

- Nhưng mà em nghe người ta nói, nếu sử dụng nhiều quá lâu ngày sẽ bị xệ xuống đấy...

Giống như nghe được điều thú vị nhất thế gian, Vương Ngụy Thần sảng khoái cười to, hồi lâu sau mới mờ ám nhìn nàng nói.

- Đúng là sẽ bị xệ xuống thật, nhưng đó là do đám đầu đất kia không biết trân trọng nữ nhân, anh đối với hai cái nhuyễn ngọc của em trân quý như bảo bối, làm gì có chuyện chà đạp đến độ phá hư chúng cơ chứ, chưa kể chúng ta là người tu luyện thường xuyên chiến đấu, cơ thể sẽ ngày càng khỏe mạnh, rất khó có chuyện xấu đi nha.... Với lại anh thấy em rất thích anh vuốt ve chúng mà, em thích anh cũng thích, cớ sao lại không chơi đùa với chúng chứ.

Cứ như vậy Tiếu Mễ Mễ liền mặc nhiên hưởng thụ vuốt ve của Vương Ngụy Thần, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

Trở lại với chuyện chính, Vương Ngụy Thần vừa động thân vừa thở một hơi vào tai nàng nói.

- Bảo bối, vừa rồi em nghĩ gì vậy?

Tiếu Mễ Mễ ánh mắt mê ly, miệng thở gấp, mãi một lúc mới phun được một câu không quá rõ ràng.

- Ư... em... em đang nghĩ... nơi này... nơi này có phải... là Địa Ngục Giới trong truyền thuyết không... a... mau nữa lên... em sắp không được...!!

- Không sai, nơi này chính xác là Địa Ngục Giới... trước kia nó chỉ là một mảnh đất nhỏ hoang vắng, bởi vì anh đã chính thức trở thành đế vương cho nên mới xuất hiện tòa cung điện này, từ nay về sau đây sẽ là mái nhà của chúng ta.

Vương Ngụy Thần đẩy nhanh tốc độ, không lâu sau một tiếng hét cao vút hòa cùng tiếng thở dốc vang vọng khắp cung điện.

Tiếu Mễ Mễ vô lực dựa người lui sau, hưởng thụ sự vuốt ve dễ chịu từ Vương Ngụy Thần, cả người nằm gọn trong lòng hắn, trên mặt tràn đầy nét thỏa mãn, xuân quang dạt dào tứ xạ khắp nơi.

Vương Ngụy Thần ôm chặt người ngọc trong lòng, đồng dạng thỏa mãn vô cùng, bất quá được một lúc thì chợt nhớ tới một chuyện, Vương Ngụy Thần trầm mặt chăm chú nhìn Tiếu Mễ Mễ, bàn tay cũng ngừng động tác sờ soạng lại, điều này làm cho nội tâm của nàng bỗng có chút hụt hẫng, không khỏi mở mắt ra nhìn hắn.

Bốn mắt giao nhau, lập tức Tiếu Mễ Mễ nhìn ra được hắn đang có tâm sự, nàng hơi xoay người, đặt tay lên ngực hắn xoa nhẹ, miệng nói.

- Anh có chuyện gì muốn nói sao?

Vương Ngụy Thần chần chừ một chút rồi gật đầu, thôi thôi... chuyện trước sau cũng phải tới, là nam nhân đỉnh thiên lập địa, làm việc sao cứ phải sợ này sợ kia...

Hạ quyết tâm, Vương Ngụy Thần mở miệng nói, giọng điệu có phần nặng nề.

- Bảo bối, trong lúc vô ý anh đã biến em thành một thành viên trong bọn anh, em sẽ không giận anh chứ?

Nói ra lời này, dù có quyết tâm đến mấy thì trong lòng Vương Ngụy Thần cũng vẫn lo lắng như thường, hắn sợ nàng không thể tiếp nhận, sợ nàng sẽ vì hận mà rời bỏ hắn...

Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Vương Ngụy Thần, Tiếu Mễ Mễ khẽ nghiêng đầu, chớp đôi mắt to tròn, có chút khó hiểu nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới, biểu tình muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu, xém chút làm vương Ngụy Thần không chịu được đem nàng tiếp tục lộng.

- Anh đang lo lắng là vì chuyện này sao?

Hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh, Vương Ngụy Thần mới nói.

- Ừ!

Tiếu Mễ Mễ mỉm cười đáp.

- Anh thật ngốc, anh thật sự cho rằng em chưa biết gì cả sao? Lúc còn nhỏ em thường nghe trưởng bối trong tộc nói về các truyền thuyết của chủng tộc Địa Ngục bọn anh, tuy rằng tộc em không đủ cường đại để xen vào phân tranh ở cao tầng đỉnh cấp đó, nhưng những câu chuyện về cường giả vẫn được lưu truyền. Cho nên em biết được tộc của anh thiên sinh cực kỳ mạnh mẽ, ngay từ lúc đầu em đã cảm nhận được lực lượng mới mẽ lưu chuyển trong người, liền biết cơ thể mình đã phát sinh thay đổi... Hơn nữa rất có thể tình cảm nảy sinh với anh phần lớn cũng là do sự thay đổi này mà ra...

Nghe tới đây trái tim Vương Ngụy Thần bắt đầu gia tốc, hắn gấp gáp định giải thích gì đó nhưng đã bị Tiếu Mễ Mễ chặn lại, nàng ôn nhủ nhìn hắn nhẹ giọng nói tiếp.

- Vừa rồi em lén kiểm tra thông tin của mình thì phát hiện hơn phân nửa đã bị thay đổi, một số vẫn là của em trước kia, một số là từ một nơi khác cưỡng chế nhét vào... Nhưng anh biết không, rõ ràng là em biết mình bị một thứ sức mạnh khác chi phối tâm tư tình cảm, vậy mà em vẫn muốn để tùy ý nó phát triển, em không ngăn cản, cũng không hối hận... bởi vì em hiểu rằng anh cũng như em, không phải là anh hoàn toàn mong muốn chuyện này phát sinh, em có kiêu ngạo của em, anh cũng có kiêu ngạo của anh, bởi vì anh cường đại, thực sự thực sự rất cường đại, cho nên muốn nắm bắt được trái tim em thì cũng không cần làm loại chuyện khiến người ta chán ghét như thế,... Nếu cho phép em quay lại, em nghĩ rằng mình cũng sẽ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên, bởi vì em không thể tìm ở đâu được một nam nhân cùng mình hòa hợp hoàn mỹ giống như anh, cả thể xác lẫn tâm linh hai người cùng quyện vào một chỗ, tư vị thật sự rất tuyệt vời. Chúng ta được định mệnh đưa đến bên nhau, vậy thì cớ gì phải kháng cự? Em không sợ bản thân mình thay đổi, nếu sự thay đổi đó càng khiến em thêm dung hòa với anh thì em nguyện ý...

Hai chữ nguyện ý sau cùng làm trái tim Vương Ngụy Thần như bị hòa tan, rung động không sao nói hết, trong khoảnh khắc hắn đột nhiên cảm thấy mình yêu nữ nhân này sâu hơn một tầng, mà Tiếu Mễ Mễ cũng là tương tự

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.