Sau khi mở quan tài, tôi phát hiện ra sự vội vàng bất an chỉ là tấm bảng hiểu nhỏ. Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy cái này. Vốn cho là tấm bảng hiệu lão đạo sĩ đưa cho tôi đã bị tôi bỏ quên ở Tịnh Tâm, thật không ngờ có thể xuất hiện ở đây.
Tấm bảng hiệu trong tay tôi chuyển động, tôi nhìn hàng chữ trên mặt của nó dần dần tan biến, từ từ thay đổi thành những chữ lớn hơn: Mục Hiểu có nguy hiểm! Đây là ý gì? Nó nói có phải thật không? Ai biết được tấm bảng này có thể bổ sung thêm công năng nhắc nhở?
Trong lòng bốc lên rất nhiều nghi vấn, tôi vẫn cảm thấy muốn nhìn một chút. Nhưng tôi không biết nhà của Mục Hiểu ở đâu, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, hơn nữa, tôi chỉ biết cậu ta tên là Mục Hiểu, chỉ có vậy mà thôi.
Lúc này, giọng nói của lão đạo sĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, "Tiểu cô nương, tôi ở đây có một tin xấu và một tin tốt, cô muốn nghe tin nào trước?"
"Huh? Lão đạo sĩ tại sao vẫn ở đây?" Trong lòng tôi nghĩ thầm, nhưng nhận lại sự chế giễu của lão đạo sĩ.
"tôi đây là đang dụng tâm trí cùng cô trao đổi, bây giờ cô nghĩ bất cứ điều gì đều là nói chuyện với tôi.” Tôi kinh ngạc, vô thức đưa tay che miệng, bộ dạng kì lạ này đã bị Đường Vấn Mặc phát hiện.
Anh quay lại hỏi tôi: "Có chuyện gì vậy?"
Tôi vội vàng lắc đầu Và xua tay với anh ấy, "hihi, không sao, không sao..."
Nhưng trong lòng tôi vô cùng phức tạp, "lão đạo sĩ, tôi không có chà tấm bảng đó, tại sao ông lại ra ngoài?"
Trong đầu tôi phát ra tiếng nói bất lực của Đạo giáo già, " cô bây giờ e rằng không biết, tôi được người đàn ông nhà cô thuê để bảo vệ cô, ngoài ra hắn ta đang tìm kiếm rất nhiều bảo bối, tôi nói với cô, có thể có một thứ tốt ức chế trong mạch máu của cô. Tôi đoán hắn ta là đang chuẩn bị nó cho cô. "
Ông ta nói điều này, tôi chợt nhớ đến người đàn ông thần quỷ không rõ Mạc Tử Li, tôi không biết khi nào anh ấy sẽ xuất hiện, khi nào anh sẽ rời đi, những điều này, anh ấy cũng chưa bao giờ nhắc đến với tôi, có chút đa cảm không thể giải thích được.
"Đừng đau lòng, người đàn ông nhà cô bây giờ vẫn chưa có được tự do tuyệt đối. Đợi khi hắn ta thành công trong vấn đề đó, hắn có thể tùy ý ra vào hai giới ấm dương.” Lão đạo sĩ dường như cảm thấy tôi không vui, liền an ủi tôi.
"đúng rồi, tin tốt và tin xấu ông nói là gì?" sau nỗi buồn, tôi bỗng nhiên nhớ đến việc chính.
"Ồ, tin tốt là con quỷ nữ đã chết rồi.”
"Cái gì?" Đó là cái chết theo đúng nghĩa, không có cơ hội tái sinh, mà là hồn bay phách tán. Sau rất nhiều điều, tôi đã xem nhẹ cái chết. Rốt cuộc, cái chết của con người chỉ là sự kết thúc của cuộc sống, nhưng nó cũng là Sự khởi đầu của một cuộc sống khác.
"bà ta... thực sự hồn bay phách tán rồi?" Tôi nói với một chút không chắc chắn, con quỷ nữ thực sự không làm gì có hại ngoại trừ giết một người đàn ông cặn bã.
"Hoàn toàn đúng, chết không dư lại mảnh vụn, mà tin xấu là người đàn ông mạnh mẽ đã nuốt chửng linh hồn của con quỷ nữ và bây giờ sức mạnh đã tăng lên một cấp. Phù chỉ tôi đưa cho cô đối với anh ta mà nói đã không còn tác dụng."
"Vậy thì tôi nên làm gì đây?" Nếu không có phù chỉ, tôi căn bản là một người bình thường tay không trói gà không chặt, ngoại trừ việc nhìn thấy quỷ, ngoài ra một chút khả năng phòng bị đều không có.
"Vậy..." Đạo sĩ già đã bán một cái nút, trong đầu tôi đều có thể tưởng tượng ra bộ dạng của ông ta, nhất định là tay đang vuốt râu, hình dạng già nua thiếu tôn trọng.
"Nhanh nói đi, bây giờ tôi vẫn đang bận.”
"chỉ cần cô bái tôi làm vi sư, tôi sẽ nói cho cô biết làm thế nào để đối phó với ma quỷ?" Giọng nói du dương của lão đạo sĩ làm tôi hơi choáng váng. Tôi nghĩ ông ta có vũ khí bí mật gì đó, hóa ra là muốn dụ dỗ tôi bái ông ta làm vi sư.
Quyết định dứt khoát từ chối, "Không cần, ông thậm chí người quỷ gì đều không đối phó được, ông không sợ hậu bối cười cho à?”
Lão đạo sĩ thổi phồng lên. "Huh, cô nghĩ lão đầu tử tôi nói chuyện rất tốt sao, nếu không phải phu quân đó của cô, tôi quá lười để quan tâm đến cô, bây giờ cô vẫn còn bị quỷ dọa đến chết, tôi chỉ là không có thời gian luyện phù chỉ cao cấp, loại quỷ này đối với tôi mà nói chỉ là một vấn đề nhỏ. "
"Vậy tại sao ông không tự ra tay?" Tôi mới không tin mấy lời quỷ quyệt của ông ta, lão đầu tử này có thể sẽ người chết nói thành sống rồi.
"Này này này, cô nghĩ cái gì tôi đều có thể nghe thấy, tuy nhiên có câu này cô đã nói đúng, tôi thực sự đã nói với một con quỷ khiến bản thân anh ta nghĩ rằng mình là một người sống, haha....mắc cười chết tôi rồi.”
Tôi không nói nên lời, "Miễn là ông thực sự có thể giúp tôi đối phó với con quỷ này, tôi sẽ bái ông là vi sư."
"một lời đã định!" lão đạo sĩ ngay lập tức đồng ý, tại sao tôi cảm thấy như mình tự đào một cái hố và chôn mình? Cảm giác này rất mãnh liệt.
Sau khi chúng tôi ngừng liên hệ, tôi đột nhiên nhận ra một vấn đề. Nếu con quỷ nữ chết rồi, tôi không cần phải chăm sóc Mục Hiểu. Dù sao, cũng không có con quỷ nào đe dọa tôi, chỉ là nhìn một sinh mạng vô tội bị giết hại mà không chút động lòng, việc này tôi thực sự làm không được.
Trò chuyện cùng lão đạo sĩ, thời gian trôi qua thật nhanh. Khi xe dừng lại, tôi nhận ra rằng chúng tôi đã đến biệt thự của Đường Vấn Mặc. Vì những điều trước đó, tôi đối với biệt thự này có chút nhạy cảm. May mắn thay, nó ở trong một khu thương mại. Dòng người qua lại nhộn nhịp, cũng không có tình huống biệt thự được bao quanh bởi vùng nông thôn hoang dã.
"Đi xem phòng của cô đi. Nếu không thích nó, tôi gọi người thay đổi." Những lời này của Đường Vấn Mặc thật có chút đối xử như một tổng tài bá đạo, khiến tôi không thể thích ứng. Có vẻ như mối quan hệ giữa chúng tôi không thân mật như anh chị em mà giống như bạn bè lâu ngày gặp lại.
"oh, thực ra tôi thế nào cũng được."