Quỷ Vực Vạn Nhân Mê

Chương 29




Edit: Chiêu

Beta: Na

Theo như Liêu Nho Học nói, khi hắn mới tiến vào trò chơi, đại nguyên soái đã tử vong.

Ngọc bội bị làm thành phối sức không cánh mà bay, hung đao cắm thẳng vào ngực đại soái, còn chưa tính việc xác đại soái đã biến thành thây khô, nếu không phải còn mặc quân trang, căn bản không ai nhận ra được.

Trạng thái tử vong kì lạ khiến cả soái phủ lâm vào khủng hoảng, Liêu Nho Học dứt khoát che giấu xác chết, lấy một miếng vải trắng che lại bên trên, cũng kiến nghị mọi người nhanh chóng đem thi thể đi hoả táng. Trừ một ít người, những binh lính còn lại chỉ biết đại soái chết thảm, còn thảm đến mức nào thì không rõ.

Không có ai dám rút hung đao, phó quan kiến nghị đem thi thể hoả táng, nhưng thân mẫu đại soái lại không đồng ý. Đôi mắt lão phu nhân đã gần mù, căn bản không nhìn rõ, không thấy thảm trạng của con trai, cũng không nghe lọt lời người khác, kiên trì muốn dựa theo tập tục quê quán, đợi bảy ngày mới hạ táng.

Phó quan muốn thừa dịp lão phu nhân không thấy hoả táng, đổi người giấy đặt ở linh đường lừa bà. Nhưng Liêu Nho Học lại suy xét đây là yêu cầu cốt truyện của trò chơi, không chừng trong xác chết cất giấu bí mật gì, liền khuyên bảo phó quan không cần làm vậy.

Phó quan và Liêu Nho Học mỗi người dẫn một đội binh mã, có đại soái, hai bọn họ đều đứng hàng thứ hai, không có xung đột gì. Nhưng đại soái vừa đi, phó quan lập tức phản bội, muốn giết Liêu Nho Học, lập mình làm đại lão.

Liêu Nho Học thông qua kiến nghị hoả táng cùng một lòng tranh quyền của Đàm phó quan khẳng định đây không phải người chơi, chẳng qua chỉ là một người thường mà thôi. Hắn đơn độc nói chuyện “thành thật” với Đàm phó quan, quá trình không kể rõ, kết quả hai người cùng đồng quản lí đại soái phủ, duy trì trật tự tại cổ trấn.

“Anh nói chuyện với hắn thế nào? Năng lực của anh?” Nghe đến đó, Mạc Tê chen vào nói.

“Cái này sao…… Cũng không phải năng lực gì đặc biệt, chính là hiểu chi dĩ lực, động chi dĩ thủ (*), lại nói cho hắn, hiện phải đoàn kết một lòng phá bỏ phong trấn, chuyện đoạt quyền chờ sau này lại nói.” Liêu Nho Học bắt tay trái.

(*)晓之以力,动之以手: Hiểu chi dĩ lực, động chi dĩ thủ: Dùng lực để hiểu, dùng tay để lay động. ( Ý Liêu Nho Học là anh ta đánh Đàm phó quan đến khi ổng chịu đoàn kết mới thôi=)))

Mạc Tê hơi hơi híp mắt: “Xem ra trong thuộc tính của anh, giá trị chấp hành nhất định rất cao.”

Giá trị chấp hành cao thấp quyết định thể lực của người chơi, nhìn bộ dáng của Liêu Nho Học hiện tại, tựa hồ không lo lắng về vấn đề thể lực.

“Đoán không sai.” Liêu Nho Học khen ngợi Mạc Tê “Em không thông minh như vậy thì tốt rồi, nếu em ngu xuẩn, tôi có thể hưởng thụ lạc thú giết em mà không thấy khúc mắc gì. Cố tình em lại cơ trí như vậy, khiến tôi thích cảm giác khi giao tranh, vì loại cảm giác này, tôi có thể đè xuống sát ý. Mạc Tê, tôi vẫn mong cùng em thực hiện nhiệm vụ.”

“Vậy phiền anh nhẫn thêm.” Mạc Tê mặt vô biểu tình mà nói, cậu đã sớm quen cái bộ dáng điên điên khùng khùng này của Liêu Nho Học.

Sau khi thu phục Đàm phó quan, Liêu Nho Học vốn định điều tra từ trong phủ ra, ai ngờ mới ngày hôm sau trong trấn đã loạn cả lên, có người chạy đến soái phủ, một hai phải phải thiêu xác đại soái, đem người nhà đại soái tế thiên, như vậy mới có thể phá bỏ nguyền rủa.

Còn có một đám người lao ra đường cướp đoạt, trữ lương thực cùng tiền bạc.

Đối mặt với bạo động như vậy, Liêu Nho Học cùng Đàm phó quan trực tiếp mang binh ra khỏi phủ, bắt người cầm đầu, thu hồi lương thực toàn thành, phân binh canh gác, yêu cầu người dân mỗi ngày tới kho hàng lĩnh lương thực, lúc này mới trấn áp được bạo động.

“Từ từ!” Mạc Tê nghe đến ba từ lĩnh lương thực, tức khắc ánh mắt sáng lên “Là bạch lĩnh sao?”

“Đương nhiên không phải, tỷ như tôi lấy 10 cân thóc nhà A, liền sẽ cho hắn 10 văn ấn nhận lương, hắn có thể căn cứ nhu cầu lấy lương thực của mình mà tương đương với số văn ấn nhận lương hắn được nhận, nếu hắn lấy đi một cân lương, ta sẽ trừ 1 cái văn ấn nhận lương của hắn.” Liêu Nho Học giải thích.

“Vậy những người kinh doanh lương thực thì sao?” Mạc Tê hỏi.

“Em cho rằng quản lý lương thực phức tạp như vậy, những binh lính có thể hiểu sao? Tôi đương nhiên là đã gọi những chưởng quầy của các quầy cung ứng thực phẩm đến, nếu có người dân muốn bán lương thực thì lấy tiền tới mua, còn chưởng quầy bọn họ thu tiền. Có bọn họ hỗ trợ cùng binh lính trông coi, mới có thể tạm thời giải quyết vấn đề cung cấp thực phẩm. Đương nhiên, chắc chắn sẽ có kẻ thay hàng tốt bằng hàng xấu, cấu kết với quan viên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn liền không phải vấn đề, mỗi thương nhân cung ứng thực phẩm đều có cách làm riêng của mình, muốn liên kết cũng phải có thời gian. Đến lúc đó tôi đã sớm hoàn thành nhiệm vụ chạy mất, không cần để tâm đến chuyện tiếp theo.” Liêu Nho Học nói.

Không hổ là người từng đảm nhiệm cương vị hội trưởng hội sinh viên, giải quyết vấn đề vô cùng dứt khoát.

“Cho nên mấy ngày này anh vẫn luôn xử lí bạo động, không có thời gian điều tra chuyện ngọc bội?” Mạc Tê hỏi.

“Cũng tra xét một ít người trong soái phủ, lão phu nhân và Đàm phó quan không phải người chơi, nhưng lão phu nhân không quá bình thường, tôi cảm thấy trên người bà ta nhất định có vấn đề. Nghe nói trước đó đại nguyên soái có một thê bảy thiếp, thị trấn nhỏ này chỉ là nơi ở tạm thời, ngài ấy chỉ mang theo hai thiếp và con gái, trong phủ gọi đại, tiểu phu nhân. Em trai cũng ở soái phủ, tôi hoài nghi trong bốn người này ít nhất sẽ có một người chơi.” Liêu Nho Học nói.

Mạc Tê: “Đứng càng cao rơi càng thảm, thân phận của anh ở đây quá cao, nguy hiểm càng lớn, đổi thành người khác, chỉ riêng cuộc bạo động đã hao phí hết tâm mệnh. Tôi hoài nghi bạo động này có người đứng sau sắp đặt, không phải người chơi thì chính là liên quan đến lời nguyền.” 

“Tôi cảm thấy không phải một đám người, công đánh soái phủ có lẽ là người chơi, và kẻ đoạt lương có liên quan đến lời nguyền.’’ Liêu Nho Học nói.

Mạc Tê và Liêu Nho Học có cùng quan điểm, bối cảnh trò chơi giới thiệu thẳng vào soái phủ, người chơi muốn tra manh mối, nhất định phải vào soái phủ, sau khi vào lại phải có quyền lên tiếng. Nếu đã như vậy, có người chơi muốn lợi dụng cư dân chiếm lấy soái phủ là điều dễ hiểu, có kỹ năng cùng thẻ đạo cụ, muốn kích động nhân tâm hẳn là không khó.

Nhưng việc cướp lương thực, có người chơi nào sẽ lãng phí kĩ năng cùng thẻ đạo cụ quý giá để mang người thường đi cướp lương thực chứ, tự mình cướp lấy cũng đủ cho bản thân ăn rồi.

Một khi đã như vậy, vẫn còn một vấn đề khó giải thích.

“Ba ngày nay, tôi ở đâu?” Mạc Tê nhíu mày.

Không bước vào trung tâm bão lốc, lại không đục nước béo cò giành thức ăn, cậu đã làm gì?

Mạc Tê âm thầm nhìn app, tích phân và thẻ đạo cụ đều không có biến hóa, hai tấm Tuyến tác chỉ thị khí an ổn nằm trong hộp lưu trữ.

Lúc này, Mạc Tê sinh ra một ý nghĩ, cậu nhấn vào thẻ đạo cụ, thử sử dụng, quả nhiên hệ thống nhắc nhở cậu không thể dùng.

Trong cùng đội, tuyến tác chỉ thị khí chỉ có thể sử dụng một lần, Mạc Tê không thể sử dụng, đại biểu Hạng Trác đã dùng.

“Hạng Trác không phải người cơ trí, nhưng cũng có chút đầu óc, hắn cùng đội với tôi, dưới tính huống không gặp nhau mà dùng Tuyến tác chỉ thị khí sao?” Mạc Tê tự hỏi tự đáp “Sẽ không, soái phủ chưa đi, sử dụng Tuyến tác chỉ thị khí chỉ gây lãng phí, Hạng Trác không ngu như vậy.”

Liêu Nho Học ở một bên bổ sung: “Bên này tôi cũng cho người nhìn chằm chằm soái phủ, ai tới đều biết rõ, bộ dáng hắn tôi cũng biết, khẳng định hắn không tới soái phủ.”

“Cho nên tôi nhất định đã gặp Hạng Trác, tìm được điểm đáng ngờ bên ngoài soái phủ, vì thế mới sử dụng Tuyến tác chỉ thị khí. Ai ngờ hiện tại một người mất trí nhớ, một người lưu lạc không rõ. Tôi cũng không đụng tới tiểu thảo, nói cách khác, không gặp qua tình huống nguy hiểm đến tính mạng, không phải đặt cược được ăn cả ngã về không, mà là nguyện ý nhận hậu quả mất trí nhớ.” Mạc Tê phân tích.

Liêu Nho Học mê muội nhìn Mạc Tê, niết tay mình một chút, nỗ lực khống chế sát ý.

“Vì sao không có ai ở phố buôn bán rách nát phía bắc trấn?” Mạc Tê trái lo phải nghĩ, cảm thấy trước mắt như chỉ có mình cậu có ký ức của địa điểm ấy, địa điểm đầu tiên khi cậu bắt đầu tham gia vòng chơi này. 

“Có một con sông chảy qua phố buôn bán, ngọc bội chính là được vớt ra từ con sông đó. Trước khi đại nguyên soái dùng hung đao trấn giữ ngọc bội, nơi đó đã chết rất nhiều người, về sau liền không có người ở.” Liêu Nho Học nói.

“Người trong trấn đều biết chuyện này?” Mạc Tê hỏi.

“Chưa từng thấy qua người không biết.” Liêu Nho Học nói.

Thấy Mạc Tê như suy tư điều gì, Liêu Nho Học nhắc nhở cậu: “Chúng ta đã nói trao đổi tin tức, em không được giấu giếm, hơn nữa nói ra cùng nhau thảo luận không phải tốt hơn sao?”

Mạc Tê không giấu giếm, đem chuyện gặp được Tiểu Hồng Áo trên phố kể lại, cũng nói: “Tôi cảm thấy phủ đại soái cùng phố buôn bán hẳn đều có quan hệ với lời nguyền rủa của ngọc bội, tôi ở phố buôn bán bị xoá sạch kí ức, nhất định lúc đó đã tới gần chân tướng, chỉ thiếu điều kiện tất yếu nào đó, trước mắt xem ra điều kiện này hẳn là ở phủ đại soái.”

“Tôi có thể sắp xếp em vào phủ, nhưng buổi tối ở đây không yên ổn, người bên trong đều mang ý xấu. Tiểu Hồng Áo cũng không đơn giản, tôi tại sao càng nhìn cô bé càng chán ghét?” Liêu Nho Học nói.

“Anh không lo cô bé có quan hệ với lời nguyền rủa à? Cô bé xuất hiện ở phố buôn bán, còn một đường đi theo tôi.” Mạc Tê nói.

“Hoài nghi, đừng nói với tôi là em không cảm thấy Mạc Tiểu Hồng không có điểm đáng ngờ gì. Nhưng càng hoài nghi, càng muốn tiếp cận, không phải sao? Bằng không tại sao em lại muốn quan sát cô bé. Tôi không chỉ muốn giữ cô bé lại, còn muốn sắp xếp cho hai người ở cạnh linh đường.”

“Có phải anh còn muốn giảm bớt thủ vệ tại linh đường, khiến người khác có thể tiếp xúc với thi thể đại soái và hung đao?” Mạc Tê hỏi.

Liêu Nho Học đẩy đẩy mắt kính, cầm chặn giấy bằng ngọc bích lên, hơi dùng lực, chặn giấy bị bóp thành đá vụn, rơi trên mặt đất.

“Mạc Tê, tính cách em cẩn thận, nhất định luyến tiếc dùng tích phân rút thẻ, hẳn là còn không ít tích phân. Tôi nói cho em, thẻ cấp R chủ yếu là đạo cụ hỗ trợ, trong chiến đấu không có tác dụng lớn, phần nhiều là để phá giải bí ẩn, cơ bản đều là thẻ dùng một lần. Thẻ SR có thể cải thiện các kĩ năng khác nhau, một số còn có công dụng đặc biệt, tốt nhất nên là thẻ phòng thủ. Nó không chỉ đơn thuần phòng bị nguy hiểm trong trò chơi, người chơi khác, còn phòng bị tôi.” Liêu Nho Học nhắc nhở Mạc Tê tự đáy lòng “Thời khắc tôi muốn giết em, lại cảm thấy nếu giết thì quá đáng tiếc, tôi không biết có thể duy trì lí trí của mình trong bao lâu, em cẩn thận chút đi.”

“Đa tạ, tôi sẽ chú ý.” Mạc Tê cảm thấy tình huống trước mắt thập phần quỷ dị, cậu thế mà còn phải cảm ơn với người có sát ý với mình.

“Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho em, em có thể đi dạo trong phủ.” Liêu Nho Học bắt đầu lạm dụng chức quyền.

Mạc Tê đứng lên, bỗng nhiên đỏ mặt, có chút khó xử nói với Liêu Nho Học: “Anh có thể cho tôi mượn 10 cân lương thực cùng văn ấn nhận lương không? Tôi biết ở soái phủ có thể áo cơm vô ưu, nhưng trong tiệm sách còn một người, hắn, hắn còn đang bị đói.”

Liêu Nho Học hình như đang hoài nghi lỗ tai mình, nghiêng đầu liếm môi: “Mạc Tê, là tôi nghe lầm sao? Em vì một người bình thường mà mượn tôi?”

Mạc Tê ghét nhất vay nợ người khác, nói ra từ “Mượn” này là một chuyện vô cùng gian nan với cậu.

“Ừm, phương thức trả lại là giúp anh một lần, hoặc dùng tiểu thuyết võ hiệp bán chạy nhất tiệm sách trả.” Mạc Tê nói.

“Tôi càng hy vọng em để tôi giết một lần…… Quên đi, dùng sách bán chạy gán nợ đi, dù sao lương thực văn ấn nhận lương đối với tôi mà nói, cùng với với tiểu thuyết võ hiệp của em chẳng có gì khác nhau cả.” 

Liêu Nho Học viết cho Mạc Tê một cái văn ấn nhận lương, cứ như vậy buông tha cậu. 

_Hết chương 29_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.