Edit: Chiêu
Beta: Na
“Không cần, tôi biết anh muốn nói gì, chú ý cô ta, đúng không?” Ngón tay Mạc Tê đặt lên cái tên Hướng Uyển Tư.
Dòng chữ “Ai có thể thực hiện nguyện vọng thực sự?” cùng đồ án tâm hình không ngừng được huyết sắc lấp đầy rõ ràng cùng hướng về một chuyện, phương thức một đổi một nguyện vọng này không phải cách dùng chân chính của hộp tâm nguyện.
Căn cứ theo nguyện vọng thứ nhất có thể phỏng đoán, muốn hộp tâm nguyện thực hiện yêu cầu, cái giá phải trả rất lớn, hơi giống với phương thức thấu chi, trước thực hiện một nguyện vọng, sau đó đòi lấy hồi báo, hứa nguyện giả không có chỗ trốn, chỉ có thể bị tước đoạt đi sinh mệnh.
Mà tâm hình đồ án lại cho người ta cảm giác khác, như là trả giá trước, hoàn thành đủ bốn nguyện vọng mới có thể ước nguyện thực sự.
Bởi vậy có thể phỏng đoán, chỉ khi tâm hình đồ án hoàn toàn biến thành màu đỏ, hứa nguyện giả mới có thể thực hiện nguyện vọng mà không tổn hao gì, mà bốn ước nguyện phía trước, chẳng qua là tế phẩm mà thôi.
Câu hỏi lớn nhất hiện tại là: mục tiêu của nhiệm vụ này là “ai” hay là “nguyện vọng thực sự”?
Nếu mấu chốt ở “ai”, việc họ phải làm là đợi bốn nguyện vọng được gom đủ, sau đó đoạt lấy hộp tâm nguyện, ai lấy được hộp tâm nguyện khi nó đã hoàn thành đủ bốn điều ước, liền có thể ước nguyện mà không bị ma lực cửa nó khống chế, mới là người có lợi cuối cùng, hoàn thành được nguyện vọng thực sự của mình.
Nhưng nếu mấu chốt ở cụm “Nguyện vọng thực sự”, vậy đại biểu bọn họ phải tìm ra “nguyện vọng” chân chính của hộp tâm nguyện. Tình huống như thế nào mới có thể xuất hiện nguyện vọng được hộp tâm nguyện che giấu?
Tề Xảo Yến không phải hứa nguyện giả đầu tiên.
Trước cô, có lẽ đã có người lấy được hộp tâm nguyện, hiểu được quy tắc trao đổi nguyện vọng, sau khi đạt thành hiệp nghị, bắt đầu tích góp huyết sắc trong tâm hình đồ án, rồi đưa hộp tâm nguyện có hận ý mãnh liệt cho Tề Xảo Yến.
“Nếu là tình huống thứ hai, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra người này. Người bình thường ở lượt chọn thứ nhất khi thao túng đối tượng, đại khái sẽ lựa chọn người có quan hệ thù oán với mình, mượn đao giết người. Ở nguyện vọng thứ nhất, Kha Tiểu Hi có hận ý rõ ràng với Hướng Uyển Tư, mà cô vừa lúc là người đầu tiên chết, Hướng Uyển Tư không thoát khỏi can hệ được.” Mạc Tê tổng kết.
“Cậu thật sự là newbie?” Nghe qua Mạc Tê phân tích, Hạng Trác kinh ngạc nhìn cậu.
Lúc Hạng Trác mới vào nhận được nhiệm vụ cấp R, tích phân không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thời gian thích ứng với trò chơi.
Hơn nữa hắn không phải người khởi xướng nhiệm vụ, chỉ là người tham dự trò chơi do người khởi xướng kéo vào.
Lúc ấy, hoàn cảnh xung quanh hắn đột nhiên thay đổi, thông tin nhân vật tràn vào đầu, chân thực như vậy khiến Hạng Trác nhanh chóng nhận ra mình thực sự đã tiến vào một trò chơi.
Nhưng nhiệm vụ đầu tiên của Mạc Tê là cấp SSR, hơn nữa còn là người khởi xướng, hoàn cảnh vẫn chưa có gì thay đổi, giống thế với giới cậu quen thuộc như đúc, muốn chấp nhận đây không phải thực tế đã rất khó.
Tích phân về 0, bị tiểu thảo biến dị cùng học trưởng biến thái thay nhau công kích mà vẫn có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái người chơi, tìm kiếm manh mối phá giải nhiệm vụ, người này cũng không phải người thường.
“Năng lực thích ứng của em ấy luôn mạnh như vậy.” Liêu Nho Học nói với Hạng Trác “Người như vậy mới có khả năng sống sót, nếu em ấy không có năng lực thích ứng cùng tâm lí cường hãn, đại học cũng chưa chắc bước tới.”
Hạng Trác thấy ánh mắt Liêu Nho Học tràn đầy thưởng thức, khó hiểu hỏi: “Anh đối với cậu ấy rốt cuộc là thiện ý hay ác ý? Tán thưởng như vậy tại sao lại cầm dao muốn giết?”
“Tôi đối em ấy trước giờ đều là thiện ý và bao dung.” Liêu Nho Học cười.
“Đừng để ý đến hắn, người này đầu óc có vấn đề, định nghĩa thiện ý trong mắt hắn cùng người bình thường không giống nhau.” Mạc Tê bình tĩnh nói.
Nhưng Liêu Nho Học nói không sai, năng lực thích ứng của Mạc Tê thực sự rất mạnh, hiện tại cậu đã thích ứng được trạng thái bất thường của Liêu Nho Học, cũng hiểu được Liêu Nho Học thực sự cảm thấy giết cậu mới là tốt cho cậu.
“Em nói nên điều tra Hướng Uyển Tư không sai, nhưng tôi cảm thấy Hướng Uyển Tư không phải người đứng sau bức màn.” Liêu Nho Học hạ dao dưới sự ngăn cản của Hạng Trác, thần sắc như thường mà nói với Mạc Tê “Em vừa nói, cái giá của nguyện vọng thứ nhất là huỷ đi giọng nói của Hướng Uyển Tư, nếu cô ta là người đứng sau bức màn, hẳn sẽ không tự đặt mình trong hiểm cảnh.”
“Có lẽ cô ta không biết cái giá cụ thể của nguyện vọng, cũng có khả năng là người ái mộ cô ta làm.” Mạc Tê phân tích, “Dù sao ngày mai chúng ta cũng phải điều tra cả hai phía, nhanh chóng tìm được hứa nguyện giả thứ hai.”
Khi nói chuyện, Mạc Tê không nhịn được ngáp hai cái, hiện tại là 3 giờ sáng, hôm nay cậu đã trải qua quá nhiều chuyện, mệt mỏi đến cực điểm.
“Hiện tại không thể về kí túc xá, gần đây có một toà kí túc xá cũ, có thể chứa bốn người, chúng ta đến đó nghỉ ngơi, ngày mai còn có một trận đánh ác liệt đang chờ.” Liêu Nho Học nói.
Hạng Trác ngăn lại hắn: “Từ từ, chúng ta là chỉ tôi, Mạc Tê và…… anh?”
“Có vấn đề gì sao? Tôi giúp cậu nhiều như vậy.” Liêu Nho Học chỉ tư liệu trên tay Mạc Tê.
“Tôi phải xác nhận lại một chút, anh thật sự không phải người chơi?” Hạng Trác hỏi.
Liêu Nho Học đẩy mắt kính, lộ ra thần sắc khao khát: “Nếu đúng thì tốt rồi, nói không chừng có thể có được năng lực đặc biệt như cậu, không đến mức bị Mạc Tê áp chế thảm như vậy.”
“Nếu không phải người chơi thì đừng nhúng tay vào.” Hạng Trác nắm bả vai Liêu Nho Học, hơi dùng chút lực, bả vai hắn lập tức phát ra một tiếng “cạch” trật khớp, ngón tay run rẩy, dao rơi xuống đất.
Liêu Nho Học đau đến mức toát mồ hôi lạnh, Hạng Trác dùng ngữ khí cảnh cáo nói: “Hiểu chưa? Đây chính là chênh lệch giữa người thường và người chơi. Tôi ít nhiều cũng qua hai nhiệm vụ, thấy qua nhiều “phùng giáp nhân” vô cùng thông minh, nhưng dù có trí tuệ thế nào cũng không thể so sánh với giá trị thuộc tính và phần thưởng đạo cụ của người chơi thực sự. Nhiệm vụ tiếp theo nhất định sẽ ngày càng nguy hiểm, nếu anh không tham gia, bo bo giữ mình có lẽ sẽ còn cơ hội nhìn thấy thái dương ngày mai, một hai phải chen vào, sống chết ra sao, tôi tuyệt đối sẽ không quản.”
Mạc Tê không ngăn cản Hạng Trác, ngược lại hỏi: “Thân thủ người chơi lâu năm đều tốt như vậy sao? Lúc trước tôi nhìn lén qua video cũng thấy thân thủ của họ khác hẳn người thường.”
Hạng Trác: “Ba giá trị trên thẻ thuộc tính đại biểu cho một khía cạnh nào đó của năng lực người chơi. Người chơi có giá trị chấp hành cao sẽ có trí nhớ và khả năng nhận thức không gian cao hơn người chơi bình thường, giá trị xây dựng cao thì thể lực và thân thủ cường hãn, còn giá trị thân cận…… giá trị này rất vi diệu, hình như là dễ dàng đạt được hảo cảm của người khác hơn bình thường, nhưng cũng giống như không có tác dụng gì. Nếu người chơi không ngừng thăng cấp, ba giá trị này cũng dựa theo tỉ lệ phần trăm tăng lên, nhưng cậu……”
Ba giá trị của Mạc Tê chênh lệch nghiêm trọng, dù thăng cấp thế nào, giá trị chấp hành cùng giá trị xây dựng vẫn sẽ bằng 0, không biết tương lai năng lực sẽ phát triển thành cái dạng gì.
“Tôi có phương thức liên lạc với Hướng Uyển Tư, còn có thể tra được những người đã tiếp xúc với cô ta ở phòng phát thanh mấy năm qua. Hơn nữa, tôi là hội trưởng hội sinh viên, dù các cậu muốn tìm ai, tôi đều có thể lấy danh nghĩa của hội để gọi người tới.” Liêu Nho Học chịu đựng bả vai đau nhức, nói điều kiện với Hạng Trác.
“Hội trưởng, vì sao anh nhất định phải đi theo chúng tôi?” Mạc Tê khó hiểu, “Với trí tuệ của anh, hẳn phải rõ nhiệm vụ này không phải thứ mà một người bình thường có thể nhúng tay vào.”
Liêu Nho Học chảy mồ hôi lạnh, suy yếu nói: “Cậu vừa nói, tôi có cơ hội trở về thế giới hiện thực. Vậy kí ức bây giờ có thể bảo toàn không?”
“Không thể, trò chơi sao có thể để ‘ giáp phùng nhân’ nhớ kỹ hết thảy, nếu anh may mắn trở về thực tại, ký ức nhất định sẽ bị xoá sạch.” Hạng Trác nói.
Liêu Nho Học nhìn chăm chú Mạc Tê: “Em là người kiên cường ưu tú, tôi tin tưởng em có thể hoàn thành nhiệm vụ, trở về với thế giới thực. Nhưng cơ hội của tôi chỉ có mấy ngày này, nếu bỏ lỡ, tôi vĩnh viễn sẽ quên đi, mà quên đi tình cảm dù cố chấp nồng nhiệt lại vẫn vui sướng thoả mãn như vậy, thực sự rất đáng tiếc.”
Mạc Tê: “…… Quên mất sẽ không cảm thấy đáng tiếc.”
“Em không hiểu.” Liêu Nho Học nói.
“Đúng, tôi không hiểu, nhưng có anh sẽ thuận lợi hơn nhiều.” Mạc Tê đứng trước mặt Liêu Nho Học, nghiêm túc nói “Anh có thể đi theo, nhưng Hạng Trác nhất định sẽ bảo vệ tôi, bởi vì một khi tôi chết, toàn bộ thế giới sẽ trở nên vặn vẹo biến dị. Tôi cảm thấy Hạng Trác cũng không phải kẻ nương tay với người thường, một khi anh vượt qua ranh giới, cậu ta sẽ giết anh.”
Liêu Nho Học gật đầu: “Tôi hiểu, hoặc là một kích tất trúng, hoặc là phải điều tra tất cả manh mối, Hạng Trác một lòng muốn đoạt lấy thắng lợi cuối cùng, lúc đó không còn ai bảo vệ em, tôi liền có cơ hội.”
“Đúng vậy.”
Liêu Nho Học vừa lòng mà nói: “Ít nhất còn có cơ hội, tôi chấp nhận.”
“Được, vậy chúng ta xem như đạt thành hiệp nghị, Hạng Trác, buông hắn ra.” Mạc Tê nói.
Hạng Trác nghẹn họng trân trối nghe đoạn đối thoại của hai người: “Mạc Tê, cậu có tật xấu đi? Lấy mạng mình đổi lấy một quả bom hẹn giờ bên người?”
“Nếu tôi muốn dùng thân phận của hắn để điều tra, nhất định phải trả một cái giá tương ứng, đây là quy tắc trò chơi, không phải sao?” Mạc Tê nói.
“Cậu thật đủ tàn nhẫn,” Hạng Trác buông bả vai Liêu Nho Học “Nói trước, một khi anh vượt qua khả năng nhẫn nhịn của tôi, tôi nhất định sẽ giết anh.”
“Tôi sẽ đúng mực.” Liêu Nho Học nói tiếp.
Hạng Trác liếc Liêu Nho Học một cái, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Tê, cảm thấy hai người trước mắt này có vấn đề. Rõ ràng trong ba người, hắn mới là người có kinh nghiệm nhất, nhưng đối diện với họ, hắn càng giống người bình thường hơn.
Sau khi đạt thành hiệp nghị, ba người quyết định nghe theo lời Liêu Nho Học, nghỉ ngơi tại kí túc xá trong chốc lát.
Hạng Trác muốn đem Liêu Nho Học trói lại, miễn cho hắn thừa dịp mọi người ngủ động thủ, Liêu Nho Học giơ tay nói: “Cậu là người chơi, độ nhạy bén nhất định rất cao, cho dù tôi muốn đến phòng thí nghiệm để điều phối độc dược cho em ấy, cũng sẽ không dùng loại khả năng dễ dàng bị phát hiện như vậy.”
Hạng Trác chỉ đành nhắc nhở Mạc Tê: “Đừng chạm vào đồ ăn thức uống hắn đưa cho.”
Có lời đảm bảo của Liêu Nho Học, đêm nay trôi qua yên bình, chỉ có Mạc Tê mơ một giấc mộng kì quái.
Cậu mơ thấy bức họa kia, nhưng lần này không phải đứng trước bức hoạ, mà là tiến vào đó.
Mạc Tê đứng cạnh hồ nhỏ, người đàn ông mặc áo đen hơi xoay người, sương mù nổi lên, che khuất mặt.
“Rốt cuộc em đã tới.” Mạc Tê nghe được thanh âm hắn.
Rõ ràng chỉ là một giấc mộng, nhưng Mạc Tê lại cảm thấy vô cùng chân thật, giống như cậu thực sự đã đứng bên hồ, nhìn thấy người này.
“Tôi khuyên em đừng tới.” Người đàn ông nói.
“Anh đang nói gì vậy? Tôi cũng không phải cố ý muốn vào bức hoạ, quấy rầy đến anh thật sự ngại ngùng. Anh là người chơi cuối cùng sao? Là muốn thông qua phương thức đi vào giấc mộng lấy tình báo chúng tôi tra được? Xin lỗi, con người của tôi trong mộng cũng rất cảnh giác, tuyệt đối sẽ không nói.”
Mạc Tê đi về phía trước hai bước, muốn nhìn rõ mặt người đàn ông, lại bị sương mù ngăn trở, một bước cũng vô pháp tới gần.
“Em không nhớ……” Trong giọng điệu có chút cô đơn.
Hắn nâng tay lên, một ngón tay chạm lên ngực Mạc Tê, nhẹ nhàng gõ hai cái, tựa như đang ám chỉ điều gì.
Sương mù càng lúc càng dày, Mạc Tê rõ ràng cảm giác được có cỗ lực lượng kéo cậu rời khỏi bức hoạ, thậm chí bóng dáng của người đàn ông cũng không thấy rõ, chỉ nghe được âm thanh mơ hồ: “Tôi đặt một kính râm trong phòng triển lãm, có lẽ nó sẽ hữu dụng với em.”
Tiếp theo, Mạc Tê bị đẩy mạnh ra khỏi mộng cảnh trong mơ, cậu liền bừng tỉnh, thấy Hạng Trác cùng Liêu Nho Học đều ngủ say, thời gian là sáu giờ sáng.
Toàn thân Mạc Tê đều là mồ hôi, may mắn trong kí túc xá có phòng tắm, cậu khóa trái cửa lại, muốn nhanh chóng đi tắm rửa.
Cậu cởi áo trên, đứng trước gương, nhìn thấy giữa ngực mình có một vết sẹo hình tròn, giống như vết đạn.
Đây chính là chỗ người đàn ông trong mộng chạm đến, Mạc Tê sờ sờ, cũng không đau, như thể đã hoà vào da thịt.
“Kỳ quái, tại sao ở đây lại có vết sẹo? Lẽ nào người đàn ông trong mộng công kích sao?” Mạc Tê nghi hoặc nghĩ.
Không giống, bộ dáng người đàn ông trong mộng, không giống như địch nhân.
Mạc Tê tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, Liêu Nho Học cũng bò dậy, mông lung nhìn Mạc Tê, sau đó mới đi rửa mặt.
Mạc Tê nhìn bóng dáng Liêu Nho Học, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu cậu thành công hoàn thành nhiệm vụ trở về hiện thực, vậy Liêu Nho Học có quên hết mọi chuyện không? Nếu Liêu Nho Học tiếp tục bị cuốn vào trong trò chơi, có còn nhớ rõ mọi chuyện phát sinh lần trước không?
Trò chơi sẽ xoá sạch ký ức của “Giáp phùng nhân”, vậy có phải đại biểu cho dù trước kia hắn từng bị cuốn vào trò chơi, nhưng một khi rời đi sẽ quên hết mọi chuyện, trước sau như một tiếp tục sống cuộc sống ở thế giới hiện thực.
Mạc Tê cách lớp quần áo đè lên vết sẹo trước ngực, bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ khó tưởng.
Có phải hắn từng lấy thân phận “Giáp phùng nhân” tham dự trò chơi, xong việc liền quên hết mọi thứ?
Kí ức đã mất, tình cảm còn lưu, cho nên mới có thể nhanh chóng thích ứng mọi thứ trong trò chơi quỷ dị này?
_Hết chương 14_