Quý Tộc

Chương 4: Tên




Hạ Nhất cảm thấy có ánh mắt khó chịu đang nhìn chằm chằm vào mình, vừa quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt kia.

Lan Dục thong dong tao nhã bước xuống bậc thang, đến gần Hạ Nhất. Ánh mắt dừng lại trên người Hạ Nhất, sau đó quay sang bức tranh trên tường.

Hạ Nhất né tránh sang một bên.

Khí chất Lan Dục cao quý, cử chỉ tao nhã, lại tràn ngập cảm giác áp lực.

“Rất thích?” Anh ta hỏi rất đơn giản.

Hạ Nhất trầm mặc.

Lan Dục không để ý đến thái độ của cô, xoay người đi tới sô pha ngồi xuống.

“Mời ngồi.” Anh giơ tay về phía Hạ Nhất.

Hạ Nhất cứng đờ nửa ngày, đi lên ba bước, ngồi ở vị trí xa Lan Dục nhất.

Mộ Bách cẩn thận bưng trà hoa thảo mộc thanh lịch cho khách.

Sau đó, phòng khách chỉ còn lại hai người.

Trà, Hạ Nhất không chạm vào; người, rũ mắt không nói gì.

Thời gian trôi đi từng chút một trong bầu không khí yên tĩnh đến lạ lùng.

Hạ Nhất lúc này đang kiềm chế đến cực hạn, ở trong hoàn cảnh xa lạ khiến cảm xúc của cô rối loạn.

Cô cụp mắt xuống, khô khan nói: “Cảm ơn anh, tôi phải về.”

“Bên ngoài còn mưa.”

Hạ Nhất ngước mắt lên, nôn nóng nhìn về phía Lan Dục, lại sửng sốt.

Lan Dục cúi đầu đùa giỡn chén trà, ngay cả động tác nhỏ cũng thư thái tao nhã, làm rung động đến cô.

Cô một lần nữa kinh ngạc trước vẻ đẹp cao quý của người đàn ông này, người mà có thể khiến người ta cảm thấy bị đe dọa. 

 

“Em đừng sợ.” Lan Dục nhìn cô.

Hạ Nhất không phải sợ, nhưng cô ấy chỉ im lặng.

Đôi mắt Lan Dục híp lại, ánh mắt càng thêm dò xét.

“Tên em?” Anh nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.

Hạ Nhất tiếp tục im lặng không đổi.

Lần đầu tiên trong đời, Lan Dục cao cao tại thượng lại cảm thấy bất lực trước cô gái không sinh ra một chút công kích nào này.

“Em sống ở đâu? Tôi sẽ cho người đưa em về.”

Hạ Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Bản thân vẫn đang hoảng loạn, đột nhiên trước mắt bao phủ một bóng người.

Lan Dục đứng trước người cô, cúi người nhìn cô.

Khuôn mặt tuấn mỹ có thể đe dọa người khác đột nhiên gần trong gang tấc, trái tim Hạ Nhất trong nháy mắt co rúm lại.

“Em sống ở đâu? Nói cho tôi biết đi.”

Lời nói vẫn như trước thanh nhã lịch sự không thay đổi, nhưng sự cưỡng chế đã đạt đến mức mạnh mẽ nhất.

Hạ Nhất tránh ánh mắt anh, tránh sang một bên, nói địa chỉ.

 

Lan Dục cười tuyệt mỹ, thân ảnh bao phủ phía trên cô cuối cùng cũng dời đi.

“Đi đi.” Anh chào cô.

Hạ Nhất đi theo đối phương ra ngoài.

Bên ngoài đại sảnh, Lan Dục bỗng nhiên nói với cô: “Lan Dục, tên tôi.”

Hạ Nhất trầm mặc liếc mắt nhìn đối phương một cái, im lặng thu hồi tầm mắt.

Cô không muốn biết tên anh.

Lan Dục khẽ cười thành tiếng.

Hạ Nhất buồn bực không thôi!

Nhìn thấy chiếc xe chở Hạ Nhất đi xa, Mộ Bách cảm thấy vẻ dịu dàng trên mặt mày Lan Dục bên cạnh như ảo giác, kinh diễm đến động lòng người!

Nhanh chóng chỉnh đốn cảm xúc, Mộ Bách đưa ra ý kiến cá nhân: “Cậu chủ, cô gái kia có hơi lạ.”

Dừng lại, trên mặt cậu ta mang theo nụ cười: “Có thể thấy cô ấy không thích cậu chủ.”

Ánh mắt Lan Dục nhìn thoáng qua trên người Mộ Bách.

Trong lòng Mộ Bách nhảy dựng lên, nhưng vẫn cười đoan trang như cũ: “Cậu chủ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đối mặt với tên và dung mạo của ngài mà tỏ ra thờ ơ không quan tâm.”

Lan Dục lẳng lặng nhìn trời mưa bên ngoài, nhớ lại ánh mắt và bộ dáng ngây thơ nhưng trong suốt của cô gái kia.

Anh rũ mắt mỉm cười.

Mộ Bách lại như bị ảo giác một lần nữa.

Lan Dục quay người: “Đi điều tra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.