Dường như trải qua một thời gian dài trầm tư suy nghĩ không nói gì , Xích Trụ mới nói︰"Bích Nhan nàng ── kỳ thật là ta tạo nên ──"
Tần Tiêu không có lập tức phản ứng lại, đợi khi hắn biết Xích Trụ chính là nói cái gì, hắn chỉ có thể á khẩu không nói gì mà trừng mắt nhìn Xích Trụ.
Xích Trụ sờ mặt Tần Tiêu, im lặng nói︰"Chuyện này ngay cả Ngôn Hoa ta cũng chưa từng nói qua, kỳ thật, là không có cơ hội để nói….” Cuối cùng, Xích Trụ thở dài, giọng nói từ từ nhỏ xuống.
"Vì cái gì?" Sau một lúc không nói gì, âm thanh của Tần Tiêu cuối cùng từ yết hầu phát ra, nhưng bởi vì quá khiếp sợ chí có thẻ nói năng lộn xộn, "Vì cái gì Bích Nhan. . . . Ngươi phải. . . Phải. . ."
Xích Trụ tựa hồ lại thở dài một tiếng nữa.
"Đó là bởi vì ta chịu đủ luôn lẻ loi một mình, thật sự chịu đủ . . ."
Cô tịch.
Giờ phút này Xích Trụ lại gây cho Tần Tiêu cảm thụ sâu sắc như vậy, giống như khi ở ngôi nhà gỗ nhỏ trong biển hoa, Xích Trụ vẫn luôn ngồi ở ngoài đưa lưng hướng về căn phòng, Tần Tiêu từ trong phòng nhìn thân ảnh cô đơn của hắn
Tịch mịch như vậy, thê lương như thế, cũng đau xót như vậy, mỗi lần nhìn một cái đều làm tâm hắn thắt chặt lại, nhìn nhìn không khỏi làm cho mắt nóng lên, ngực cũng nóng lên, ngàn vạn lần cân nhắc bản thân không cần nhìn, nhưng mỗi lần chỉ nhìn đến liếc mắt một cái, tâm liền bị khắc sau mà rơi vào.
Làm cho người ta không đành lòng dời tầm mắt đi.
"Ta không biết vào thời điểm nào mà bản thân xuất hiện nơi này, đợi sau khi ta đã ý thức được thì đã ở trong đây, địa phương này giống như chỉ có mình ta, mặc kệ có cô quạnh cỡ nào cũng không từng nghĩ tới sẽ rời đi. Ngày qua ngày năm qua năm, cảnh trí trước mắt ta không biết đã thay đổi thành bộ dạng gì, mà ta vẫn như cũ lưu lại. Ta không biết có cái gì đặc biệt hấp dẫn bản thân, trải qua ngàn vạn lần biến đổi, bên ngươi có thật nhiều yêu quái bị ta hấp dẫn mà đến, lúc đầu chúng nó luôn tấn công ta, nhưng đều bị ta nhất nhất đánh bại, cuối cùng thần phục mà xưng ta làm Vương, chỗ này cũng dần dần biến thành Quỷ Cốc.
"Quý quái ở trong Qủy Cốc càng ngày càng nhiều, tùy năm tháng mà biến đổi, ta cũng biết lực lượng của chính mình càng lúc càng mạnh, nhưng tùy theo mà đến, vẫn thật cô tịch. Ta dần dần suy nghĩ, vì cái gì chính mình lại xuất hiện ở địa phương này, vì cái gì chỉ có một mình ta là không giống quỷ quái. Trời và đất lúc đó, tất cả sinh linh đều thay đổi, mà ta lại một mình y như cũ."
"Ta tuy có sức mạnh vĩ đại, nhưng ta lại không thay đổi được cái gì, ta cứ trôi qua những thời gian không có ngày đêm như thế, hoa trì (biển hoa) cũng sẽ không thay đổi , rồi mới ta dừng lại tại nơi đó, ta tưởng không nhìn thấy những chuyện biến đổi thì sẽ không cô độc. Nhưng mà ta sai lầm rồi, ở trong hoa trì ta cảm nhận được sự cô đơn làm ta muốn phát điên lên. Không ai theo ta nói chuyện, không có ai có thể mở rộng trái tim cô đơn của ta , ta cuất hiện ở địa phương tịch mịch này, chẳng lẽ cuối cùng vĩnh viễn cô đơn sao?"
"Ý niệm này thiếu chút nữa làm cho ta sụp đổ, ta cần ai đó tới làm bạn, hắn có hình thể giống ta, sinh mệnh cùng năng lực, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta để ta khỏi tịnh mịch. Thế là ta sáng tạo ra Bích Nhan, làm cho nàng có được ý chí giống mình, cũng chia sức mạnh của mình cho nàng. Nàng hoàn toàn là dựa theo lý tưởng của ta mà sáng tạo ra, liền giống như sự chờ mong của ta, Bích Nhan toàn tâm toàn ý mà yêu ta, tiếp theo ta tự làm theo ý nghĩ của mình là làm hôn ước và chuẩn bị lập gia đình ── nhưng, vào thời điểm hôn ước, kiếp trước của ngươi, Ngôn Hoa xuất hiện ."
Nghe như thế, Tần Tiêu cảm thấy chính mình có chút chóng mặt hoa mắt, hắn phát gíac mình càng lúc càng mơ hồ không rõ chuyện, tâm càng nặng nề.
Hắn bắt đầu mơ hồ, tòan bộ những gì xảy ra, là sai lầm của ai?
Mỗi một cá nhân thoạt nhìn đều sai, mà mỗi người kỳ thật đều là người bị hại.
“Trước khi Ngôn Hoa xuất hiện, ta không biết cái gì là ái (yêu), càng không nghĩ tới mình sẽ yêu một phàm nhân, thậm chí yêu đến si mê như thế ── đối với Bích Nhan, ta rất là áy náy nhưng lại không có biện pháp gì, chỉ có thể cùng nàng giải trừ hôn ước ──"
"Đủ rồi, không cần nói lại thêm nữa." Tần Tiêu sắc mặt khó coi, hắn không cho Xích Trụ tiếp tục nói nữa, chính là mệt mỏi mà rúc vào trong lòng ngực Xích Trụ, dùng sức nhắm hai mắt lại, hắn nói, "Xích Trụ, ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, ta nghĩ nghỉ ngơi một chút. Trước khi ta tỉnh, ngươi có thể bồi ở bên người ta được không?”
Tần Tiêu cảm giác Xích Trụ càng thêm ôm chặt hắn, cùng với một trận hơi thở ấm áp (=.=), hắn nghe Xích Trụ nói một tiếng nhỏ︰"Hảo."
Rồi mới liền an tâm, liền nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự an bình hiếm có này.
Ngay lúc này, hắn thật sự không mong còn muốn cũng không nguyện nghĩ nhiều , tương lai như thế nào hắn không biết, hắn chỉ biết, giờ phút này ôn nhu cùng nhu tình của Xích Trụ, hắn sẽ nhớ kỹ
Xích Trụ thật sự một mực làm bạn với mình, khi mở mắt sau giấc ngủ đầy đủ thì nhìn thấy thân ảnh to lớn ôm mình như cũ, Tần Tiêu cảm thấy hốc mắt của mình nóng lên. Đã lâu không ngủ được an ổn như thế, trong mộng cái gì cũng không có, lần đầu tiên ấm áp, thỏai mái như thế.
Nhưng dù quyến luyến phần ấm áp này, cuối cùng vẫn phải buông ra. Biết hắn đã tỉnh ngủ , Xích Trụ nói hôn sự còn có chút chuyện cần sử lý liền rời đi
Trước lúc Xích Trụ đi, Tần Tiêu nghĩ muốn giữ hắn lại, hắn không muốn một mình ở trong căn phòng này, hắn sợ hãi những chuyện tình khủng bố nào đó lại xuất hiện.
Nhưng mà sau khi vươn tay, hắn lại không thể mở miệng giữ Xích Trụ lại, vẫn là phải nhìn thân ảnh Xích Trụ biến mất khỏi phòng.
Hắn ngơ ngác mà ngồi ở trên giường, sau khi Xích Trụ rời khỏi không lâu, Tần Tiêu ngẩn người không lâu thì như là bị cái gì hung hăng đâm bỗng chốc dùng sức nhảy xuống giường. Bất an mà hướng trên giường nhìn lại, hắn nhìn thấy một cương thi tòan thân đều hư thối đang từ trong chăn đệm đi ra. ( ghê wé >..