Quỷ Sông

Quyển 2 - Chương 8: Xác chết




Nghe những gì mà anh ta nói, tôi liền liên tưởng tới cái xác chết trôi thứ ba, mà lúc nãy người cảnh sát kia vừa mới báo cáo với Trương Lăng.

Chẳng lẽ vụ việc tôi bị té xuống bờ ruộng, không phải là một sự tình cờ, mà đã được Quỷ Sông sắp đặt trước, nhưng nó không giết được tôi, vậy là nó lại tìm ra một kẻ chết thay sao?

Nếu là như vậy, thì chắc chắn Quỷ Sông chính là một thứ, có thể giết người một cách tùy ý mà không bị ngăn cản. Vậy thì, một người bình thường làm thế nào có thể đấu lại với nó đây.

Nói tới đây, tôi liền đột nhiên nhớ tới Trương Lăng đã đi tới hiện trường của vụ án. Anh ta chính là người đã cứu sống tôi, có khi nào Quỷ Sông sẽ làm hại anh ta, nhằm để trả cơn tức này không?

Càng suy nghĩ, tôi càng cảm thấy chuyện Quỷ Sông trả thù, chắc chắn có thể xảy ra.

"Phúc Phúc, cậu làm sao vậy?"

Giọng của Nguyễn Thành Hiên vang lên, khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt, anh ta hình như có chút nghi hoặc khi nhìn thấy tôi đắm chìm trong suy tưởng, liền lên tiếng hỏi "Nãy giờ cậu đang suy nghĩ chi vậy? rốt cuộc là đã nhớ ra chuyện chi sao?"

Tôi hít một hơi lạnh, rồi đáp "Thiệt ra tôi nghĩ tới một chuyện, chính là người bạn kia đã cứu tôi, và hiện tại ảnh đang ở tại hiện trường vụ án, có khi nào Quỷ Sông vì tức giận, sẽ gây tổn thương tới ảnh hay không?"

"Chuyện này cũng có thể xảy ra đó đa".

Nguyễn Thành Hiên dù ngạc nhiên với câu nói này của tôi, nhưng anh ta cũng đưa ra quan điểm của mình, một phần chắc chắn tôi biết rằng anh ta hiểu biết sâu về Quỷ Sông, phần khác coi bộ anh ta cũng đã chứng kiến việc Quỷ Sông tức giận rồi. Nhưng nếu nói như vậy, chẳng phải Trương Lăng đang gặp nguy hiểm hay sao? Tôi nghĩ hiện tại tôi phải đi tới hiện trường vụ án, trước khi mọi chuyện không thể giải quyết được.

Tôi đứng bật dậy, hướng Nguyễn Thành Hiên mà nói "Hiện tại tôi phải đi tới hiện trường vụ án, anh có thể đi cùng tôi không?"

Nguyễn Thành Hiên im lặng nhìn tôi một lát, rồi mới chậm rãi lên tiếng "Tôi thiệt sự rất muốn đi theo cậu, nhưng mà hiện tại tôi còn có chuyện cần giải quyết, nên.."

"Tôi hiểu ý anh rồi, nếu anh đã có chuyện cần giải quyết thì cứ đi giải quyết, còn chuyện này tôi nhất định phải can thiệp, bởi vì đó chính là tánh mạng bạn của tôi".

Lời tôi vừa dứt, Nguyễn Thành Hiên ngay lập tức gật đầu, sau đó anh ta lại nói "Quỷ Sông có khả năng điều khiển xác chết, cậu nhất định phải cẩn thận đó".

"Điều khiển xác chết sao?".

Tôi gấp gáp hỏi, anh ta ừ một tiếng rồi trả lời "Đúng vậy, chỉ cần là xác chết trôi sông, là nó có thể điều khiển được".

Nói xong câu này, đột nhiên anh ta tan biến trước mắt tôi.

Đoạn, tôi gấp gáp chạy tới hiện trường vụ án, bởi vì lúc đi về nhà, tôi có nghe người ta bàn tán xôn xao với nhau về chuyện này, nên biết chắc địa điểm ở đâu.

Chỉ là lúc tôi tới nơi, đã thấy có rất nhiều người bao xung quanh để coi.

"Tới rồi, tới rồi, pháp y đã tới, có thể tiến hành giải phẫu được rồi".

Một người cảnh sát từ bên ngoài kéo theo một người, hớt ha hớt hải mở đường cho người kia đi vào bên trong.

Tôi đưa mắt nhìn người kia, liền hoảng hốt mà lảm nhảm lên tiếng "Trần... Trần Tiến Khoa sao?".

Người tên Trần Tiến Khoa này, đã từng cứu và tôi vào bệnh viện Dạ Nguyệt, nhưng rõ ràng lúc đó, y tá nói anh ta là đội trưởng cảnh sát của khu vực Hàm Võ, chứ không phải là pháp y? Vậy rốt cuộc chuyện này là làm sao đây?

Trương Lăng vừa nhìn thấy Trần Tiến Khoa, liền lớn tiếng nói "Cuối cùng thì cậu cũng chịu về đây rồi".

Trần Tiến Khoa mỉm cười, nét mặt có chút đùa giỡn, đáp "Anh cứ gọi liên tục vào số điện thoại của tôi, làm sao tôi có thể từ chối được chứ, với lại vừa hay tin Tiểu Lộc - cánh tay phải đắc lực của anh hiện tại đã không thể cùng anh về quê, thì tôi bỏ mặc anh một mình ở đây? không phải là không có nghĩa khí anh em hay sao?"

Nghe những lời của Trần Tiến Khoa nói, Trương Lăng liền cười khẩy một cái, rồi thúc giục anh ta tiến hành giải phẫu thi thể.

Thông qua cuộc trò chuyện lúc nãy của hai người đó, tôi cơ bản biết được một điều, có lẽ hai người họ là bạn đồng nghiệp với nhau.

Những vụ giải phẫu như vậy, tôi nhớ từ nhỏ tới giờ chưa từng chứng kiến qua, nhưng mà lúc này lại cảm thấy rất bình thường, thay vì sợ hãi như tôi tưởng. Nó luôn mơ hồ cho tôi cảm giác, hình như tôi đã từng coi qua một lần ở đâu đó rồi.

Trần Tiến Khoa nhanh chóng lấy ra bộ dụng cụ, chuyên dùng để giải phẫu thi thể người, anh ta đưa con dao đâm vào da, một dòng huyết dịch ngay lập tức chảy ra, sau đó anh ta điêu luyện gấp từng phần một để quan sát. Coi bộ anh ta đã thực hiện việc này rất nhiều lần, nên không hề có sự chần chừ nào.

Sao một vài phút trôi qua, Trần Tiến Khoa cuối cùng cũng không lại vết mổ, anh ta hướng về phía Trương Lăng mà nói "Sau khi phẫu thuật, tôi có thể chắc chắn đưa ra nguyên nhân sơ bộ về cái chết, chính là bị đuối nước biển, bởi vì trong bụng chứa khá nhiều nước biển, ngoài ra thì chẳng có một nguyên nhân nào hết gây ra tử vong. Tôi cho rằng, người này bị ai đó quăng xuống biển, sau khi chết liền vô tình xuôi theo dòng nước của sông Hậu, mà trôi tới vùng này".

Lời của Trần Tiến Khoa vừa dứt, khiến tôi đột nhiên mơ hồ nhớ tới một chuyện, hình như tôi cũng đã từng đọc qua kết luận về cái chết tương tự ở trong một bộ hồ sơ nào đó. Còn thảo luận với một người cảnh sát nữa rồi có thêm một người tên là Phan Chánh Minh kiên quyết muốn phẫu thuật, để xác minh cái chết của anh trai mình.

"Lẽ ra tôi đã không chết".

Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn luận về kết quả khám nghiệm tử thi, thì một giọng nói lạnh lẽo, ở phía trong truyền vào tai tôi.

Tôi nước một ngụm nước miếng nhìn sang, thì trông thấy cái xác chết kia bắt đầu cử động, đầu tiên là khóe miệng, sau đó là ngón tay, và cuối cùng là cả cánh tay đang vẫy vẫy về phía tôi.

Tôi tròn bự đôi mắt nhìn, cái gì? xác kia rõ ràng đã chết, lúc nãy còn bị Trần Tiến Khoa giải phẫu, sao lại hiện tại lại có thể cử động như vậy được chứ?

Còn chưa kịp định thần, thì cái xác kia đột ngột mở mắt ra, ánh mắt chứa đầy máu đỏ, và có vẻ nó đang trào xuống.

Cảm thấy có điều bất ổn, tôi ngay lập tức dụi dụi đôi mắt, nhìn chỉ một lần nữa, chỉ là lúc này lại nghe cái xác kia lên tiếng "Sao tôi lại là kẻ thế mạng chứ.. Tại sao?"

Một giọng đàn ông trung niên vang lên, thanh âm vang vang, như từ cõi âm ti vọng lên vậy

Tôi như thể bất động, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm vào cái xác, đồng thời phát hiện ra, mỗi lời nói phát ra từ trong miệng, thì cũng đồng nghĩa với một dòng dịch huyết màu đỏ tươi từ trong họng như trào ra, cảnh tượng vô cùng kinh dị.

Tuy tôi vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng đã tiêu hóa được những lời nói kia, trên cơ bản hình như nó đang muốn ám chỉ về việc nó chết có liên quan tới tôi.

"Nhưng mà, rất nhanh thôi mày cũng sẽ như vậy thôi".

Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, cùng với nội dung hết sức kinh dị, nó khiến sống lưng của tôi bắt đầu lạnh toát, mồ hôi khắp người đổ ra như mưa, thấm đẫm hết trên áo, câu nói này rốt cuộc là gì? không lẽ người chết kế tiếp vẫn là tôi sao? Quỷ Sông thực sự không muốn cho tôi sống sao?

Lúc này đầu óc của tôi bắt đầu rối ren lên, theo như những lời đó, tôi chắc chắn người chết kia đã biết ít nhiều về Quỷ Sông và hành động kế tiếp của nó. Chỉ có điều, tại sao Quỷ Sông lại cho người chết kia làm vậy? Không lẽ nó muốn báo trước cho tôi biết, để tôi sợ hãi sao?

Cái xác kia lúc này đột nhiên lại cười lớn, máu từ trong miệng của nó trào ra liên hồi.

"Rầm".

Một tiếng sấm vang lên, khiến cho tôi giựt mình, mọi người xung quanh cũng có vẻ ngạc nhiên ngước nhìn, bởi vì bầu trời không có dấu hiệu mưa gió, sao lại đột nhiên có sấm sét chứ?

Đồng thời, cái xác kia cũng trở lại hình dạng lúc đầu, là một cái xác chết trôi bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lúc này tôi bắt đầu hoang mang nhìn mọi thứ, tới tột cùng thì chuyện gì đã xảy ra? không có hình ảnh kinh dị của cái xác, và không có dòng máu từ miệng của nó trào ra. Với lại những lời nói kia, có đúng là thật? hay là do chính tôi tự tưởng tượng ra?

Tôi đem theo những dòng suy nghĩ mù mờ đó về nhà, đoạn đường từ chỗ xác chết về tới nhà cũng không phải là quá xa, chỉ là tâm trạng tôi có chút không ổn, khiến cho bước chân cứ lảo đảo, nên cũng bước đi khá chậm.

Mùi nhang khói đột ngột phủ khắp mọi nơi, nó vô tình che lấp đi mọi thứ, làm cho tôi không thấy đường đi.

Mơ hồ trong đó đôi mắt của tôi, hình như trong thấy có một chàng trai độ khoảng 18 tới 20 tuổi gì đó, đang quỳ gối trước một ngôi đền với kiến trúc cổ xưa.

Từ bên trong ngôi đền xuất hiện một ông già, dáng vóc oai hùng, khí chất bức người. Làm tôi nghĩ ngay tới một vị tiên nhân nào đó hơn là một lão già bình thường.

Vừa nhìn thấy ông ta, chàng thanh niên kia liền bái lạy, sau đó nói gì đó mà tôi nghe không rõ.

Ông ta nói vài tiếng, tuy không nghe thấy, nhưng mà tôi cảm nhận được, giọng nói này mang theo khí tức vô cùng lớn.

Chàng trai kia nói thêm gì đó, rồi cuối cùng bước theo ông ta vào trong đền.

Bầu không khí bỗng dưng chìm vào im lặng, không một âm thanh nào.

Lúc này tôi cảm thấy tò mò, liền ngay lập tức lê bước chầm chậm tiến tới chỗ hai người kia, giữa làn khói nhang ngập tràn.

"Phúc Phúc, tìm được cậu thì hay quá".

Bất chợt có một giọng nói vang lên bên tai, tôi giựt mình một cái, liền bình tĩnh nhìn sang, lúc này làn khói nhang dày đặc ngay lập tức biến mất, chỉ còn lưu lại trước mắt tôi là vẻ mặt hoang mang của một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.