Quý Nhân

Chương 15




Bàn tay chàng thuận thế đặt trên ngực Diệp Lăng Vũ cách lớp vải mềm khẽ xoa, Diệp Lăng Vũ rên nhẹ một tiến đẩy ra, Ngô Dung bắt đầu cởi xiêm y của nàng, chàng cắn vành tai Diệp Lăng Vũ, thấp giọng nói: “Nương tử có phát hiện không, nơi này của nàng đầy đặn hơn trước đây rất nhiều?”

Khi mới thành thân, một tay của chàng cũng đủ nắm ngực của Diệp Lăng Vũ, mà bây giờ một bàn tay lại nắm không xong. Diệp Lăng Vũ đỏ mặt lắc đầu, nàng cũng không biết tại sao lại thế, ngực không chỉ đầy đặn hơn mà còn rất mẫn cảm, chỉ cần Ngô Dung vừa chạm vào nàng đã không nhịn được mà chào đón, càng muốn thêm nhiều âu yếm.

……

Lần này Diệp Lăng Vũ thật xấu hổ, cúi đầu hung hăng cắn trên cổ Ngô Dung một cái, Ngô Dung bị đau đến hít hà.

Tuy Diệp Lăng Vũ cảm thấy xấu hổ nhưng nàng cũng không thể thừa nhận rằng đổi cái địa điểm hoan ái cảm giác quả thật rất khác lạ, ít nhất bởi vì khẩn trương dè dặt khiến nàng trở nên mẫn cảm hơn, cảm giác càng thêm rõ ràng mãnh liệt, bởi vậy càng dễ đạt tới cao trào.

Nhất là Ngô Dung khi khoe khoang thể lực mà ôm nàng đứng lên ở trong thư phòng đi tới đi lui giao hoan, nàng cuối cùng cũng không kìm nén nổi khoái cảm kích thích mà cả người run rẩy lên tới đỉnh núi, khiến cho Ngô Dung cũng không kiềm chế được được phóng thích trong cơ thể nàng.

Ngô Dung ôm nàng ngồi trở lại ghế tựa, kỳ thực chàng cũng đã mệt đến mức đi đứng như nhũn ra, tư thế hoan ái yêu cầu cao độ này người bình thường không thể chịu đựng được, may mà bây giờ còn trẻ nên mới chơi được như thế.

“Cảm giác rất tốt phải không?”

Diệp Lăng Vũ “hừ” một tiếng.

Đôi khi người đàn ông này khiến cho nàng không biết nên đối mặt thế nào nữa, có lúc nhìn rất ổn trọng, có khi lại chính là một hoa hoa công tử, xem ra trước đây chàng không thiếu quá phong hoa tuyết nguyệt.

Hừ, về sau nàng nhất định phải giám sát chặt chẽ mới được!

Sáng hôm sau, Diệp Lăng Vũ thấy bụng hơi đau, nàng không muốn lộ ra nhưng sau khi rời giường bụng lại càng ngày càng đau hơn.

Ngô Dung yêu vợ như mạng, lập tức sai người đi mời lão đại phu lại đây.

Ông lão bắt mạch cho Diệp Lăng Vũ, chẩn đoán một hồi mới đi ra ngoài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Ngô Dung: “Vợ chồng thắm thiết là chuyện tốt, nhưng cũng phải quan tâm tới đứa bé trong bụng một tí chứ.”

Ngô Dung không nói được gì, một lúc sao mới vui mừng hỏi: “Nương tử của tôi có thai?”

Lão đại phu cười gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, có thai. Lúc đầu ta còn lo lắng con bé thuộc cung hàn không dễ thụ thai, may là khoảng thời gian trước điều dưỡng rất tốt, nhanh như vậy đã có kết quả.”

Ngô Dung kích động không nói nên lời, trên cõi đời này chàng lại có thêm một người thân… còn là người có huyết thống tương liên với chàng.

“Ba tháng đầu mang thai không nên sinh hoạt vợ chồng, đêm qua hai người nhất định là quá độ cho nên tôn phu nhân mới có triệu chứng lưu sản.”

Ngô Dung khẩn trương, vội vàng nói: “Đại phu, xin hãy dốc lòng giữ lại đứa bé, dù tốn bao nhiêu cũng không quan trọng.”

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chỉ cần uống mấy thang thuốc dưỡng thai là được rồi, quan trọng là sau này hai vợ chồng phải cẩn thận dưỡng thai mới được, ngàn vạn lần không được lỗ mãng tham hoann nữa. Ngày tháng còn dài, đừng vì nhất thời mà phải hối hận.”

Ngô Dung hơi ngượng ngùng, liên tục gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”

Diệp Lăng Vũ có thai, cả nhà vô cùng vui mừng.

Vương thị vốn định ở lại chăm sóc con gái, nhưng Từ thái quý phi lại trực tiếp đưa hai lão ma ma chuyên chăm sóc cho các phi tần có thai trong cung tới, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, đáng tin hơn Vương thị nhiều, mà Vương thị cũng không có cách nào rời khỏi đại trạch nhà họ Diệp lâu, bà đành khuyên răn con gái vài câu, lưu luyến rời đi nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Tuy lúc đầu Vương thị không hài lòng con gái kén rể người ngoài, nhưng sau khi thành thân biểu hiện của Ngô Dung khiến cho Vương thị nhìn chàng với cặp mắt khác xưa, bà càng ngày càng thấy Ngô Dung là một người đàn ông đáng tin cậy, hơn gấp nhiều lần tên Vương Sùng Nghĩa cháu bà, vì thế oán trách cũng dần tiêu tan.

Cho đến khi biết thân phận thật sự của Ngô Dung, Vương thị giống như bị sét đánh ngang tai, khiến bà thất thần mấy ngày liền. Con gái lớn tuy kết hôn muộn nhưng lại có phúc quá, không ngờ có thể lấy một người tôn quý như vậy.

Từ đó, Vương thị không bao giờ kén cá chọn canh dè bỉu Ngô Dung nữa, cũng không nhúng tay vào chuyện nhà của Ngô Dung và Diệp Lăng Vũ, thậm chí không bao giờ nghĩ tới Ngô Dung là người ở rể.

Mọi người thay đổi thái độ như vậy cũng chỉ vì lợi ích, Ngô Dung cũng không để ý đến những chuyện này, chỉ cần mọi người tử tế với nhau, chàng cũng sẽ không đụng chạm tới họ.

Diệp Lăng Vũ uống thuốc dưỡng thai, thai nhi liền ổn định rất nhiều, nàng cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

Diệp Lăng Vũ thấy mình thật sự rất đoảng, sau này nàng nghe các ma ma trong cung nói, ngực của nàng lớn hơn, cơ thể mẫn cảm chính là ảnh hưởng của có thai. Đã có dấu hiệu như vậy mà nàng với Ngô Dung chỉ biết ngồi thảo luận đến thảo luận đi, lại không nghĩ đến nàng mang thai.

Lại nói, cũng bởi vì lúc trước đại phu nói Diệp Lăng Vũ cung hàn khó thụ thai, vì thế hai người cứ nghĩ rằng phải điều dưỡng ít nhất một năm mới đượng, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.

Trong thời gian Diệp Lăng Vũ dưỡng thai, Ngô Dung thay nàng quản lí việc làm ăn của Điển Đương Hàng và Khởi Tú Các, không thấy chàng bận rộn hơn là bao, cũng không thấy chàng lo lắng tới việc buôn bán, nhưng cuối tháng lợi nhuận ghi trên sổ tăng lên rất nhiều.

Diệp Lăng Vũ xem sổ sách Ngô Dung đưa, vừa vui mừng lẫn xót xa.

Ngô Dung hỏi nàng: “Làm sao vậy?”

Diệp Lăng Vũ thở dài, nói: “Lúc trước vì Khởi Tú các thiếp phải lo lắng mọi bề, muốn kéo thêm một người khách mà phải đi theo đám phu nhân tiểu thư cả ngày trời, cùng bọn họ du ngoạn, ngày lễ ngày tết tặng quà cáp, đôi khi còn không biết số tiền bỏ ra có bằng với chỗ thu lại hay không nữa. Mặc dù vậy, bọn họ còn nghĩ là đã nể mặt thiếp lắm rồi. Giờ xem, chàng dễ dàng lấy được mối làm ăn từ hoàng gia, chỉ cần chế tác quan phục cũng đủ để chúng ta sống sung túc rồi.”

“So với cả một đất nước thì chút lợi tức nho nhỏ đó có tính gì? Hoàng huynh sao có thể luyến tiếc ban cho ta? Ta cũng chỉ dựa vào xuất thân kiếm chút lợi mà thôi.” Ngô Dung cười nói.

Diệp Lăng Vũ lại thở dài, nói: “Thiếp biết, từ xưa đến nay làm ăn với các quan lớn mới có thể kiếm được tiền nhiều.”

Đây cũng là lí do khi được Đặng Chi giúp đỡ nàng luôn nhớ mãi không quên, nàng không dám phá vỡ quan hệ này, nếu không nhà họ Diệp càng khó khăn hơn.

Sở dĩ Ngô Dung muốn Hoắc Thuần trao cho quyền may quan phục không phải vì tiền bạc, dù sao số lượng quan viên cũng có hạn nên may quan phục cũng chỉ có một số lượng nhất định mà thôi, cái chàng muốn là những cái lợi ẩn sau việc may y phục cho hoàng gia kia.

Thời đại này dân chúng đối với hoàng gia có tâm lí sùng bái mù quáng, dù là quan to quý nhân cũng không ngoại lệ, một khi hàng hóa mang cái mác “Cống phẩm” thì giá trị sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Khởi Tú Các mang danh “Làm y phục cho hoàng gia, quan gia”, ngay lập tức địa vị của cửa tiệm sẽ cao cấp hơn nhiều, những khách hàng ngày xưa coi thường Khởi Tú Các thì nay cũng thường xuyên lui tới, hy vọng có thể mặc thứ xiêm y cùng đẳng cấp với hoàng tộc.

Mà hơn hết là hy vọng kết giao cùng với quan lại, tiểu thương. Bọn họ không sánh bằng Khởi Tú Các, sẽ dần đưa Khởi Tú Các lên vị trí hàng đầu, lúc đó chàng cứ yên tâm mà hưởng lợi.

Chỉ cần hoàng tộc Hoắc thị không sụp đổ thì Khởi Tú Các cũng sẽ ngày càng ăn nên làm ra, hơn nữa còn là độc quyền, không ai dám cạnh tranh.

Ngô Dung nghiền ngẫm, mua bán độc quyền cũng chỉ có ở cái thời phong kiến này thôi. Trong thế giới trước đây của chàng, dù là dạng lũng đoạn kinh tế nào đều sẽ có người cạnh tranh, còn có chế tài xử phạt kẻ lũng đoạn kinh tế đó thôi.

Diệp Lăng Vũ chán nản, phụ nữ có thai luôn dễ thay đổi cảm xúc, nàng lúc này cũng không ngoại lệ, nói: “Thiếp nghĩ đã lâu, thiếp thấy nữ nhân làm buôn bán đúng là rất khó khăn, sau này thiếp sẽ không quản lí nữa, dù gì chàng cũng làm tốt mà.”

Có chút dỗi hờn, có chút tùy hứng, thêm một chút thử.

Ngô Dung sảng khoái đồng ý: “Được, nếu nàng đã nghĩ như vậy thì được thôi, sau này chỉ cần ngoan ngoan ở nhà làm cô vợ nhỏ là được rồi.”

Diệp Lăng Vũ nghi ngờ nhìn chàng.

Sao chàng lại nói chuyện thoải mái như vậy? Hay là chàng cũng thích loại phụ nữ suốt ngày ở nhà không bước chân ra khỏi cửa?

Ngô Dung uống nửa chén trà xong mới chậm rãi nói: “Chỉ cần nàng không sợ ta lén trữ tiền riêng, rồi lại dùng chỗ tiền đó bao nuôi tám người, mười người phụ nữ khác bên ngoài thì nàng cứ việc lười biếng đi.”

Diệp Lăng Vũ nổi giận, nắm tay đấm vào ngực chàng, mắng to: “Ngô Dung! Chàng thật khốn kiếp!”

Ngô Dung ha ha cười, nhưng lại nói ra những lời tàn khốc: “Ta dư sức nuôi tám người, mười người phụ nữ bên ngoài. Nếu nàng không khác gì những người phụ nữ đó ta việc gì phải nuôi mỗi mình nàng? Người phụ nữ một khi đã chủ động đặt mình vào vị trí bị chi phối, thì đừng oán trách bị đàn ông cô phụ.”

Nước mắt Diệp Lăng Vũ không ngừng rơi xuống, cánh tay cũng dần không có sức lực.

“Khốn kiếp, chàng coi thường người khác, coi thường người khác, hu hu……”

Ngô Dung nói: “Lúc trước ta thích bà chủ Diệp thông minh giàu nghị lực, thích con người mạnh mẽ quyết đoán, sau này vẫn vật. Thế nhưng, ta sẽ không bao giờ thích một Diệp Lăng Vũ ăn bám giống như sâu gạo, sẽ mãi thế, cho dù nàng sinh con của ta, là mẹ của con ta cũng vậy.”

Nếu Diệp Lăng Vũ cũng giống như phần đông nữ nhân cổ đại, thì một người từ hiện đại đến như chàng sao có thể để mắt tới chứ?

Chàng thực sự sẽ không thích một người vợ suốt ngày chỉ xoay quanh con cái, tã, những việc lặt vặt trong nhà, chàng giải phóng vợ mình khỏi những việc nhà vụn vặt, cho nàng một khoảng trời để tự do bộc lộ tài năng, nàng cớ gì phải tự nhốt mình trong bốn góc tường chật hẹp chứ?

Nếu nàng thích nhàn nhã ở nhà làm quý phu nhân nhà giàu cơm áo dâng tới tận miệng, thì nàng sẽ phải chấp nhận đối xử không công bằng như những phu nhân nhà giàu khác…… Đàn ông dùng tiền nuôi nàng thì cũng có thể lấy tiền đi nuôi nhiều người phụ nữ khác, chẳng qua anh ta cho nàng cái danh vợ cả mà thôi.

Diệp Lăng Vũ gục vào lòng Ngô Dung khóc một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhưng lúc này lại ngập tràn vui vẻ, hỏi: “Ngô Dung, chàng thực sự thích thiếp như thế sao?”

Ngô Dung gật gật đầu, giờ chàng đã biết phụ nữ có thai dễ thay đổi cảm xúc là thế nào rồi, một lát khóc một lát cười, thật sự đau đầu.

Chàng biết thứ Diệp Lăng Vũ cần không phải là sự cưng chiều sủng ái của chàng, điều nàng muốn là được thừa nhận, được tôn trọng cùng với một ít áp lực. Người phụ nữ như Diệp Lăng Vũ, càng tạo cho nàng áp lực thì nàng càng có động lực để tiến lên, nếu thực sự nuôi nàng trong nhà, không chừng hai ba năm sau nàng sẽ héo rũ, trở nên khô khan không thú vị, đàn ông cũng không còn hứng thú với nàng nữa.

Diệp Lăng Vũ lung tung quệt nước mắt, ôm lấy bả vai Ngô Dung, cười nói: “Vậy thì sau này chàng phải tiếp tục thích thiếp như thế nha. Chờ thiếp sinh cục cưng xong, thiếp sẽ tiếp tục làm bà chủ Diệp oai phong lừng lẫy cho chàng xem. Hừ, xem sau này còn ai dám giễu cợt thiếp không, thiếp có phu quân bênh vực đấy.”

Đương nhiên Diệp Lăng Vũ sẽ không cam tâm làm sâu gạo, nàng chỉ chán nản nhất thời mà thôi. Lúc này được Ngô Dung cổ vũ liền lấy lại can đảm, tràn đầy nhiệt tình cùng mơ ước đối với tương lai.

Ngày hôm sau, Song Vân thừa dịp Diệp Lăng Vũ ở một mình, đi đến trước mặt nàng xin nàng ban hôn.

Diệp Lăng Vũ kinh ngạc. Song Vân từng này cũng không còn nhỏ, lúc trước nàng luôn nghĩ Song Vân có ý với Ngô Dung, còn muốn gả Song Vân đi thật nhanh, lại không ngờ Song Vân đã tìm được ý trung nhân rồi.

“Ta còn định tìm cho em một người thích hợp nhưng sau khi kết hôn có quá nhiều chuyện xảy ra nên chưa lo cho em được. Em để ý tới ai vậy?”

Sau khi ông Diệp qua đời Diệp Lăng Vũ một tay chống đỡ gia nghiệp, Song Vân là nha hoàn bên người Diệp Lăng Vũ nên đi theo nàng cũng nếm không ít khổ, có khi ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn Diệp Lăng Vũ bị nhục nhã, đều là Song Vân cam chịu giùm nàng, vì vậy Song Vân đã bị không ít gã đàn ông quấy rối.

Vậy nên Diệp Lăng Vũ rất biết ơn Song Vân, cũng cảm thấy có lỗi rất nhiều, nếu Song Vân thực sự cầu xin nàng làm người phụ nữ của Ngô Dung, nàng không biết mình có thể tàn nhẫn cự tuyệt hay không nữa.

Song Vân chút ngượng ngùng nói: “Không phải nô tỳ thích người nào hết, mà do An Triết gần đây cứ năm lần bảy lượt cầu hôn nô tỳ, còn nói chàng ấy xin cô gia rồi, cô gia đã đồng ý,nhưng cô gia nói chuyện của nô tỳ phải được tiểu thư cho phép mới được.”

An Triết tuy còn trẻ nhưng khá già dặn. Chàng thích Song Vân từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng không dám có ý định gì với nàng. Nàng là đại nha hoàn bên cạnh chủ mẫu, ở thời này đại nha hoàn thường là vợ bé hoặc nha hoàn thông phòng của nam chủ nhân tương lai, trừ phi chủ nhân chỉ hôn, bằng không đừng hòng mơ mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.