Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 46




Liên Vũ Phàm – người vẫn còn đang trong trạng thái say rượu và đau đầu, nhìn thấy "Giám đốc quan hệ công chúng" mới phía sau thì càng đau hơn, dứt khoát ngồi trên băng ghế trong phòng tập nhảy để nghỉ ngơi, dùng tay vỗ lên trán hai lần.

"Úc Hoa kêu tôi tới làm, còn anh ta thì sao?" Liên Vũ Phàm hỏi.

"Anh ấy đi đàm phán hợp đồng tuyển tú cho Nguyên Lạc Nhật, nên đã ra ngoài rồi." Chân Lê tri kỷ giải thích dùm cho Úc Hoa.

"Liên quan gì tới tôi chớ?" Nguyên Lạc Nhật chỉ vào mình, hắn cũng chưa biết Úc Hoa chính là người áo đen, cũng vô cùng chán ghét cái người giám đốc nhân sự máu lạnh này, nhíu mày nói, "Tuyển cái gì tú cái gì chớ, tôi còn phải học tập đó."

Chân Lê cũng không khuyên hắn, dù sao đến lúc đó thì Úc Hoa cũng có biện pháp để Nguyên Lạc Nhật đi, sự khác biệt chỉ là một là ngoan ngoãn mà đi hai là miễn cưỡng mà đi thôi.

Liên Vũ Phàm chậm rãi uống một ly nước, đi đến trước mặt của chú Husky nhỏ, hắn đương nhiên không biết con Husky là kẻ phá hoại 192, chỉ cho là một con chó do Úc Hoa mua về.

"Úc Hoa mua thứ này làm gì?" Liên Vũ Phàm xoa đầu bé Husky, bé Husky mở đôi mắt nhỏ màu xanh ra, trong mắt tràn đầy "Tui không muốn sống nữa".

"Lúc phát sóng trực tiếp dùng để hút fans đó," đây là cái cớ mà Chân Lê suy nghĩ giúp Úc Hoa nguyên một đêm hôm qua, "Các chương trình phát sóng trực tiếp mà có thu cưng đang rất đương hoan nghênh, Husky thì lại là một nhân tài kiệt xuất đó. Phòng làm việc của chúng ta đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, các loại mô hình đều phải thử qua một chút chớ."

Liên Vũ Phàm nói: "Nhưng con Husky giống như là sắp chết, bộ dạng nó ốm yếu như vậy, còn không ăn cơm, có thể sống được bao lâu? Úc Hoa sao lại không mua một con tốt hơn chứ?"

Chân Lê biết đó là do kẻ phá hoại 192 khi biến thành một con chó bởi vì không muốn sống nữa nên muốn tuyệt thực, nhưng mà hắn không nói gì cả, con chó mà Úc Hoa mua lại là kẻ phá hoại 192, chuyện này quá trùng hợp rồi, rồi sẽ khiến cho Liên Vũ Phàm lại một lần nữa nghi ngờ Úc Hoa, cho nên lúc này hắn chỉ chọn cách im lặng.

Cũng may Liên Vũ Phàm tự mình nghĩ ra cậu trả lời: "Chắc chắn là do con chó này bị bệnh nên mới bán rẻ, Úc Hoa keo kiệt muốn chết, mua cái gì cũng toàn mua đồ rẻ."

Đến bây giờ mà trong phòng làm việc vẫn còn bay mùi Formaldehyde, duy nhất chỉ có hai cây trầu bà vàng hút Formaldehyde là tự Liên Vũ Phàm nhịn không nổi nữa nên tự bỏ tiền ra mua, nếu không phải ở chỗ này là kẻ phá hoại hay dị năng giả, thể chất khác hẳn với người thường, Formaldehyde sẽ không tạo thành tổn hại đối với cơ thể bọn họ, thì việc làm của Úc Hoa sẽ tương đương với việc giết người từ từ!

Chân Lê không muốn mọi người chú ý quá nhiều đến bé Husky, sợ nó sẽ lòi ra thân phận của kẻ phá hoại 192, nên hắn đã đề cập tới số tiền mà mình kiếm được vào ngày hôm qua, đây xem như là một khoản lãi lớn nhất kể từ khi văn phòng thành lập, rất đáng để ăn mừng.

Nhắc tới chuyện ngày hôm qua, Liên Vũ Phàm nói: "Ngày hôm cũng nhờ có cậu treo đầu dê bán thịt chó, kịp thời ăn hết thùng phiếu và những tờ giấy. Lúc đó ở tầng một có nhiều người như vậy, nhỡ đâu tờ giấy viết số điện thoại của kẻ phá hoại 192 biến thành bom, thì nỗ lực của chúng ta cũng đều vô ích."

Bé Husky nghe được chuyện tờ giấy thì lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Chân Lê, ánh mắt hung tợn. Ban đầu nó muốn dùng khách hàng của chương trình bốc thăm ở tầng một để trở thành con tin, ai ngờ khi mở app điện thoại ra lại không thấy được cái quả bom lớn nhất kia, thì ra là cái tên phế vật mới vượt qua có 4 cấp đã phá đi kế hoạch của nó!

Husky gian nan đứng dậy, hung tợn mà ăn thức ăn cho chó, nó muốn trả thù, nó không thể đói chết được!

Ọe, đây là thức ăn cho chó gì vậy, hương vị quá tệ! Khứu giác và vị giác của nó vô cùng nhạy, chỉ cần cắn một miếng là biết bên trong có pha thịt thối, dầu thải, hương liệu và chất dẫn dụ thức ăn cho chó để che đậy cái mùi thối đó......

Đây nhất định là thứ thức ăn cho chó kém chất lượng do tên Úc Hoa ma quỷ kia mua, mục đích là muốn tra tấn nó.

Ọe...... Bé Husky chống lại cơn buồn nôn, ăn thức ăn cho chó vô cùng khó khăn.

"Tôi chỉ là ăn một chút mà thôi," nghe Liên Vũ Phàm khích lệ mình, Chân Lê có chút ngượng ngùng, "Anh mới là công thần lớn nhất, có phải anh là người giúp khôi phục trung tâm thương mại khi bị đánh bom không? Hôm qua tôi thấy anh đứng bật động dựa vào tường, có phải là bị thương hay không?"

Liên Vũ Phàm luôn tỏ ra rất hàm súc, hắn cho rằng đây là chuyện mình nên làm: "Tôi chỉ bị thương nhẹ và gãy xương sống, nhưng mà người áo đen đã dùng hệ thống của kẻ phá họi 192 đôi lấy thuốc trị liệu, khoa học công nghệ của hệ thống các cậu thật tiên tiến, sau khi tôi uống xong thì khỏi hẳn."

Bé Husky sau khi ăn xong thức ăn cho chó thì mãnh liệt ngẩng đầu, hóa ra lý do mà ngày hôm qua tòa nhà không nổ là do mày mà ra!

Còn có Nguyên Lạc Nhật, là tên này đã lừa gạt nó, nên nó mới bị trúng kế.

Phòng làm việc ba người, cộng với người đàn ông áo đen Úc Hoa, tất cả đều là kẻ thù của nó!

"Áuuuuuuuuuuuuuuuu!" Bé Husky thê lương mà tru lên một tiếng, nó sa sút đến mức không được ăn ba bữa một ngày mà phải ăn thức ăn cho chó, tất cả đều là do những người này!

Sau khi tru lên, bé Husky lao tới định cắn vào cổ Liên Vũ Phàm..

Nó bị dây thừng trói lại, trong phạm vi của dây thừng có thể lại gần thì chỉ có Liên Vũ Phàm, người không hề phòng bị con chó này.

Liên Vũ Phàm có thần kinh phản xạ rất mạnh, làm sao có thể bị một con chó cắn. Hắn hơi xoay người lại, vừa nhấc cánh tay lên thì con Husky cắn trúng ống tay áo của hắn, xé rách một miếng vải.

"Sao con chó này lại cắn người? Sẽ không có bệnh chó dại đi?" Liên Vũ Phàm không chút hoang mang duỗi tay ra, xách phần gáy của bé Husky, lập tức chế phục được con chó này.

"Hẳn là không có bệnh chó dại," Chân Lê biết nguyên nhân khô khan nói, "Có lẽ là nó nhìn anh không vừa mắt."

"Không đâu, hồi nhỏ tôi cũng có nuôi một con chó, chó nó cũng không ghét tôi." Liên Vũ Phàm nhìn thấy trên bàn có một cái rọ mõm vịt cho chó, thuận tay cầm lấy mang vào cho bé Husky, "Đề phòng cắn người, sau này thì mang rọ mõm đi, không ăn cơm thì không cho tháo rọ mõm ra, đồ dùng thú cưng ai mua mà đầy đủ vậy."

"Úc Hoa......" Chân Lê nói.

Hành động ngày hôm qua kết thúc chưa tới 11 giờ sáng, lúc Chân Lê trở lại phòng làm việc đã là buối tối 7 8 giờ, khi đó thì cả người Úc Hoa ướt sủng, giống như đã ở trong mưa rất lâu rồi. Sau khi Úc Hoa rời đi, Chân Lê nhìn thấy những món đồ dùng để huấn luyện chó chất thành một đống ở trong góc, và đoán rằng những thứ này là do Úc Hoa mua lúc dầm mưa.

"Còn có lồng sắt này," Liên Vũ Phàm vừa lòng nói, "Nhốt vào đi, kẻo để nó đi tiểu tầm bậy tầm bạ."

Thấy bộ dạng thuần thục của hắn, Chân Lê nói: "Trước kia anh đã nuôi chó rất nhiều năm rồi sao?"

Liên Vũ Phàm im lặng chút rồi mới nói: "...... Khi tôi còn nhỏ thì cha tôi không thường xuyên ở nhà, tôi cũng không thân với mẹ tôi, cho nên mới nuôi một con thú cưng cho đỡ cô đơn. Sau khi tham gia huấn luyện người thủ hộ, tôi cũng từng tham gia huấn luyện chó cảnh sát."

"Người thủ hộ còn cần phải huấn luyện chó cảnh sát sao? Thế giới này không có siêu động vật à?" Nguyên Lạc Nhật hiếu kỳ hỏi, con vẹt của hắn được tổ chức mang đi nghiên cứu rất là lâu, cuối cùng xác định chỉ là một con vẹt bình thường, cho nên đã được gửi đên sở thú để nuôi dưỡng.

"15 năm liền trên thế giới không có xuất hiện kẻ phá hoại, không có kẻ phá hoại, Tổ Chức Thủ Hộ tồn tại cũng không có ý nghĩa gì. 5 năm trước, tổ chức nói với chúng tôi là bọn tôi có thể chọn khóa thực tập nghiệp vụ thứ hai mà bọn tôi thích trong thời gian rảnh rỗi, lúc đó tôi đến thực tập huấn luyện chó cảnh sát, sau đó......" Liên Vũ Phàm không nói nữa, mà là liếc mắt nhìn Chân Lê một cái.

Sau khi Chân Lê tới, cục trưởng Tiêu gọi Liên Vũ Phàm từ đội huấn luyện chó cảnh sát tới khu Húc Dương để điều tra thân phận của Úc Hoa.

Những người thủ hộ đều có thân phận riêng ở bên ngoài, giống như đám người Vưu Chính Bình thì tương đối ham chơi, cho nên bọn họ trở thành nhân viên lâm thời trong tổ dân phố, trừ những lúc tổ dân phố có việc bận, nếu không thì bọn họ cũng không được dùng tới. Liên Vũ Phàm thì tham gia đội huấn luyện chó cảnh sát, nghiêm túc học tập từ những giáo viên huấn luyện, giáo dục chó cảnh sát.

5 năm trước, khi được thông báo rằng mình có thể lựa chọn nghề thứ hai, Liên Vũ Phàm thật sự rất hạnh phúc, hắn cho rằng mọi chuyện đều kết thúc, ai ngờ......

"Để việc huấn luyện con chó này cho tôi đi," Liên Vũ Phàm nói với chú chó trong lồng sắt, "Chỉ số thông minh của Husky cao nhưng tính phục tùng lại thấp, không thể thể làm chó cảnh sát được. Muốn trở thành một con thú cưng dễ thương để thu hút người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp thì nó phải thông minh lanh lợi hiểu tiếng người, cũng không thể phát sóng lên là chó cắn người được, tôi không thể huấn luyện nó thành chó cảnh sát, nhưng để một con chó nổi tiếng trên mạng thì không thành vấn đề."

Liên Vũ Phàm và kẻ phá hoại 192...... Cái tổ hợp phát sóng trực tiếp này cũng thật quái dị mà.

Chân Lê cầm ly nước lên uống miếng nước an ủi: "Tôi không ngờ anh sẽ quan tâm đến số lượng người hâm mộ của chúng tôi."

Liên Vũ Phàm vẫn luôn không phối hợp làm việc, hắn cũng không có cảm giác thân thuộc gì đối với phòng làm việc, tuy rằng là một mỹ nhân với nốt ruồi nơi khóe mắt, nhưng độ nổi tiếng của hắn rất thấp, hắn mà xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp thì fans sẽ hô to mất hứng.

Liên Vũ Phàm xoa đầu bé Husky, nói: "Tuy các người là kẻ phá hoại, nhưng mà bây giờ các cậu không có năng lượng hệ thống, ở tại thế giới này các cậu phải có một công việc thì mới sống được. Tôi chịu trách nhiệm quản lý các cậu, nên tôi không thể nhìn các cậu chết đói hay là cùng đường đi cướp bóc được, có thể kiếm tiền nuôi sống chính bản thân mình còn hơn là để cho Tổ Chức Thủ Hộ nuôi các cậu, quốc gia cũng không có nhiều tiền để nuôi người đã từng là kẻ địch."

Sau trận chiến với kẻ phá hoại 192, Liên Vũ Phàm đã có cái nhìn rõ hơn đối với hai người Lê Minh Lạc Nhật, thậm chí không chán ghét Vưu Chính Bình đến vậy, nếu không cũng sẽ không nhắc nhở Vưu Chính Bình chú ý đến tình trạng tâm lý của Úc Hoa.

Kề vai chiến đấu là phương pháp tốt nhất để kéo mối quan hệ gần nhau hơn.

Liên Vũ Phàm xoa bóp giữa chân mày, nghiêm túc viết một tờ giấy huấn luyện cho bé Husky Tiểu Nhị rồi dán ở trên tường, Tiểu Nhị là cái tên mà Liên Vũ Phàm đặt cho Husky.

Hắn dặn dò hai người: "Có thể tôi không huấn luyện Tiểu Nhị được mỗi giờ mỗi phút, lúc tôi không có ở đây, thì hai người hãy giúp tôi hỗ trợ. Đây là lịch huấn luyện của nó, huấn luyện chó thì nên bắt đầu từ chó con, đặc biệt là chó từ 2 đến 6 tháng tuổi, tôi nghĩ con Husky cũng đã được 3 tháng tuổi, đúng là thời điểm mà khả năng phát triển nhanh chóng cũng như học hỏi mạnh mẽ, việc đặt nền tảng là rất quan trọng, nhất định không thể nơi lỏng."

Chân Lê nhìn thời gian biểu kia mà đầu óc choáng váng, cái gì xác định địa điểm đại tiện tiểu tiện, khẩu lệnh, cắn, nhặt, nối nhau, nhảy lên...... Trên bảng huấn luyện có ghi chi tiết về phần thưởng và hình phạt, cách phạt nhẹ khi chó không nghe lời thì nên làm thế nào cũng như lúc thưởng đồ ăn, rất là khoa học và hợp lý.

Chân Lê cầm bảng biểu mang đến trước mặt Husky, vui sướng khi người gặp họa cười nói: "Từ nay về sau thì mày trở thành một giống chó xã hội rồi."

Husky Tiểu Nhị biết chữ, sau khi nó nhìn thấy nhiệm vụ trên bảng huấn luyện, nó lập tức nằm chổng vó ở trong lồng, bởi vì miệng nó bị rọ lại rồi không thể tru lên, nên chỉ có thể phát ra âm thanh hư hừ tử mũi mà thôi.

Nó không chỉ biến thành chó thôi mà còn phải chịu sự tra tấn của kẻ địch nữa.

"Buổi tối cậu ngủ lại trong phòng làm việc, thỉnh thoảng nói chuyện với nó một chút," Liên Vũ Phàm dặn dò Nguyên Lạc Nhật, "Bây giờ nó đang trong thời gian học tập, nói chuyện nhiều với nó thì có thể giúp nó hiểu về ngôn ngữ của chúng ta hơn, như vậy thì có thể sớm lĩnh hội khẩu lệnh."

Liên Vũ Phàm trở về nghỉ ngơi sau khi bố trí mọi việc, hắn thật sự là đau đầu. Trước khi đi thì Liên Vũ Phàm còn cảnh cáo hai người rằng không được nói với Úc Hoa là hắn bỏ bê công việc, nhất định phải coi như hắn đi công tác bên ngoài.

Chân Lê chụp ảnh bảng biểu huấn luyện của Tiểu Nhị rồi đăng lên, tỏ vẻ phòng làm việc của chúng tôi mới có một giám đốc mới gia nhập, đây là biểu mẫu đào tạo cho giám đốc mới.

【 ha ha ha ha! Các anh là muốn tui cười chết rồi thừa hưởng giấy tờ thẻ tín dụng của tui sao? Giám đốc mới bốn chân, cái chức vụ nhiệm màu gì vậy trời? 】

【 nghe nói phải đợi giám đốc Úc về rồi mới xác định chức vụ, ông chủ Chân tiết lộ, giám đốc Úc nói giám đốc Liên không tận tâm với công việc của mình, nên muốn dùng giám đốc Hus để thay thế anh ấy. 】

【 giám đốc Hus là cái quỷ gì? Tại sao giám đốc quan hệ công chúng lại là một chú chó chứ? Nó có phải là làm cho quan hệ với công chúng khủng hoảng hơn không? 】

【 đại khái là khi xảy ra chuyện thì dùng đầu chó xin lỗi đi. 】

Các fan vô cùng mong chờ muốn nhìn thấy giám đốc Hus mới vừa nhận chức này, Chân Lê nói là sau khi huấn luyện tốt rồi sẽ phát sóng trực tiếp, các fan nghĩ là mình còn phải đợi thiệt lâu, ai ngờ đêm đó khi Nguyên Lạc Nhật phát sóng trực tiếp để học tập, giám đốc Hus đã có mặt trong ống kính rồi.

Trong hình ảnh phát sóng trực tiếp, giám đốc Nguyên ngồi dưới đất, đặt cuốn《 Luật Hình Sự 》 vào trong lồng sắt của Husky, lẩm bẩm: "Tội gây nguy hiểm cho an toàn cộng đồng là một loại tội có tính nguy hại rất lớn trong số các tội hình sự thông thường, khái niệm này rất rộng, các tội như đánh bom, đầu độc đều thuộc phạm trù này, căn cứ vào các tình tiết, mức truy cứu trách nhiệm hình sự có thể là dưới ba năm hoặc giam ngắn hạn, hoặc tù có thời hạn từ ba đến bảy năm, và cao nhất là mức án từ mười năm đến tử hình."

Husky Tiểu Nhị: "......"

Chú chó ba tháng tuổi run rẩy cả người ở trong lồng, lời nói của Nguyên Lạc Nhật không khỏi làm nó nhớ đến những việc diễn ra trên sân thượng. Người đàn ông mặc áo choàng đen như một ác quỷ, xách theo nó mở video của Liên Minh Thông Quan ra, đánh đập dã man lên các vết thương chồng chất của nó, khiến cho nó đau đến mức chết đi sống lại, đau quá à.

Tất cả những điều này đều là do nó trái với quy định của pháp luật không theo như lời người đàn ông nói.

"Cắn người thuộc về tối cố ý gây thương tích, căn cứ vào các tình tiết, cũng là nhẹ thì giam ngắn hạn, nặng thì mười năm trở lên, cao nhất là tử hình." Nguyên Lạc Nhật nói, "Cho nên mày không thể tùy tiện cắn người, biết không?"

Sau khi được nhốt vào lồng sắt, cái rọ mõm của Husky đã được lấy ra, Nguyên Lạc Nhật cách chiếc lồng sắt vươn tay chọt chọt đầu Husky.

Giám đốc Hus trong lòng sợ hãi không được cắn người, nó ngẩng đầu lên, thê lương mà tru một tiếng: "Áuuuuuuuuuuuuu ~~"

"Ách...... Tao không rành luật dân sự lắm, mày chờ tao tìm cuốn sách đã." Nguyên Lạc Nhật đặt《 Luật Hình Sự 》xuống, đi tìm cuốn《 Luật Dân Sự 》mới mượn được ngày hôm nay, "Quả nhiên tiếng ồn gây phiền nhiễu đến người dân cũng thuộc phạm trù dân sự, cũng cần phải bồi thường thiệt hại. Nơi này của chúng ta thuộc về khu thương nghiệp, trong 5 loại tiêu chuẩn tiếng ồn của thành phố thì nó thuộc loại 2, ban ngày thì không thể vượt quá 60 đề-xi-ben, ban đêm không thể vượt quá 50 đề-xi-ben, phòng làm việc của chúng ta là một văn phòng cho thuê, nếu như ở bên cạnh khiếu nại, chúng ta không chỉ phải bồi thường bằng tiền, còn có khả năng sẽ mất đi phòng làm việc này luôn, chi phí để thuê phòng và trang hoàng cũng không nhỏ, nếu mày mà tạo ra âm thanh quá lớm...... Hazzz, tao cũng không biết Úc Hoa sẽ bóp chết mày như thế nào nữa, dù sao thì may ngay cả một bản hợp đồng cũng không có."

Giám đốc Hus: "......"

Nó nghe thấy tên Úc Hoa thì bị dọa đến hỏng mất, nhưng bản năng của Husky khiến nó muốn tru lên, vì thế giám đốc Hus giám ngậm lấy cái rọ mõm để ở trong lồng, dùng miệng gõ gõ vào lồng sắt, ý bảo Nguyên Lạc Nhật giúp nó mang vào..

Mặc dù còn có thể kêu được, nhưng tóm lại là có thể nhắc nhở nó một chút.

"Quào? Mày hiểu chuyện như vậy sao?" Nguyên Lạc Nhật giật mình nhìn chó nhỏ.

"Ngao ô......" Giám đốc Hus bi ai kêu một tiếng, đờ đẫn liếc mắt nhìn Nguyên Lạc Nhật.

Phần lớn các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vào ban đêm của Nguyên Lạc Nhật là các sinh viên chuẩn bị thi lên thạc sĩ, thi vào đảng, muốn học tập kiểm tra và đảng, mọi người ai cũng muốn tìm một người đồng hành cùng việc học nên vô tình đụng tới phòng làm việc này, có rất nhiều người xem nhưng không ai nói chuyện, mọi người đều yên tâm đọc sách.

Lúc này thì thiên phú kinh người của giám đốc Hus lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người, mọi người đều bị sốc ——

【 con chó này thành tinh rồi sao? Nó có phải học《 Luật Dân Sự 》 còn giỏi hơn tôi luôn? 】

【 mong giám đốc Nguyên giám ôn tập thật tốt, đừng chậm trễ việc thi đại học của đứa nhỏ. 】

【 đêm khuya khi tui đang bị dày vò vì học tập, nhìn thấy có một bé chó lông mềm mềm bồi chung với tui, ôi vết thương đã được chữa khỏi rồi. 】

【 thành tâm mong muốn giám đốc Hus sẽ lại xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp lúc nửa đêm. 】

Nguyên Lạc Nhật thông qua học tập cùng với giáo dục pháp luật với Husky thì độ nổi tiếng trở nên hot một chút, # Husky luật dân sự # leo lên hot search của đài phát sóng trực tiếp, tuy rằng vị trí rất thấp, nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người.

Sáng hôm sau khi Úc Hoa dậy thì nhận được tin tức, một số cư dân mạng đăng tải đoạn video phát sóng trực tiếp đó lên mạng, CP của Nguyên Lạc Nhật và ông chủ Chân thì thất bại, nhưng cùng với giám đốc Hus thì lại tạo ra một tia lửa khác.

Nói đi nói lại thì cũng đúng, cả hai người không hẹn mà cùng nhau phạm phải một tình tiết pháp luật tương đồng, chỉ là mức độ tình tiết nghiêm trọng khác nhau mà thôi, bọn họ nhất định rất có tiếng nói chung.

Sau khi giám đốc Úc máu lạnh mặt vô biểu tình xem đoạn video và hot search, lập tức liên hệ với tổ tiết mục của chương trình tài năng, một lần nữa đàm phán lại vị trí của Nguyên Lạc Nhật định vị.

Vốn dĩ tổ tiết mục không đồng ý, lúc đầu người bọn họ nhìn trúng là Chân Lê, Úc Hoa lại nhất định muốn đổi thành Nguyên Lạc Nhật, tổ tiết mục mới miễn cưỡng đồng ý ký kết hợp đồng, ai ngờ Úc Hoa lại đổi một thay hai sửa ba. Những người trong phòng làm việc của Chân Lê cũng không phải là những người đặc biệt nổi tiếng gì, còn không thể cung cấp tài nguyên cho tổ tiết mục, tự tin ở đâu ra mà đòi hỏi nhiều thứ như vậy?

Tuy nhiên sau khi sau xong kế hoạch của Úc Hoa, tiết mục tổ không thể không thừa nhận rằng kịch bản này quá ưu tú, thật muốn đem đào Úc Hoa qua đây.

Khi Úc Hoa đang cò kè mặc cả với tổ tiết mục, Vưu Chính Bình rón ra rón rén lén nhìn anh qua cửa phòng làm việc, thấy người yêu đang nghiêm túc công tác, có lẽ không có thời gian chú ý đến mình, cậu vỗ vỗ ngực, thật cẩn thận quay về phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, từ ngăn dưới cùng của tủ quần áo lấy ra một chiếc cặp đi học, từ trong đó lấy ra một chồng sách dày.

Đây là cuốn nhật ký lịch để bàn được Liên Vũ Phàm sao chép khi hắn điều tra Úc Hoa, sau khi điều tra xong thì trả lại toàn bộ cho Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình đóng thành sách, giấu ở trong nhà, định nếu không có việc gì thì lấy nó ra tự ngọt ngào cho chính mình.

Hôm nay cậu lấy ra những cuốn nhật ký lịch để bàn sau lưng Úc Hoa không phải là để tìm lại hồi ức, mà là Vưu Chính Bình thật sự không biết nên lên kế hoạch hẹn hò như thế nào!

Cậu lại khoác lác, nói lần này mọi chuyện cứ để cho cậu lo, để cho Úc Hoa có thể thoải mái tận hưởng, ngày mai phải hẹn hò, cậu phải làm sao mới tốt?

Vưu Chính Bình đã hứa với Úc Hoa tuyệt đối sẽ không tìm Sầm Tiêu, cậu không thể nhờ đám bạn được, cho nên cần phải tự mình vượt qua cửa ải khó khăn này.

Tối hôm qua, Vưu Chính Bình lướt các bài đăng trên diễn đàn Tieba tới nửa đêm, đôi mắt đỏ hoe mà cũng không tìm được một kế hoạch hẹn hò hoàn hảo.

Cậu thức trắng cả đêm, nhìn chằm chằm tới rạng sáng, buổi sáng tỉnh lại trên gối toàn là tóc với tóc.

Mãi cho đến khi Úc Hoa vào phòng làm việc, Vưu Chính Bình mới linh quang chợt lóe, vỗ đùi, không phải còn có nhật ký lịch để bàn của Úc Hoa sao?

Trong cuốn nhật ký lịch để bàn của Úc Hoa đã ghi vô số các kế hoạch hẹn hò, mặc dù đều bị ngâm nước nóng, nhưng những kế hoạch này phản ánh đầy đủ sở thích của Úc Hoa, chiếu theo mà làm thì chuẩn không cần chỉnh!

Vưu Chính Bình đương nhiên không muốn Úc Hoa phát hiện cậu sao chép nhật ký lịch để bàn của anh ấy, sau khi trộm xác nhận rằng người yêu không chú ý tới chỗ này mới lôi cuốn lịch để bàn ra để tham khảo.

Nhưng mà cậu lại không biết sau khi cậu khóa trái cửa thì Úc Hoa đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên ngoài cửa phòng ngủ, anh nhẹ nhàng áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng động lật tung tủ bên trong của Vưu Chính Bình thì khẽ cười.

Úc Hoa trở lại phòng làm việc, mở lịch để bàn ra, nhẹ nhàng viết vội ——

Ngày nào tháng nọ năm kia, lần đầu tiên Tiểu Vưu khóa trái cửa phòng sau lưng tôi, lục tung các hộc tủ tìm dấu vết của tôi để lại.

Tối hôm qua tôi điên cuồng ám chỉ với em ấy rằng gần đây tôi thích xem một chương trình truyền hình mà vợ anh ta có một bí mật giấu chồng, có lẽ em ấy đã hiểu ra ý tứ của tôi, rồi điều tra sau lưng tôi.

Tôi thế nhưng lại vô cùng phấn khích, mong đợi em ấy sẽ đích thân lột bỏ lớp ngụy trang trên mặt tôi, khám phá bí mật ẩn chứa bên trong đó.

Đến lúc đó Tiểu Vưu sẽ đối đãi với tôi như thế nào đây? Sẽ tiến thoái lưỡng nan, vật lộn với nhiệm vụ và tình cảm? Lựa chọn giấu giếm hy phơi bày?

Tôi có chút vặn vẹo mừng thầm, tôi không biết mình đang mong đợi một kết cục như thế nào.

Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Nghĩ đến việc Tiểu Vưu phản bội tôi, tôi đương nhiên có thể giam cầm em ấy, uy hiếp em ấy, để cho em ấy chỉ có thể nhìn thấy một mình tôi, ăn cơm của mình tôi nấu, có thể tôi bị bệnh rồi.

Liên Vũ Phàm: Anh cái tên cuồng khống chế này vẫn luôn bệnh rất nghiêm trọng có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.